Vu Sư

Chương 33:




Quý Lãng cũng không biết người của hiệp hội Huyền Học Hiệp Hội rốt cuộc muốn động thủ với hắn, lúc này hắn đang ở nhà mình, dưới sự thôi miên của cô vợ nhỏ ngủ vô cùng thơm ngọt. Hôm nay là thời khắc yên giấc mỗi tuần một lần, Quý Lãng tuy rằng ngoài miệng chưa bao giờ nói, nhưng cơ hồ mỗi lần đều cơm nước xong liền ngủ, đó là có thể ngủ nhiều một giây thì thêm một giây. Cho nên khi tổ tra xét của hiệp hội Huyền Học tới tiểu khu Hoa Đình, gõ mở cửa, người ra mở cửa chính là một cô gái nhỏ mặc áo ngủ, mang dép lê, trên tay còn cầm một xiên thịt dê.
Cô gái nhỏ này chính là Vu Miễu Miễu đang ăn khuya.
"Các người là ai vậy?" Vu Miểu Miểu mơ hồ không rõ hỏi, mười lăm phút trước cô mới đặt mua trà sữa ở trên mạng, còn tưởng rằng là người giao trà sữa tới. Kết quả mở cửa, phát hiện hai người đàn ông trung niên lạ hoắc đang đứng trước cửa, hai người này quần áo tương tự nhau, hình thức cổ xưa tinh xảo, phảng phất như là chế phục nào đó, vừa thấy liền biết không phải đi giao hàng.
"Cô là Vu Miểu Miểu?" Người đàn ông mặt chữ điền, để râu cá trê trong đó hỏi.
Người của tổ tra xét có tư liệu của Vu Miểu Miểu, đại khái hơn một tháng trước, bên cạnh Quý Lãng bỗng nhiên xuất hiện một cô gái dân tộc thiểu số thần bí, tên là Vu Miểu Miểu. Lúc đầu bọn họ cũng không quá chú ý cô gái nhỏ này, mãi đến nửa tháng trước, khi Hứa Uy đi bắt giữ tà linh có chạm mặt cùng Vu Miểu Miểu, mới phát hiện cô gái thần bí này hình như cũng là người Huyền môn, cũng có vài phần huyền thuật như tà tu, bọn họ lúc này mới chú ý thêm vài phần.
Vu Miểu Miểu gật gật đầu, nhai nhai nuốt vội đồ ăn trong miệng xuống: "Các người có chuyện gì sao? Tôi hình như không quen biết các người."
"Chúng tôi là tổ tra xét của hiệp hội, tới bắt Quý Lãng." Phía sau người đàn ông mặt chữ điền bỗng nhiên lại phát ra một giọng nói, giọng nói kia lộ ra vui sướng khi người gặp họa không thể áp được.
Vu Miểu Miểu vừa nghe hai người này là tới bắt Quý Lãng, đôi mắt liền trừng lớn một chút, cô nhìn về phía giọng nói kia, lúc này mới phát hiện phía sau hai người này còn có một người nữa, hơn nữa người này vậy mà cô có thể nhận ra.
Đó còn không phải là cái tên khốn mà hơn một tháng trước dám đứng ngay trước mặt cô khi dễ tướng công cô, cô tìm hắn hơn một tháng này còn chưa tìm thấy sao?
"Là ngươi!" Vu Miểu Miểu cầm que nướng trong tay, xoát một tiếng liền đâm tới.
Người đàn ông mặt chữ điền sắc mặt cứng đờ, vì cái que nướng nhọn hoặc kia cơ hồ là đâm sát qua mặt hắn.
Ôi mẹ nó, đó chính là xiên thịt dê nha, vô cùng sắc bén!
Người đàn ông bị Vu Miểu Miểu tên là Điền Thành, cũng là một người của tổ tra xét. Hơn một tháng trước, vì chuyện của Đào Gan Ma mà tạo thành khủng hoảng, lệ khí của Hải Thị vô cùng xao động, thế cho nên tà ma lệ quỷ đều rục rịch. Vì không để tà ma lệ quỷ làm hại nhân gian, tổ tra xét bận đến cơ hồ ngay cả thời gian ngủ cũng không có, cũng chính vào đoạn thời gian đó, mấy ngày liền hắn phải làm việc liên tục, linh lực không thể dùng, không cẩn thận bị một con lệ quỷ trăm năm gây thương tích, thiếu chút nữa mất đi một con mắt.
Hắn nghĩ mà sợ không thôi, lại cảm thấy hết thảy đều do Mộng Ma làm hại, liền muốn đem tức giận này phát tiết lên trên người Quý Lãng. Hắn chỉ là muốn giáo huấn Quý Lãng một chút, lại không nghĩ đá phải ván sắt, bị Vu Miễu Miễu không biết từ nơi nào nhảy ra đánh cho tè ra quần, cuối cùng vẫn phải dựa vào cảnh sát mới có thể thoát thân.
Chuyện này thật sự là quá mất mặt, cho nên sau khi trở về hắn không có nói lại với bất luận kẻ nào. Hôm nay hiệp hội hạ nhiệm vụ cho tổ tra xét tổ, bảo tổ tra xét phái người đi tập nã Quý Lãng, vốn nhiệm vụ này không có hắn, nhưng sau khi hắn biết lại xung phong nhận việc, vì muốn tận mắt nhìn thấy đến Quý Lãng bị bắt.
"Các người biết nhau à?" Người đàn ông mặt chữ điền không dấu vết dịch về hướng bên cạnh hai bước.
"Tổ trưởng, con nữ này vô cùng tà môn, các người cẩn thận." Điền Thành vẫn chưa quên nỗi thống khổ lửa cháy ngày nào, bị Vu Miểu Miểu trừng mắt liếc một cái, theo bản năng liền lui về sau một bước, đồng thời không quên nhắc nhở tổ trưởng.
"Tổ trưởng? Các người là một bọn?." Ánh mắt Vu Miểu Miểu nhìn hai người trước mặt liền thay đổi, "Các người muốn làm gì?"
Ta nói mà, tìm hơn một tháng không tìm được người, bỗng nhiên tự mình đưa tới cửa tới, hoá ra là đi tìm cứu viện.
"Chúng ta là tổ tra xét của hiệp hội Huyền Học, ta là tổ trưởng tổ tra xét Bùi Đàm, hai vị này là tổ viên tổ tra xét, Điền Thành, Thái Điện. Quý Lãng có ở nhà không? Chúng tôi tới tìm hắn." Mục đích của bọn họ lần này chỉ là bắt Quý Lãng, cũng không có nói phải đối phó Vu Miểu Miểu.
Tìm tướng công?
Vu Miểu Miểu bỗng nhiên nghĩ tới, vừa rồi cái tên khốn tên Điền Thành kia hình như có nói bọn họ là tới bắt tướng công.
"Các người chờ một chút." Vu Miểu Miểu lui về phía sau một bước, rầm một tiếng, đóng cửa nhà lại, liền dưới ánh mắt nhìn nhau của mấy người tổ tra xét, đang do dự không biết có nên phá cửa mà vào hay không, cửa lại một lần nữa mở ra.
Người mở cửa vẫn là Vu Miểu Miểu, chỉ là lúc này Vu Miểu Miểu không còn tạo hình áo ngủ dép lê như đi nướng BBQ, mà đã thay một bộ quần áo đàng hoàng, trong tay còn ôm con búp bê vải.
Điền Thành vừa thấy con búp bê vải giống như thật này, sắc mặt liền trắng bệch: "Tổ trưởng, cẩn thận con Oa Oa đó."
Bùi Đàm ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía con búp bê kia, chỉ thấy mặt mày con búp bê bỗng nhiên hơi động lên, vậy mà nhìn hắn không tiếng động cười một chút. Tức khắc, sau lưng Bùi Đàm chợt ớn lạnh.
Lại là một tiếng "rầm" vang lên, Vu Miểu Miểu lại lần nữa đóng cửa lại, lúc này cô cũng nhốt luôn cả bản thân ở ngoài cửa.
"Tướng công tôi đang ngủ, có việc chúng ta đi ra ngoài nói." Vu Miểu Miểu chen qua ba người, trực tiếp ấn thang máy. Tướng công một tuần chỉ có ngày này có thể ngủ, cô thật không muốn để đám người không liên quan này đánh thức hắn.
Ba người tổ tra xét: "......".
Vu Miểu Miểu dẫn ba người này đến một công viên nhỏ phía sau tiểu khu, chỗ công viên nhỏ này ngày thường chỉ mấy người lớn tiểu trong tiểu khu đến tập thể dục buổi sáng hoặc là tập nhảy quảng trương. Nhưng lúc này đã là tối 11 giờ, công viên nhỏ ngoại trừ mấy con mèo hoang ra thì một cái quỷ ảnh cũng không có.
Là thật sự không có quỷ ảnh, nếu có thì cô cũng có thể thấy rồi.
"Các người vừa rồi nói muốn bắt tướng công tôi, vì sao?" Vu Miểu Miểu hỏi, "Các người hình như cũng không phải cảnh sát."
"Cảnh sát quản là chuyện người thường, tổ tra xét chúng ta quản là quản chuyện của giới huyền học." Bùi Đàm nói.
"Tướng công tôi phạm vào quy định nào của giới huyền học?" Vu Miểu Miểu hỏi.
"Quý Lãng lợi dụng năng lượng Mộng Ma để giết người, tổ tra xét chúng ta không thể mặc kệ mà ngồi nhìn." Bùi Đàm nói.
"Giết người? Ai? Các người có chứng cứ không?" Vu Miểu Miểu căn bản không tin Quý Lãng sẽ lợi dụng năng lượng Mộng Ma để giết người, thậm chí hắn căn bản không muốn sử dụng năng lượng Mộng Ma cơ, nếu như hắn muốn dùng, cũng sẽ không có chuyện cả đêm ngủ không yên, luôn một mình đứng ở ban công phát ngốc.
Vu Miểu Miểu cũng vì phát hiện chuyện này, cho nên mới cách nột đoạn thời gian liền để cho Oa Oa nguyền rủa cắn nuốt năng lượng Mộng Ma trên người Quý Lãng, làm cho Quý Lãng có có thể nghỉ ngơi được một chút.
"Hồng Chấn Thanh." Bùi Đàm nói.
"Ai?"
"Hồng Chấn Thanh, viện trưởng cô nhi viện Hồng Tâm, vai chính trong quyển sách mới của Quý Lãng." Dứt lời, Bùi Đàm móc ra một lá bùa từ trong quần áo, phù chú dưới sự kích ứng của linh lực, hiện ra ra một bóng người, đúng là viện trưởng Hồng Chấn Thanh của cô nhi viện.
"Ông đã chết?" Vu Miểu Miểu nhìn thấy Hồng viện trưởng cũng là ngẩn ra.
Hồng viện trưởng lúc này không có Phật châu hộ thể, lại biết Vu Miểu Miểu hiểu được thuật đuổi quỷ, tức khắc bị dọa sợ đến mức rút vào phía sau Bùi Đàm: "Đại sư, đừng để cho cô ta bắt tôi."
Tuy Bùi Đàm không thích Hồng viện trưởng, nhưng cũng vẫn trả lời một câu: "Sau khi ông chết không có hóa thành lệ quỷ, sẽ không có ai bắt ông."
Hồng viện trưởng tuy buôn bán nội tạng, nhưng cũng không tới trình độ mất hết toàn bộ nhân tính, bằng không cũng sẽ không chỉ bán nội tạng những đứa trẻ bị bệnh nặng, hắn hoàn toàn có thể tra tấn một đứa trẻ khỏe mạnh cho đến khi bệnh rồi lại lấy đem bán. Hắn chỉ là một bước đi sai rồi không thể quay đầu lại, giết Hạng Ninh cũng là bất đắc dĩ. Hắn vừa biết mình đang phạm sai lầm, nhưng hắn không dừng tay được, giống như hắn vừa buôn bán nội tạng của mấy đứa trẻ chết đi, vừa lại dùng số tiền đó nuôi bọn nhỏ trong cô nhi viện, phảng phất như làm vậy sẽ có thể chuộc tội vậy.
Hắn không thể giữ được thuần thiện, cũng không hoàn toàn ác, lại không có chấp niệm quá sâu, cho nên sau khi chết cũng không hóa thành ác linh lệ quỷ. Chỉ cần không phải lệ quỷ, bất luận khi sinh thời hắn có bao nhiêu khốn nạn, Huyền môn cũng không thể động thủ loại bỏ, chỉ có thể đưa hắn vào địa phủ, để Thập Điện Diêm La tới thẩm phán hành vi phạm tội. Giống như là tội phạm ở nhân gian, vô luận là cùng hung cực ác cỡ nào, cũng không thể tùy ý xử trí, cần phải giao cho pháp luật.
Nghe xong Bùi Đàm giải thích, Hồng viện trưởng tức khắc không sợ hãi quá như vậy.
"Ngươi nói hắn là tướng công tôi giết? Ta nhớ không lầm, vài ngày trước hắn đã bị cảnh sát bắt đi." Vu Miểu Miểu nói. . Cập‎ nhậ𝙩‎ 𝙩𝗿𝘶𝔂ện‎ nhanh‎ 𝙩ại‎ ⩵‎ Т𝗿𝑈m𝙩𝗿𝘶𝔂‎ ện.𝙫n‎ ⩵
"Sáu ngày trước, Quý Lãng từng vào trong mộng của hắn, sau đó Hồng Chấn Thanh liền bị cảnh sát bắt đi. Trong khoảng thời gian này ở trại giam, Hồng Chấn Thanh bỗng nhiên bắt đầu thấy ác mộng, sau đó bị ác mộng tra tấn mà chết." Bùi Đàm nói.
"Hắn chết ở trong mộng?" Vu Miểu Miểu hỏi.
"Không phải, hắn bị ác mộng tra tấn như vậy, tinh thần tan vỡ, sau đó tự sát."
"Nếu là tự sát, dựa vào cái gì nói là tướng công tôi làm?" Vu Miểu Miểu hừ lạnh nói, "Nếu theo cách nói của các người, vậy có phải người trầm cảm tự sát trong khắp thiên hạ này, đều do tướng công tôi làm?"
"Hồng Chấn Thanh không giống vậy, bên người hắn đeo Phật châu mười mấy năm, Phật châu lúc này mới rời khỏi hắn có mấy ngày mà thôi, không có khả năng đột nhiên liền thấy ác mộng. Hơn nữa còn không hề gián đoạn, khi tỉnh lại còn bị sinh ra ảo giác. Nếu không phải Mộng Ma ở trong mộng hắn động tay động chân, không thể nào có chuyện chỉ nằm mộng thôi mà có thể bức tử người." Bùi Đàm nói.
"Bức tử?!" Vu Miểu Miểu giận quá hoá cười, "Hồng viện trưởng tôi hỏi ông, mấy thứ ông nhìn thấy trong mộng đó, có cái nào là không có thật không?"
Hồng Chấn Thanh bị khí thế của Vu Miểu Miểu làm cho cứng đờ, theo bản năng rùng mình một cái: "Không...... Không có."
"Nếu không có, vậy đó là do chính ông chột dạ sợ hãi, chính ông đã muốn chết mà còn muốn ăn vạ người khác." Vu Miểu Miểu cả giận nói.
"Nhưng trước kia tao chưa bao giờ nằm mơ, tao chưa từng thấy những chuyện tao đã làm ở trong mộng, đều là do mày, là cái thằng tên Quý Lãng kia, sau khi tao gặp nó mới bắt đầu thấy ác mộng. Buổi tối ngày hôm đó, khi còn ở bệnh viện, tao còn mang theo Phật châu mà cũng...... cũng bị ác mộng. Tao nhớ ra rồi, lúc nó rời khỏi bệnh viện, còn cố ý bảo tao đi ngủ sớm một chút, chính là muốn đi vào giấc mộng hại tao." Hồng Chấn Thanh lớn tiếng kêu.
Hắn sau khi chết mới biết được, những chuyện mà hắn đã làm đều cho người thanh niên tên là Quý Lãng kia, buổi tối đi vào giấc mộng của hắn điều tra ra. Nếu không phải tại Quý Lãng, nếu không phải do tên khốn đó, hắn căn bản sẽ không chết, sẽ không rơi xuống tình trạng hiện tại này.
"Tôi thấy ông là không muốn đầu thai? Oa Oa nuốt hắn!" Theo tiếng gọi của Vu Miểu Miểu, Oa Oa nguyền rủa cô ôm trong ngực bỗng nhiên 360 độ xoay đầu qua, rồi sau đó phát ra một tràng cười lớn thanh thúy.
"Ha ha ha ha......"
Cái tên khốn Hồng Chấn Thanh này thật sự quá kinh tởm rồi, khi còn sống thì vu hãm mình, khi chết đi còn muốn vu hãm tướng công.
"Vu Miểu Miểu, cô muốn làm cái gì?" Bùi Đàm nhanh chân tiến lên, che ở trước người Hồng Chấn Thanh, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm con búp bê vải quỷ dị trong lòng ngực Vu Miểu Miểu, "Cắn nuốt linh thể bình thường sẽ bị phản phệ."
"Ông yên tâm, tôi không bao giờ để bản thân mình vì loại người này mà chịu phản phệ." Vu Miểu Miểu cười cười, bỗng nhiên cúi đầu nhìn Oa Oa nguyền rủa nói, "Cho Hạng Ninh ra đây."
Oa Oa nguyền rủa dừng tiếng cười lại, rồi sau đó miệng rộng há lớn, phun ra một cụm linh thể. Linh thể tròn trịa dần dần tụ lại hóa thành hình người, biến thành bộ dáng của quỷ đồng tử.
"Quỷ đồng tử!" Điền Thành hô lớn, "Tổ trưởng, con nhỏ đó còn nuôi dưỡng lệ quỷ."
Bùi Đàm lúc này cũng chú ý tới, quỷ đồng tử này rõ ràng là bị con búp bê quỷ dị kia nhổ ra, nhưng hồn thể lại ngưng thật, một chút không có dấu hiệu bị hao tổn. Cho nên con búp bê này chẳng những không cắn nuốt quỷ đồng tử, ngược lại còn giống như đang nuôi dưỡng.
Quỷ đồng tử vừa rơi xuống đất, liền thấy cách đó không xa, Hồng viện trưởng cũng đã biến thành quỷ hồn, tức khắc bộ mặt dữ tợn lên, không chút nghĩ ngợi liền nhào tới: "Hồng Chấn Thanh, ta muốn xé ngươi."
"Tà ma, tìm chết." Bùi Đàm tiện tay quăng ra một lá bù trấn quỷ đánh về phía quỷ đồng tử, loại ác quỷ này, tổ tra xét bọn họ nếu thấy tất phải trừ.
"Ha ha ha ha......"
Tiếng cười sang sảng của Oa Oa nguyền rủa từ xa tới gần, Bùi Đàm chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, lá bùa trấn quỷ đã bị Oa Oa nguyền rủa chộp vào trong tay. Oa Oa nguyền rủa một tay bắt lấy bùa trấn, một tay bắt lấy quỷ đồng tử, dưới biểu tình kinh ngạc của Bùi Đàm, lại lần nữa mang theo tiếng cười sang sảng, ha ha ha chạy trở về.
Đây là thứ gì?!
Trong lòng Bùi Đàm kinh nghi bất định, nếu như là tà vật, không có khả năng dễ dàng đụng vào bùa trấn quỷ của hắn như vậy, nhưng nếu không phải tà vật, vậy cảm giác quỷ dị đáng chết này là sao đây?.
"Tổ trưởng, con búp bê này không thích hợp, cẩn thận?" Tính cách Thái Điện tương đối cẩn thận, mãi cho đến lúc này mới nhịn không được nhắc nhở nói.
"Đúng đúng, con búp bê này còn có thể nguyền rủa, các người cẩn thận." Điền Thành cũng tiến đi nói, muốn nói ai hiểu biết con Oa Oa nguyền rủa này, thì hắn là người có kinh nghiệm nhất trong ba người.
Bùi Đàm nghi hoặc nhìn thoáng qua Điền Thành, hắn cứ cảm thấy Điền Thành đối với Vu Miểu Miểu tựa hồ rất quen thuộc, nhưng lúc này lại không có thời gian hỏi, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, chờ trở về hỏi lại.
"Cô muốn làm cái gì?" Bùi Đàm cảnh giác nhìn Vu Miểu Miểu, hắn ở hiệp hội Huyền Học từng gặp tu sĩ của nhiều môn phái, nhưng chưa bao giờ có phái chính tu nào lại có huyền thuật quỷ dị như Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu không thèm để ý hắn, cô đang cúi đầu dạy dỗ quỷ đồng tử: "Ngươi gấp cái gì, chốc lát nữa cũng đến lúc hắn trả nợ ngươi thôi. Oa Oa, khế trận."
"Ha ha ha ha......"
Oa Oa nguyền rủa nghe Vu Miểu Miểu kêu lại vui sướng chạy lên, hai chân ngắn nhỏ cơ hồ chạy ra tàn ảnh, thân mình nho nhỏ xoáy thành một vòng lớn giữa Bùi Đàm cùng Vu Miểu Miểu, sau đó chợt ngửa đầu, nhìn không trung phun ra một cụm hắc khí.
Hắc khí như là một giọt mực đặc bị nhỏ vào trong nước, như mở ra một lỗ hổng giữa không trung, cuối cùng biến thành một trận pháp quỷ dị phức tạp. Trận pháp càng nới rộng trên không trung ra thành đường kính đại khái 1 mét, sau đó liền bắt đầu nhanh chóng xoay tròn. Trong lúc xoay tròn, vòng xoáy ở giữa nhìn như mắt trận bỗng nhiên sáng lên, ánh sáng kéo dài ra thành một đường màu đen mỏng, một đầu dính vào tay quỷ đồng tử, một đầu xuyên qua Bùi Đàm dính vào trên hồn thể của Hồng viện trưởng.
Trong lúc đó, Bùi Đàm muốn dùng phù chú đánh tan đường khí đen này, nhưng cái sợi dây này vô cùng kỳ quái, vừa không là lệ khí cũng không phải sát khí, thế cho nên phù chú căn bản không ngăn cản được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó lướt qua hắn, gắn vào trên người Hồng viện trưởng.
Hồng viện trưởng vô cùng sợ hãi, hắn duỗi tay đi tháo cái sợi dây đen kia, nhưng vô luận hắn nỗ lực như thế nào, vẫn không thể tách được sợi dây đen đó ra một chút.
"Đây là thứ gì? Thả ta ra, đại sư, đại sư cứu ta." Hồng viện trưởng nhìn ba người tổ tra xét cầu cứu.
"Cô rốt cuộc đang làm cái gì?!" Bùi Đàm cũng có chút hoảng.
"Hạng Ninh, bảo hắn đem cái gì hắn thiếu ngươi trả lại cho ngươi." Vu Miểu Miểu nhìn Hạng Ninh nói.
Hạng Ninh khi sợi dây đen đó bay đến buộc vào trên tay nó, nó liền hiểu rõ, đây là khế ước. Trước đó không lâu nó mới vừa dùng một thân lực lượng trong ba tháng đổi lấy tuyệt vọng của một cô gái bị bệnh nan y dưới sự trợ giúp của Vu Miễu Miễu.
Hạng Ninh tựa như minh bạch cái gì, nó nhìn Hồng viện trưởng ở xa xa còn đang điên cuồng xé đường dây màu đen, lạnh giọng quát lớn nói: "Hồng Chấn Thanh, là ngươi chính tay giết ta, trả lại ta thứ ngươi lấy đi của ta."
"Tiểu Ninh, Tiểu Ninh ta thật sự không phải cố ý, ta cũng là bất đắc dĩ, ta cũng không muốn giết ngươi." Hồng Chấn Thanh giải thích nói.
"Ngươi thiếu ta, trả lại cho ta! Trả lại cho ta!" Hạng Ninh một tiếng càng lớn hơn một tiếng, phảng phất như nếu Hồng viện trưởng không đáp ứng, nó liền tiến lên nuốt lấy đối phương vậy.
"Ta trả, ta trả cho ngươi, ta đều trả cho ngươi." Hồng Chấn Thanh vốn cũng có hối hận với những gì mình đã làm, bằng không cũng sẽ không bị ác mộng tra tấn đến tự sát chỉ trong năm ngày ngắn ngủn. Mà trong số tất cả những chuyện xấu hắn đã làm, những đứa trẻ khác đều là bệnh chết, chỉ có Hạng Ninh là hắn tự tay giết, cho nên đối mặt với sự chất vấn của Hạng Ninh, hắn cơ hồ tâm trí tan rã.
"Khế ước, thành." Vu Miểu Miểu bỗng nhiên khẽ quát một tiếng.
Trận pháp đang bay trên không bỗng nhiên lại lần nữa xoay tròn nhanh hơn, hai đầu hắc tuyến bỗng nhiên bay lên cao, kéo theo hai hồn thể cũng bay lên. Vu Miểu Miểu không biết lúc nào đã chạy tới trước trận pháp, tay phải đặt ở trung tâm trận pháp, tức khắc một ánh sáng đen trầm loé lên.
Người của tổ tra xét hiệp hội Huyền học còn chưa kịp làm ra phản ứng, đoàn ánh sáng kia chợt liền tiêu tán, cả cái đồ án quỷ dị trên không trung kia cũng cùng nhau tiêu tán. Đồng thời, người của tổ tra xét liền phát hiện, trên người quỷ đồng tử luôn đứng bên cạnh Vu Miểu Miểu đã xảy ra biến hóa.
"Ngươi...... Hơi thở của ngươi......" Bùi Đàm không thể tin tưởng nhìn quỷ đồng tử, rõ ràng, rõ ràng hai giây trước, quỷ đồng tử này vẫn là một con lệ quỷ mang theo huyết quang, vì sao trong nháy mắt, hơi thở bỗng nhiên biến thành thuần tịnh, lại trở thành một linh thể bình thường rồi?.
"Tổ trưởng, Hồng Chấn Thanh không thích hợp." Thái Điện đứng kế bên lại phát hiện Hồng viện trưởng biến hóa.
Bùi Đàm quay đầu nhìn lại, hắn phát hiện Hồng viện trưởng vốn chỉ là một cụm linh thể bình thường thế nhưng đã biến thành một con lệ quỷ đầy người huyết quang cùng lệ khí.
Đổi rồi? Vu Miểu Miểu đem lệ khí cùng huyết quang trên người hai quỷ vật đổi với nhau? Sao có thể, lệ khí trên người quỷ vật là tồn tại cùng một nhịp thở với hồn phách của nó, cho dù là tinh lọc, cũng phải tinh lọc hồn phách, sao có thể thế đơn giản thô bạo dời đi như vậy?!
"Lệ quỷ, hiện tại tôi có thể nuốt há." Vu Miểu Miểu tuy như đang hỏi Bùi Đàm, nhưng lại không định chờ đối phương trả lời. Khi cô vừa dứt lời, Oa Oa nguyền rủa đã hóa thành tàn ảnh, xuyên qua bên cạnh chân Bùi Đàm, tay nhỏ bắt lấy, bắt được cổ chân Hồng Chấn Thanh, sau đó cứ như vậy, đơn giản thô bạo kéo về.
"Cô muốn làm gì?" Bùi Đàm đã không biết mình đã là lần thứ mấy hỏi cái câu này.
"Thế nào, lệ quỷ ông cũng cứu?" Vu Miểu Miểu hỏi lại.
Bùi Đàm cứng đờ, thiên chức của tổ tra xét bọn họ là trừ lệ quỷ, sao có thể đi cứu lệ quỷ. Mà khi hắn còn đang do dự, Oa Oa nguyền rủa đã đem Hồng Chấn Thanh kêu la thảm thiết nhồi nhồi lại thành một trái cầu, sau đó a một ngụm, nuốt vào.
"......"
Im lặng, không còn tiếng kêu thảm thiết của Hồng Chấn Thanh, công viên nhỏ yên tĩnh như chết.
"Ực!" Oa Oa nguyền rủa oa oa không cẩn thận nấc một cái.
Ai nha, nó cũng không muốn đâu, nhưng hôm nay nó thật sự no căng rồi. Trước khi ra tới đây nó mới vừa nuốt thật nhiều năng lượng Mộng Ma của nam chủ nhân, muốn no luôn. Nếu không phải vừa rồi vận động một chút, con lệ quỷ này nó thiếu chút nữa ăn không vô rồi.
"......" Sắc mặt Bùi Đàm xanh mét, lúc này không biết nên phản ứng thế nào.
Thần mẹ nó còn nấc, ngươi mẹ nó là một con búp bê vải, búp bê vải, biết cười biết động đậy thì thôi đi, ngươi mẹ nó còn có thể nấc cụt.
"Nha, nhân chứng, à không phải, quỷ chứng đã bị nuốt, các người còn muốn bắt tướng công tôi sao?" Vu Miểu Miểu hỏi.
"Cho dù Hồng Chấn Thanh bị nuốt, nhưng hắn cũng đã nói rồi, tất cả chúng ta đều nghe thấy được. Chẳng lẽ cô cho rằng, không có Hồng Chấn Thanh, chúng tôi sẽ không mang Quý Lãng đi sao?" Bùi Đàm nói.
"Cho nên, mặc kệ có chứng cứ hay không, các người đều phải bắt tướng công tôi chứ gì?." Vu Miểu Miểu đau đầu, xem ra cái tổ chức hiệp hội này không giống như Cục Cảnh Sát nga, không phải không đủ chứng cứ liền không thể bắt người nhỉ.
"Một khi đã như vậy, vậy còn vô nghĩa làm gì, lên đi." Vu Miểu Miểu trực tiếp chuẩn bị tư thế.
"Cô muốn đấu pháp?" Bùi Đàm hỏi.
"Bằng không thì sao? Đánh nhau hả? Tôi có một mình làm sao đánh lại ba người, đánh tôi tôi báo cảnh sát nga." Vu Miểu Miểu thực nghiêm túc nói.
Công phu quyền cước của cô cũng có chút ít, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái 18 tuổi, làm sao đánh lại ba tên đàn ông trưởng thành cơ chứ.
"Tổ trưởng, dùng hỏa phù thiêu con búp bê kia đi." Điền Thành tiến lên đề nghị, căn cứ vào quan sát của hắn, Vu Miểu Miểu mỗi lần công kích đều phải thông qua con búp bê kia để hoàn thành, cho nên chỉ cần huỷ hoại con búp bê đó, Vu Miểu Miểu liền không có gì đáng sợ.
Khi lời này của hắn rơi xuống, Bùi Đàm còn chưa kịp phản ứng, Oa Oa nguyền rủa đã phản ứng lại. Nó đột nhiên một quay đầu, đôi mắt to đen như mực thẳng tắp nhìn Điền Thành, nhìn đến khi hắn sởn tóc gáy.
Điền Thành đột nhiên cảm nhận được một trận ớn lạnh, cơ hồ theo bản năng đánh ra một lá hỏa phù, dùng toàn bộ linh lực kích hoạt, rồi sau đó ném về hướng Oa Oa nguyền rủa.
"Oa Oa!" Hạng Ninh hoảng sợ, lớn tiếng nhắc nhở Oa Oa nguyền rủa. Lại thấy Oa Oa nguyền rủa chợt chuyển thân mình, nhanh nhạy tránh đi.
Cùng lúc đó, đôi tay Vu Miểu Miểu kết ấn, khởi động pháp thuật nguyền rủa của Vu tộc: "Nhân danh Vu sư, nguyền rủa."
Nguyền rủa cái gì thì hay nhỉ?
Vu Miểu Miểu nhìn Điền Thành kinh hoảng thất thố, lên tiếng nói: "Ta nguyền rủa ngươi, đi đứng bất tiện, cộng thêm...... mất khống chế đại tiểu tiện."
"Ha ha ha ha...... Nguyền rủa, nguyền rủa, nguyền rủa......" Oa Oa nguyền rủa vui sướng nhảy điệu vũ nguyền rủa, mà theo vũ đạo vui sướng của Oa Oa nguyền rủa, Điền Thành kinh hãi phát hiện, hai chân hắn dần dần không còn sức lực, cuối cùng phanh một tiếng quỳ gối trên mặt đất, sau đó liền không còn tri giác.
"Tổ trưởng, tổ trưởng, chân tôi, chân của tôi......" Điền Thành hoảng sợ kêu.
Bùi Đàm cùng Thái Điện vội vàng qua dìu hắn, nhưng bất luận bọn họ nỗ lực như thế nào, chân Điền Thành lại phảng phất như cọng mì sợi, làm sao cũng đứng không dậy. Tiếp theo, một mùi hương gay mũi truyền đến, có một dòng chất lỏng màu vàng từ trong ống quần Điền Thành chảy ra.
Điền Thành mặt xám như tro tàn, Bùi Đàm cùng Thái Điện cũng hoảng sợ. Bọn họ quay đầu nhìn về phía Vu Miểu Miểu, chỉ thấy cô gái trẻ 18 tuổi trắng nõn sạch sẽ, ôm con búp bê vải quỷ dị, đang đứng dưới ánh đèn đường tối tăm mà nhàn nhạt cười.
Biểu tình đó, không chút nào khác với con búp bê mà cô ôm trong lòng ngực.
"Hai người các ngươi, cũng muốn đấu pháp sao?" Cô gái mỉm cười hỏi.
Bùi Đàm sắc mặt xám trắng, chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo xông thẳng lên trán, làm người không rét mà run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.