Tại nhà xưởng bỏ hoang, tầng hầm ngầm.
Thanh niên tóc vàng cười dữ tợn, dao phẫu thuật trên đầu ngón tay hạ xuống, đặt trên chỗ trái tim Quý Lãng.
Dùng sức, ấn xuống.
Một cơn đau đớn bén nhọn xông tới làm Quý Lãng nhịn không được kêu rên một tiếng, thân thể cũng không khống chế được rung lên.
"Tử Hòa đại thần, anh đừng nhúc nhích nha, bằng không tôi không cẩn thận cắt trật, anh còn phải chịu thêm dao thứ hai á." Thanh niên tóc vàng không biết là thật sự lo cho Quý Lãng sẽ chịu thêm một đao, hay là sợ mình một đao đi xuống sẽ tổn thương trái tim, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
"Vậy động tác nhanh lên đi." Quý Lãng không kiên nhẫn nói.
"Không hổ là đại đại tôi yêu thích nga, kiên cường." Thanh niên tóc vàng cười to ra tiếng, ngón tay lại dùng sức lần nữa, dao phẫu thuật ấn xuống một cái, rồi kéo dài xuống.
Đau đớn kịch liệt nháy mắt xông thẳng lên đại não, Quý Lãng cắn răng, liều mạng nắm chặt nắm tay mới không để cho mình kêu thảm thiết một tiếng, nhưng cho dù dưới cơn đau đớn kinh khủng như vậy, hắn vẫn có thể cảm giác được mũi đao lạnh băng, cùng với máu tươi ấm nóng đang chảy ra ngoài cơ thể.
Một loại cảm giác cận kề tử vong thật chân thật nổi lên trong lòng, năng lượng Mộng Ma quanh quẩn bên người Quý Lãng như đột phá khỏi cấm chế nào đó, lại như muốn hộ chủ, lấy Quý Lãng làm trung tâm, ầm ầm nổ tung, xông thẳng tận trời.
【 đó là cái gì, bên kia lệ khí quá kinh khủng rồi. 】
【 mau đi qua nhìn xem. 】
Một màn này khiến cho tất cả quỷ hồn đang lùng sục chung quanh chú ý, nhưng lệ khí kia thật sự là quá nặng, bọn họ không dám tới gần, chỉ có thể canh ở bên ngoài nhà xưởng, chờ lệ khí đầy trời kia tan đi, lúc này mới dám lặng lẽ lướt vào.
Quỷ hồn xuyên qua cửa sắt, xuyên qua sàn nhà, thực mau liền đi xuống tới tầng hầm ngầm. Sau đó, bọn họ thấy một người đàn ông nằm trên bàn phẫu thuật, ngực đang chảy máu ròng ròng.
【 Trời ạ, đây hình như chính là người mà Vu sư muốn tìm. 】
【 hắn chảy máu thật nhiều, có phải hắn chết rồi hay không? 】
【 làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, mau mau báo cảnh sát đi. 】
【 Ông có bị ngu không, ông chết mất tiêu rồi, báo cảnh sát cái gì mà báo chứ. 】
【 Ba người kia là bọn bắt cóc sao? 】 rốt cuộc cũng có quỷ hồn phát hiện ba người đàn ông nằm bên cạnh bàn phẫu thuật. Ba người này đều mặc đồ chuyên dụng trong phẫu thuật, lúc này đang nằm tứ tung ngang dọc trên mặt đất, thân thể cũng không nhúc nhích, biểu tình lại cực kỳ thống khổ, bộ dáng có chút quỷ dị.
【 Nhanh lên báo cho Vu sư đi. 】
Trong lúc mơ mơ màng màng, Quý Lãng thấy có quỷ hồn đi tới tầng hầm ngầm, những quỷ hồn này quay chung quanh bên cạnh hắn, trong lúc mờ mịt tựa hồ hắn còn nghe được hai chữ Vu sư.
Là Miểu Miểu bảo bọn họ tới tìm mình sao?
Quý Lãng lúc này đang cực kỳ suy yếu, thần chí hắn có khả năng biến mất bất cứ lúc nào. Năng lượng Mộng Ma mất khống chế bùng nổ, tiêu hao quá nhiều sức lực của hắn, cũng chỉ có dưới tình huống như vậy, hắn mới có thể ở không dựa vào bất luận ngoại lực gì mà rơi vào giấc ngủ say lâu dài, hoặc phải nói là hôn mê.
Sau khi biết mình bị bắt cóc, Quý Lãng vẫn luôn rất bình tĩnh, ngoại trừ bởi vì bản thân hắn không sợ hãi cái chết, còn có một nguyên nhân khác rất quan trọng, là hắn biết khi mình gặp phải nguy cơ sinh tử, năng lượng Mộng Ma trên người hắn nhất định sẽ bùng nổ hộ chủ.
Giống như khi còn nhỏ, luôn có lệ quỷ muốn tới cắn nuốt hắn, cuối cùng lại bị năng lượng Mộng Ma nuốt ngược lại. Tựa như hơn hai mươi năm qua của hắn, chưa từng có một giấc ngủ nào an ổn, nên tất cả các chức năng của thân thể đều suy nhược, nhưng kỳ tích là hắn vẫn còn tính là khỏe mạnh. Tất cả điều này, đều là do năng lượng Mộng Ma che chở.
Liền ngay lúc này, hắn tựa hồ nghe được một con quỷ hồn trong đó nói muốn đi báo cho Miểu Miểu, hắn tức khắc có chút gấp gáp, khàn khàn mở miệng.
"Đừng......" Đừng để Miểu Miểu nhìn thấy tôi như thế này.
Quý Lãng biết mình sẽ không chết, nhưng bộ dáng này cũng quá khó coi.
Chẳng qua hắn còn chưa kịp nói xong, liền hôn mê rồi. Suy nghĩ cuối cùng của hắn chỉ là hy vọng, người đầu tiên tìm tới nơi này sẽ là Hoắc Minh Tri. Nếu Hoắc Minh Tri có thể tới trước một bước, để bác sĩ xử lý vết thương cho mình một chút thì tốt rồi.
Đừng dọa cô bé kia sợ.
Trên mái nhà khu công ty.
Cả khuôn mặt đã hóa thành quỷ khí của Oa Oa bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó đột nhiên xoay người, nhìn Vu Miểu Miểu kêu a một tiếng.
Vu Miễu Miễu đang nỗ lực thúc giục trận pháp nghe thế, kêu to một tiếng, vu lực trong tay lập tức ngừng lại, quỷ hồn đang từ bốn phía không ngừng tụ tập đến cũng trong khoảnh khắc này tan đi. Đồng thời, xoáy nước âm khí thật lớn không ngừng xoay tròn trên bầu trời cũng đột nhiên dừng lại, sau đó bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
Đông Vĩnh Nguyên vốn dĩ đã tuyệt vọng, nhìn thấy tình cảnh này, cơ hồ mừng sắp khóc ra.
Ba người Bắc Phồn tuy không nhìn thấy một loạt biến hoá này, nhưng bọn họ vẫn luôn chú ý biểu cảm của Vu Miểu Miểu cùng Oa Oa. Lúc này thấy Oa Oa vừa rồi còn khí thế muôn vàn giờ liền biến thành một con búp bê bình thường, ba người không khỏi có suy đoán.
Chẳng lẽ đã tìm được ông chủ rồi?
"Bà chủ, có phải tìm được......"
Bọn họ còn chưa nói hết câu, Vu Miểu Miểu đã ôm Oa Oa chạy ra khỏi tầng cao nhất.
Ba người Bắc Phồn sửng sốt, cơ hồ không kịp nghĩ nhiều, cũng chạy đuổi theo.
Lòng Đông Vĩnh Nguyên còn sợ hãi, nhìn thoáng qua âm khí dày đặc trên bầu trời đã tan hơn phân nửa, lúc này mới chạy theo đi xuống.
Động tác của bốn người đều thực mau, nhưng khi bọn họ đuổi ra tới, Vu Miểu Miểu đã chặn một chiếc taxi rời đi. Mấy người sợ bị mất dấu, cũng không ai định đi bãi đỗ xe lấy xe, cùng nhau chặn một chiếc taxi khác lại đuổi theo.
"Tài xế, đi theo chiếc xe phía trước kia." Vừa lên xe, Bắc Phồn liền kêu rống lên.
Tài xế bị khí thế của bốn người làm hoảng sợ, không dám nói lời nào, vùi đầu lái xe, nhưng hiển nhiên là cũng không quá để bụng.
Mắt nhìn sắp mất dấu xe phía trước, Dịch Quan nóng nảy: "Bác tài, đừng để mất dấu, tiền xe tôi trả ông gấp đôi."
Tài xế tức khắc tinh thần phấn chấn, chân ga giẫm một cái liền lao xe đi, đồng thời trấn an nói: "Mọi người yên tâm, xe đằng trước là xe người anh em tôi, không có mất dấu được đâu."
Bốn người nghe vậy, tức khắc thở ra nhẹ nhõm một hơi.
"Đông Tử, bà chủ vậy là tìm được ông chủ hả?" Xác nhận sẽ không bị mất dấu xong, Dịch Quan mới có thời gian đi hỏi Đông Vĩnh Nguyên. Tuy rằng hắn có thể nhìn biểu cảm của bà chủ mà đoán ra được, nhưng rốt cuộc chỉ là suy đoán mà thôi, Đông Vĩnh Nguyên là người duy nhất trong bọn họ hiểu huyền thuật, hẳn sẽ biết nhiều hơn bọn hắn nhiều.
"Khẳng định là tìm được rồi." Đông Vĩnh Nguyên vô cùng chắc chắn nói.
Mười lăm phút trước, bà chủ còn liều mạng triệu hội quỷ đến quỷ môn quan sắp mở ra, hai giới âm dương sắp tương liên cũng không dừng tay, lúc này lại bỗng nhiên dừng tay, nếu không có tin tức của ông chủ, hắn đầu chặt ra cho người làm cầu đá.
"Vậy có nên báo cho đội trưởng Hoắc một tiếng không." Đan Tuấn Nghị nhắc nhở nói.
Đông Vĩnh Nguyên ngẩn ra, lúc này mới nghĩ tới, vội vàng lấy di động gọi cho Hoắc Minh Tri: "Đội trưởng Hoắc, chúng tôi tìm được manh mối của ông chủ rồi!"
Hoắc Minh Tri lúc này đang ở bên ngoài điều tra chiếc xe khả nghi mới vừa phát hiện, sau một phen điều tra, hắn phát hiện chiếc xe này chỉ là một chiếc xe bị ăn cắp bình thường thôi, không hề có liên hệ gì với chuyện Quý Lãng bị bắt cóc cả. Đang lúc nôn nóng bực bội, Đông Vĩnh Nguyên liền điện thoại tới, tức khắc tinh thần chấn động, hét to hỏi: "Ở đâu?"
Hắn cũng không thèm hỏi bọn họ làm thế nào tìm được manh mối, chỉ muốn đuổi theo cứu người trước.
"Chúng tôi đang trên đường đi, cụ thể thì không thể nói rõ, để tôi gởi định vị cho anh, anh cứ đi theo chúng tôi." Đông Vĩnh Nguyên cũng không biết địa chỉ chính xác, hắn cũng chỉ là đi theo Vu Miểu Miểu mà thôi.
"Được." Hoắc Minh Tri đồng ý chia sẻ vị trí, vừa lái xe vừa dặn dò nói, "Các người tới rồi thì khoan hẵng đi vào, chờ chúng tôi tới lại nói. Cái đám tội phạm này cùng hung cực ác, trong tay có thể có vũ khí."
Đông Vĩnh Nguyên vừa nghe có vũ khí, tức khắc cũng luống cuống: "Vậy các người nhanh lên đi, bà chủ đi trước chúng tôi một bước rồi, tôi sợ tôi không ngăn được cô ấy."
Hoắc Minh Tri nghe xong cũng cả kinh, tốc độ xe vọt lên tới cực hạn: "Các người sao có thể để một cô gái trẻ như vậy đi trước chứ?! Mau ngăn cô ấy lại, trước khi cảnh sát đến, ai cũng không được tiến vào."
Hét xong, Hoắc Minh Tri liền ngắt điện thoại, đồng thời thông báo cho đội hình cảnh, phái người tiếp viện.
Đông Vĩnh Nguyên bị Hoắc Minh Tri la như vậy cảm thấy cực kỳ ủy khuất. Ông chủ bị bắt cóc, bà chủ la mình. Bà chủ chiêu hồn tìm người, thiếu chút nữa làm quỷ môn quan mở ra, sư huynh la mình. Lúc này lão bà chủ tự mình chạy đi, Hoắc Minh Tri cũng la mình.
Mình mẹ nó rốt cuộc làm sai cái gì?
Nhưng mà ủy khuất thì ủy khuất, Đông Vĩnh Nguyên cũng biết, nếu để một mình bà chủ vọt vào đại bản doanh của bọn buôn bán nội tạng, lỡ như xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ông chủ còn la hắn nhiều hơn hết.
Cái em gái nó! Sao lúc nào người bị la cũng là mình?.
"Bác tài, lái nhanh lên, đuổi theo cái xe phía trước kia đi." Đông Vĩnh Nguyên thúc giục tài xế
Tài xế qua cuộc điện thoại của Đông Vĩnh Nguyên vừa rồi đại khái đoán được sự tình, biết là bọn họ có bạn bị bắt cóc, sốt ruột đi cứu người, lập tức không chỉ là vì tiền, tận tâm tận lực đuổi theo.
Xe đi ước chừng hai mươi phút, rời khỏi nội thành.
Đan Tuấn Nghị nhìn nhìn cảnh vật hoang vắng bốn phía, lấy di động ra bấm vào bản đồ, nhìn một lát liền nói: "Từ con đường này đi về phía trước khoảng mười lăm phút, có một nhà máy hoá chất bỏ hoang. Ông chủ rất có thể ở trong cái nhà máy hóa chất kia."
"Anh xác định không?" Bắc Phồn thò lại gần nhìn di động của Đan Tuấn Nghị.
"Cậu đẹp trai này nói rất đúng, con đường này chạy thêm chút nữa, sẽ có một cái nhà máy hóa chất, lại qua tiếp một đoạn thì là một thị trấn nhỏ." Tài xế hàng năm lái xe khắp Hải Thị, vô cùng quen thuộc với cảnh vật chung quanh.
"Thị trấn nhiều người, khẳng định không thích hợp giấu giếm, nhất định là ở nhà máy hóa chất." Đan Tuấn Nghị nghe xong càng khẳng định.
Đúng lúc này, di động Đông Vĩnh Nguyên cũng vang lên, là Hoắc Minh Tri gọi tới, điện thoại vừa kết nối được, giọng Hoắc Minh Tri liền truyền ra: "Theo phương hướng mọi người đang đi, nếu đi thẳng về phía trước sẽ có một nhà máy hóa chất, Quý Lãng rất có thể bị nhốt ở đó. Tôi sắp đến rồi, mọi người chờ ở đó, đừng có ai tự mình đi vào."
Bốn người liếc nhau, đồng thời nhìn tài xê la lên: "Bác tài, mau, vượt qua xe phía trước."
Cần phải đến cái nhà xưởng đó trước bà chủ mới được, bằng không bà chủ nhất định sẽ vọt vào ngay.
Ba người Bắc Phồn lo lắng chính là: Bà chủ chỉ là một cô gái tay chân yếu ớt, khẳng định không phải đối thủ của bọn bắt cóc.
Đông Vĩnh Nguyên lo lắng lại là: Lỡ như bà chủ dùng Oa Oa đại sát tứ phương, đến lúc đó chẳng những bị Thiên Đạo phản phệ, còn sẽ bị hiệp hội truy nã, nếu như vậy, phiền toái sẽ rất lớn. Chẳng lẽ hai vợ chồng nhà này, thật sự ngay cả cái chuyện bị hiệp hội truy nã, cũng muốn phu xướng phụ tùy hay sao?
Bởi vì bốn người ra sức hò hét đuổi theo, bọn họ cơ hồ là đến bên ngoài nhà xưởng cùng một lúc với Vu Miểu Miểu. Mà khi bọn họ xuống xe, xe của Hoắc Minh Tri cũng đã xuất hiện trong tầm nhìn mọi người, đang hộc tốc chạy như bay đến.
"Bà chủ." Bốn người xuống xe, thấy Vu Miểu Miểu ôm Oa Oa liền nhảy xuống chạy vào trong, ra sức đuổi theo cản.
Nhưng động tác bọn họ mau, động tác Vu Miểu Miểu còn mau hơn. Cô chạy thẳng một đường phóng vào trong, đi ngang qua cửa, dù có khoá hay không khoá, đều bị đánh sụp dưới một quyền của Oa Oa.
Ba người Bắc Phồn vốn là lo lắng Vu Miểu Miểu sẽ bị bọn bắt cóc thương tổn, cho nên mới ra sức ngăn trở, nhưng sau khi nhìn thấy Oa Oa một quyền đập văng cửa sắt ra, ba người tức khắc liền đứng tại chỗ, trực tiếp đần ra.
Bọn họ cảm thấy, nếu bà chủ như thế này, có lẽ cũng không cần lo lắng.
Đông Vĩnh Nguyên bị ba người bỗng nhiên sửng sốt đến ngẩn người chắn đường, tức đến mức mắng to: "Thất thần làm cái gì, bà chủ mà đi vào sẽ giết người, các người muốn bà chủ ngồi tù sao?"
Ba người Bắc Phồn đột nhiên tỉnh lại, đúng vậy, quá xúc động mà giết người cũng có thể xảy ra nha.
"Bà chủ!." Bốn người lại gấp rút vừa gọi vừa đuổi theo.
Cô còn trẻ, không thể giết người đâu.
Nhưng khi bọn họ đột ngột dừng lại ban nãy đã cách sau Vu Miểu Miểu một đoạn xa, chờ bọn họ đuổi theo đến cửa tầng hầm ngầm, Vu Miểu Miểu đã vào bên trong.
"A a a a!"
Nháy mắt, trong tầng hầm ngầm liền vang lên tiếng thét phẫn nộ mà điên cuồng.
Vu Miểu Miểu vừa tiến vào tầng hầm ngầm, liền trông thấy trên bàn giải phẫu, Quý Lãng đang nằm, quần áo nhuộm đầy máu tươi, đôi mắt liền đỏ ửng lên, cô chạy đến, đánh điên cuồng vào ba người đàn ông đang nằm hôn mê trên mặt đất.
"Đi chết, đi chết, đi chết đi! Ta giết các ngươi."
Oa Oa đối với cảm xúc phẫn nộ vẫn còn chưa thể nắm giữ tốt, nhưng nhìn thấy nam chủ nhân buổi sáng còn mạnh khoẻ nói muốn đưa mình đi biệt thự giờ lại biến thành cái dạng này, một cảm xúc khác thường chợt bùng lên trong lòng nó. Nó a một tiếng, tiến lên, hung hăng đá một chân vào thanh niên tóc vàng gần nó nhất.
Thanh niên tóc vàng đường đường là một người cường tráng hơn 140 cân (tầm 70 ký), bị Oa Oa một chân đá bay ra ngoài, trực tiếp xẹt qua nửa phòng, hung hăng đập vào trên tường. Phịch một tiếng, lại rớt xuống dưới.
"Đi chết, đi chết, đi chết đi!" Lần đầu tiên, cái câu "đi chết đi" này của Oa Oa dùng được ở ngữ cảnh thích hợp.
Nó lại xông lên, đá một chân vào người đàn ông trung niên mang mắt kính bên cạnh, phịch một tiếng lại bay ra ngoài.
Bốn người Bắc Phồn khi lao xuống cầu thang, nhìn thấy cảnh tượng Oa Oa một chân đá bay người, bốn người đồng thời lại ngẩn ra một chút.
"Ông chủ?!" Lúc này, bốn người phát hiện Quý Lãng cách đó không xa đang một thân đầy máu, nhìn vô cùng ghê người.
Chẳng lẽ ông chủ đã......
Trong lòng bốn người lộp bộp một chút, chân cũng mềm.
"Cảnh sát đây, buông vũ khí......" Lúc này, Hoắc Minh Tri cầm súng vọt vào, hắn vốn sợ mấy người này xảy ra chuyện, cho nên muốn muốn uy hiếp bọn bắt cóc, nhưng chờ khi hắn vọt tới tầng hầm ngầm, lại nhìn thấy cảnh tượng Vu Miểu Miểu hành hung bọn bắt cóc. Mà ba tên bắt cóc kia đã toàn bộ bất tỉnh nhân sự.
Quý Lãng đâu?
Hoắc Minh Tri xoay chuyển ánh mắt, thấy được Quý Lãng cả người đầy máu tươi bị trói trên bàn phẫu thuật, tức khắc đồng tử co rút lại, mặt trắng bệch ra.
"Quý Lãng? Quý Lãng!" Hoắc Minh Tri vội vã tiến lên kêu tên Quý Lãng như điên, run rẩy đưa tay đi dò hơi thở của Quý Lãng......
Còn thở, còn sống.
Trái tim treo cao của Hoắc Minh Tri lúc này mới buông xuống, sắc mặt khôi phục một ít, tiếp theo bắt đầu kiểm tra thương thế trên người Quý Lãng.
Không có miệng vết thương khác, chưa bị lấy đi nội tạng, tim gan phèo phổi vẫn còn, chỉ là trước ngực bị cắt một dao. May mắn bọn Vu Miểu Miểu kịp thời tiến vào, bằng không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Hoắc Minh Tri nhìn Vu Miễu Miễu đang điên cuồng đánh người, ánh mắt dừng một chút, sau đó làm bộ như không thấy, lấy di động ra kêu xe cứu thương.
Thực mau, xe cảnh sát cùng xe cứu thương liền chạy tới, bất quá thứ có tác dụng chỉ có xe cứu thương, bởi vì con tin và ngay cả bọn bắt cóc đều cùng nhau bị kéo đi bệnh viện, tất cả đều hôn mê bất tỉnh.
Vu Miểu Miểu đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, bốn người Đông Vĩnh Nguyên chen nhau đi theo xe cảnh sát cũng đi bệnh viện.
Trên đường, Hoắc Minh Tri nhận một cuộc điện thoại, quay đầu lại nhìn tổ bốn người đang lo lắng nói: "Quý Lãng không có sao đâu, các người đuổi tới kịp lúc, đối phương chỉ mới cắt được một đường trên ngực Quý Lãng thôi, miệng vết thương cũng không quá sâu, máu cũng cầm được rồi."
Bốn người nghe vậy, tất cả đều thở ra nhẹ nhõm một hơi.
"Đúng rồi, các người làm sao tìm được chỗ này?" Hoắc Minh Tri hỏi.
Bốn người ngẩn ra, sau đó đồng thời lắc đầu.
"......" Hoắc Minh Tri.
Các người nói dối có thể chuyên nghiệp hơn một chút không, tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy chẳng lẽ không nhìn được chút gì à?.