Sau khi nghe được mọi chuyện từ miệng Đông Vĩnh Nguyên, Quý Lãng ngẩn ra trong văn phòng một thời gian rất lâu, trong đầu tựa hồ suy nghĩ rất nhiều thứ, nhưng lại trống trơn, cái gì cũng không nhớ kỹ.
Đây không phải là lần đầu tiên Vu Miểu Miểu bảo vệ hắn, cái hôm sau khi hai người gặp mặt nhau, khi viên cảnh sát ở đội hình cảnh nói hắn nhìn không giống người tốt, nên muốn xét thẻ căn cước của hắn. Loại chuyện này hắn sớm đã tập mãi thành quen, ngay cả chính hắn cũng dần dần không cảm thấy có cái gì không đúng. Nhưng Vu Miểu Miểu lại vô cùng tức giận xông lên, hung hăng dẫm vào chân viên cảnh sát kia một cái.
"Ông mới lớn lên không giống người tốt đó." Vừa hung dữ lại đáng yêu.
Khi đó hắn chỉ cảm thấy Vu Miểu Miểu có chút trẻ con, một câu mà thôi, vậy mà cũng phải mắng trở lại. Nhưng cũng đúng là vì những lời này, hắn lại có một tia hảo cảm với Vu Miểu Miểu. Tuy rằng chỉ là một câu mà thôi, nhưng đó là lần đầu tiên có người vì hắn mắng người khác.
Sau đó lại có người Huyền môn đến tìm hắn phiền toái, cũng là Vu Miểu Miểu giúp hắn đánh chạy. Nói đến Huyền môn, mình thế nào lại dính líu tới bọn họ nhỉ?
Hắn từ có ký ức tới nay liền luôn gặp ác mộng, khi đó hắn còn chưa biết mình là Mộng Ma, chỉ là không thể nào nghĩ ra vì sao mình luôn gặp ác mộng. Chậm rãi lớn lên, ác mộng cũng càng ngày càng nhiều, những cơn ác tích lũy tháng ngày cũng làm lệ khí ướt sũng thân thể hắn, hắn bỗng nhiên thành đối tượng mà quỷ vật tà ma mơ ước. Bởi vì chính luồng lệ khí quanh thân hắn có thể khiến cho lệ quỷ tà ma mạnh mẽ lên.
Đại khái khi hắn mười tuổi, có một con lệ quỷ mặt mũi hung tợn muốn nuốt hắn, khi đó hắn cực kỳ sợ hãi, hắn nắm lấy những người đi ngang qua đường, nói bên cạnh hắn có một con lệ quỷ muốn ăn hắn, nhưng người đi đường nhìn không thấy lệ quỷ. Người đi đường cho rằng hắn bệnh, hỏi nhà hắn ở nơi nào, nói có thể đưa hắn về.
Khi đó hắn làm sao dám về nhà, lỡ như lệ quỷ ăn hắn xong, lại ăn ba mẹ hắn tiếp thì làm sao bây giờ? Quý Lãng đẩy người đi đường ra liền chạy, chạy tới trong một rừng cây nhỏ không biết là nơi nào, con lệ quỷ mặt mũi hung tợn kia vẫn luôn đi theo hắn, tựa hồ cũng đang chờ đợi cái thời cơ này. Lệ quỷ thấy chung quanh rốt cuộc không có người, duỗi móng tay xanh đen sắc nhọn dài chừng mười centimet về cổ hắn, làm hắn sợ đến nhắm hai mắt lại......
Sự tình sau đó thế nào lại hắn không nhớ rõ, hắn cũng không biết thế nào lại hôn mê bất tỉnh, chờ khi tỉnh lại, bên cạnh đã xuất hiện một ông lão mặc đạo bào. Hắn tưởng cái lão đạo sĩ này cứu mình, tiến lên nói lời cảm tạ, kết quả kia lão đạo sĩ kia lại nói, con lệ quỷ kia không phải ông ta giết, khi hắn chạy tới đây, lệ quỷ kia đã bị lệ khí vờn quanh thân hắn cắn nuốt rồi.
Lão đạo sĩ nói, kho hắn hôn mê, trên người hắn có một con thật lớn quái vật hiện ra, một ngụm nuốt mất con lệ quỷ mặt mũi hung tợn kia, mà con lệ quỷ đó là một con quỷ gần 300 năm, hung hãn dị thường.
"Cháu à, cháu thường xuyên thấy ác mộng sao?" Lão đạo sĩ hỏi hắn.
"Dạ. Đạo trưởng, ngài có thể làm cho con không còn thấy ác mộng không?" Quý Lãng lúc ấy thực kích động, vị đạo trưởng này liếc mắt một cái là có thể nhìn ra dị thường trên người mình, cũng có thể thấy con lệ quỷ kia, có lẽ sẽ có biện pháp chữa khỏi cho mình không chừng.
Lão đạo sĩ thần sắc phức tạp nhìn hắn một lúc rất lâu, như đang xác định cái gì, sau đó thở dài thật dài, không nói gì liền đi rồi. Qua nửa tháng sau, lão đạo sĩ kia bỗng nhiên lại xuất hiện ở trước cửa trường hắn, gọi hắn lại mà nói với hắn mấy câu.
"Con là Mộng Ma chuyển thế, ác mộng là bản năng của con, thế giới này không có bất luận cái biện pháp gì có thể ngăn cản con tiến vào ác mộng. Con càng trở nên mạnh mẽ, thì con sẽ càng nhìn thấy ác mộng càng nhiều, cho nên con ngàn vạn lần không thể để năng lực bản thân trở nên l cường đại lên, nếu không...... Con sẽ trở thành cơn ác mộng của cả thế nhân."
Khi đó Quý Lãng cũng không quá hiểu ý nghĩa những lời này, nhưng mà từ sau lúc đó, bên cạnh hắn cứ hay xuất hiện một ít người của giới huyền học, bọn họ luôn là dùng cái loại ánh mắt giám thị nhìn chăm chú vào hắn. Thời gian dài, Quý Lãng chậm rãi cũng liền hiểu được, giới huyền học đây là đang phòng ngừa mình trở thành ác mộng của thế nhân.
Có ai mà thích cảm giác bị người khác giám thị chứ, nhưng mình là Mộng Ma, là cơn ác mộng của thế nhân, giống như một cây đao treo lơ lửng trên đầu thế nhân, một khi không cẩn thận có thể liền rơi xuống. Nếu như đổi thành chính mình, thấy một cây đao như vậy treo ở trên đầu, đại khái cũng sẽ thỉnh thoảng liếc mắt xem chừng một cái.
Quý Lãng đã nỗ lực thuyết phục bản thân mình như vậy, cho nên khi cảnh sát tra thẻ căn cước hắn, khi người của giới huyền học đối với hắn sắc mặt không tốt, buông lời cay độc, khi tà ma lệ quỷ tới gần hắn, hắn nỗ lực làm cho tâm trí mình biến thành chết lặng, bởi vì nếu không như vậy, hắn...... hắn cũng không biết mình sẽ biến thành cái dạng gì.
Sao bao nhiêu cơn đau đầu phát nổ của vô số lần mất khống chế ban đêm, hắn thật muốn dứt khoát không áp chế nữa, cứ để năng lực Mộng Ma tăng trưởng, muốn ra thế nào thì ra, thế nhân không ai đối xử tử tế hắn, hắn sao phải khổ sở chịu đựng vì bọn họ. Chính bản thân Quý Lãng cũng rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào, một khi mặc kệ năng lực Mộng Ma tăng trưởng không chút tiết chết, người đầu tiên chết đi chính là hắn, bởi vì hắn căn bản không có năng lực khống chế được tên Mộng Ma bên trong hắn.
Hoặc là sống dưới sự giám thị của giới huyền học, hoặc là bị năng lượng Mộng Ma cắn nuốt thần chí? Cái lựa chọn quá khó khăn, hắn băn khoăn giữa hai bên không biết bao nhiêu lần, cứ chống chọi áp lực mà sống đến bây giờ, đến tận bây giờ hắn cũng không biết cái mình muốn rốt cuộc là cái gì. Cho nên tính cách hắn cổ quái, âm tình bất định, miệng độc mặt lạnh, mình sống không thoải mái liền thích làm cho người bên cạnh cũng không thoải mái.
Nhưng hoá ra, cũng có người quan tâm hắn có thoải mái hay không, cũng có người sẽ nhịn không nổi khi người khác nói hắn một câu không tốt, cũng có người sẽ liều mạng chiến đấu vì hắn.
"Ông chủ?!" Bắc Phồn đang muốn đem kịch bản mình sửa chữa xong đi lên lầu, mới vừa đứng dậy liền thấy Quý Lãng đang từ trên lầu đi xuống.
Quý Lãng phảng phất như không nhìn thấy hắn, vượt qua hắn như một trận gió, tiếp theo lại đi ngang qua Đan Tuấn Nghị cùng Dịch Quan đang đứng trước khu làm việc, trực tiếp đi đến khu đọc sách của Vu Miểu Miểu.
Vị trí khu đọc sách là gần một cái cửa sổ rất lớn, buổi sáng sẽ có ánh mặt trời chiếu vào, vừa vặn dừng trên tay vịn sô pha. Vu Miểu Miểu mỗi ngày đến phòng làm việc, chuyện đầu tiên là mang Oa Oa nguyền rủa đặt trên cửa sổ phơi nắng. Chờ đến buổi chiều thì dời đi, chuyển Oa Oa nguyền rủa đến bên được nắng chiều rọi đến.
Lúc này Vu Miểu Miểu đang muốn chuyển vị trí cho Oa Oa nguyền rủa, cô cầm Oa Oa từ trên cửa sổ xuống, quay người lại liền thấy Quý Lãng không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau cô.
"Tướng công, anh tìm em hở?" Nếu không phải có việc tìm mình, Quý Lãng rất ít khi đến khu đọc sách.
"Cô tối hôm qua đánh nhau với người ta?" Quý Lãng hỏi.
Vu Miểu Miểu tức khắc mày liễu dựng lên, hai mắt trừng to, tức giận nói: "Có phải bọn họ lại tìm anh, bọn họ còn muốn bắt anh hay không? Xem ra tối hôm qua nguyền rủa không đủ tàn nhẫn rồi, Oa Oa, lần sau chúng ta dùng lời nguyền rủa càng độc ác hơn......"
Câu nói tiếp theo của Vu Miểu Miểu không có thể nói xong, bởi vì Quý Lãng chợt tới gần, ôm lấy cô vào trong lòng ngực thật chặt.
"Tướng công?" Vu Miểu Miểu hoảng sợ, Oa Oa trong tay Oa Oa không cầm chắc, rơi xuống đất.
Oa Oa nguyền rủa là một con búp bê dễ tính, bị quăng xuống cũng không tức giận, cao hứng đến mặt mày hơi giãn ra, sau đó tựa hồ nghĩ tới cái gì, hai cánh tay nhỏ mềm oặt bỗng nhiên giơ lên, che mặt.
Ai da, không thể nhìn, không thể nhìn.
Vu Miểu Miểu lúc đầu có chút kinh ngạc, chờ phản ứng lại thì liền ngọt ngào chủ động ôm lấy eo tướng công nhà mình. Cô đang tinh tế cảm thụ cảm giác được tướng công nhà mình hiếm khi chủ động ôm, bỗng nhiên......
"Giao hàng đây, Pizza Hut pizza......"
Quý Lãng chợt hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nhân viên giao hàng cầm một hộp pizza đứng ngoài cửa kính nhìn bọn họ bên này, mà ở khu làm việc bên kia, tổ ba người của phòng làm việc đang vội vội vàng vàng trốn vào sau mấy cái giá trang trí, nhưng cái giá chỉ để mấy bình hoa nhỏ như vậy làm sao che được thân hình cường tráng của bọn họ chứ.
"Ai gọi pizza vậy?" Bắc Phồn nhịn không được mắng, "Cơm trưa mới ăn bao lâu đâu, gọi pizza cái gì chứ, ăn cho chết à."
Thật phá hư không khí, quả thực muốn chết rồi.
"Không phải tôi gọi." Dịch Quan nói.
"Cũng không phải tôi." Đan Tuấn Nghị nói.
"......" Ba người bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.
"Tôi gọi, cơm trưa tôi chưa ăn no." Vu Miểu Miểu yên lặng buông tay, sau đó rất u oán chuyển hướng về phía nhân viên giao pizza, "Anh trai à, anh không thể đưa chậm vài phút hay sao?"
"Tôi...... Tôi đưa sớm không phải tốt sao? Đưa trễ còn bị phạt tiền." Nhân viên giao Pizza vẻ mặt ngơ ngác nói.