Vu Sư

Chương 43:




Tang Thiên tuy trốn trong phòng hồ sơ, nhưng vẫn luôn chú ý tình huống bên ngoài, biết thân phận mình bại lộ, cũng không trốn tránh nữa, mở cửa đi ra. Trong nháy mắt đối diện với vơi mình, hốc mắt Tang Thiên liền đỏ lên.
Đã không còn lệ khí phát ra từ sâu trong linh hồn, bộ dáng vợ của ông lại trở về ôn nhu mỹ lệ như cũ. Khi bà cười rộ lên, bên má phải sẽ xuất hiện một lúm đồng tiền nho nhỏ, đôi mắt sẽ hơi hơi nheo lại, lộ ra ánh sáng vui sướng. Nhưng bộ dáng này, đã mười mấy năm nay hắn chưa từng được thấy.
Mười mấy năm qua, vì giữ cho tâm trí vợ không bị oán khí của lệ quỷ ăn mòn, mỗi ngày hắn đều vẽ một lá bùa để trấn áp vợ mình, dán phù lên thì vợ ông sẽ một lần nữa trở nên an tĩnh lại, khi ngủ thì ngủ mất mười mấy hai mươi tiếng đồng hồ. Nhưng cho dù như thế, thời gian dài không vận động, không cơm ngày ba bữa như người thường, cộng với trạng thái tinh thần hậm hực làm thân thể của bà từng ngày suy yếu lại, cuối cùng ngay cả đi đường cũng không nổi.
"Anh Thiên." Người vợ ôn nhu gọi tên chồng mình.
"Giai Nghiên, lần này nghe anh, được không?" Tang Thiên cơ hồ như cầu xin nói, "Anh là thiên sư, lệ khí đó anh tất nhiên có biện pháp tự mình áp chế."
Bạch Giai Nghiên lắc lắc đầu: "Thân thể của em đã như vậy, cho dù hiện tại anh có dời lệ khí đi, thân thể của em cũng rất khó dưỡng cho tốt được."
"Nhưng ít nhất em có cơ hội đầu thai." Tang Thiên kích động nói.
Nếu như vợ ông mang theo một thân lệ khí này chết đi, như vậy trong nháy mắt vừa tắt thở liền sẽ hóa thành lệ quỷ trăm năm, vĩnh viễn mất đi cơ hội đầu thai.
"Anh không muốn để ta trở thành lệ quỷ, chẳng lẽ em là có thể nhìn anh hóa thành lệ quỷ?" Bạch Giai Nghiên hỏi.
Tay Tang Thiên nắm chặt thành quyền, không khỏi run rẩy, hắn sở dĩ muốn gạt vợ hắn vì hắn biết, một khi biết chân tướng, bà sẽ liền không đồng ý.
"Giai Nghiên, chúng ta không nghĩ chuyện kiếp sau, chỉ xem kiếp này có được không?" Tang Thiên nhẹ giọng nói, "Thân thể em quá yếu, chịu không nổi lệ khí đâu, nhưng anh thì không giống vậy, nếu như lệ khí này ở trên người anh, anh sẽ có biện pháp áp chế. Em để lệ khí dời qua anh, em sẽ có thể đứng lên được, mà còn anh, cho dù linh lực có thể chịu chút ảnh hưởng, nhưng vẫn có thể sinh hoạt như người thường như cũ. Cứ như vậy, chúng ta còn có thể sống bên nhau thêm một thời gian, thậm chí còn có thể nhìn thấy Tiểu Hạo cưới vợ sinh con. Chúng ta mặc kệ sau này chết đi có thể hóa thành lệ quỷ hay không, mặc kệ kiếp sau có thể đầu thai hay không, em cứ ở bên anh cả đời này là được rồi, nha?"
Tang Thiên đã sớm suy nghĩ trước, nếu vợ ông phải hóa thành lệ quỷ, mất đi cơ hội đầu thai, như vậy ông có cái tư cách gì mà đi đầu thai chứ.
Nước mắt trong đáy mắt Bạch Giai Nghiên trong nháy mắt liền rơi xuống, hai người bọn họ đều hy vọng người kia có thể còn cơ hội đầu thai, nhưng ai cũng không thuyết phục được ai.
Đông Vĩnh Nguyên cùng Tang Văn Hạo, hai anh em bà con một trái một phải đứng hai bên xe lăn của Bạch Giai Nghiên, sớm đã khóc đến mặt mũi tèm lem. Vu Miểu Miểu nghe xong cũng có chút động lòng, theo bản năng hướng về phía Quý Lãng nhìn thoáng qua.
Nghe đoạn đối thoại của hai vợ chồng này, người duy nhất không có tâm lý phập phồng ước chừng chỉ có Quý Lãng. Quý Lãng qua vô số ác mộng sớm đã luyện thành ý chí sắt đá, nếu mỗi ngày đều phải khổ sở bi thương vì chuyện trắc trở của người khác, như vậy hắn đã sớm khóc chết vô số lần.
Phòng làm việc thực an tĩnh, ngoại trừ âm thanh nghẹn ngào đang cố dằn nén của Đông Vĩnh Nguyên cùng Tang Văn Hạo, không có bất luận thanh âm gì khác. Trận đồ màu đen vẫn đang xoay tròn, cụm lệ khí được rút ra từ linh hồn Bạch Giai Nghiên vẫn còn đang bồng bềnh ở phía trên. Bỗng nhiên, lệ khí kịch liệt run rẩy, sắc mặt Vu Miểu Miểu biến đổi, đôi tay vội vàng kết ấn lại lần nữa, ấn lại pháp trận phía trên.
"Các người ra quyết định nhanh lên, tôi sắp chịu đựng không nổi nữa rồi." Mỗi lần mở trận pháp cần tiêu hao một lượng lớn vu lực, bọn họ kéo thời gian càng dài, Vu Miểu Miểu càng hao tổn nhiều lực lượng, nếu đến cuối cùng vu lực chống đỡ hết nổi, liên kết của trận pháp bị đứt ra, vậy thật đúng là uổng phí công sức mà không được gì.
Quý Lãng thấy sắc mặt Vu Miểu Miểu không đúng, hơi tức giận nhìn quét qua Đông Vĩnh Nguyên, liếc mắt một cái, sau đó đi đến bên cạnh Vu Miểu Miểu, trầm giọng nói: "Miểu Miểu, tạm thời em hủy bỏ trận pháp, để cho bọn họ trở về nghĩ kỹ rồi lại đến."
Đông Vĩnh Nguyên bị ánh mắt kia của Quý Lãng quét qua đến lạnh cả người, biết lại tiếp tục kéo dài thì đêm nay thật sự không được cái gì, nhịn không được cũng thúc giục: "Dượng, dì!"
Tang Thiên cũng rất nóng lòng, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, không muốn vợ mình lại bị lệ khí tra tấn thống khổ thêm một ngày nào nữa.
Bạch Giai Nghiên khó có thể chọn, bà không muốn Tang Thiên cùng bà hồn phi phách tán, nhưng lại sợ mình không đồng ý, Tang Thiên sau khi mình khi chết, cũng sẽ đi theo bà mà thôi.
"Tôi nhiều lắm chỉ có thể duy trì hai phút, hai phút thôi, nếu khế ước còn chưa thành lập, ta liền hủy bỏ trận pháp." Vu Miểu Miểu có ấn tượng không tệ lắm đối với đôi vợ chồng này, không ngại cho bọn họ thêm hai phút suy nghĩ.
"Cảm ơn." Bạch Giai Nghiên vẻ mặt cảm kích nhìn Vu Miểu Miểu nói lời cảm tạ.
Vu Miểu Miểu cười cười, sau đó lại quay đầu trấn an Quý Lãng: "Tướng công, em chịu thêm hai phút thôi."
Quý Lãng tuy không tán đồng, nhưng thấy Vu Miểu Miểu cố gắng, cũng không nói gì, ngược lại ánh mắt dừng trên cụm lệ khí đang giãy giụa phía trên trận pháp đang bị Vu Miểu Miểu trấn áp.
Là do cụm lệ khí này không an phận mới làm Vu Miểu Miểu mệt như vậy sao?
Có lẽ là Quý Lãng quá mức chú ý tới cái cụm lệ khí kia, nên cụm năng lượng màu đen quanh quẩn chung quanh hắn không tự giác lưu chuyển lên, hướng tới cụm lệ khí màu đen mang theo huyết quang vọt qua.
"Tướng công!" Vu Miểu Miểu cả kinh, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp. Chỉ thấy năng lượng màu đen trên người Quý Lãng đảo qua trận pháp mà cô đang mở ra, cụm lệ khí rút ra từ trong linh hồn Bạch Giai Nghiên đã không còn thấy đâu.
"Ông chủ." Đông Vĩnh Nguyên cũng hoảng sợ.
Quý Lãng lấy lại tinh thần, nghi hoặc chớp mắt một cái, mình vừa rồi có phải lỡ lấy luôn cái lệ khí trên trận pháp kia rồi không? Phải trả về cho người ta mới được.
Tưởng tượng như vậy, năng lượng màu đen quanh thân Quý Lãng bỗng nhiên lại xao động lên, cụm lệ khí vừa mới bị hắn hấp thu kia chợt lại từ trong khối năng lượng màu đen tách ra, một lần nữa quay về phía trên trận đồ.
Chẳng qua, cái quả cầu lệ khí này hình như đã nhỏ đi một nửa so với lúc đầu khi hắn lấy đi.
Quý Lãng tức khắc xấu hổ: "Hình như...... Bị tôi nuốt hết một nửa rồi, không sao chứ?"
Vu Miểu Miểu chớp chớp mắt, nửa ngày mới nói: "Hẳn là...... Không có sao."
Dù sao khế ước hình như cũng không bị đứt.
"Vậy là tốt rồi, mọi người tiếp tục đi." Quý Lãng vừa nghe không có sao, tức khắc liền an tâm rồi, hắn lui ra phía sau vài bước đi đến một bên, quyết định không quấy nhiễu Vu Miểu Miểu nữa.
"......" Mọi người.
Tiếp tục, tiếp tục cái quỷ ấy!
"Quý tiên sinh!." Tang Thiên phản ứng lại trước, kích động đi nhanh về hướng Quý Lãng. Hắn vừa rồi đã thấy vô cùng rõ ràng, cụm lệ khí rút ra từ trên linh hồn vợ hắn chỉ mới bị năng lượng Mộng Ma quanh quẩn quanh người Quý Lãng nhẹ nhàng chạm vào một cái, liền nhỏ lại một nửa. Mà thần kỳ nhất chính là, bản thân Quý Lãng lại không chịu bất luận cái ảnh hưởng gì.
Loại tình huống này chứng minh cái cụm lệ khí trên người vợ của mình, đối với năng lượng Mộng Ma cuồn cuộn trên người Quý Lãng mà nói, thật quá nhỏ yếu không tạo thành bất luận ảnh hưởng gì.
"Có thể nhờ ngài hỗ trợ, hấp thu cụm lệ khí kia đi, bất luận điều kiện gì tôi cũng có thể chấp nhận." Trước mắt chính là một biện pháp đẹp cả đôi đàng, Tang Thiên đã không suy nghĩ được quá nhiều, chỉ cần có thể cứu được vợ mình, bất luận điều kiện gì hắn cũng có thể đáp ứng.
"Ông chủ." Đông Vĩnh Nguyên cũng chờ đợi nhìn về phía Quý Lãng.
Quý Lãng nhíu mày, không cự tuyệt ngay, mà chuyển hướng về phía Vu Miểu Miểu, nói: "Em quyết định đi."
Ánh mắt mọi người lập tức lại chuyển hướng về phía Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu khụ một tiếng, khóe miệng làm thế nào cũng không che giấu được ý cười: "Tướng công tôi ra tay, vậy phải giá khác nha."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.