"Ai ~~"
Dịch Quan cùng Đông Vĩnh Nguyên mỗi người cầm một que kem, ngồi xổm ngoài cửa phòng làm việc, ánh mặt trời nóng bỏng dừng lại trên người bọn họ, nhưng trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo.
"Thật không công bằng mà, là cậu quá nghèo cho nên mới chọc bà chủ tức phát khóc, sao tôi cũng bị trừ tiền theo chứ." Tiền thưởng tháng thì có thể giải thích là vì cái lần hắn tự tiện dẫn em trai ông chủ lên lầu, còn tiền thưởng quý sao cũng bị trừ nốt rồi, Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy mình thật oan mà.
"Sớm biết vậy trước tiên đã nói cho bà chủ biết rồi." Dịch Quan có chút hối hận, "Nhưng mà bà chủ cũng không hỏi gia tài của tôi có bao nhiêu, nếu như cô ấy hỏi một câu, tôi khẳng định không nói dối."
"Tôi còn đang hối hận đây, tôi không nên lắm miệng nói cho cậu nghe mức thu phí tiêu chuẩn của bà chủ. À không, tôi không nên bảo cậu đi tìm bà chủ, tôi nên bảo cậu đi vay một trăm vạn rồi tìm sư phụ tôi. Như vậy ta còn có thể lấy chút phần trăm, không đến nỗi tiền thưởng cũng bị trừ thế này." Đông Vĩnh Nguyên cũng vô cùng hối hận.
"Hay là, tiền thưởng tháng của tôi chia anh ngươi một nửa nha?" Dịch Quan cũng biết Đông Vĩnh Nguyên là bị mình liên lụy, trong lòng cũng có chút áy náy.
"Tiền thưởng tháng của cậu có thể được bao nhiêu đồng chứ, tiền thưởng quý đến ba vạn kia kìa." Đông Vĩnh Nguyên càng nghĩ càng giận, cũng không muốn ngồi kế Dịch Quan nữa, vừa lúc kem trong tay sắp ăn xong, liền một ngụm nuốt, đứng dậy đi vào phòng.
Kem trên tay Dịch Quan còn lại nửa cây, tiếp tục ngồi xổm ở chân tường từ từ ăn.
Lúc này, một bàn tay bàn tay búp bê nhỏ xíu bỗng nhiên từ trong Dịch Quan bò ra tới, đúng là Trần Huyễn Linh phiên bản Oa Oa.
"Anh." Trần Huyễn Linh gọi.
"Ủa, em tỉnh rồi?" Dịch Quan vừa thấy em gái tỉnh, vội vàng móc con búp bê Trần Huyễn Linh bám vào người từ trong túi ra, đặt vào trong lòng bàn tay.
Trong khoảng thời gian này Trần Huyễn Linh vẫn luôn dưỡng hồn, đại đa số thời gian đều hôn mê, một ngày ngẫu nhiên sẽ tỉnh lại một lần, nhưng là thời gian cũng không dài.
" Không phải anh đang bị cảm sao, vậy mà còn ăn kem." Trần Huyễn Linh thấy cây kem trong tay Dịch Quan, không vui nói.
"Khụ, anh cũng đâu phải thật sự bị cảm, ăn cây kem cũng không sao cả." Bất quá loại cảm giác được thân nhân quan tâm này vẫn làm Dịch Quan cảm thấy trong lòng ấm áp, thậm chí ngay cả buồn bã khi tiền thưởng bị trừ cũng được chữa khỏi không ít.
"Vừa rồi em nghe nói anh vừa bị trừ tiền thưởng?" Trần Huyễn Linh hỏi.
"Đúng vậy, vốn dĩ có ba vạn tiền thưởng lận."
"Sao lại thế?"
Dịch Quan lập tức liền kể tiền căn hậu quả sự tình cho em gái mình nghe một lần, sau đó nói: "Anh vốn là nghĩ khoan hẵng nói ra, chờ em tỉnh lại rồi, lúc đó mới tính tiền gửi cho bà chủ. Nhưng bà chủ lại nói cô ấy có quy củ, không thể lấy thêm tiền, hiện tại anh cũng không biết nên làm cái gì bây giờ."
Trần Huyễn Linh nghe xong trầm ngâm một lát, nói: "Anh, em cảm thấy việc này anh cũng không có gì sai, nếu nhất định phải có sai, chính là anh hẳn nên nói cho bà chủ anh ngay từ đầu tiên, chuyện trên người của anh chỉ có 5000 đồng."
Dịch Quan nghe đến 5000 đồng, mặt không khỏi nóng lên, em gái chính là CEO của một tập đoàn đưa ra sàn tài chính, so với em ấy, mình thật sự quá nghèo mạt rồi.
"Nhưng mà anh cũng nói, bà chủ mấy anh thu phí theo quy củ, tức là chỉ thu 10% toàn bộ gia tài. Là thương nhân, đã định giá rồi sẽ không sửa, đây là uy tín." Trần Huyễn Linh nói, "Cho nên mặc kệ anh có nói hay không, cô ấy cũng sẽ chỉ thu 500 đồng. Hiện giờ anh sở dĩ rối rắm như vậy, là vì anh được trợ giúp, lại nhớ tới mình còn mang tư tưởng giấu giếm, cảm thấy áy náy, nhưng kỳ thật cũng không cần phải vậy."
Dịch Quan ngẩn ra.
"Thôi được rồi, đừng rối rắm nữa, kỳ thật chuyện này cũng có thể giải quyết." Trần Huyễn Linh có một đống lý do để khuyên Dịch Quan, nhưng mà nguyên tắc xử sự của mỗi người không giống nhau, chuyện trong sao cả trong mắt cô, nhưng có thể đối với Dịch Quan lại rất quan trọng, "Nếu anh cảm thấy áy náy, thì cứ đem chuyện này nói với bà chủ của anh đi, sau đó xem cô ấy phản ứng như thế nào."
"Đúng vậy, anh nên đi tìm bà chủ xin lỗi. Cho dù tiền không thể bồi thường, ít nhất cũng nên xin lỗi." Dịch Quan hoàn toàn tỉnh ngộ nói.
"Tiền cũng không phải là không thể bồi thường." Trần Huyễn Linh lại nói.
"Nhưng làm sao bồi thường đây? Bà chủ đã nói, quy củ của Vu tộc bọn họ chính là chỉ thu một phần mười, không cần nhiều hơn, mà ít hơn cũng không được." Dịch Quan nói.
"Ý của cô ấy trong những lời này chính là, nếu bảo là thù lao, cô ấy không thể thu của anh nhiều hơn, nhưng nếu muốn cho cô ấy thêm tiền, thực ra còn có rất nhiều phương pháp nha." Trần Huyễn Linh mấy ngày nay đã khôi phục một ít ký ức, "Em hôn mê thời gian dài như vậy, cổ phiếu tập đoàn Huyễn Hải tụt xuống không ít rồi nhỉ."
"Ừm." Dịch Quan gật đầu, "Chắc cũng đứng thứ năm từ dưới đếm lên trên sàn ấy."
Trong khoảng thời gian này hắn cũng chú ý tình huống tập đoàn Huyễn Hải tập đoàn một ít, mỗi tin tức có liên quan đến tập đoàn Huyễn Hải đều có nhắc kèm theo chuyện cổ phiếu của tập đoàn liên tục rớt giá.
"Anh có thể giúp mở cho cô ấy một tài khoản cổ phiếu, mua cổ phiếu công ty chúng ta, chừng hai trăm vạn là được. Chờ em tỉnh lại, giá cổ phiếu nhất định sẽ tăng vùn vụt, cứ giữ tầm mười ngày sau, ít nhất có thể kiếm lời một trăm vạn." Trần Huyễn Linh nói, "Lúc đó coi như cô ấy tự mình lấy tiền mua cổ phiếu, không tính là thu thù lao rồi."
"Vậy được không?" Dịch Quan kích động, mười ngày là có thể kiếm một trăm vạn?
"Ừm."
"Vậy...... anh liền đi tìm bà chủ đây." Dịch Quan nói xong liền gọi điện thoại ngay cho Vu Miểu Miểu.
Điện thoại vang lên bảy tám tràng mới được bắt máy.
"Alo, bà chủ, một lát tôi tới tìm cô được không, chúng ta lại gặp nhau ở cửa đông nhỉ?" Điện thoại vừa mới chuyển được, Dịch Quan liền gấp không chờ nổi nói.
"Anh tìm tôi có việc? Em gái anh xảy ra vấn đề sao?" Vu Miểu Miểu kỳ quái nói.
"Không phải, là chuyện khác."
"Không thể nói trong điện thoại được sao?"
"Không được, tôi phải nói trước mặt mới được."
"Ừ, vậy gặp đi, nhưng mà tôi đang không ở trường học, tôi ở vườn cây." Vu Miểu Miểu nói.
"Vườn cây? Cô đi vườn cây làm gì?"
"Tôi tới bắt mấy thứ, cứ như vậy nha, tôi đang bận, anh tới rồi thì điện thoại cho tôi, tôi đi ra." Nói xong, Vu Miểu Miểu liền ngắt điện thoại, nghe có vẻ tựa hồ rất bận.
Dịch Quan cũng không trì hoãn thềm, chào Đông Vĩnh Nguyên một tiếng, liền ngồi xe điện ngầm đi đến vườn cây thành phố. Hắn đứng trước cửa vườn cây đợi bảy tám phút, liền thấy Vu Miểu Miểu mang một cái ba lô từ bên trong đi ra.
"Quan Quan." Vu Miểu Miểu nhìn thấy Dịch Quan, từ xa liền cười chào hỏi, không hề có chút tức giận vì vụ làm ăn lỗ vốn mấy hôm trước.
Cô càng như vậy, Dịch Quan liền càng áy náy, chờ khi Vu Miểu Miểu vừa đi gần, hắn liền lớn tiếng xin lỗi.
"Bà chủ, thực xin lỗi."
Vu Miểu Miểu bị tiếng xin lỗi hùng tráng này của hắn làm cho ngây ngốc: "Sao...... Làm sao vậy?"
Dịch Quan lập tức liền đem chuyện mình trước đó đã biết phương thức thu phí của cô nhưng vẫn cố tình giấu giếm chuyện gia sản của mình, nói một lần.
"À chỉ việc này hả?" Vẻ mặt Vu Miểu Miểu không nói nên lời, "Vậy có cái gì phải xin lỗi, cũng không phải chuyện lớn gì."
"Nhưng mà ngày đó cô khóc thành như vậy." Nếu không phải Vu Miểu Miểu khóc đến thương tâm, Dịch Quan mấy ngày nay cũng sẽ không áy náy đến như vậy.
"À nguyên nhân ngày đó tôi khóc không phải vì anh nghèo, mà là vì chuyện khác. Ai nha, không đề cập tới chuyện đó nữa, tóm lại chuyện này thôi bỏ qua đi. Mà anh không tin tưởng tôi cũng không có gì không đúng cả, rốt cuộc tôi cũng có tin thưởng anh đâu." Vu Miểu Miểu nói trắng ra.
"Hả??" Dịch Quan choáng váng.
"Hơn nữa tôi nhận mối giao dịch này với anh cũng đâu phải vì anh giấu giếm tôi nên tôi mới làm. Đừng áy náy quá mức, chuyện có bao lớn chứ." Vu Miểu Miểu rộng lượng vỗ vỗ vai Dịch Quan, vì có thể với đến bả vai Dịch Quan, cô còn cố gắng nhón mũi chân lên một chút.
Dịch Quan tức khắc cảm động: "Bà chủ ~~~"
"Được rồi, đừng khóc, khi nào về tôi lại nói tướng công tăng lương thêm cho anh, vậy anh sẽ không còn nghèo như vậy nữa." Vu Miểu Miểu an ủi nói.
"Bà chủ à, cô đừng nói nữa, tôi sắp khóc rồi." Dịch Quan sắp nhịn không được.
Bà chủ sao có thể tốt như vậy chứ, không so đo chuyện mình lừa cô ấy thì thôi, vậy mà còn định tăng lương cho mình nữa.
"Được rồi, nếu không còn chuyện gì khác, tôi tiếp tục đi vào bắt mấy thứ đây." Vu Miểu Miểu nói.
"Chờ một chút, tôi còn có chuyện này." Dịch Quan vội vàng gọi Vu Miểu Miểu, "Bà chủ, cô biết cổ phiếu không?"
"Biết chứ." Vu Miểu Miểu gật đầu, "Trước kia tôi có một người thầy rất thích mua cổ phiếu, khi hắn đăng status trên Weibo vẫn thường hay dùng icon mặt người khóc thút thít, bên cạnh còn viết một câu, rõ ràng ngày hôm qua đã mệt rồi, vì sao ngày hôm nay vẫn còn đắm đuối? Vừa thấy liền biết mỗi ngày mệt vì tiền."
Dịch Quan tức khắc xấu hổ, nhưng vẫn căng da đầu nói: "À ờ, em gái tôi là CEO của tập đoàn Huyễn Hải, nó vừa rồi nói với tôi, chờ khi con bé tỉnh lại cổ phiếu sẽ tăng lên vùn vụt. Nói nếu cô mua hai trăm vạn tiền cổ phiếu, để đó mười ngày, có thể kiếm được một trăm vạn. Lần trước 500 đồng kia thật sự là có hơi ít, cho nên nếu cô tin tôi, có muốn mua thử hay không?"
Vu Miểu Miểu dừng một chút, sau đó quyết đoán nói: "Mua chứ, tôi đương nhiên mua, có tin tức nội bộ mà không mua thì đúng là đồ ngốc, có thể mua nhiều hơn không?"
"Ừm...... Hẳn là có thể." Dịch Quan thấy bộ dáng bà chủ đang nóng lòng muốn thử thế kia, đừng nói là muốn gom hết tiền của ông chủ quăng vào đó chứ.
Trường tiểu học Minh Thành.
Trường tiểu học Minh Thành là một trường tư lập quý tộc trong một khu dân cư cao cấp ở Hải Thành, trình độ dạy học đứng đầu cả nước, đương nhiên, thu phí cũng vô cùng đắt đỏ.
Lớp 3 ban 1, Quý An hữu khí vô lực ghé vào bàn học, bạn học cùng bàn nhìn thấy, nhịn không được quan tâm nói: "Quý An bạn gần đây làm sao vậy, sắc mặt quá khó coi."
"Không có việc gì, chỉ là ngủ không ngon thôi." Quý An suy yếu nói.
"Mình nghe nói gần đây bạn luôn gặp ác mộng hả." Bạn cùng bàn hỏi.
"Ừ, vừa đến buổi tối liền gặp ác mộng." Quý An cũng cảm thấy rất kỳ quái, mấy ngày nay bình quân một ngày nó chỉ ngủ được ba tiếng, một khi ngủ liền mơ thấy đủ loại hình ảnh kinh tủng, hình ảnh kia còn đáng sợ hơn tất cả phim kinh dị mà nó từng xem. Đôi khi ngẫu nhiên nghỉ giải lao giữa hai tiết, nó nằm bò ra bàn chợp mắt chút, vậy mà cũng bị bóng đè, vô cùng khó chịu.
"Có phải sắp đến kỳ thi cho nên áp lực quá?."
"Chắc vậy."
"Bạn có muốn đi phòng y tế xem chút không, mình cảm giác bạn giống như sắp sinh bệnh." Bạn học lo lắng nói.
"Không có việc gì, ngày mai trường nghỉ, chờ về nhà thì tốt rồi." Trường học vốn chỉ nghỉ cuối tuần, nhưng sắp đến Trung thu, có thể được nghỉ ba ngày, "Hai ngày này cảm giác tốt hơn mấy hôm trước chút, ác mộng cũng không quá thường xuyên, chỉ là gần đây thiếu ngủ, tinh thần không tốt."
"Úi!!." Quý An đang mơ mơ màng màng đáp lời, đôi mắt mới vừa nhắm lại, một bóng đen chợt ập vào trong mặt, làm nó bị doạ tỉnh luôn.
Quý An sợ hãi đến ra một thân mồ hôi, vội vàng đứng dậy, đi rót một ly nước lạnh, hung hăng uống xuống, lúc này mới cảm giác tốt hơn chút.