Hai người mua quà xong, lại dạo quanh khu thương mại hồi lâu, mãi cho đến ăn qua cơm chiều mới cùng nhau về nhà. Khi về đến nhà đã gần 9 giờ, hai người trước sau đi rửa mặt, chờ lục đục xong cũng đã gần 10 giờ.
Vu Miểu Miểu gội đầu xong mới phát hiện trong ngăn tủ phòng tắm không còn khăn lông khô, lập tức vịn mái tóc ướt dầm dề liền đi ra: "Tướng công, phòng tắm không có khăn khô."
Quý Lãng vốn đang ở phòng bếp nấu nước, nghe thấy tiếng Vu Miểu Miểu đi ra, liền thấy cô đang nhíu mắt tay ôm mái đầu ướt nước đang tìm loạn trong phòng khách, tức khắc không biết nên nói gì: "Trong phòng khách không có khăn lông."
"Vậy thì ở đâu?" Vu Miểu Miểu theo bản năng hỏi.
"Chờ chút." Quý Lãng đi đến ban công, từ trên giá áo kéo xuống một cái khăn lông đã phơi khô, lại đi về trước mặt Vu Miểu Miểu, hai tay mở khăn lông ra, bao lấy mái đầu ướt dầm dề của Vu Miểu Miểu một phen, hung hăng xoa xoa, "Buổi sáng tự mình đem phơi, buổi tối lại không nhớ được."
Vu Miểu Miểu ở nhà không mấy khi làm việc nhà, nhưng sẽ tự mình giặt quần áo của chính mình, sáng hôm nay ước chừng cảm thấy quần áo dơ của mình quá ít, liền thuận tay đem khăn lông cũng giặt sạch luôn một lần.
"Đúng ha, em quên mất." Vu Miểu Miểu mặc cho Quý Lãng lau tóc cô, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng mang cười.
Cô lúc này mới vừa tắm xong, nhiệt khí cùng hơi nước còn chưa tan, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mùi thơm dịu nhẹ của sữa tắm cùng dầu gội lượn lờ trong không khí làm người có chút choáng váng. Ánh mắt Quý Lãng sâu dần, yết hầu không tự giác nuốt một chút, chỉ cảm thấy đã vào thu mà ban đêm vẫn khô nóng dị thường.
"Đi sấy tóc đi." Quý Lãng buông tay ra, giục Vu Miểu Miểu rời đi.
"Dạ." Vu Miểu Miểu ngoan ngoãn đáp lời, xoay người lại chạy về phòng tắm, chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng máy sấy.
Quý Lãng trở về phòng bếp, hắn vốn định uống chút nước ấm, nhưng lúc này, hắn lại trực tiếp kéo tủ lạnh ra, cầm một bình nước lạnh uống hết một hơi nửa bình, sau đó thừa dịp Vu Miểu Miểu chưa ra tới, hoả tốc trở về phòng.
Chờ Vu Miểu Miểu sấy xong tóc từ phòng tắm ra tới, trong phòng khách đã không còn thân ảnh của Quý Lãng. Vu Miểu Miểu cùng Quý Lãng ở chung thời gian dài như vậy, biết Quý Lãng trở về phòng rồi sẽ không thích người khác quấy rầy, vì thế đứng trước cửa phòng hắn nói một tiếng ngủ ngon rồi đi về phòng mình.
Trong phòng, Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu không tiến vào, thần sắc có thả lỏng, cũng có chút thất vọng. Là một người đàn ông thành niên, hắn đương nhiên biết mình đã động tình, hắn cũng biết, nếu lúc ấy hắn trực tiếp ôm Vu Miểu Miểu vào lòng, ước chừng cô cũng sẽ không phản kháng. Rốt cuộc khi lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô gái này đã dứt khoát đồng ý cùng mình động phòng rồi còn gì.
Vu Miểu Miểu thích hắn, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng sự thích của Vu Miểu Miểu quá sạch sẽ, trong ánh mắt cô không có một chút tình dục, chỉ đơn thuần là thích. Nếu hắn cũng là một thiếu niên 18 tuổi, cũng thích đơn thuần như Vu Miểu Miểu, ước chừng hai người sẽ ngượng ngùng ngây thơ bắt đầu, thuận lý thành chương trộm nếm một chút trái cấm. Nhưng hắn không phải, hắn là Mộng Ma, là sự tồn tại hắc ám nhất trên thế giới này. Sự thích của hắn, chính là đoạt lấy, là chiếm hữu, là không cho phản kháng.
Sẽ làm cô ấy sợ, không thể sốt ruột, phải từ từ mới được.
Nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí, thần sắc Quý Lãng bình tĩnh lại, hắn tắt đèn, tính ngủ trong chốc lát. Trong khoảng thời gian này, do có sự tồn tại của Vu Miểu Miểu cùng Oa Oa bên cạnh, hắn vẫn chưa từng bị mất khống chế lần nào, trong lúc ngủ mơ vẫn có thể khống chế mình không tiến vào trong ác mộng. Loại khống chế này tuy rằng có thể miễn cho hắn bị ác mộng quấy rầy, nhưng chất lượng giấc ngủ lại không tốt, cả người trước sau đều ở vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, bên ngoài chỉ cần vang lên một tiếng "đinh", hắn cũng có thể bị đánh thức.
Nửa đêm, trong lúc ngủ mơ, Quý Lãng bỗng nhiên nghe được một tràn âm thanh kỳ quái, hắn nghi hoặc mở mắt, cả người lập tức tỉnh táo lại. Thanh âm kia đứt quãng, giống như mèo kêu.
Có mèo chạy vào trong nhà?
Quý Lãng theo bản năng cảm thấy không có khả năng, chỗ này của mình là lầu tám, mèo hoang hẳn là chạy không tới. Hắn xuống giường mở cửa, muốn tìm xem âm thanh này phát ra từ chỗ nào, nhưng trong nháy mắt mở cửa, âm thanh âm lập tức liền rõ ràng hơn rất nhiều, đúng là từ trong phòng đối diện của hắn truyền đến.
"Ưm ~~~" ngữ điệu biến đổi bất ngờ.
"A ~~~" Dư âm của giọng nói này còn văng vẳng bên tai.
"Mạnh nữa đi ~~~" cảm xúc bùng nổ đầy hưng phấn.
Mặt Quý Lãng nháy mắt liền đen, cô gái này hơn nửa đêm không ngủ, ở trong phòng làm cái gì vậy?
Quý Lãng bị chọc tức đến cửa cũng không gõ, trực tiếp đẩy cửa đi vào, cửa phòng ngủ vừa mở ra, giọng nói kia liền càng vang lên.
"Sướng quá ~~ thật sướng quá a ~~~"
"Ưm ~~~"
Quý Lãng vừa đẩy cửa ra đồng thời lập tức liền nhận ra không đúng, trong phòng một mảnh đen nhánh, cũng không có bất luận cái nguồn sáng gì, Vu Miểu Miểu cũng không xem phim 18+ như hắn nghĩ mà cô đang ngủ say, giọng nói đang phát ra chính là từ con Oa Oa cô đang ôm vào trong ngực.
Lúc này Oa Oa ghé vào trong lòng ngực Vu Miểu Miểu đã không còn trạng thái ngơ ngẩn như ban ngày, thậm chí nó còn sinh động hơn cả ngày thường. Vốn dĩ nó đang một mình lảm nhảm mãi mấy lời thoại mới vừa học được, lúc này bỗng nhiên nhìn thấy Quý Lãng vào, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, càng kêu tích cực, lớn hơn nữa. Giống như một đứa bé mới học xong một đoạn nhạc thiếu nhi mới, gấp không chờ nổi muốn thể hiện trước mặt phụ huynh nhà mình một phen.
"Ưm ~~~ chàng thật là xấu!"
"A ~~~ sướng quá!"
Oa Oa quay đầu nhìn về phía Quý Lãng, nói một câu lời thoại liền nhếch miệng cười một chút. Biểu tình phảng phất như đang nói, nam chủ nhân xem, ta có giỏi hay không.
Ánh mắt Quý Lãng như có lửa, bàn tay nắm chặt thành quyền, cả người đều đang run rẩy.
"Ngươi lại ăn nhầm thứ gì vậy?" Quý Lãng giận dữ hỏi.
Lúc này Vu Miểu Miểu tựa hồ bị kinh động, đang ôm Oa Oa bỗng nhiên trở mình.
Quý Lãng sợ đánh thức Vu Miểu Miểu, lập tức im lặng, tuy hắn không biết vì sao Oa Oa đã kêu thành như vậy mà Vu Miểu Miểu vẫn còn có thể ngủ, thật là chất lượng giấc ngủ làm người phải đố kỵ.
"A ~~~"
Quý Lãng thấy Oa Oa lại muốn bắt đầu kêu rên, nhịn không được duỗi tay che miệng Oa Oa lại. Oa Oa vừa mới được học được lời thoại mới, đang trong thời kỳ cảm xúc bùng nổ, làm sao dễ dàng có thể bị ngăn cản, cho nên cho dù bị bưng kín miệng, Oa Oa cũng liều mạng kêu, mà tiếng kêu rên của nó vì một tầng cách trở này, nghe vào tai lại càng thêm ái muội.
Mặt Quý Lãng tối sầm, cũng không che miệng nó nữa, hắn muốn đem Oa Oa mang ra ngoài. Hạ quyết tâm xong, hắn nhẹ nhàng đẩy cánh tay Vu Miểu Miểu đang ôm Oa Oa lên, sau đó dùng sức kéo Oa Oa ra.
"Aa ~~ mạnh nữa lên!" Lời thoại đặc biệt phù hợp với tình huống.
Toàn bộ cơ mặt Quý Lãng đều run rẩy, hắn hung hăng bóp lấy mặt Oa Oa một phen như muốn làm cho hả giận.
"Ưm ~~ sướng quá đi!"
Quý Lãng xoay người lập tức đi, hận không thể ném Oa Oa ra ngoài cửa sổ.
"Ửm?" Trong lúc ngủ mơ Vu Miểu Miểu tựa hồ lại bị kinh động, cô trở mình, nỉ non một tiếng.
Mà một tiếng "Ửm" này lại kiều mị nũng nịu đến từ bản thân Vu Miểu Miểu, Quý Lãng chỉ cảm thấy một luồng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, làm hắn lảo đảo một cái không thể đứng ổn, thiếu chút nữa ngã vào trên cửa.
Gian nan ra khỏi phòng, đóng cửa lại, Quý Lãng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, hắn không thể tưởng tượng được vừa rồi nếu như Vu Miểu Miểu tỉnh, hai người nhìn nhau dưới cái loại âm thanh đó thì nên phản ứng như thế nào.
"Ưmma ~~~" Oa Oa lại lần nữa biến đổi ngữ điệu.
"Câm miệng." Quý Lãng ra lệnh nói.
Oa Oa vội vàng lắc đầu, muốn nói cho nam chủ nhân biết bản thân nó trước khi hoàn toàn tiêu hóa cảm xúc thì không thể khống chế chính mình, đồng thời trong miệng không tự giác kêu lên: "Soái ca, muốn ngủ với thiếp không? Một lượng bạc là được."
Quý Lãng kinh ngạc đến một hơi cũng không có thể thở ra: "Ngươi rốt cuộc ăn thứ gì vậy?"
"Soái ca, thiếp mỹ miều như vậy, một lượng bạc không đắt đâu mờ." Oa Oa tiếp tục kêu.
"Câm miệng, có nghe thấy không, còn không câm miệng, ta quăng ngươi ra ngoài." Quý Lãng uy hiếp mang Oa Oa đi ban công, xách một cánh tay Oa Oa lên, làm nó treo ở giữa không trung.
Oa Oa là một con búp bê vải, không phải búp bê sứ, cho dù có từ trên cao ngã xuống, cũng sẽ không vỡ, vì thế nó cũng không sợ hãi, vẫn vui sướng kêu rên: "Aa~~, mạnh lên, mạnh nữa đi, sướng quá, aa ~~"
Chỉ một câu như vậy, mấy căn hộ dưới lầu cùng đối diện đã thấy có vài ánh đèn sáng lên.
"Ứ...ứ..ưm ~~~" biến đổi bất ngờ chuyển sang hình thức thở dốc lại lần nữa lên sân khấu.
"A ~~~~" dư âm trong đêm khuya vắng lặng lại văng vẳng bên tai như dàn âm thanh vòm.
Mấy căn hộ đã mở đèn lập tức có cửa sổ khẽ mở ra, thật nhiều người dò đầu ra xem.
Quý Lãng thiếu chút nữa tức hộc máu, vội vàng xách Oa Oa trở về, quay trở lại phòng khách. Nhưng thanh âm của Oa Oa vẫn đang không ngừng lặp lại, tiếng ưm a càng lúc càng thuần thục thêm nhiều tình cảm, thậm chí đến bây giờ đã có vài phần ý tứ kiều mị.
Này nghe vào tai, liền phảng phất như hắn ở phòng khách làm chuyện gì không dám nhìn người vậy.
Quý Lãng nghĩ nghĩ, xách Oa Oa trở về trong phòng mình, ném Oa Oa lên trên giường mình.
Bị ném lên trên giường, Oa Oa tức khắc càng vui vẻ, nam chủ nhân là muốn ôm mình ngủ giống như nữ chủ nhân sao?
Cái thân thể nho nhỏ bằng vải của Oa Oa uốn éo, ngoan ngoãn tìm được thế nằm: "Soái ca, muốn ngủ với thiếp không? Một lượng bạc thôi."
"Ta cho ngươi mười lượng, ngươi có thể câm miệng lại không?" Quý Lãng muốn điên rồi.
"Mạnh nữa, mạnh nữa đi, sướng quá aa ~~~"
Quý Lãng hoàn toàn tuyệt vọng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trạng thái này của Oa Oa sẽ giống hệt như lần trước, phỏng chừng cũng phải kêu rên cả nửa tháng. Lần trước nuốt phải con lệ quỷ giết người như ngoé, cho nên mỗi ngày đều la hét đi chết đi, đi chết đi, hôm nay cái lời thoại này, rõ ràng là ban ngày tám phần nuốt phải con nữ quỷ thanh lâu nào rồi.
Từ từ, nữ quỷ này bám vào người bị Miểu Miểu loại bỏ, cho nên nói cái tình huống này, ban ngày Miểu Miểu cũng đã gặp qua?
"Đông Vĩnh Nguyên!!" Quý Lãng tức đến đỏ mắt, tên nhãi ranh đó dám bảo Miểu Miểu đi nhận tiễu trừ loại quỷ này, còn cho Oa Oa ăn tầm bậy.
Quý Lãng đi đến trước giường, dùng chăn quấn chặt lại Oa Oa vào bên trong, sau đó một vòng một vòng quấn thật kỹ, lại ôm lên ném vào tủ quần áo, làm xong một bộ động tác, rốt cuộc thanh âm của Oa Oa cũng nhỏ đi rất nhiều.
Nhưng dù vậy, tức giận trong đáy mắt Quý Lãng cũng không có tan đi, hắn xoay người lên giường, nhắm mắt, bắt đầu đi vào giấc mộng.
Đây là lần đầu tiên hắn mang theo mục đích trừng phạt đi vào giấc mộng, mà đối tượng của hắn chính là Đông Vĩnh Nguyên.
Khi Quý Lãng tiến vào cảnh trong mơ, Đông Vĩnh Nguyên đang nằm một giấc mộng đẹp. Tình cảnh trong mộng là phòng làm việc đang phát tiền lương, Đông Vĩnh Nguyên nhận được tiền thưởng gấp đôi, đang ở trong văn phòng ồn ào muốn mời khách. Quý Lãng lập tức liền cười, hắn không chỉ có thể làm Đông Vĩnh Nguyên thấy ác mộng, còn có thể làm cơn ác mộng đó trở thành hiện thực.
"Đông Vĩnh Nguyên, ngươi cho Oa Oa ăn cái gì?!" Quý Lãng ở trong mộng chất vấn.
Tiềm thức Đông Vĩnh Nguyên lập tức bắt đầu chuyển động, cảnh tượng ban ngày giây lát sau liền hiện lên. Quý Lãng nhìn từng cảnh, thấy Vu Miểu Miểu vì câu nói của Hạ Phương mà mặt đỏ tai hồng, tức khắc tức giận ngập trời.
Quý Lãng từ trong mộng ra còn chưa hết giận, lấy di động lại, gửi một tin nhắn cho Đông Vĩnh Nguyên qua WeChat, một câu vô cùng đơn giản: 【 Tôi mới từ trong mộng cậu ra tới. 】