Khi Đông Vĩnh Nguyên về đến nhà, Tang Văn Hạo đang ngồi thẳng trên sô pha đối diện cửa ra vào, đứng ngồi không yên chờ, từ nhận được tin nhắn của Đông Vĩnh Nguyên bảo đang về nhà, hắn liền vẫn luôn duy trì tư thế này.
Vừa thấy Đông Vĩnh Nguyên vào cửa, Tang Văn Hạo liền chạy ra đón: "Anh họ, thế nào rồi? Bà chủ anh nói như thế nào, chị ấy có đồng ý giúp không?"
Đông Vĩnh Nguyên vừa đổi giày, vừa thở dài.
"Anh họ, anh thở dài cái gì vậy, có phải chị ấy vẫn không đồng ý hay không?. Không được, em phải đi tìm chị ấy." Tang Văn Hạo gấp đến mức sắp chạy về hướng ngoài cửa, lại bị Đông Vĩnh Nguyên kéo lại.
"Bà chủ đồng ý." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Đồng ý? Chị ấy đồng ý giúp rồi?" Tang Văn Hạo ngẩn ra một chút, tiếp theo tránh khỏi tay Đông Vĩnh Nguyên đang nắm lấy hắn, lại muốn chạy ra ngoài cửa, "Em lập tức trở về dẫn mẹ em qua đây ngay."
"Em có thể đừng gấp như vậy được không, anh còn chưa nói xong đâu." Đông Vĩnh Nguyên ấn người lên trên sô pha, nói, "Bà chủ của anh nói, muốn chuyển lệ khí trong linh hồn của dì đi thì không khó, nhưng cần phải có một vật dẫn tự nguyện."
"Em biết." Tang Văn Hạo nghe xong cũng không kinh ngạc, "Em sẽ làm cái vật dẫn này."
"Em đùa cái gì vậy." Đông Vĩnh Nguyên không nghĩ tới em họ mình vậy mà đã sớm biết, tức khắc liền mắng, "Trị hết cho dì, lại huỷ hoại em, vậy chuyện này có giá trị gì chứ? Chúng ta phí sức lớn như vậy làm gì?"
"Chỉ cần có thể trị khỏi cho mẹ em, cái gì cũng đáng giá." Tang Văn Hạo kiên định nói, "Anh họ, anh cũng biết rồi, từ khi rm hiểu chuyện tới nay, tâm nguyện lớn nhất của em chính là chữa khỏi cho mẹ. Hiện giờ cơ hội ở ngay trước mắt, em không có khả năng từ bỏ. Huống chi, lúc trước vốn là con lệ quỷ kia muốn ăn mòn em cơ, những cái lệ khí đó vốn dĩ nên ở trong linh hồn của em."
"Không được, chúng ta phải thương lượng với dượng trước rồi nói." Lệ khí này vốn dĩ nên ở trên người Tang Văn Hạo, lời này nghe thì đúng là có chuyện như vậy, nhưng khi đó Tang Văn Hạo vẫn là một tân hồn chưa sinh ra, nó mới là người vô tội nhất trong toàn bộ sự kiện này.
"Anh họ, không được, anh đừng nói với ba em." Tang Văn Hạo vừa nghe Đông Vĩnh Nguyên muốn nói cho ba mình, liền nhảy dựng lên, "Nếu như ba em biết, ông khẳng định sẽ không đồng ý."
"Vậy càng phải nói cho dượng." Cái thằng nhóc này, tuổi không lớn, nhưng gan thật không nhỏ đâu.
"Anh họ, anh đừng nói." Tang Văn Hạo gấp đến sắp khóc, "Chỉ cần có thể trị khỏi cho mẹ em là được, ai làm vật dẫn chả giống nhau. Hơn nữa tư chất tu luyện của em tốt, có lẽ lệ khí chuyển dời đến trên người em xong, em nỗ lực tu luyện là có thể tinh lọc hết thì sao."
"Tiểu Hạo, anh họ của em xác thật là thứ vô dụng không tu luyện được bao nhiêu, nhưng anh cũng không ngốc, nếu thật dễ dàng như vậy, lệ khí trong cơ thể dì còn có thể kéo dài tới hiện tại?" Đông Vĩnh Nguyên thấy Tang Văn Hạo lại muốn nói gì, giơ tay trực tiếp ngắt lời, "Em đừng nói nữa, sở dĩ anh kiên trì muốn đem chuyện này nói cho dượng, không chỉ là vì không đồng ý cho em làm vật dẫn, còn có một nguyên nhân khác. Ông chủ anh là Mộng Ma, em cũng biết rồi."
Tang Văn Hạo giật mình, gật đầu: "Em có nghe nói."
"Sở dĩ bà chủ ghét hiệp hội Huyền Học, là bởi vì một đoạn thời gian trước, tổ tra xét của hiệp hội muốn bắt ông chủ nhốt lại, bà chủ cùng bọn họ mới nổi lên xung đột." Đông Vĩnh Nguyên nói, "Bởi vì thân phận Mộng Ma, hiệp hội sẽ không dễ dàng buông tha cho ông chủ, nhưng nói cho cùng, ông chủ của anh ngoại trừ cái thân phận Mộng Ma này, chưa từng làm sai bất luận chuyện gì sai trái. Anh cũng có tư tâm là không hy vọng hiệp hội cứ nhằm vào ông chủ mãi."
"Chuyện đó có quan hệ gì với chuyện mẹ em?" Tang Văn Hạo không hiểu.
"Chữa khỏi cho dì, cần phải có bí thuật Vu tộc, mà Vu sư chính là bà chủ của anh, cũng chính là vợ của Mộng Ma, cho nên chuyện này tương đương với chuyện Mộng Ma giúp nhà em một đại ân. Mà anh cũng vừa nói qua, hiệp hội sẽ không dễ dàng buông tha Mộng Ma. Ba em là hội trưởng phân hội ở Ly Thị, lại người đứng đầu mười cao thủ của hiệp hội, ông rất có quyền lên tiếng trong hiệp hội." Đông Vĩnh Nguyên nói, "Anh hy vọng trước khi ông chủ chưa có chân chính làm ra chuyện gì không tốt, ít nhất có thể sống thoải mái giống như bây giờ chứ không phải bị hiệp hội nhốt lại."
Đông Vĩnh Nguyên muốn chữa khỏi cho dì của mình là thiệt tình, nhưng muốn vì Quý Lãng làm chút chuyện cũng là thật.
Hắn tư chất quá kém, năng lực có hạn, trong hiệp hội cơ hồ chỉ như người vô hình, nếu bàn về hiểu biết đối với Mộng Ma, hắn cũng không bằng những người khác trong hiệp hội, nhưng hắn hiểu biết Quý Lãng. Hắn ở phòng làm việc đã hai năm, vì Quý Lãng không thích cùng người giao tiếp, chuyện của phòng làm việc cơ hồ đều là hắn xử lý.
Tuy Quý Lãng độc miệng, thường xuyên đem ba người Bắc Phồn ra mắng đến hoài nghi nhân sinh, nhưng sẽ nhất nhất để đúng tên bọn họ trong tất cả sáng tác cho dù nhỏ nhất. Có đôi khi thấy bọn họ viết chuyện tốt, cũng sẽ bảo mình mang đi cho mấy đạo diễn cùng nhà làm phim xem, giúp bọn họ bán bản quyền. Nếu như đặt vào trường hợp ở mấy phòng làm việc khác, chuyện này thật có hồ khó có thể tưởng tượng, ông chủ mấy chỗ khác còn hận không thể đem hết tất cả bản quyền của nhân viên ghi thành tên của mình ấy chứ, đừng nói đến chuyện giúp đỡ bán ra bên ngoài.
Trừ chuyện này, mỗi khi Quý Lãng bán được một bản quyền sách, đều sẽ lấy ra một phần năm khoảng tiền đó quyên góp từ thiện, hơn nữa đều là quyên tặng nặc danh. Giúp đỡ người nghèo, giúp đỡ trẻ em học tập, nhi đồng câm điếc, chỉ cần là hạng mục từ thiện có thể lên Alipay, Quý Lãng hầu như đều đã quyên góp qua. Khi đó, hắn vừa đến phòng làm việc, vì hắn ôm sẵn thành kiến với Quý Lãng, cứ cảm thấy Mộng Ma là người xấu, nhưng cái nhận tri này đã hoàn toàn dập nát sau một khoản tiếp một khoản quyên tiền.
Hắn nhịn không được từng hỏi Quý Lãng: "Ông chủ chủ, sao ngài lại thích quyên tiền đến như vậy, người khác ai cũng mỗi năm quyên một lần, ngài thì một năm quyên rất nhiều lần, còn đều quyên nặc danh."
"Tiền nhiều, tiêu không hết." Quý Lãng chỉ trả lại năm chữ.
Một người tiền nhiều tiêu không hết liền nghĩ đến quyên tặng cho xong, một người không quên dìu dắt cấp, một người biết rõ hắn là nằm vùng còn nguyện ý phát tiền lương cho hắn, Đông Vĩnh Nguyên không tin đó là người xấu. Ít nhất, hiện tại không phải.
Tang Văn Hạo rất thông minh, rất nhiều chuyện chỉ cần nói một chút là có thể hiểu được thông thấu, tuy rằng hắn vẫn không muốn chuyện này bị ba mình biết, nhưng cũng không lại ngăn cản Đông Vĩnh Nguyên gọi điện thoại.
Đông Vĩnh Nguyên trấn an vỗ vỗ đầu cậu em họ, lấy di động ra, chọn nick Wechat của ba Tang Văn Hạo, tiếp theo liền gọi video qua.
Thực mau, điện thoại được bắt máy, một người đàn ông diện mạo oai hùng ước chừng 40 tuổi, đang mỉm cười xuất hiện trong màn hình video.
"Vĩnh Nguyên hả, sao bỗng nhiên rảnh rỗi gọi điện thoại cho dượng vậy?" Tang Thiên hỏi.
"Dượng, con và Tiểu Hạo tìm được biện pháp có thể chữa khỏi cho dì rồi." Đông Vĩnh Nguyên cũng không vòng vèo quanh co, nói thẳng.
"Con nói cái gì?!" Tang Thiên đột nhiên đứng lên, bên kia đầu dây điện thoại truyền đến một loạt tiếng vật nặng rơi xuống, đủ thấy vừa rồi hắn đứng lên có bao nhiêu hoảng loạn cùng vội vàng.
Buổi tối 8 giờ.
Vu Miểu Miểu cùng Quý Lãng đang ở phòng khách xem TV, kỳ thật chủ yếu là Vu Miểu Miểu xem, Quý Lãng tuy người ngồi ở chỗ kia, ánh mắt lại rơi vào hư không, bộ dáng như đi vào cõi thần tiên.
Vu Miểu Miểu đang xem đến vui vẻ, di động bỗng nhiên vang lên một chút, cô cầm lên vừa nhìn, là tin nhắn của Đông Vĩnh Nguyên.
"Đông Đông nói ngày mai hắn muốn xin nghỉ một ngày." Vu Miểu Miểu vừa trả lời tin nhắn, vừa truyền đạt việc xin nghỉ phép của Đông Vĩnh Nguyên cho Quý Lãng một chút.
"Lại xin nghỉ?" Quý Lãng nhíu mày, cái thằng nhóc này sau khi thân phận nằm vùng bị vạch trần xong, sao cứ cảm giác hắn còn thả bay mình hơn trước kia luôn vậy.
"Ừm, hắn nói ngày mai muốn đi sân bay đón dượng và dì hắn." Chuyện Đông Vĩnh Nguyên tìm cô giúp đỡ, Vu Miểu Miểu trở về liền nói hết cho Quý Lãng, cho nên Quý Lãng tất nhiên cũng biết dì và tiểu dượng của hắn là chuyện như thế nào.
"Sao gấp như vậy? Hôm nay em mới đồng ý giúp đỡ thôi, ngày hôm sau liền tới đây." Quý Lãng có chút ngoài ý muốn, "Không phải còn phải tìm vật dẫn gì nữa sao? Vật dẫn tự nguyện hẳn là không dễ tìm."
"Không biết nưaz, hy vọng bọn họ có thể tìm được vật dẫn thích hợp." Vu Miểu Miểu cảm thán nói, "Dì của Đông Đông là một người mẹ thật tốt, nếu như sau khi chết bị biến thành lệ quỷ, xác thật rất đáng tiếc."
Quý Lãng không bày tỏ ý kiến.
"Em là được sư phụ em nhặt về đó, khi còn nhỏ em rất hâm mộ người khác có mẹ, đặc biệt xem nhiều bộ phim rồi chương trình về tình mẹ trên TV, tiểu thuyết cũng có, bài khoá lên lớp cũng có. Bất quá hiện tại không hâm mộ nữa, em cũng có mẹ rồi." Vu Miểu Miểu bỗng nhiên vui vẻ lên.
Quý Lãng khó hiểu nhìn về phía cô.
"Mẹ chồng á, mẹ anh còn không phải là mẹ em sao." Vu Miểu Miểu cười ha hả, "Anh yên tâm, ta khẳng định sẽ đối với bà rất tốt, không chọc bà tức giận đâu. Đúng rồi, em tới đây lâu như vậy còn chưa tới cửa chào hỏi đâu nha, tướng công, chừng nào thì anh mới dắt em tới cửa cầu hôn?"
Quý Lãng trầm mặc, tiếp tục nhìn cô.
"Khụ...... Không cầu hôn cũng được, nhưng chúng ta đều ở đây rồi, dù sao cũng phải gặp một lần, bằng không sẽ có vẻ không lễ phép đâu." Rốt cuộc về sau cũng muốn cưới con trai người ta, dù sao cũng phải tạo quan hệ tốt một chút chứ.
"Không cần." Quý Lãng đối với chuyện Vu Miểu Miểu luôn treo trên miệng chuyện cầu hôn rồi cưới hắn, đã có chút miễn dịch.
"Tại sao?" Không cho gặp người lớn, chẳng lẽ tướng công vẫn không thích mình?.
"Anh và bọn họ đã 5 năm chưa gặp, em cũng không cần gặp làm gì." Quý Lãng nói.
"Hả?" Vu Miểu Miểu ngẩn ra.
"Về sau kết hôn, cũng chỉ có em và anh." Quý Lãng lại nói.
Tại sao lại như vậy, tướng công và cha mẹ nhà mình đã 5 năm chưa gặp nhau, hơn nữa kết hôn cũng không cần đi gặp? Từ từ, tướng công vừa rồi nói cái gì?
"Tướng công, anh đồng ý kết hôn với em rồi sao?!" Vu Miểu Miểu tức khắc đem chuyện cha mẹ chồng ném tới trên chín tầng mây.
"Xem TV của em đi." Quý Lãng xoay đầu Vu Miểu Miểu mới thò qua quay lại đằng trước. Chỉ là hắn mới vừa xoay đầu Vu Miểu Miểu đi, Vu Miểu Miểu liền lại xoay trở về, sau đó nhìn chằm chằm hắn, cười ngây ngô một cái.
Hắc hắc hắc... cười như một đứa ngốc ấy.
Quý Lãng chịu không nổi cô, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhưng khóe miệng lại lơ đãng cong lên một độ cong nhỏ bé.