Vu Sư

Chương 67:




Bởi vì nói sai lời, Đông Vĩnh Nguyên bị Hứa Uy một chân đạp ra ngoài, cơm sáng cũng chưa tới kịp ăn.
"Ông chủ à ông chủ, trước kia anh phát tiền lương cho em, em lại làm nằm vùng bên cạnh anh, xác thật rất xin lỗi anh. Nhưng anh xem hiện tại, anh trừ hết hai khoản tiền thưởng của em, em còn giúp anh nói chuyện, coi như không làm anh thất vọng. Cho nên......" Đông Vĩnh Nguyên nhìn số điện thoại Quý Lãng trên màn hình danh mục cuộc gọi, lớn tiếng gào vào trong điện thoại, "Ông chủ à, tháng sau khi cân nhắc tiền lương, thêm cho em một chút tiền lương với a a a a a ~~"
Kêu xong, Đông Vĩnh Nguyên thoải mái, đang muốn thu di động đi đến ven đường lấy xe, quay người lại, phát hiện một thanh niên đang xách theo bữa sáng, mang dép lào trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.
Đông Vĩnh Nguyên cười cười, đang muốn rời đi, lại bị thanh niên kia gọi lại.
"Người anh em." Thanh niên kia chợt dựng thẳng ngón tay cái lên, khen nói: "Dám kiêu ngạo yêu cầu tăng tiền lương như vậy, không bị đuổi đều là nhân tài nha!"
"Ha hả, ha hả......" Đông Vĩnh Nguyên xấu hổ bỏ chạy, chờ lên xe mới thở dài ra một hơi, chỉ cảm thấy buổi sáng hôm nay chuyện gì cũng không thuận lợi.
Khởi động xe, Đông Vĩnh Nguyên chuẩn bị về nhà tiếp tục nghỉ ngơi, hắn ở nhà sư phụ không thể ngủ quá muộn, lúc này mới sáng sớm đã tỉnh. Vốn dĩ vào ngày nghỉ, hắn đều ngủ đến giữa trưa 12 giờ. Ngáp một cái, Đông Vĩnh Nguyên lái xe về nhà, quần áo cũng chưa thay, cởi giày liền về phòng ngủ tiếp.
Một giấc ngủ đến giữa trưa, đang cầm di động gọi cơm hộp, bỗng nhiên một cuộc điện thoại tiến vào.
Đông Vĩnh Nguyên vừa thấy số điện thoại liền phát hiện là bạn học đại học của mình, Thang Dương Thành, tức khắc có chút vui vẻ, bắt máy cười ha ha nói: "Dương Thành, cái thằng này mày suốt ngày lo yêu đương không bao giờ ra chơi, sao hôm nay có rảnh tìm tao á?"
"Đông Tử, tao có chuyện này muốn xác nhận với mày một chút." Trong giọng nói Thang Dương Thành có chút khẩn trương.
"Chuyện gì, mày nói đi?"
"Tao nhớ rõ hồi đại học mày có nói mày hiểu huyền học đúng không? Còn hay xem tướng cho tao nữa, có phải thật sự mày biết hay không?" Thang Dương Thành hỏi.
"Làm sao vậy?" Trực giác Đông Vĩnh Nguyên thấy không đúng, trước kia khi hắn đi học, lúc cùng bạn cùng phòng nói chuyện mình hiểu huyền học, bạn cùng phòng liền không một ai tin tưởng, hôm nay lại bỗng nhiên liên hệ hắn hỏi cái này, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì.
"Mày nói cho tao là có phải thật hay không trước đã." Thang Dương Thành gấp rút nói.
"Đúng, tao tuy rằng huyền thuật không cao, nhưng hiểu một ít." Đông Vĩnh Nguyên đáp.
"Vậy mày có thể tới nhà tao một chuyến hay không, bạn gái tao hình như gặp phải thứ đồ dơ gì?" Thang Dương Thành vội vàng nói.
"Đồ dơ hả?"
"Ai nha, mày đừng hỏi nữa, lại đây trước rồi nói."
"Được, tao tới ngay đây." Đông Vĩnh Nguyên không nói hai lời, hủy bỏ đặt hàng cơm hộp đơn, lái xe về hướng khu nhà Thang Dương Thành.
Thang Dương Thành ở cách hắn không xa, đại khái hai mươi phút sau, Đông Vĩnh Nguyên liền đến. Mới vừa gõ cửa một chút, Thang Dương Thành liền mở cửa ào ra rồi kéo Đông Vĩnh Nguyên đi vào, sau đó hoả tốc đóng cửa, phảng phất như sợ bị người thấy.
"Đông Tử, mày tới thật rồi." Vẻ mặt Thang Dương Thành nôn nóng.
"Mày khoan gấp, bạn gái mày đâu?" Đông Vĩnh Nguyên quan sát bốn phía một chút, không phát hiện bất luận cái gì dị thường.
"Ở...... trong phòng ngủ." Thang Dương Thành chỉ vào chỉ phòng ngủ, ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.
"Để tao vào xem."
Đông Vĩnh Nguyên nói xong liền đi vào, lại bị Thang Dương Thành giữ chặt một phen, dưới ánh mắt kinh ngạc của Đông Vĩnh Nguyên, sắc mặt Thang Dương Thành phức tạp nói: "Đông Tử, mày hứa với tao, lát nữa đi vào bất luận nhìn thấy cái gì, mày đều cũng được nói ra ngoài."
Đông Vĩnh Nguyên giật mình, không thể nói ra ngoài, chẳng lẽ là có chuyện gì đến nỗi không thể cho ai biết?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn đồng ý dứt khoát: "Mày yên tâm, tao khẳng định không nói ra ngoài."
"Được, vậy mày đi đi." Thang Dương Thành cắn răng, buông tay ra.
Đông Vĩnh Nguyên lúc này mới đi về hướng phòng ngủ, đi đến trước cửa, nắm lấy nắm đấm cửa, vặn ra.
"Ưmm ~~~"
Hắn vừa mới đẩy ra một kẽ hở nhỏ, một âm thanh rên rỉ tê dại tận xương của phụ nữ đột nhiên chui vào trong tai hắn, Đông Vĩnh Nguyên đã xem qua vô số bộ phim, nhưng chưa bao giờ nghe được âm thanh nào phóng đãng như vậy, làm hắn cả người giật nảy mình, sợ đến liên tục lui ra sau, mặt không còn chút máu.
"Mày...... bạn gái mày, đang...... đang làm gì vậy?" Đông Vĩnh Nguyên có chút không dám đi vào, Thang Dương Thành không cho hắn nói ra bên ngoài, phải chăng trong đó đang có hình ảnh phi lễ chớ nhìn gì sao?
"Mày vào đi, cô ấy bị tao cột vào trên giường, sẽ không làm gì mày đâu." Thang Dương Thành nói.
"Trên giường?!" Đông Vĩnh Nguyên tức khắc càng không dám đi vào, "Dương Thành, mày... mày muốn làm cái gì......"
Sắc mặt Thang Dương Thành khó coi, cũng không định giải thích, dứt khoát tự mình bước qua đẩy cửa phòng ngủ chính, lập tức đi vào.
Đông Vĩnh Nguyên thấy hắn như vậy, do dự một chút, lúc này mới theo đuôi đi vào. Tiến vào phòng ngủ, theo từng tiếng rên rỉ kiều mị, hắn nhìn thấy một cô gái bị trói ở trên giường. Cô gái này hắn có quen biết, đây đúng là Hạ Phương, bạn gái của Thang Dương Thành. Lúc này cả người cô ấy bị dùng chăn bông bó lại như một con trùng, chỉ lộ ra cái đầu ở bên ngoài.
Trong ấn tượng của Đông Vĩnh Nguyên, Hạ Phương là một cô gái tính cách văn tĩnh, diện mạo thanh tú. Nhưng Hạ Phương của hiện tại, biểu cảm vũ mị, rên rỉ mê người, khi nhướng đôi mắt lên nhìn người, phảng phất bên trong có móc câu, nhìn lâu một chút đều thấy hồn vía muốn ngơ ngẩn.
"Đây...... đây là bị sao thế này?" Đông Vĩnh Nguyên sợ đến nhanh chóng dời mắt.
"Ngày hôm qua chúng ta đi đại học Hải Thành tham gia cái kia hội thả đèn chi đó, khi trở về cô ấy liền biến thành như vầy. Lúc đầu, tao cho rằng cô ấy đi chơi Trung thu vui quá cho nên mới đặc biệt chủ động, sau đó lúc ấy tao cũng rất vui vẻ, cho nên không phát hiện. Sau đó là tới sáng hôm nay, ngay từ đầu cô ấy cứ bám riết lấy tao, cho nên tao cứ tưởng cô ấy còn muốn......"
"Khụ!" Đông Vĩnh Nguyên nghe không nổi nữa, "Giản lược chi tiết đi, nói trọng tâm thôi."
Thang Dương Thành cũng thực xấu hổ, chẳng lẽ hắn muốn chia sẻ với người khác về mấy chuyện nhạy cảm thế này sao? Hắn chỉ là sợ nói không cẩn thận thì Đông Vĩnh Nguyên nhìn không thấy vấn đề mấu chốt thôi.
"Sau đó giữa trưa chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, kết quả đang đi trên đường, Hạ Phương bỗng nhiên...... bỗng nhiên......"
Đông Vĩnh Nguyên thấy hắn "bỗng nhiên..." nửa ngày, cũng không bỗng nhiên ra cái gì, vừa muốn giục một chút, liền nghe một giọng nói kiều mị đến tận xương bỗng nhiên từ trên giường truyền đến: "Soái ca, chàng thấy thiếp có đẹp không? Muốn ngủ với thiếp không nha ~~ chỉ thu một lượng bạc của chàng mà thôi ~~"
Đông Vĩnh Nguyên há to miệng, không thể tin tưởng nhìn về phía Hạ Phương đang nhìn mình chớp chớp mắt, liếm môi, quyến rũ đến không được.
Thang Dương Thành tức khắc vẻ mặt bi phẫn, phảng phất như bị đội nón xanh vậy.
"Soái ca, thân thể của thiếp vô cùng mềm mại, chàng không muốn ôm một cái, ngửi một chút sao? Hở? Ngửi không vừa ý thiếp không thu tiền nga ~~~"
Đông Vĩnh Nguyên bị một tiếng ư, hai tiếng a làm cho thân thể đều bủn rủn, tức khắc té ngã lộn nhào chạy ra phòng ngủ.
Thang Dương Thành cũng theo sát đi ra, vẻ mặt thật đặc sắc: "Mày nhìn ra được cái gì không?"
Đông Vĩnh Nguyên sợ hãi nhìn thoáng qua bạn thân, vội vàng nói: "Cái lúc nãy, chuyện vừa rồi, mày đừng để ý nha."
"Trị hết cho cô ấy rồi nói." Bạn gái mình biến thành như vậy, thấy nam giới liền buông lời quyến rũ, là một người đàn ông ai có thể chịu nổi, nhưng mặc kệ thế nào cũng phải chữa cho người hết trước đã, "Mày có biện pháp không?"
"Hình như là bị thứ gì bám vào người." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Là gặp phải mấy thứ dơ bẩn hả? Vậy mày nhanh nhanh đuổi đi đi?"
"Tao không được, nhưng mà mày yên tâm, tao tìm sư huynh tao hỗ trợ." Đông Vĩnh Nguyên nói, cầm điện thoại lên vội vàng muốn gọi cho sư huynh Hứa Uy. Vì sợ kích thích bạn thân, hắn còn cố ý đi đến ngoài cửa mới ấn nút gọi.
"Alo, sư huynh, tôi gặp một người bị quỷ bám thân, có thể đến đây hỗ trợ hay không?" Đông Vĩnh Nguyên chờ Hứa Uy bắt máy liền vội nói.
Hắn hiểu biết tính cách Hứa Uy nhất, diệt cỏ tận gốc, nói cho Hứa Uy biết có quỷ đang làm ác, Hứa Uy khẳng định sẽ lại đây.
Quả nhiên, Hứa Uy vừa nghe, lập tức lại hỏi: "Tình huống như thế nào?"
"Là một cô gái, hẳn là bị thứ gì bám vào người, hiện tại tính cách thay đổi hẳn, thích quyến rũ đàn ông......"
"Đông Vĩnh Nguyên, cậu có phải cảm thấy tôi không dám đánh chết cậu hay không?!" Hứa Uy bỗng nhiên nổi giận.
"Sư huynh, tôi......" Đông Vĩnh Nguyên còn đang muốn nói lại, nhưng đầu kia điện thoại đã nhanh chóng kêu tút tút tút, hiển nhiên là Hứa Uy bị hắn chọc tức nên cúp điện thoại.
Đông Vĩnh Nguyên mờ mịt, nửa ngày mới hậu tri hậu giác tỉnh ngộ lại: "Sư huynh không phải cho rằng mình ám chỉ chuyện hắn bị bạn gái cũ đội nón xanh chứ, mẹ ơi, oan uổng quá!"
Đông Vĩnh Nguyên lại gọi điện thoại cho Hứa Uy lần nữa, nhưng điện thoại của Hứa Uy vẫn luôn ở vào trạng thái đường dây bận, hiển nhiên là đã bị Hứa Uy cho vào danh sách đen.
"......" Như vậy xem ra, cũng chỉ có thể tìm bà chủ thôi.
Cũng may trong nhà Thang Dương Thành tương đối có tiền, một đơn hàng này bà chủ hẳn là sẽ không lỗ vốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.