Kịch bản tổng tài bá đạo tuy cũ, nhưng đích xác hữu dụng, Vu Miểu Miểu nghe xong quả nhiên không lại cự tuyệt, vô cùng cao hứng đồng ý: "Vậy mỗi tuần em hấp thu một lần đi."
Mỗi tuần một lần, nói cách khác mình một tháng chỉ có thể an ổn ngủ bốn ngày?
Quý Lãng hàng năm mất ngủ đến thần kinh não vẫn luôn ở vào trạng thái sắp hỏng, hắn cũng không nghi ngờ chuyện cuối cùng hắn sẽ mất khống chế rồi bùng nổ, hoàn toàn biến thành bệnh nhân tâm thần. Tựa như đại sư của giới huyền học kia đã nói, một khi hắn hoàn toàn mất khống chế, toàn bộ thế giới đều sẽ nguy hiểm. Hắn vẫn luôn cảm thấy mình là một thứ dư thừa đối với thế giới này, hắn cố gắng khống chế thì bị mọi người đề phòng, hắn hoàn toàn trầm luân lại sẽ nguy hại cho thế giới.
Nhưng nỗ lực của hắn chống được đến hiện tại, cũng không phải vì cứu thế giới, mà chỉ là đơn thuần vì hắn không thích bản thân mình sau khi mất khống chế.
Tối hôm qua thật sự quá mỹ diệu, đó là trải nghiệm mà hắn chưa bao giờ có, làm hắn cảm thấy sự tồn tại của hắn cũng chỉ là cần một giấc ngủ yên ổn, cho dù một tháng chỉ được bốn ngày.
Nghĩ đến đây, hắn quyết định càng phải cố gắng kiên nhẫn với Vu Miểu Miểu một ít.
"Tôi bắt đầu làm việc, cô tiếp tục ở chỗ này, hay là đi ra ngoài mua thêm vài thứ?" Quý Lãng xả ra một nụ cười mỉm.
"Em ở chỗ này." Việc cấp bách nhất hiện tại dĩ nhiên là phải bồi dưỡng cảm tình cùng tướng công tương lai nhiều một chút, mua đồ vật gì đó, chỉ cần di động có tiền, khi nào mà chẳng thể mua.
Quý Lãng theo bản năng nhăn nhăn mày, hắn không quá quen có người ở cùng hắn trong một gian phòng thời gian dài, nghĩ nghĩ nói: "Vậy cô có muốn xuống dưới lầu xem tiểu thuyết một chút không?"
"Tiểu thuyết?"
"Ừ, tôi viết, cô muốn xem không?" Quý Lãng hỏi.
"Muốn." Ánh mắt Vu Miểu Miểu sáng lên, không thể tưởng được tướng công tương lai còn có rất nhiều tài hoa nha.
"Tôi dẫn cô đi xuống."
Quý Lãng dẫn theo Vu Miểu Miểu từ trên lầu đi xuống dưới, đi ngang qua khu làm việc, chợt bước chân dừng lại một chút, có hai giọng nói chợt vang lên trong đầu hắn.
"Bà chủ có vẻ nhỏ quá, cũng không biết có thành niên chưa?"
"Kêu tướng công luôn, ông chủ vậy mà cũng chơi tình thú nga."
Quý Lãng nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người ba nhân viên đang dựa vào bàn làm việc, ngay sau đó âm thanh trong đầu cũng biến mất theo. Hai giọng nói này, một là của Dịch Quan, một là Đan Tuấn Nghị. Hai người cũng không phải đang ngủ, cho nên hắn không thể bị bắt cộng minh với cảnh trong mộng của họ, lẽ nào hắn có thể nghe được suy nghĩ trong lòng của bọn họ sao?
Chẳng lẽ là năng lực của hắn lại tiến hóa?
Quý Lãng là Mộng Ma, năng lực của Mộng Ma là căn cứ vào cảnh trong mơ mà tồn tại, nói cách khác, chỉ có khi nào mọi người đi vào giấc ngủ rồi nằm mơ, hắn mới có thể tiến vào cảnh trong mơ của mọi người. Loại năng lực này theo Quý Lãng trưởng thành cũng phát sinh biến hóa. Tỷ như, nếu hắn đi qua giấc mộng của người nào đó, như vậy trong vòng 3 ngày, nếu hắn ở trong hiện thực gặp được người này, mà chuyện trong đầu người này đang nghĩ lại có quan hệ với giấc mơ kia, sẽ khiến cho cảnh trong mơ cộng minh vào. Dưới loại tình huống này, cho dù đối phương không ngủ, Quý Lãng vẫn có thể nghe được ý tưởng trong đầu đối phương.
Nhưng hắn đâu có đi vào trong mộng của Dịch Quan cùng Đan Tuấn Nghị, sao bỗng nhiên nghe được ý nghĩ của bọn họ chứ?
"Tướng công, tướng công?!"
"Hả? Làm sao vậy?" Quý Lãng hoàn hồn, thấy Vu Miểu Miểu đang dùng tay kéo tay áo hắn.
"Sao anh lại đứng bất động vậy?" Vu Miểu Miểu hỏi.
"Không có gì, đi bên này." Quý Lãng trấn định lại, dẫn Vu Miểu Miểu đi về hướng kệ sách của phòng làm việc.
Đối với các tác gia khác mà nói, khi một quyển tiểu thuyết kết thúc, cần phải có thời gian tìm được linh cảm mới rồi mới có thể động bút, đặc biệt là sau khi liên tục viết ra vài bộ, thì phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng mới tìm được linh cảm mới. Nhưng Quý Lãng hoàn toàn không có cái bối rối này, nội tâm hắc ám và cơn ác mộng của con người trên thế giới này thật sự nhiều đến không thể tưởng tượng, cho nên việc tìm linh cảm hay tư liệu để viết tiểu thuyết đối với hắn là không thành vấn đề, chỉ cần hắn không ngừng bút thì truyện cũng không ngừng tuôn ra.
Sau này hắn dần dần có được năng lực tự khống chế, chỉ khi ở thời điểm mất khống chế hắn mới lọt vào ác mộng, cho nên số lượng tiểu thuyết của hắn mới dần dần ít đi. Nhưng mà dù cho như vậy, một năm hắn cũng viết được đến bảy tám bộ. Vì thế rất nhiều năm đi qua, có rất nhiều tiểu thuyết cũng như kịch bản phim phóng tác từ tiểu thuyết của hắn được bày bán và sử dụng ở rất nhiều quốc gia khác nhau.
"Tất cả đều là tướng công viết sao?" Vu Miểu Miểu nhìn số lượng sách xếp hoàn chỉnh một kệ sách sát tường kia, há hốc mồm kinh ngạc, đây còn nhiều hơn số sách mà cô đã đọc cả đời này rồi ấy.
"Ừm." Quý Lãng cũng không cảm thấy mình viết nhiều sách, mà hoàn toàn ngược lại, hắn cảm thấy mình chỉ mới viết ra một phần rất nhỏ trong những cơn ác mộng đó mà thôi.
"Nhiều như vậy, em thật không biết bắt đầu đọc từ quyển nào nữa, tướng công có đề cử nào không?" Vu Miểu Miểu hỏi.
Đề cử? Quý Lãng nhìn một loạt sách trên kệ kia, trong lúc nhất thời không biết nên đề cử quyển nào đây. Sách của hắn ở trên mạng đều là giới hạn cho độ tuổi từ 18 tuổi trở lên, vì nó vô cùng âm u, thâm trầm, phần lớn đều là những suy nghĩ tối tăm ghê tởm trong lòng người, nhưng còn Vu Miểu Miểu, thoạt nhìn thực sạch sẽ.
Nghĩ nghĩ, Quý Lãng rút ra một quyển sách mình đã viết theo phong cách nghệ thuật, đưa cho Vu Miểu Miểu: "Xem quyển này đi."
Quyển tiểu thuyết này vốn dĩ viết về vai chính là một con người có thật, nhưng Quý Lãng viết thành thể loại huyền huyễn, khắc họa ra hình ảnh của một ác ma dựa trên người thật, viết thành một câu chuyện kinh dị mang tính chất huyền huyễn.
Người hiện đại phần lớn đều không tin trên thế giới thực sự có quỷ thần, cho nên chỉ cần xuất hiện một ác ma hư cấu trong truyện, thì nỗi sợ hãi của người đọc khi xem sách cũng yếu đi rất nhiều.
"Được." Vu Miểu Miểu nhận quyển sách liền gấp không chờ nổi mở ra.
Quý Lãng còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại, mình là cái dạng người gì thì Vu Miểu Miểu sớm hay muộn cũng phải biết thôi, nhưng sau khi cô ấy đọc sách xong, mình có thể nói đây là nghệ thuật sáng tác, làm cho sợ hãi của cô ấy đối với mình cũng bớt đi phần nào.
Suy nghĩ như thế, Quý Lãng không ngăn cản nữa, tiếp tục đi về văn phòng trên lầu để làm việc. Hắn rời đi rồi, Đông Vĩnh Nguyên lại vô cùng nhanh nhẹn biết thời thế mà lại đây tặng một đống đồ ăn vặt cùng nước trà, sau đó mới trở về nhiều chuyện với hai người còn lại.
"Bà chủ thật sự đang xem sách của ông chủ hả?" Đan Tuấn Nghị gấp không chờ nổi hỏi.
"Ừ, hơn nữa còn xem quyển 《 Đêm ma 》nha." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Hung tàn quá. Vừa rồi còn khen ông chủ thông minh, yêu đương đi theo phong cách tổng tài bá đạo, mới qua có mấy phút hắn liền bắt đầu đi theo phong cách kinh dị rồi." Dịch Quan bày ra vẻ mặt hận sắt không thành thép, "《 đêm ma 》hả, không phải là viết về tên biến thái ký khế ước với ác ma chuyên đi dụ dỗ trẻ con đó sao? Cái quyển sách đó, thật tình là mêu tả tâm lý của tên ác ma dụ dỗ trẻ con quá sức chi tiết và chân thật, lúc ấy tôi xem còn sợ đến sởn tóc gáy."
"Có lẽ ông chủ muốn triển lãm tài năng của mình trước mặt bà chủ thì sao?" Đan Tuấn Nghị có ý tưởng khác.
"Là rất tài hoa đó, tài hoa doạ người." Dịch Quan vừa nói móc vừa tiếp, "Không dối gạt các người, lúc đầu trước khi tôi tới nơi này phỏng vấn, tôi phải đi dưới chân cầu vượt tính mệnh, đại sư đoán mệnh nói bát tự tôi cứng rắn, nên tôi mới dám đến đây."
"Bát tự cậu xác thật cứng nha." Đông Vĩnh Nguyên phụ họa nói.
"Đúng không." Dịch Quan đắc ý một ngửa đầu.
"Cậu đắc ý cái rắm a, bát tự cứng rắn là chuyện tốt sao? Thời cổ người nào bát tự cứng rắn cơ bản đều là cô nhi." Đan Tuấn Nghị tức giận nói.
"Tôi vốn dĩ là cô nhi mà." Dịch Quan không để bụng.
"......" Hai người nhìn bộ mặt hất lên trời như khoe khoang của Dịch Quan, trong lúc nhất thời không biết có nên tiếp tục chế nhạo hắn, hay là tỏ ra vài phần thương cảm khi bỗng nhiên biết thân phận cô nhi của hắn.
Quý Lãng viết sách, vì đề tài quá mức mẫn cảm, cho nên trong nước chỉ có thể lấy hình thức tiểu thuyết mà xuất bản, nhưng còn bản quyền điện ảnh lại bán không được tốt. Ngược lại, kịch bản điện ảnh thì ở nước ngoài vô cùng nổi tiếng. Quyển sách đầu tiên của hắn 《 bút ký tội phạm 》 chính là được nước kế bên mua đi, làm ra một bộ phim truyền hình vô cùng đắt khách.
Nhưng mà sau khi bộ phim đó được chiếu lên TV, Quý Lãng không hài lòng vì biên tập phim đã cải biến một ít. Từ đó trở về sau, hễ sách của hắn được viết thành kịch bản ra bán, thì đều ghi chú trong hợp đồng bản quyền là yêu cầu đối phương không được tự tiện sửa đổi.
Một tháng trước, phòng làm việc có bán một kịch bản ra ngoài, đã hẹn đối phương sẽ giao bản thảo trong thời gian là hai ngày tới. Nhưng vì một tháng trước hắn mất khống chế năng lực, trì hoãn hết một tuần không làm việc được, nên trong khoảng thời gian này vẫn luôn tăng ca, dự định hôm nay phải hoàn thành bản thảo cuối cùng. Vì thế sau khi vùi đầu vào công việc, không ai tới nhắc nhở, hắn thực mau liền quên mất Vu Miểu Miểu, mãi cho đến khi hắn hoàn toàn sửa chữa xong kịch bản mới chợt nhớ tới người.
Lúc này đã mau sắp 8 giờ tối.
Quý Lãng nhăn nhăn mày, cũng không thèm đóng dấu kịch bản, đứng dậy đi đến hướng dưới lầu.
"Ông chủ." Bắc Phồn lúc này đã tỉnh ngủ, đang ngồi làm việc trước máy tính, trạng thái tinh thần thoạt nhìn vô cùng tốt.
"Ừ, những người khác đâu?" Quý Lãng hỏi.
"Đông ca tan tầm, Tiểu Quan cùng Tuấn Nghị cũng đã sửa xong kịch bản, đóng dấu xong bỏ ở chỗ em này, em định chờ em sửa xong rồi cùng nhau đưa lên cho ông chủ luôn." Bắc Phồn đơn giản giải thích.
"Ừ." Quý Lãng không mấy để tâm lắng nghe, bước chân cứ hướng về phía kệ sách đi đến, lại phát hiện nơi đó đã không có ai.
"Vu Miểu Miểu đâu?" Quý Lãng nhíu mày, chẳng lẽ cô gái kia bị một quyển tiểu thuyết dọa chạy?
"Bà chủ đi mua cơm chiều cho ông chủ rồi, một lát liền trở về." Bắc Phồn nói.
"Mua cho tôi?"
Có lẽ giấc ngủ ban ngày kia thật sự quá ngon lành, ấn tượng của Bắc Phồn đối với Vu Miểu Miểu cực kỳ tốt, lời nào cũng khen: "Ông chủ à, bà chủ tuy rằng nhìn nhỏ tuổi nha, nhưng ngoài ý muốn rất biết quan tâm người khác. Lúc tan tầm, Đông ca vốn định đi lên nhắc nhở ông chủ, nhưng bà chủ nói đừng quấy rầy ông chủ làm việc, nên không cho đi. Sau đó Tiểu Quan lại nói phố bên cạnh có tiệm bán xôi gà đặc biệt ăn ngon, nhưng mà ít nhất phải xếp hàng cả hai tiếng đồng hồ mới có thể mua được. Bà chủ vừa nghe, liền chạy đi, nói muốn mua về cùng ông chủ ăn."
Tôi thấy chính cô nàng muốn ăn thì nó, nằm mơ cũng chép miệng ăn uống gì đó cơ mà.
Quý Lãng nhìn nhìn đồng hồ: "Vậy cũng không sắp trở về tới rồi đi."
Giọng hắn mới vừa cất lên, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân "lộp cộp", Vu Miểu Miểu xách theo hai hộp cơm chạy vào.
"Tướng công, anh công tác xong rồi?" Vừa vào cửa, Vu Miểu Miểu liền thấy Quý Lãng.
"Ừ, cô đi mua đồ ăn?"
"Đúng vậy, xôi gà nha, bọn họ nói đặc biệt ngon. Em mua hai gói, chúng ta nhanh ăn đi, lúc đứng xếp hàng vẫn luôn nghe mùi thơm ơi là thơm, em cũng đói bụng cồn cào." Vu Miểu Miểu nói, đặt xôi gà trong tay lên một bên bàn trà, hai ba cái liền xé rách túi.
"Ý, bọn họ quên để đũa." Vu Miểu Miểu phát hiện trong túi đóng gói không có đũa hay nĩa gì cả.
"Đêm về ăn đi." Hiện tại toàn dân bảo vệ môi trường, đại đa số cơm hộp đều không để thêm muỗng đũa.
"Ờ được." Cũng may cách nhà không xa, cầm về hẳn sẽ không bị nguội, Vu Miểu Miểu lấy gói xôi gà đã xé ra khỏi gói tới đưa cho Bắc Phồn, "Tôi mua hai gói, này cho anh, ăn nhanh lên, không ăn sẽ nguội."
"Bà chủ, cô thật đúng là tiểu thiên sứ." Bắc Phồn vừa mới nghe mùi đã đói bụng, chỉ là vẫn không có mặt mũi nói, đang lén lút cầm di động gọi cơm hộp đến, liền thấy Vu Miểu Miểu đưa xôi gà qua, cảm động thiếu chút nữa khóc. Xôi gà của tiệm này muốn mua phải xếp hàng hai tiếng đồng hồ, bọn họ cho dù có muốn ăn ngon, cũng không có sức xếp hàng.
Rời khỏi phòng làm việc, hai người lái xe trở về tiểu khu Hoa Đình, đậu xe xong, Quý Lãng bảo Vu Miểu Miểu chờ ở cửa, hắn phải đi lấy hàng chuyển phát nhanh.
Từ quầy lấy hàng chuyển phát nhanh đi ra, đi được nửa đường, bỗng nhiên một cơn đau đớn như lửa đốt từ vai phải đánh úp lại. Quý Lãng kêu lên một tiếng, còn chưa xoay người liền nghe được một thanh âm từ phía sau vang lên.
"Mộng Ma, gần đây mọi người trong Hải Thị đều nhân tâm hoảng sợ, chính là trò quỷ của ngươi có phải không?"