Hai cô gái trẻ khuôn mặt nhỏ nhắn xám xịt, thấy cảnh này, ói đến trời đất u ám.
Tôi cực kỳ hả hê, cái loại miệng thối bẩn thỉu như mụ Chương này, chỉ hợp ăn cứt.
Trần Nhã khóc lóc cầu xin tôi: “Anh An, chuyện đêm hôm đó anh cũng rõ mà, về sau em kể anh, em gì cũng không biết, anh có thể để em về trước không? Ba mẹ em sẽ lo lắng lắm!”
Tôi nhìn cô ấy một cách đăm chiêu, không muốn chuyện này bại lộ quá nhanh.
Vì thế, tôi giật lấy điện thoại di động nhắn tin cho mẹ cô ấy, nói đến nhà bạn học cũ chơi nên tối nay không về.
14
Điện thoại di động của thím Chương vang lên, Chương Đại Huy cùng lão Chương liên tục gọi đến mấy cuộc điện thoại nhưng tôi đều không nghe.
Mở màn hình, Chương Đại Huy gửi đến rất nhiều tin nhắn.
Bà đúng là cái loại phế vật, tôi đang hầu lão Tống cùng chơi bài, chút chuyện nhỏ này bà cũng không làm xong!
Ban đầu đã nói bà không thích hợp làm ăn buôn bán, nói bà ở nhà chăm nom con gái, bà không nghe, còn mở cái gì nào là cửa hàng trái cây. Giờ thì tốt rồi, con gái dạy cũng không xong, còn cửa hàng này thì bại trong tay bà!!
Ba tôi tối nay không đến cửa hàng sao? Bà kêu ông ấy kiểm tra cho bà đi.
Con mẹ nó bà đang làm cái gì vậy? Nghe điện thoại mau!
Rạng sáng 2h55 phút, Chương Đại Huy mới gửi đến dòng tin nhắn cuối cùng:
Tôi đã gọi ba đến dọn dẹp cho bà rồi đó.
Xem ra, Chương Đại Huy bị người ạn em giữ chân lại, không có ý định về.
Rạng sáng 3h25’, cửa sau cửa hàng trái cây vang lên tiếng bíp.
Tiếp đó, có người cầm chìa khóa mở cửa sau, xáo động không gian yên ắng cả nửa ngày.
Tôi nấp ở cửa sau há miệng chờ sung rụng.
Trong nháy mắt lão Chương đẩy cửa đi vào, bao cát lớn trong tay tôi đã đập xuống.
Không cần nghi ngờ, chỉ mới một phát đập, lão già đã không chịu nổi mà ngã lăn ra đất.
Với dáng vẻ này, sao có thể ra tay với em gái tôi!
“Cứu mạng! Con mẹ mày, mày là ai?” Lão già ngã xuống đất, không phục mà kêu lên.
“Còn nhớ Chu Nhạc Nhạc năm ngoái đến đây mua trái cây không?” tôi nắm lấy cổ họng lão, ghé vào bên tai lão hỏi.
Lão ta thở không nổi, ánh mắt sợ hãi vô hồn.
Xem ra, tôi không tìm nhầm người.
15
Tôi lục ra điện thoại di động của lão Chương rồi ném qua một bên, trói chắc hắn vào, nhét thêm đống giẻ lau vào miệng, đặt bên cạnh thím Chương.
Tôi lại giở trò cũ, mở điện thoại di động lão Chương lên, gửi cho Chương Đại Huy một tin nhắn.
Con trai, ta không biết phải làm sao, hơn nữa ta còn vừa bị té lộn nhào một cái, con mau đến xem sao.
Vì để tránh trường hợp Trương Đại Huy kêu anh em tốt của hắn cùng đến, ngẫm nghĩ một hồi, tôi lại bổ sung thêm:
Mình con tới là được, chỗ con dâu và ta đang xào xáo, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
3h40’ rạng sáng, Chương Đại Huy mới lững thững tới.
Không thể không khen, quả thực là một đứa con trai hiếu thuận.
Câu chuyện kể đến đây, tôi có chút khát nước, dừng lại, đang đổi tư thế ngồi trên ghế thẩm vấn sao cho thoải mái, đưa ly nước lên miệng làm một hớp.
Lại có người gõ cửa phòng thẩm vấn, đưa đến cho đội trưởng Lý một ít tài liệu.
Thảm sát một nhà, cảnh sát có chút bận bịu.
Tôi dù có bận vẫn thong thả nhìn bọn họ.
Chỉ nghe đội trưởng Lý hỏi tôi: “Chu An, Trần Nhã đang ở đâu?”
Trong 26 giỏ thi thể kia, không có Trần Nhã
Sống không thấy người, chết không thấy xác, so với tôi, cảnh sát còn gấp hơn.
Tôi giả vờ như khồn thấy biểu cảm của họ, tiếp tục dựa theo tình tiết câu chuyện mình đang kể.
“Đội trưởng Lý, đừng vội, tôi còn chưa kể hết chuyện kia.”
Chương Đại Huy chính là một hũ cơm ủ rượu, tôi nhanh chóng đánh ngất hắn, vứt hắn vào cùng nhóm người kia.
Ánh mắt bọn họ hoảng sợ, tôi đập nát điện thoại di động, lột sạch quần áo của bọn họ, chỉ cho bọn họ mặc đồ lót.
Tôi điều chỉnh nhiệt độ kho hàng tới mức thấp nhất, dùng giẻ lau dính đầy cứt nước đái nhét vào miệng bọn họ, dùng dây trói bọn họ vào, ném lên trên đống sầu riêng chằng chịt gai.
Lột mũ che miệng mắt ra, cho bọn họ thấy mặt tôi.
Từ ban đầu, tôi đã chuẩn bị hết đồ nghề từ dao đến gậy gỗ, bắt đầu tra hỏi.
“Tôi tự mình giới thiệu cho các vị một chút, tôi là Chu An, anh trai Chu Nhạc Nhạc.”
“Một năm trước vào ngày 8 tháng 5, sau khi Trần Nhã rời khỏi cửa hàng trái cây, em gái tôi đã xảy ra chuyện gì ở đây?”
16
thím Chương mặt đầy nước mắt rưng rưng nhìn tôi, người phụ nữ lớn tuổi hình như có điều muốn nói.
Tôi gỡ miếng giẻ trong mồm bà ta ra, đã nghe thấy bà ta gào khóc.
"Tôi không biết! Trần Nhã bỏ đi không bao lâu, Chu Nhạc Nhạc cũng gào lên rồi bỏ chạy."
Tôi không nhịn nổi khi nghe bà ta gào khóc, đi tới hung hăng dẫm lên bụng bà ta.
Da thịt nhão nhoét của bà ta máu tươi đầm đìa, bị gai nhọn đâm thấu xương.
Tôi lại đưa tay múa may con dao phay, người xung quanh đều hoảng sợ, cứa đứt cổ tay mụ Chương.
Mụ Chương đau tới mức hôn mê.
Tôi lau máu trên mặt, nhìn quanh lũ người mặt mũi nhợt nhạt, khẽ cười:
"Ai nói xem, sau khi Trần Nhã rời đi, em gái tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Nói hay tôi treo thưởng."
Tôi vừa dứt lời, Chương Đại Huy lập tức ngọ nguậy nhìn về phía tôi, thân thể mập mạp giống như một cái vòi, cựa quậy xác trên đống sầu riêng.
Tôi gỡ miếng giẻ lau trên miệng hắn ra, hắn lập tức lấy lại hô hấp, rồi hướng về tôi cầu xin:
"Chu An, tôi cho cậu ba triệu, cậu thả tôi ra.”
Hắn vẫn là loại người hồ đồ ngu ngốc, hắn cho rằng tôi đến đây để chơi sao.
Tôi cầm con dao phay lên, một dao chém vào đầu gối hắn: "Không nói đúng không, vậy ông đi chết đi."
Dao phay lại chuyển hướng, từ từ đưa lên cổ Chương Đại Huy, khiến hắn đau đến mức không nói xong một câu.
Nhìn con trai độc đinh duy nhất bị tôi giết chết, lão Chương không nằm yên nổi, đôi mắt ứa lệ, nhìn tôi thảm thiết.
Tôi vừa mới gỡ miếng giẻ trong mồm lão ra, đã nghe lão ta hét lên: "Tôi biết, là cháu gái tôi, Chương Tuyết làm!"
17
Chung quy lại, chuyện không thể không tiến triển.
Sống chết trước mắt, tất nhiên sẽ tiết lộ những "bí mật" sâu kín.
Mụ Chương bị gãy lìa cổ tay đau đớn, giận chửi bố chồng: "Ông điên rồi! Ông nói bậy gì thế? Tiểu Tuyết là cháu gái ruột của ông đó!"
Lão Chương điên dại lên, dùng hai chân đang bị trói chặt cố lết đến bên cạnh mụ Chương: "Đại Huy cũng là con ruột của ta! Chân phải đã bị chém đứt! Loại đàn bà như mày còn không biết giữ lại hương hỏa, không phải màu không giáo dục tốt Chương Tuyết thì sao Đại Huy lại rơi vào hoàn cảnh này? Cháu gái không có cũng không sao còn Đại Huy mới có thể sinh con! Con trai không còn tao sinh kiểu gì?"
Bán đứng cháu gái, nói không chừng bọn họ còn có thể sống.
Nghĩ đến đây, lão Chương nhìn tôi tha thiết thổ lộ hết mọi việc: "Chu An, thực ra cháu gái tôi Tiểu Tuyết không ưa gì em gái cậu Chu Nhạc Nhạc. Hai đứa trên lớp là đối thủ cạnh tranh, hơn nữa hình như còn yêu mến cùng một chàng trai, Chương Tuyết về nhà lúc nào cũng than phiền với mẹ nó, nói rằng Chu Nhạc Nhạc không biết xấu hổ, lúc nào cũng nhắm vào nó, muốn cướp hết mọi thứ của nó."
Cho nên, chính vì vậy, mụ Chương nhớ ra người này chính là em gái tôi, nhân thời điểm cô ấy đi đến cửa hàng trái cây mua hàng, lấy việc công trả thù việc riêng.
Tôi rút miếng giẻ lau trên miệng Trần Nhã ra, hỏi cô ấy: "Chuyện trong trường học là thật sao?"
Ánh mắt Trần Nhã không tin nổi nhìn Chương Tuyết: "Em, em không biết, ở trong trường Chương Tuyết thái độ rất tốt, cùng là bạn với Nhạc Nhạc."
Quả nhiên, Chương Tuyết rất giỏi vờ diễn kịch, cùng với với em tôi Chu Nhạc Nhạc tài mạo song toàn, học giỏi nhất nhì lớp.
Hai người cạnh tranh nhiều năm, luôn bị em gái tôi vượt mặt, Chương Tuyết dù trong lòng không phục nhưng ngoài mặt vẫn diu trì quan hệ bạn bè tốt với em gái tôi.
Chẳng qua là khi về nhà, cô ta không chịu được than phiền với mẹ mình vài câu, không ngờ những lời này lại khiến mụ già Chương để ở trong lòng.
18
Mặt Chương Tuyết xám xịt như tro tàn, lúc gỡ miếng giẻ lau trên miệng ra, cô ta còn không muốn nói lời nào.
Phải chờ cho đến khi con dao phay rạch ra một đường máu, sự im lặng mới bị phá vỡ.
"Huhu! Là tôi, ngày hôm đó tôi với bạn nhậu vừa về, cách đó không xa thấy Chu Nhạc Nhạc và người nhà mình xích mích với nhau, tôi lại cho rằng Chu Nhạc Nhạc cố ý gây chuyện. Trên đường cô ta chạy đi, tôi chặn cô ta lại, nói tôi đang có đoạn video cô ta vừa mới bị vây đánh, yêu cầu cô ta đi cùng tôi ra phía sau hồ, tôi sẽ xóa đoạn video này đi!!”
"Huhuhu! Thật ra thì tooii chỉ muốn dọa cô ta, muốn dạy cho cô ta một bài học, tôi không ngờ cô ta lại vô tình rơi xuống hồ, tôi không biết bơi, tôi cũng không có cách cứu cô ta...."
Chính tai tôi nghe chuyện em gái mình bị hại chết như thế nào, lửa giận trong lòng tôi thật muốn phun ra ngoài.
Tôi đạp vào cổ Chương Tuyết, vết dao trên cổ vẫn còn chảy máu.
Tôi tàn nhẫn hỏi: "Còn chuyện di ngôn là sao?"
Chương Tuyết khó khăn lên tiếng: "Tôi, tôi sợ bị hiểu lầm là người hại chết cô ta, cho nên tôi cầm điện thoại di động của cô ta làm rớt bên hồ, viết lại mấy đong kia..."
Tôi lạnh lùng đưa mắt nhìn cô ta, cười dữ tợn một tiếng: "Không, mày nói láo."
Nếu như sự việc xảy ra bất ngờ, tại sao sau khi em gái tôi chết chìm, vẫn bình tâm thoải máu cầm điện thoại em gái tôi lên gõ di ngôn, rồi sau đó suy nghĩ rõ ràng phải xóa dấu vẫn tay trên điện thoại đi chứ?
Mũi dao từng điểm từng điểm rơi xuống ngực Chương Tuyết, cô ta kêu lên thảm thiết:
"A! Xin lỗi! Là tôi và cô ấy xô xát, lỡ sẩy tay đẩy cô ấy xuống hồ."
Vậy mới đúng.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, tôi khó hiểu.
Sao chỉ vì ghen tị, mà có thể hại hết bạn học của mình.
Nhưng việc đã đến nước này, tôi không cần hiểu, bỏ dao xuống, từng quyền từng quyền nện xuống người Chương Tuyết.
"Cho nên, cậu đã đánh chết cô bé?". Trong phòng thẩm vấn, đội trưởng Lý chớp mắt hỏi tôi.
19
Đèn lớn nhức mắt kéo tôi trở về thực tại.
Tôi gật đầu: "Dĩ nhiên, không chỉ cô ta, mẹ cô ta, ba cô ta, ông nội cô ta, cũng vậy."
Đội trưởng Lý cầm trong tay biên bản khám nghiệm tử thi, ngước mắt nhìn tôi:
"Nhưng tại sao cậu muốn giết chết Chương Đại Huy và lão Chương?"
Tôi nhếch mép, nhìn về phía hai cảnh sát:
"Các người không cho rằng, những tên đàn ông thừa cơ hội sờ soạng em gái tôi, còn có thể sống sót sao?"
"Không dạy con, lỗi tại cha, bọn họ đều đáng chết."
Chuyện tới nước này, tôi đã khai báo rất rõ ràng.
Tôi hành hạ từ rạng sáng ngày 8 tháng 5, tra hỏi bốn miệng nhà họ Chương đến rạng sáng ngày 8 tháng 6.
Bắt đầu từ 21h tối, tôi không còn hứng thú hành hạ bọn họ nữa, từng quyền từng quyền đánh chết cả 4 người nhà họ Chương.
Lại chuẩn bị đầy đủ công cụ phân xác bọn họ ra, lấy từ trong kho hàng ra 26 cái giỏ trái cây đẹp đẽ, đem từng mảnh xác của bọn họ bỏ vào.
Đội trưởng Lý thấy tôi nhận tội, đột nhiên ném tờ giấy trong tay về phía tôi, tức giận mắng: "Còn một người, Trần Nhã thì sao?"
Bọn họ luống cuống.
Ngày hôm đó có 5 người bị tôi bắt vào cửa hàng trái cây, nhưng nay chỉ thấy thi thể của bốn người.
Tôi ngẩng khuôn mặt đang cười lên, càng cười lớn, cười đến chảy nước mắt.
"Ông nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho cô ta sao? Loại tiểu nhân vô sỉ bỏ lại em gái tôi rồi chạy trốn một mình, cũng xứng để tôi bỏ qua sao?"
Đội trưởng Lý hỏi tường tận tôi một lúc lâu, bỗng nhiên đứng lên đi ra khỏi phòng thẩm vấn với cảnh sát Tiểu Trần.
Cửa không khóa chặt, tôi nghe hắn tức giận phân công mọi người: "Ra hồ nhân tạo, đào ba thước."