Vu Sư

Chương 44:




Giá khác?
Nghe vậy, cảm xúc khẩn trương của Tang Thiên liền thả lỏng lại, hắn không sợ Vu Miểu Miểu ra điều kiện, chỉ sợ Vu Miểu Miểu không đồng ý làm: "Mời nói."
"Thù lao phải gấp đôi, thêm một phần mười tài sản nữa." Vu Miểu Miểu dựng thẳng lên một ngón tay, không cho trả giá.
Tang Thiên hơi ngơ ngẩn, không nghĩ tới Vu Miểu Miểu nói điều kiện vậy mà chỉ là tăng thù lao gấp đôi mà thôi, hắn còn tưởng rằng đối phương sẽ nhân cơ hội này đặt ra một số yêu cầu có dính tới hiệp hội. Nói gì thì nói, mình cũng là một hội trưởng một phân hội trong hiệp hội, mà hiện tại quan hệ của Mộng Ma cùng hiệp hội vẫn còn rất vi diệu.
"Thế nào, ông không đồng ý?" Vu Miểu Miểu thấy biểu tình hắn không đúng, tưởng hắn chê đắt.
"Dượng." Đông Vĩnh Nguyên vội vàng lên tiếng nhắc nhở dượng mình, hắn nhìn thấy biểu tình Vu Miểu Miểu đã có vẻ không vui.
"Không phải, ta đồng ý." Tang Thiên lấy lại tinh thần, không chút nghĩ ngợi đáp ứng ngay, "Xin phiền hai vị."
Vụ làm ăn này ý xem như thành công.
Quý Lãng nhìn về phía Vu Miểu Miểu, thấy Vu Miểu Miểu nhìn hắn gật đầu, lúc này mới cất bước đi đến bên cạnh trận pháp. Vừa rồi khi hắn cắn nuốt cụm lệ khí kia là hành vi vô ý thức, nhưng quá trình cắn nuốt đó thì Quý Lãng mơ hồ cũng hiểu, hắn nhớ lại một chút, sau đó học theo kiểu giống ban nãy, lực chú ý tập trung đặt lên trên cụm lệ khí.
Ngay lập tức, lực lượng Mộng Ma đang xoay chung quanh người Quý Lãng bỗng nhiên xao động lên, vặn vẹo tràn tới bên cụm lệ khí. Có lẽ là vì lúc này này do Quý Lãng có ý thức điều khiển, lực lượng Mộng Ma lại vặn vẹo sinh ra một chút biến hóa.
Vừa mới ban nãy khi lực lượng Mộng Ma cắn nuốt cụm lệ khí, nó đã hóa thành một trận sương đen nhào qua, trực tiếp nuốt chửng cụm lệ khí vào trong, cực kỳ giống như mấy luồng gió yêu tà trong phim Tây Du Ký cuốn mất Đường Tăng. Nhưng lúc này đây, lực lượng Mộng Ma lại từ từ ngưng tụ thành hình dạng một bàn tay, cái tay kia từ sau lưng Quý Lãng vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy cụm lệ khí bên trên trận đồ.
Quý Lãng suy tư một lát, ngay sau đó thử làm hành động một cái nắm tay, thì quả nhiên lực lượng Mộng Ma kia cũng ngay sau đó làm ra hành động giống như đúc. "Bang" một tiếng, cụm lệ khí bị bàn tay khí đen Mộng Ma bóp nát, khi nó duỗi ra lại, chỉ còn có một cụm sương đỏ mơ hồ lớn cỡ trái bóng bàn.
"Là oán khí." Vu Miểu Miểu liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là oán khí ẩn chứa trong lệ khí, là oán hận của con lệ quỷ sau khi chết mấy trăm năm kia biến thành.
Quý Lãng không thích cụm oán khí này, lực lượng Mộng Ma tựa hồ cũng không muốn hấp thu cụm oán khí này, chỉ có thể bóp tan. Quý Lãng đang muốn lại lần nữa nắm nắm tay lên bóp tan cái cụm sương đỏ này, bỗng nhiên cảm giác cẳng chân mình bị thứ gì ôm lấy.
Quý Lãng ngẩn ra, cúi đầu, phát hiện là Oa Oa nguyền rủa. Oa Oa nguyền rủa đang gắt gao ôm lấy cẳng chân của hắn, ngửa đầu, nhìn hắn cười không tiếng động.
Quý Lãng giật mình, hình như có cảm giác: "Ngươi muốn?"
Nụ cười trên mặt Oa Oa nguyền rủa tức khắc lớn hơn nữa, nó không ngừng gật đầu, gật đầu xong tựa hồ cảm thấy vẫn còn chưa đủ, chợt phát ra một tràng cười sang sảng.
Tràng cười này thì Quý Lãng nghe hiểu, là đang nói cảm ơn. Bất quá Quý Lãng cũng không lập tức đưa cụm oán khí trong tay cho Oa Oa nguyền rủa, mà dò hỏi ý kiến Vu Miểu Miểu trước: "Nó có thể ăn không?"
"Có thể." Vu Miểu Miểu cũng có chút kinh ngạc, Oa Oa nguyền rủa oa oa chưa bao giờ chủ động ôm lấy mình trước mặt người ngoài xin đồ vật. Vậy mà nó không hề có chút e ngại nào với tướng công như vậy, còn làm mặt lấy lòng, thật là...... Không hổ là Oa Oa mình nuôi mà.
Thấy Vu Miểu Miểu gật đầu, Quý Lãng lúc này mới lật tay, ném cụm oán khí trong tay xuống, Oa Oa nguyền rủa sớm há miệng chờ. Không đợi cụm oán khí rơi xuống mặt đất, khi vừa rơi được một nửa, nó tự mình nhảy dựng lên, một ngụm nuốt xuống.
Vậy là lệ khí cùng oán khí trong linh hồn của Bạch Giai Nghiên liền hoàn toàn tiêu tán, sợi dây màu đen liên kết hai người vào pháp trận cũng tan đi ngay sau đó, Vu Miểu Miểu lập tức thu hồi vu lực, đóng trận pháp.
"Giai Nghiên." Sợi dây liên kết hai vợ chồng bọn họ vừa biến mất, Tang Thiên liền gấp không chờ nổi vọt tới bên cạnh vợ mình, nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra, sợ tất cả vừa mới xảy ra chỉ là mộng, "Em không sao rồi, em thật sự không sao rồi."
"Em không có việc gì." Bạch Giai Nghiên cũng rất kích động, nếu không phải lúc này có người ngoài ở đây, bà cũng muốn nhào vào trong lòng ngực chồng mình mà khóc một hồi.
Một nhà Tang Thiên đang sum họp cảm động, Vu Miểu Miểu đứng một bên bỗng nhiên ngáp một cái, thời gian thi triển bí thuật vượt quá thời gian cô dự tính, vu lực hao tổn có hơi nhiều, chuyển hoá thành mệt mỏi của thân thể, từng cơn buồn ngủ liên tục đánh úp lại.
Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu mệt rã rời, theo bản năng liền nhìn thoáng qua đồng hồ, rồi sau đó nhíu nhíu mày nhìn về hướng Đông Vĩnh Nguyên.
Nhìn thấy một màn này, Đông Vĩnh Nguyên bỗng nhiên cảm giác trái tim run rẩy, vội vàng ngắt ngang thời khắc cảm động của một nhà dì dượng mình: "Dì, dượng, thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải đu thôi. Đêm nay đi về ngủ một giấc thật ngon trước đã, ngày mai chúng ta lại đưa dì đi bệnh viện kiểm tra."
"Đúng vậy, con nói rất đúng." Tang Thiên ổn định cảm xúc, lại xoay người nhìn về phía Vu Miểu Miểu cùng Quý Lãng, nói, "Cảm ơn hai người đã trị hết cho Giai Nghiên, sự tình hôm nay tôi xin thiếu hai người một ân tình."
Vu Miểu Miểu đang muốn trả lời, chợt bị một cái thanh âm khác đoạt trước.
"Mày muốn chết sao?!"
Âm hiểm, lạnh băng, ác độc, nhưng là lại rất non nớt.
"Thống khổ không? Tuyệt vọng không? A ha ha ha ha......" Thanh âm này vẫn còn đang tiếp tục.
Tĩnh mịch.
Mọi người im lặng nhìn phía cách đó không xa, Oa Oa nguyền rủa đang một mình xoay tròn nhảy lên trên khoảng đất trống, nó đột nhiên như là bị cái linh hồn nào đó nhập vào người, trong miệng không ngừng phun ra mấy câu tiêu chuẩn của vai phản diện.
"Muốn chết sao? Thống khổ không? Tuyệt vọng không? Ha ha ha ha ha, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi......"
Cuối cùng, nó tựa hồ hình như thật yêu thích cái câu "đi chết đi" này, lăn qua lộn lại nói mười mấy lần, thật làm người nghe sởn tóc gáy.
Oa Oa bị làm sao vậy, bỗng nhiên bị kích thích? Ánh mắt mọi người không tự chủ được dừng trên người Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu lúc này cũng thật xấu hổ, cơn buồn ngủ mới rồi cũng cô cũng bị từng câu " đi chết đi" củ Oa Oa doạ cho bay mất dép: "À, ừm, gì nhỉ? Nó vừa rồi không phải nuốt cái cụm oán khí kia sao, phỏng chừng chịu chút ảnh hưởng."
Nghe xong Vu Miểu Miểu giải thích, Bạch Giai Nghiên tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu: "Khi tôi bị lệ khí ăn mòn, ngẫu nhiên cũng sẽ mất đi thần trí, biến thành bộ dáng này. Con búp bê này của cô hấp thu những cái oán khí đó, sẽ không có sao chứ?."
"Không có sao, không có sao, đây là nó mới học được lời thoại mới, nhịn không được kêu lên thêm mấy lần, chờ hứng thú mới mẻ qua đi là hết thôi." Vu Miểu Miểu nói.
"......" Mọi người lại một trận nói không nên lời.
Thần mẹ nó học xong lời thoại mới, cái con búp bê này, bên trong linh hồn vậy mà lại là một diễn viên nga.
Mọi người khóe miệng run rẩy, bất quá nghe xong Vu Miểu Miểu giải thích, thật ra không cảm thấy quá khủng bố. Tang Thiên thậm chí còn rất hứng thú nhìn chằm chằm Oa Oa nguyền rủa không ngừng kêu" đi chết đi" trong chốc lát, sau đó hắn phát hiện, hồn thể không lành lặn của Oa Oa nguyền rủa tựa hồ như được chữa trị đến một trình độ nhất định rồi. Hắn như suy tư gì, cũng không hỏi nhiều.
Bị Oa Oa nguyền rủa khuấy động như vậy, cái gì cảm động cũng không còn, Tang Thiên sau khi bảo đảm thù lao còn lại sẽ thanh toán xong trong vòng một tháng kế tiếp rồi nhờ Đông Vĩnh Nguyên chuyển đến, sau đó liền dẫn theo người nhà rời đi.
Bọn họ vừa đi, Vu Miểu Miểu liền cũng ôm con Oa Oa nguyền rủa đang mãi kêu "đi chết đi" cùng Quý Lãng trở về nhà.
Oa Oa nguyền rủa hình như thật sự rất thích mấy lời thoại mình mới vừa học được, dọc trên đường đi về thỉnh thoảng lại kêu lên một hai câu. Khi còn ở trên xe còn đỡ, vì trong xe chỉ có hai người bọn họ, nhưng khi trở lại tiểu khu, từ bãi đỗ xe cho đến khi đi đến toà nhà, Oa Oa nguyền rủa cứ từng tiếng "đi chết đi" thật làm cho mấy hộ gia đình lân cận kinh ngạc mở cửa sổ, dò đầu ra hỏi.
"Con cái nhà ai đùa cái gì vậy?"
"Mẹ ơi, hơn nửa đêm rồi, muốn hù chết người à."
"Mấy đứa nhóc hung hăng, không có gia giáo."
Vu Miểu Miểu chột dạ rụt rụt cổ, cúi đầu quát Oa Oa nguyền rủa bảo nó ngưng lại: "Ở bên ngoài không được kêu."
Oa Oa nguyền rủa nghe lời gật gật đầu, sau đó hai tay nâng lên che miệng mình lại, đôi mắt nheo lại, tựa hồ như nín nhịn cực kỳ vất vả.
Lúc sau Oa Oa nguyền rủa quả nhiên không kêu nữa, nhưng mà chờ bọn họ vào thang máy lên lầu, tiến vào trong cửa, Oa Oa nguyền rủa liền như là ngồi tù được thả ra, điên cuồng chạy lòng vòng trong phòng, miệng không ngừng lặp lại lời thoại mới.
"Muốn chết sao? A ha ha ha......"
"Tuyệt vọng không? Thống khổ không? A ha ha ha......"
"Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi......"
Mấy lời thoại hung tàn này trực tiếp làm cho Hạng Ninh ở trong phòng kinh ngạc chạy ra: "Xảy ra chuyện gì...... A ~~"
Kêu lên sợ hãi.
Hạng Ninh bản búp bê nhỏ mới từ phòng ngủ phụ ra ngoài, còn chưa nhìn thấy rõ ràng sao lại thế này, chợt đã bị thứ gì nắm lấy, hung hăng bóp vào tay.
Đôi tay Oa Oa Nguyền rủa nắm chặt Hạng Ninh bản búp bê vải nhỏ, tiếp tục niệm lời thoại vai ác: "Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi......"
Hạng Ninh lúc đầu hoảng sợ, chờ thấy rõ ràng người bắt lấy mình chính là Oa Oa nguyền rủa, tức khắc liền ngốc: "Oa Oa, ngươi làm sao vậy? Ta là Hạng Ninh đây."
Oa Oa nguyền rủa căn bản không để ý tới Hạng Ninh nói gì, Hạng Ninh càng giãy giụa nó diễn càng vui sướng, lời thoại càng nói càng diễn cảm hơn.
Hạng Ninh thấy giãy giụa không có hiệu quả, liền gân cổ lên kêu Vu Miểu Miểu: "Vu sư, cứu mạng, Oa Oa muốn ăn ta."
Vu Miểu Miểu vịn trán, mệt mỏi nói: "Không có gì đâu, nó sẽ không ăn ngươi, ngươi chơi với nó một lát đi."
"Nuốt oán khí nó sẽ như vậy?" Quý Lãng nhịn không được hỏi.
"Trong tình huống bình thường thì không, trừ phi oán khí nuốt vào vừa vặn bổ sung một bộ phận hồn thể mà nó chưa có." Vu Miểu Miểu nói.
"Oa Oa nguyền rủa dựa vào cắn nuốt oán khí để tu bổ tàn hồn?" Quý Lãng hỏi.
"Chính xác mà nói là cắn nuốt linh hồn." Vu Miểu Miểu giải thích nói, "Oa Oa nguyền rủa sau khi cắn nuốt linh hồn, có thể từ cái linh hồn bị cắn nuốt mà hấp thu một bộ phận hồn lực, dần dà, liền có thể sinh ra một mảng tàn hồn thuộc về chính mình. Mà cắn nuốt càng nhiều linh hồn, hồn phách của Oa Oa hồn phách sẽ càng toàn vẹn hơn, cảm xúc cũng sẽ càng phong phú hơn."
"Em mỗi một thời gian sẽ mang Oa Oa đi ra ngoài cắn nuốt lệ quỷ, vì để cho Oa Oa dưỡng hồn. Linh hồn đều có ý thức, mà chấp niệm càng sâu, thì phương diện cảm xúc chỗ đó sẽ liền càng mãnh liệt. Trong đó, những tình cảm đặc biệt mãnh liệt sẽ tạo ra ảnh hưởng với Oa Oa, bị Oa Oa hấp thu xong sẽ chuyển hóa thành cảm xúc của chính Oa Oa. Thường thì Oa Oa cắn nuốt lệ quỷ, sẽ đồng thời hấp thu hồn lực của lệ quỷ, oán khí, cùng với lệ khí, sau đó lại chậm rãi tiêu hóa. Nhưng hôm nay Oa Oa nuốt cái cụm oán khí kia là cụm đã bị anh tinh luyện rồi, không chừng là nó bị cô đọng lại quá sâu đậm sâu, lập tức...... thành như vậy. Đều do con lệ quỷ kia, sao lại dạy cho Oa Oa cái cảm xúc không tốt như vậy chứ."
Khoé miệng Quý Lãng hơi giật giật, đã thành lệ quỷ rồi, còn có thể có cảm xúc tốt sao?
"Nó như vậy, phải mất bao lâu?" Quý Lãng bị ồn đến đau đầu.
Đừng nói từ đây về sau nó vẫn luôn kêu "đi chết đi, đi chết đi" thế này nha, tuy rằng như vậy cũng thực phù hợp với thân phận khủng bố của Oa Oa, nhưng so với chuyện trong nhà có một con búp bê vải cả ngày kêu đi "chết đi, đi chết đi", hắn càng thích con Oa Oa chỉ biết cười to ha ha ha như lúc trước hơn.
"Nó mỗi lần học được lời thoại mới, đều phải kêu chừng...... khoảng nửa tháng, hắc hắc hắc ~" Vu Miểu Miểu ngượng ngùng chớp chớp mắt, nhìn Quý Lãng cười lấy lòng.
"......" Quý Lãng.
"Anh còn một căn hộ, ngày mai đem nó đưa qua đó đi." Quý Lãng nắm con Oa Oa vừa lúc chạy đến bên chân hắn lên, nhét vào trong lòng ngực Vu Miểu Miểu một phen, "Còn con tiểu quỷ này nữa, tiễn đi cùng nhau luôn."
"Mày muốn chết sao? Ha ha ha......" Nguyền rủa oa oa vui sướng đọc lời thoại.
Sắc mặt Quý Lãng trầm xuống, gân xanh trên trán nổi lên.
Vu Miểu Miểu che lại miệng Oa Oa nguyền rủa lại một phen: "Em nhốt nó vào trong phòng ngay."
Nói xong, Vu Miểu Miểu liền vèo một cái chạy về phòng, hoả tốc đóng cửa lại.
Nhưng cho dù cách cái cửa phòng, Quý Lãng vẫn có thể nghe được Oa Oa nguyền rủa kia không biết mệt mỏi cất tiếng nguyền rủa.
"Muốn chết sao? Đi chết đi, đi chết đi, đi chết......"
Một đêm này Quý Lãng không ngủ, nhưng lại phảng phất như nằm ác mộng cả một đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.