Vu Sư

Chương 57:




Quý Lãng cũng không xuống lầu, hắn ôm Oa Oa đứng trên chỗ rẽ lầu hai trong chốc lát, Oa Oa nhìn thoáng qua hướng dưới lầu, liền quay đầu lại nhìn Quý Lãng xả ra một cái mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.
Động tác gật đầu của Oa Oa dĩ nhiên Đông Vĩnh Nguyên cũng thấy, phỏng đoán trong lòng được xác minh, nhưng hắn lại không quá vui vẻ.
"Còn chuyện gì sao?" Quý Lãng thấy biểu tình Đông Vĩnh Nguyên không đúng, nhịn không được hỏi thêm một câu.
"Không...... Không còn việc gì." Đông Vĩnh Nguyên lắc lắc đầu.
Quý Lãng nghĩ nghĩ lại nói: "Chuyện Dịch Quan đã điều tra xong, vậy không cần tăng ca nữa, một lát cậu nói với hắn hôm nay cứ tan tầm bình thường đi."
"Hay là hai ngày nữa đi, hiện tại xui xẻo trên mặt hắn vẫn chưa tan." Đông Vĩnh Nguyên cười khổ nói.
Quý Lãng nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua dưới lầu: "Cảnh sát còn chưa bắt được người?"
"Người hại Dịch Quan thì tìm được rồi, nhưng cảnh sát không có chứng cứ bắt người." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Hoắc Minh Tri vô dụng như vậy?" Quý Lãng ngoài ý muốn.
"......" Đông Vĩnh Nguyên không biết nói gì.
Ông chủ, anh đây là biến tướng thừa nhận lúc trước cố ý bảo tôi đi tìm đội trưởng Hoắc đúng không?
Quý Lãng do dự một chút, cúi đầu lại nhìn thoáng qua Dịch Quan, hỏi: "Hắn sẽ bị xui xẻo mà chết sao?"
Đông Vĩnh Nguyên sửng sốt, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, lời này của ông chủ là muốn hỏi hắn, Dịch Quan có thể vì chuyện này bị hại chết hay không. Hiểu ra, khóe miệng Đông Vĩnh Nguyên run rẩy, nhưng vẫn theo đúng sự thật đáp: "Hẳn là sẽ không, cảnh sát đã tham gia vào, đối phương hẳn là sẽ chú ý chút. Hơn nữa Dịch Quan mệnh cứng lắm, không dễ chết đâu."
Quý Lãng nghe được bốn chữ "không dễ chết đâu" này, không chần chờ nữa, trực tiếp xoay người đi, hai ba bước liền ôm Oa Oa lướt qua Đông Vĩnh Nguyên, trở về văn phòng.
Đông Vĩnh Nguyên quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy khóe miệng đang cười toét ra của Oa Oa.
Đông Vĩnh Nguyên lệ rơi đầy mặt: Mặc kệ là nhìn bao nhiêu lần, cái con búp bê vừa biết cười vừa cử động được này quả nhiên vẫn thật quỷ dị.
Ngày hôm nay, Dịch Quan hoàn toàn đã không còn tâm trạng nào làm việc, hắn ngồi trong phòng làm việc cả một ngày, máy tính mở trước mặt nhưng một chữ cũng không gõ. Người còn lại thấy bộ dáng này của hắn, muốn an ủi, nhưng lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ vai của hắn, để cho hắn có không gian của riêng mình. Chỉ là cho hắn biết, nếu cần giúp gì chỉ cần mở miệng làm được.
Mắt nhìn sắp tới thời gian tan tầm, Đông Vĩnh Nguyên bắt đầu thu dọn đồ vật, chuẩn bị về nhà. Lúc này Dịch Quan bỗng nhiên đi tới, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?" Đông Vĩnh Nguyên hỏi.
"Tôi muốn đi...... thăm bọn họ." Dịch Quan nói.
Bọn họ là ai, không cần nói cũng biết.
"Muốn tôi đi cùng cậu?" Đông Vĩnh Nguyên cười.
"Ừm."
"Được, đi thôi." Đông Vĩnh Nguyên sảng khoái đáp ứng, vốn dĩ hắn cũng tính sau khi tan tầm đi đến gần nhà Dịch Quan, tìm cái con quỷ hay đi theo bên người Dịch Quan một chút, xác nhận xem con quỷ đó có phải là Trần Huyễn Linh hay không. Nhưng mà nếu đi bệnh viện nhìn taajnm amwst người thật, biết đâu chuyện có thể biết được lại càng nhiều hơn.
Hai người lái xe, thực mau liền tới một bệnh viện tư nhân ở thành phố Hải Thị. Cha mẹ Trần gia trọng thương hôn mê, hiện tại còn nằm trong khu chăm sóc đặc biệt, không thể vào thăm. Người duy nhất bọn họ có thể thăm chính là Trần Huyễn Linh đã bị tuyên bố trở thành người thực vật, nhưng chỗ phòng bệnh của Trần Huyễn Linh có người gác, không phải ai cũng có thể đi vào thăm.
Hai người đang lo lắng nên tìm cớ gì để vào thăm, thì bác sĩ chăm sóc riêng của Trần Huyễn Linh bỗng nhiên từ trong phòng bệnh đi ra, hắn thấy Dịch Quan đứng ở cửa, ánh mắt sáng lên, hỏi: "Anh là bà con trong Trần gia đúng không?"
Dịch Quan ngẩn người, sau đó gật đầu.
"Lần đầu tiên gặp anh, anh mới từ nước ngoài trở về gấp đúng không." Bác sĩ biết cái người bệnh nằm trong phòng bệnh này rất có tiền, bạn bè thân thích cơ bản đều định cư ở nước ngoài.
Dịch Quan ngây ngốc lại gật gật đầu.
"Vậy anh vào cô ấy đi."
Mắt Dịch Quan đều mở to, thuận lợi như vậy sao?
Bác sĩ nói xong, xoay người sắp đi, Dịch Quan thấy thế, nhịn không được gọi người lại: "Bác sĩ, có thể nói với tôi....bệnh tình của cô ấy ra sao không?"
Thái độ phục vụ của bệnh viện đối với người bệnh VIP vô cùng tốt, nghe xong lời này, bác sĩ liền dừng bước chân bắt đầu giải thích tình trạng của Trần Huyễn Linh cho Dịch Quan: "Người bệnh ngoại thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là không biết vì sao không thể thức tỉnh. Bất quá sóng điện não của cô ấy còn rất sinh động, chứng tỏ là người bệnh còn chưa chết não, vẫn còn khả năng thức tỉnh. Anh có thể thường tới bệnh viện, nói chuyện cùng người bệnh nhiều một chút, vậy có thể giúp cô ấy khôi phục tốt."
"Vậy...... những người khác của Trần gia thì sao?" Dịch Quan nhịn không được lại hỏi.
"Ý anh muốn nói ông Trần và bà Trần đúng không, thương thế của bọn họ thì hơi nặng một chút, nhưng mà sau vài lần phẫu thuật, tình huống đã ổn định được rồi. Quan sát thêm hai ngày nữa, nếu không có chuyển biến xấu liền có thể được ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt." Bác sĩ nói.
Khi Dịch Quan cùng bác sĩ trao đổi về bệnh tình, Đông Vĩnh Nguyên thừa dịp không ai chú ý, len lén tiến vào phòng bệnh.
Hắn đi vào, liền trực tiếp đi tới trước giường bệnh. Trên giường bệnh, Trần Huyễn Linh sắc mặt trắng bệch, thân hình gầy ốm, không còn chsut nào sắc bén như trong ảnh chụp. Đông Vĩnh Nguyên thừa dịp không ai chú ý, duỗi tay móc từ trong túi quần ra một cái hộp nhỏ cỡ một con cờ tướng, đẩy nắp hộp ra, bên trong là một tầng chu sa đỏ chói.
Trước khi động thủ, hắn lại quay đầu lại nhìn thoáng qua ngoài cửa, xác định Dịch Quan trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tiến vào, lúc này hắn mới vươn ngón tay ra dính dính chút chu sa, vẽ một cái truy hồn phù đơn giản lên trên mu bàn tay trắng nõn của Trần Huyễn Linh.
Phù chú mau chóng vẽ xong, hắn nhìn chằm chằm phù chú trong chốc lát, sau đó...... không có gì xảy ra cả.
Đông Vĩnh Nguyên bực bội vò đầu, lại thất bại.
Không còn cánh nào, đành phải lấy di động ra gọi cho sư phụ nhà mình, điện thoại vừa được bẳ máy, mặt hắn liền chuyển sang nụ cười nịnh nọt: "Sư phụ hả, giúp đồ nhi một chuyện gấp đi, ngài xem giúp con sinh hồn của người này có còn trong cơ thể không vậy."
Hứa đại sư còn chưa kịp cự tuyệt, một khuôn mặt không hề có sinh khí liền xuất hiện trên màn hình di động, thật làm hắn muốn không xem cũng khó.
"Không có." Hứa đại sư thở dài, sinh hồn ly thể đơn giản như vậy đều nhìn không ra được, lúc trước không hiểu hắn nghĩ thế nào lại thu nhận cái tên đồ đệ vô dụng này không biết.
"Vậy...... Sinh hồn ly thể quá hai mươi ngày, còn có thể kéo trở về không?" Đông Vĩnh Nguyên đã điều tra thời gian Trần Huyễn Linh xảy ra tai nạn xe cộ, vừa lúc là ở 23 ngày trước.
"Sinh hồn ly thể thời gian quá dài, liên kết của hồn phách cùng thân thể sẽ chậm rãi biến mất, vượt quá mười ngày cơ bản không cứu." Hứa đại sư nói, "Nhưng nếu đối phương nhất định muốn thử, có thể mượn công đức của một cái pháp khí nào đó thử một lần, bất quá xác xuất thành công cũng chỉ có ba phần mà thôi. Hơn nữa cho dù có thành công, ký ức của hồn phách cũng sẽ mất đi. Nếu như con muốn thi pháp, có thể lên trang web của hiệp hội để tuyên bố nhiệm vụ."
"Dạ, được rồi, con đã biết." Đông Vĩnh Nguyên ngắt điện thoại, lại từ trong túi rút ra một cái khăn giấy ướt hắn đã chuẩn bị trước, bắt đầu chùi truy hồn phù ban nãy hắn vẽ lên trên mu bàn tay của Trần Huyễn Linh.
Dịch Quan nói chuyện với bác sĩ xong, đẩy cửa tiến vào phòng bệnh, vừa vào liền thấy Đông Vĩnh Nguyên lén hắn đứng ở trước giường bệnh Trần Huyễn Linh, thân thể run lên, tựa hồ đang làm chuyện đáng khinh gì đó.
"Đông Tử, anh làm cái gì với em gái tôi vậy?!" Dịch Quan nổi giận, tiến lên kéo vai Đông Vĩnh Nguyên một cái, liền thấy hắn ta đang cầm cái khăn giấy ướt lau lau tay em gái của mình, còn trên tay em gái hắn vẫn đang còn lại một nửa hình vẽ kỳ quái gì đó.
"Đây là thứ gì?" Dịch Quan hỏi.
"Chu sa." Đông Vĩnh Nguyên cũng không giấu giếm.
"Chu sa, chu sa không phải dùng để vẽ bùa sao, anh vẽ bùa lên trên bàn tay em gái tôi, vẽ vậy để làm...làm...cái gì......" Dịch Quan ngẩn người, bỗng nhiên nhớ tới một ít lời nói và việc làm của Đông Vĩnh Nguyên trong khoảng thời gian này.
Vô duyên vô cớ lại nói mình gặp xui xẻo, tiếp theo đưa mình bùa bình an, sau đó bùa bình an biến thành đen.
"Đông Tử, anh sẽ không phải thật sự là...... cao nhân ẩn thân gì đó chứ?" Dịch Quan kích động nói.
"Khụ, giờ cậu mới biết sao." Đông Vĩnh Nguyên liền khoe khoang lên, "Nếu không phải tôi cho cậu cái phù chú kia, thì cú đâm xe đó, cậu không chết cũng tàn tật."
Muốn cứu Trần Huyễn Linh, nhất định phải dùng huyền thuật, Đông Vĩnh Nguyên cũng không định gạt Dịch Quan. Hơn nữa mấy ngày nay nhiều chuyện như vậy, Dịch Quan sớm hay muộn sẽ phát hiện manh mối.
Đông Tử thật sự là cao nhân? Dịch Quan làm biên tập, truyện huyền huyễn viết không nhiều lắm nhưng xem cũng không ít, đầu óc một chút liền xoay chuyển.
"Vừa rồi anh vẽ bùa như vậy lên trên mu bàn tay em gái tôi, là do cô ấy có gì đó cổ quái sao?" Dịch Quan hỏi.
"Cô ấy sở dĩ sẽ biến thành người thực vật, là vì khi xảy ra tai nạn xe cộ, hồn phách bị chấn ra khỏi cơ thể. Nếu không thể tìm hồn phách về, cô ấy vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại." Đông Vĩnh Nguyên thuận thế nói.
"Vậy anh nhanh nhanh tìm đi." Dịch Quan nóng nảy.
"Tôi cũng muốn chứ, nhưng mà......" Tôi không có cái năng lực kia.
"Nhưng mà cái gì?" Dịch Quan tiếp tục hỏi.
"Khụ, thời hạn sinh hồn ly thể là mười ngày, nhưng em gái cậu thì sinh hồn ly thể đã quá hai mươi ngày, vô cùng nguy hiểm. Nếu muốn thử tìm hồn phách trở về, nhất định phải mượn dùng công đức của một đại pháp khí, còn phải nhất định mời một đại sư linh lực cao cường tới thi pháp mới được, tu vi tôi vẫn còn thiếu chút." Tu vi hơi thiếu với chuyện không thể tu luyện chắc là không khác nhau mấy, nhỉ.
"Vậy anh có biết đại sư nào lợi hại không? Sư phụ anh có được không?" Dịch Quan nhớ rõ Đông Vĩnh Nguyên có một sư phụ bán phù chú dưới chân cầu vượt.
"Sư phụ tôi đương nhiên là được rồi, nhưng mà......"
"Nhưng mà cái gì?" Người này thật dong dài, có gì nói thẳng ra một lần không phải tốt hơn sao.
"Nhưng mà ông ấy mắc lắm." Đông Vĩnh Nguyên nói, "Hơn nữa cho dù tôi có ra mặt giùm cậu, giá vẫn cao lắm."
"Bao nhiêu mà mắc?" Dịch Quan hỏi.
"Một trăm vạn, sau khi đã giảm giá." Đông Vĩnh Nguyên dựng thẳng ngón trỏ lên.
"Một trăm vạn?!! Sao anh không phấn đấu lên chứ?" Dịch Quan điên rồi.
"Tôi thật ra cũng muốn phấn đấu đến đó lắm chứ, đáng tiếc tôi không có thực lực này. Hơn nữa công đức của đại pháp khí dùng một lần sẽ tiêu hao mất luôn, cho nên cho dù tôi có bản lĩnh đó đi nữa, tiền công cũng miễn hết cho cậu, thì phí dụng sử dụng đại pháp khí cũng đến bảy tám chục vạn." Đông Vĩnh Nguyên giải thích nói.
Dịch Quan trầm mặc, hắn nhìn Trần Huyễn Linh trên giường bệnh, cho dù lúc này cô ấy đang hôn mê, cũng làm hắn cảm thấy có một cảm giác thân cận kỳ lạ. Đây rất có thể làm em gái ruột của mình.
"Tôi đi tìm ông chủ vay tiền, anh nói xem, ông chủ sẽ cho tôi mượn không?" Dịch Quan cắn chặt răng, hỏi.
Người có tiền duy nhất hắn biết, có thể một lần lấy ra một trăm vạn, cũng chỉ có Quý Lãng.
"Nếu cậu muốn đi tìm ông chủ, ta thật ra càng đề nghị cậu đi tìm bà chủ đi." Đông Vĩnh Nguyên.
"Đúng nha, hiện tại tiền ông chủ đều cho bà chủ tiêu, tìm bà chủ mượn tiền cũng vậy thôi. Hơn nữa, bà chủ vừa nhìn liền thấy dễ nói chuyện hơn." Ánh mắt Dịch Quan sáng lên.
"Tôi không phải bảo cậu đi tìm bà chủ vay tiền, tôi là bảo cậu đi nhờ bà chủ ra tay." Đông Vĩnh Nguyên nói.
Dịch Quan chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, sau đó hung hăng nuốt một ngụm nước miếng: "Anh là nói, bà chủ cũng......"
"Ừ." Đông Vĩnh Nguyên gật đầu thật mạnh một cái, lại nói, "Hơn nữa phương thức thu phí của bà chủ, đối với tình hình hiện tại của cậu mà nói, càng lợi ích hơn, cũng có thể chi trả nổi."
"Bao nhiêu tiền?" Dịch Quan theo bản năng hỏi.
"10% toàn bộ gia tài của cậu." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"500 đồng?!" Dịch Quan yên lặng tính một chút tiền tiết kiệm của mình.
Đông Vĩnh Nguyên chấn kinh rồi, con mẹ nó,thằng nhãi ranh cậu có thể nghèo đến vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.