Vũ Thế Đầu Đệ

Chương 9:




Tuy rằng bị làm đến suýt mất cả ba hồn bảy phách, Đồng Ngôn cũng không được nghỉ ngơi đủ. Sáng sớm hôm sau, tuy cả người mệt mỏi còn chưa khoẻ hẳn, nhưng đồng hồ sinh học đã khiến cậu thức giấc từ sớm.
Mở mắt ra, nhất thời khinh hách đến ngừng thở.
Oa! Tiểu Suất ở kế bên ta nha!
Lông mi đen dài bao trùm nơi mí mắt, con ngươi đen phát ra ánh nhìn lợi hại như hắc ưng đang nhắm lại, khiến đường viền kia càng phát ra nét tuấn mỹ.
Đồng Ngôn trong lòng lại bắt đầu phù phù loạn nhảy.
Tiểu Suất hoàn mỹ như thế, nhất định rất nhiều người thích, cũng nhất định có rất nhiều người âm thầm thèm nhỏ dãi mỹ sắc của hắn, hoặc giả những người từng có cơ hội tới gần hắn đều muốn chạm vào khuôn mặt anh tuấn kia.
Khả dĩ tưởng tượng, Tiểu Suất đối với loại quấy nhiễu bất kể thời gian bất kể nơi chốn tuyệt đối rất phiền chán đi.
Đương nhiên a, sao lại có thể có người thích bị người khác cả ngày sờ tới sờ lui chứ ?
Nếu đổi lại cậu có khuôn mặt tuấn mỹ như Tiểu Suất, nhất định cũng rất ghét loại khách nhân không thành thật suốt ngày sờ loạn mình.
Đồng Ngôn suy bụng ta ra bụng người, thở một hơi thật dài.
Cái tay đã đưa đến giữa không trung, tràn ngập tiếc nuối mà thu về, đem đầu ngón tay đến khoé miệng, âm thầm cố sức cắn một chút.
hông thể, không thể sờ loạn rồi! Phải tôn trọng nhân quyền của Tiểu Suất.
Thế nhưng thực sự rất muốn sờ a, không chỉ muốn sờ, còn muốn làm lại mấy hành vi như tối qua, phải rồi, hình như mình còn chưa sờ qua na căn thô thô kia của Tiểu Suất đó nha. (Tiểu Đồng Ngôn, chị đã lầm tin cưng oa oa oa ~~~)
Đồng Ngôn kìm lòng không đậu lấy tay khều khều nơi địa phương kia, thế nhưng bị cái chăn mỏng che chắn, một tia cảnh xuân cũng không hé ra.
Căn cứ vào “kinh nghiệm” bị sáp vài lần đến chết đi sống lại, chỉ tưởng tượng cũng đủ biết vật nhỏ kia của Tiểu Suất nhất định là rất kinh người, chắc cả bàn tay của mình cũng không hàm trụ nổi.
Nếu như cầm không được, lẽ nào phải dùng cả hai bàn tay cầm mới vừa?
A a a, không được rồi!
Ngươi nghĩ đi nơi nào vậy hả? Ngươi háo sắc quá rồi mà!
Đồng Ngôn vội che khuôn mặt đang ửng đỏ của mình, nếu để Tiểu Suất biết trong đầu mình có những ý nghĩ xấu xa này, nói không chừng sẽ bị một cước đá xuống giường.
“Suy nghĩ cái gì thế? Mặt lại đỏ như thế?”
Bỗng nhiên một giọng nam trầm thấp truyền vào tai, tựa như sấm sét giáng ngay đỉnh đầu, Đồng Ngôn sợ đến tại ổ chăn mạnh co rụt lại, phát hiện mỹ nam đang nằm rất sát mình đã tỉnh, còn dùng con ngươi đen thâm thuý đánh giá chính mình.
Nhất thời chột dạ tới cực điểm. Lẽ nào hắn đã ngửi được trên người mình sắc vị hay ý niệm xấu xa gì đó, nên giật mình tỉnh dậy a? (Chị lạy cưng, chó thám tử cũng không ngửi được đến đó đâu, nói chi Tiểu Suất nhà cưng =))))
Với một Tiểu Suất đã đối phó không ít “ân khách” nên dần hình thành nên tính cảnh giác cao độ, Đồng Ngôn thật không biết là nên buồn rầu hay thầm mừng chính mình may mắn.
“Ngươi đã tỉnh a? Đây là nhà của ngươi sao? Xin lỗi a, ta ngày hôm qua nhất thời kích động quá nên đã ngủ quên”. Đồng Ngôn nói năng lộn xộn nhằm che giấu bản thân mình càng ngày càng giống một tên *** cuồng, xấu hổ từ trên giường bò xuống, một bên vội vã mặc vào đồng phục của phục vụ sinh đặt tại đầu giường, một bên trốn tránh ánh mắt như điện áp cả ngàn vôn của Tiểu Suất, “Ân, tối hôm qua khổ cực ngươi rồi, chất lượng phục vụ của ngươi thực sự rất hảo… tốt đến một trăm phần trăm, ách, ngươi yên tâm, ta sẽ không trách cứ ngươi, ta sẽ không cho ngươi lưu lạc đầu đường đâu. Ta phải đi”
“Sớm như vậy đã đi sao?” Thư Cốc Dương nằm ở trên giường, bàn tay chống cằm. Cười khổ.
Bản thân mình đã vào vai vũ nam quá đạt, dùng sắc lừa người, quả nhiên là không có kết cục tốt tí nào.
Tối hôm qua ấm áp hạnh phúc đến nhường nào, trời vừa ửng sáng, đối phương sau khi đã tận hứng sẽ xem mình như quá xem mình như đồ ‘bảo hiểm’ (aka condom) đã dùng qua mà quăng qua một bên.
Nhìn Đồng Ngôn đang cúi đầu, đến ánh mắt tiếp xúc với hắn cũng không muốn, đã nói rõ thái độ cự tuyệt của cậu.
“Đã ở nhà ngươi lâu như vậy rồi sao? Ta phải đi về rồi.” Đồng Ngôn liếc nhìn thời gian, có chút kinh hoảng.
Không biết qua đêm có tính thời gian không, một giờ ba mươi vạn, hiện tại chí ít đã qua tám tiếng đồng hồ, chính là hai trăm bốn mươi vạn, má ơi! Lần này xong đời rồi! Cậu đời này cũng đừng mong thanh toán hết.
Sau này không thể như vậy nữa, Tiểu Suất sẽ bị thâm hụt tiền a.
Tiểu Suất cũng không biết chính mình đang bị khách nhân ăn quỵt, nói không chừng còn si ngốc chờ khách nhân của hắn hoàn tiền ni.
Thật xin lỗi ngươi, Tiểu Suất.
“Như thế nào? Trần Minh Hạo tìm ngươi sao?” Thư Cốc Dương tận lực đè xuống thanh âm nồng nặc mùi dấm chua của mình.
Đồng Ngôn lúc này mới nhớ tới bằng hữu tốt đáng thương của cậu.
“Đúng nga, Minh Hạo tan tầm đợi không được ta, nhất định vội muốn chết. Ta phải đi, Tiểu Suất tái kiến, tiền ta sẽ tận lực trả lại cho ngươi mà.”
Nhìn thấy Tiểu Suất nằm chống cằm trên giường thật khiến người khác cổ khô miệng khát, Đồng Ngôn không dám chần chờ lâu vì sợ bản thân sẽ do dự có nên ở lại hay không, mặc kệ tim đập bình bịch mà quay đầu đi mất, đành phải nợ Tiểu Suất lần này vậy.
Sau khi nói xong, Đồng Ngôn hướng Tiểu Suất vẫy tay, vô tâm xoay người, bay ra khỏi phòng hệt như chú thỏ con.
Thư Cốc Dương trên giường đang cố kiềm chế cỗ xung động cường liệt đang muốn bốc cháy trong cơ thể, mắt mở trừng trừng nhìn bóng lưng đã tiêu thất.
Truy cái gì? Cậu ấy là của Trần Minh Hạo.
Tuy là thân thể bị chính mình chiếm giữ, sau khi Đồng Ngôn tỉnh lại, cậu ấy cũng vẫn tìm cách né khỏi mình, trở về bên Trần Minh Hạo kia.
Không nghĩ tới Thư Cốc Dương đường đường nam nhi thân cao bảy thước, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng làm điên đảo khắp thiên hạ, sẽ có ngày hội biến thành tựa như oán phụ lưu lạc đầu đường.
Thư Cốc Dương lắc lắc đầu, bàn tay đặt lên chỗ nằm cạnh bên. Tư vị của Đồng Ngôn, vẫn còn lưu lại tại nơi này…
“Nói mau! Ngươi tối hôm qua đi nơi nào hả? Có phải đi lêu lỏng cùng tên thoát y vũ nam hư hỏng kia không hử? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không nên qua lại với loại nam nhân đó! Ngươi ngươi ngươi… Ngươi cư nhiên lại cùng hắn qua đêm?! Đồng Ngôn! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Đồng Ngôn nhu nhu lỗ tai đang muốn bị xuyên thủng, vẻ mặt vô tội nhìn người đang phát hoả trước mặt.
Sáng sớm chạy đến trường học, thoát được Minh Hạo, thế nhưng thầy tu không thể thoát khỏi cửa chùa (ý như “chạy trời không khỏi nắng”), vừa đến câu lạc bộ Diamond đã bị Minh Hạo túm lại.
Nóc nhà của phòng nghỉ nhân viên thiếu chút đã bị Minh Hạo dỡ xuống.
“Thế nhưng, ta thích Tiểu Suất.”
“Ta van ngươi, Đồng Ngôn, coi như ta cầu xin ngươi có được hay không? Ngươi lý trí một chút, những người ở chốn phong nguyệt đều không thật lòng, ngươi thích ai không thích lại chọn ngay một tên vũ nam? Ngươi tưởng rằng sẽ có kết cục hạnh phúc cho hai người sao? Ngươi đã dốc hết tâm huyết học hành đến trình độ này, sang năm sẽ tốt nghiệp, thế nên một năm này bài vở và bài tập rất trọng yếu!”
“Minh Hạo, kỳ thực ta…”
“Phải! Nhớ! Kĩ! Tên kia đã lừa hết tiền học phí của ngươi, chính là hắn hại ngươi hiện tại mỗi ngày tăng ca phải ăn mì gói, làm vất vả đến y hệt như tiểu cẩu tích góp từng đồng đóng tiền học phí!”
“Thế nhưng…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Ta hiện tại tăng ca kiêm chức, kể cả ăn mì gói, cũng không phải để tích góp tiền đóng học phí nga.”
“Ngươi nói cái gì?” Minh Hạo nghe ra không ổn, ánh mắt cảnh cáo nhìn cậu, “Ngươi đừng nói với ta…”
“Vì Tiểu Suất.” Vừa nghĩ đến đêm qua nam nhân kia vô cùng ôn nhu với mình, Đồng Ngôn cho dù đang đối mặt với một Minh Hạo hóa thân bạo long, cũng nhịn không được lộ ra khuôn mặt tươi cười ửng đỏ, “Ta nghĩ nếu như ta kiếm được nhiều tiền, như vậy có thể tiếp tục cùng Tiểu Suất cùng một chỗ rồi.”
Minh Hạo thiếu chút nữa ngao ô thổ cả một búng máu vào gương mặt tươi cười của Đồng Ngôn.
Thượng đế a! Cái gì gọi hồng nhan là kẻ gây tai hoạ, hắn cuối cùng cũng được lĩnh giáo.
Đồng Ngôn từ nhỏ đến lớn đều là hài tử ngoan ngoãn, đệ tử tốt, thông minh chịu khó, nỗ lực tiến tới. Cư nhiên thoáng cái đối với tên vũ nam này si mê đến điên cuồng, tên nam nhân kia rốt cuộc đã cho cậu ăn phải mê dược gì? Nếu cứ tiếp tục ở chỗ này nhìn cái tên hỗn đản cứ khăng khăng một mực mang ý nghĩ kì quái kia, chính mình nhất định sẽ nhịn không được mà đánh cho cậu một trận.
“Ta bị ngươi làm cho tức chết rồi! Chúng ta tuyệt giao!” Minh Hạo hung hăng rống lên một tiếng, phẫn nộ y như mãnh ngưu đang phát hoả lao ra khỏi phòng nghỉ của nhân viên.
Phanh! Cánh cửa phòng nghỉ cũng không tránh khỏi tai ương, bị Minh Hạo đã ly khai đạp cho vài phát.
Sáng sớm đã bị Đồng Ngôn bỏ rơi, Thư Cốc Dương vẫn chưa thoát khỏi cảm giác chua xót.
Muốn làm một nam nhân thiện lương có phong độ, thực sự là quá khó khăn rồi, nhiều lần hắn đấu tranh nội tâm, tự hỏi liệu có nên một lần sắm vai lão bản bại hoại siêu cấp vô sỉ hay không, trực tiếp dùng thủ đoạn cùng địa vị của mình triệt để phá hoại mối quan hệ của Đồng Ngôn và tên Trần Minh Hạo kia.
Chỉ là, nếu làm như vậy, Đồng Ngôn sẽ bị thương tâm a.
Thời gian không có Đồng Ngôn bên cạnh, mỗi một phút đồng hồ đều tựa như đang dày vò hắn, chỉ có thể dùng công việc đển quên đi.
Sau khi hắn rời giường liền chạy đi tìm Hà Trác, đem mỗi một kế hoạch trong từng hạng mục hỏi rõ ràng, sau lại ngồi ở phòng làm việc tìm kiếm tài liệu và đọc từng văn bản công tác một cách tỉ mỉ.
Hà Trác lần đầu tiên thấy lão bản siêng năng như thế, thậm chí so với lúc công ty vừa mới thành lập thì chỉ có hơn chứ không kém, khiến y kinh ngạc đến mức hai tròng mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống đất. Bất quá, Hà Trác rất nhanh đã cười trộm không ngớt, khó có được lúc lão bản tập trung làm việc như vậy, là một nhân viên thâm niên và trung thành, y đương nhiên muốn cùng ông chủ kết thúc công việc tốt đẹp, lập tức chỉnh lý những văn kiện quan trọng nhất đưa đến tay Thư Cốc Dương. Hai người cùng nhau vùi đầu ngụp lặn trong đống văn kiện .
Lúc mải mê làm việc, màn đêm dần buông xuống.
Bỗng nhiên, dường như bị gì đó thôi thúc, một Thư Cốc Dương vất vả lắm mới gửi trọn tâm tư vào công tác bỗng cả người chấn động, ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường.
“Tao!” Đồng Ngôn hẳn là đã xuất hiện tại màn ảnh trong phòng quan sát của câu lạc bộ.
Thư Cốc Dương không muốn bỏ qua bất kì một giây nào để được ngắm nhìn Đồng Ngôn, hắn bỏ hết công việc đang làm dở, vội vàng cầm lấy chiếc áo khoác trên lưng ghế rồi hướng phía dưới lầu thẳng tiến.
Bước chân còn nhanh hơn máy bắn tốc độ, toàn bộ nhân viên của công ty trơ mắt ngơ ngác nhìn ông chủ của mình chạy vèo vào xe hơi, mông vừa chạm ghế tay liền đặt ở bánh lái chuẩn bị rời đi.
“Báo cáo lão bản, tôi vừa vặn có việc muốn đến câu lạc bộ Diamond, cảm phiền ngài cho tôi quá giang nha.”
Lão bản ngươi đã liên tục vài ngày có hành động khác lạ rồi. Thực sự hảo muốn biết việc lão bản ngươi che giấu thân phận dối gạt tiểu cừu tình hình ra sao rồi nga! Vì sao lão bản bỗng nhiên trở nên chịu khó như vậy, là vì bị tiểu cừu chăm chỉ kia ảnh hưởng sao? Vì sao lão bản ngươi một bên công tác một bên lại nhíu chặt mày? Vì sao lão bản ngươi không trực tiếp hạ lệnh bắt tiểu cừu kia về bên mình luôn đi? Vì sao… Quả thực phải nói là một nghìn lẻ một cái vì sao luôn nha. Để thoả mãn lòng hiếu kỳ sắp trướng bạo, Hà Trác không sợ chết một mực kiên trì muốn theo cùng.
Nghĩ đến chuyện Đồng Ngôn giờ này đã có mặt ở chỗ làm, Thư Cốc Dương không muốn tốn thời gian cùng y tranh luận, chỉ có thể hung hăng liếc mắt, thả hạ chân ga.
Xe thể thao phóng vun vút, thẳng tiếng câu lạc bộ Diamond. Lòng muốn đến câu lạc bộ Diamond thật nhanh, nhưng hết lần này tới lần khác gặp đèn đỏ, Thư Cốc Dương không thể làm gì khác hơn là thải hạ phanh lại, lòng mang lo lắng tuỳ tiện quét mắt nhìn sang bên đường, con ngươi hắn nhanh chóng co rút lại.
Một màn làm hắn vô cùng kinh ngạc lẫn phẫn nộ đập vào mắt. Buồn cười!
Không để ý đến xe thể thao của mình đang dừng ở trung tấm đường cái ngay cột đèn giao thông, Thư Cốc Dương xanh mặt xuống xe, nổi giận đùng đùng tiến đến đôi cẩu nam nữ đang ở ven đường kia.
Trong cửa hàng tiện lợi gần câu lạc bộ, có một nhân viên muội muội vẫn đối Trần Minh Hạo có hảo cảm rất tốt, hiện giờ đang nhìn hắn cười trộm không ngớt.
Kỳ thực, từ lúc Trần Minh Hạo lần đầu tiên đến đây mua đồ, nói là phải giúp bằng hữu mua mì gói, cô đã động tâm với người thanh niên cao to tính tình ngay thẳng lại biết quan tâm săn sóc này.
Đêm nay thực sự là trời ban thưởng cơ hội tốt, Minh Hạo cư nhiên lại bị người bằng hữu đồng tính của mình làm cho tức giận đến mức phải chạy ra chỗ này phát tiết.
Vừa lúc có thể bồi dưỡng tình cảm của hai người.”Minh Hạo, ngươi không nên sinh khí, bằng hữu kia của ngươi có thể là nhất thời hồ đồ thôi.”
“Hồ đồ cái rắm! Ta lúc đầu cũng cho rằng cậu ấy là nhất thời hồ đồ, hiện tại ta mới phát hiện cậu ấy chính là sau này cũng sẽ mãi hồ đồ như vậy, nói không chừng cái tên vũ nam kia là hồ ly tinh biến hình, đầu óc của Đồng Ngôn đã bị hắn xem như điểm tâm mà ăn tươi rồi!”
“Ôi, cái gì mà đầu óc như điểm tâm, ngươi nói thật đáng sợ a”, cô một bên giả vờ thảng thốt kêu, một bên lại càng xích gần tới thân thể Minh Hạo (Pipu: á á á con nhỏ dê xồm sàm sỡ em Hạo của t) (Haru: m bình tĩnh, lát có ‘mẹ mìn’ xuất hiện dạt đôi trẻ ra ngay =))))
“Ngươi xem, người ta đều bị ngươi làm sợ đến nổi da gà rồi”, lộ ra cánh tay mà cô nàng nghĩ rằng vô cùng câu dẫn của mình, lắc lắc thân thể, đưa tới trước mắt Minh Hạo (Pipu: á á á *cào tường*) (Haru: chờ chút, ‘mẹ mìn’ sắp xuất hiện rồi)
“Xin lỗi a, lòng ta tâm tình bất hảo, mới tìm đến ngươi kể khổ. Thế nhưng, Đồng Ngôn còn muốn tại câu lạc bộ kiếm thêm việc, ta không có khả năng phá hư cơ hội tìm việc của cậu ấy, nếu tùy tiện cùng các đồng nghiệp trong câu lạc bộ mà nói…những chuyện này, nói không chừng sẽ có người biết cậu ấy là gay lại đi thích vũ nam, sẽ hội khinh thường Đồng Ngôn.”
“Minh Hạo, ngươi thực sự là rất săn sóc bằng hữu của ngươi a, nhĩ hảo ôn nhu.”
“Ôn nhu thì được gì?” Minh Hạo phẫn nộ nói “Bằng hữu nhiều năm như vậy, còn không bằng một vũ nam bồi hắn trên giường, hiện tại ta nói cái gì hắn cũng không nghe.” Minh Hạo còn đang tức giận với Đồng Ngôn, nên căn bản không chú ý lắm nhân viên muội muội kia đã dán sát lên người mình, tư thế tối thân mật, nếu đứng ở một góc độ hơi xa một chút nhìn, chính là rất giống cảnh hai người đang hôn môi.
“Bằng hữu kia của ngươi thật không biết quý trọng ngươi mà, nếu như là ta, nhất định nghe ngươi nói… A!” Nhân viên muội muội còn chưa nói xong, bỗng nhiên phát sinh một tiếng kêu sợ hãi, bị một nam nhân không biết từ đâu xông ra túm lấy cổ áo, quẳng sang một bên. (Pipu à, ‘mẹ mìn’ Thư Cốc Dương đã xuất hiện lôi con kia ra cho m rồi na =)))))
“Tốt, tử hồ ly vũ nam! Ta đang muốn tìm ngươi tính sổ, ngươi lại tự động đến cửa!” Minh Hạo vừa thấy Thư Cốc Dương, liền tức giận như bình ga không phanh nổ tung, đứng lên xắn ống tay áo, “Ngươi hỗn đản này, ngươi muốn đem Đồng Ngôn hại tới trình độ nào mới vừa lòng hả? Ngày hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi!”
“Người cần được giáo huấn là ngươi mới đúng!” Thư Cốc Dương khí thế so với Minh Hạo lại càng dữ tợn hơn, trong mắt phun hỏa, “Thối nam nhân! Chính mình tính vô năng, còn muốn ích kỷ chiếm giữ Đồng Ngôn. Ngươi thân thể có chỗ thiếu hụt ta còn có thể dễ dàng tha thứ, không nghĩ tới ngươi thân thể vô năng nhưng tính tình lại hoa tâm đại củ cải, cư nhiên một cước đạp lưỡng thuyền, sau lưng Đồng Ngôn cùng nữ nhân qua lại! Ta ngày hôm nay nhất định phải thay Đồng Ngôn đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!” (Sung thấy ớn hêm =.= nhưng vẫn ưng cái “thân thể có chỗ thiếu hụt” quá nga =))))))
“Cái gì?” Minh Hạo đang kéo tay áo sửng sốt, “Thùy tính vô năng?”
“Ngươi! Ngươi tính vô năng! Ngươi hoa tâm củ cải! Ngươi phản bội Đồng Ngôn!”
Trên đời này, có nam nhân bình thường nào lại có thể chịu được việc bị người khác đứng trước mặt mọi người nói mình vô năng chứ?
Minh Hạo vì tức giận đến biến dạng, mạnh hét lớn một tiếng, nhằm phía Thư Cốc Dương.
Thư Cốc Dương cũng không tỏ ra yếu kém, chân đấm tay đá.
Hai nam nhân cao to đánh thành một đoàn, cửa hàng nhỏ đáng thương phút chốc đã như gặp phải bão cấp mười hai tập kích.
Quyền cước khốc liệt như trận quyền anh ngươi sống ta chết.
“Ngươi một tử vũ nam! Không biết xấu hổ! Đánh chết ngươi! Ngươi câu dẫn Đồng Ngôn! Ngươi gạt tiền của cậu ấy!”
“Ngươi tính toán cái gì, ngươi dựa vào cái gì quản tâm tư của Đồng Ngôn? Đồng Ngôn đối với ngươi chung thuỷ như vậy, ngươi cư nhiên tuyệt không quý trọng, dám ở bên ngoài qua lại với nữ nhân! Ngươi là tên vô năng đến chó lợn cũng không bằng!”
“Ta lúc nào vô năng hả? Ta phi thường hữu năng “
“Ngươi hữu năng cái rắm! Nếu như ngươi chỗ đó có thể cương lên, vì sao ngươi không thể thỏa mãn Đồng Ngôn?”
“Ta vì sao phải thỏa mãn Đồng Ngôn a?”
“Nga, ta hiểu được, “Thư Cốc Dương ngay trên mặt Minh Hạo đấm một quyền, thẳng đứng dậy thở phì phò cười nhạt, “Nguyên lai ngươi là tên biến thái, biến thái đến mức thích nhìn nam nhân khác thượng tiểu tình nhân của người?” (Đúng là trình hoang tưởng đã đến mức pờ rồ =)))))
“Ngươi mới biến thái! Ta lúc nào có tiểu tình nhân hả?”
“Đồng Ngôn! Ngươi dám nói Đồng Ngôn không phải tiểu tình nhân của ngươi?!”
“Thối lắm!”
“Cái gì, ngươi dĩ nhiên không chịu nhận? Trần Minh Hạo, ngươi có can đảm nói lại lần nữa xem!”
“Thối lắm!” Minh Hạo tăng thêm ngữ khí, lau khóe miệng đang rỉ máu rồi hét lên, “Ngươi cho là người người đều xấu xa như ngươi vậy sao, đầu óc cũng chỉ có lên giường cùng kiếm tiền thôi sao? Ta cùng Đồng Ngôn là hảo bằng hữu, không phải tình nhân!”
Thư Cốc Dương ngẩn ra, nắm tay giơ lên giữa không trung rồi đột nhiên dừng lại.”Ngươi dám phát thệ?” Một tia hy vọng nho nhỏ từ nội tâm hắn bắt đầu loé sáng. Lồng ngực đột nhiên căng thẳng.
“Ta Trần Minh Hạo thề với trời, cùng Đồng Ngôn chỉ là hảo bằng hữu, là tình huynh đệ quang minh chính đại.”
“Vậy ngươi… Vì sao tại phòng nghỉ của nhân viên cùng cậu ấy hôn môi? Không được chống chế, ta chính là tận mắt thấy.”
Minh Hạo quả thực không thể tin nổi những gì nghe được, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, trên mặt tràn ngập phẫn nộ bị người oan uổng.
“Phi! Nhìn ngươi nhân khuôn nhân dạng, không nghĩ tới con mắt lại kém phát triển như vậy, ta lúc nào cùng Đồng Ngôn làm loại chuyện đó? Chưa từng có! Vĩnh viễn cũng sẽ không có!”
Vừa nghĩ đến tình cảm của mình cùng Đồng Ngôn chính là thuần khiết như giấy trắng, cư nhiên bị người xem thành gian tình, Minh Hạo khó chịu đến muốn đấm chết cái tên đầu sỏ trước mắt này.
“Ta có cùng nữ nhân lêu lổng hay không thì liên quan gì ngươi? Ngươi tên hỗn đản này dựa vào cái gì hỏi đến? Ngươi làm hại Đồng Ngôn vì ngươi thần hồn điên đảo còn chưa đủ? Còn muốn đến hại Minh Hạo đại thiếu gia ta đây? Nằm mơ! Trong thiên hạ chỉ có Đồng Ngôn ngốc như vậy, bị loại người bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong là tên lừa đảo lương tâm thối rửa như ngươi gạt, mỗi ngày làm việc vất vả như cẩu, kiếm được một ít tiền thì toàn bộ đưa đến túi tiền của ngươi. Để cùng ngươi ở chung nửa giờ, mỗi ngày tiết kiệm từng đồng lẻ chỉ dám ăn mì gói, đến nổi xanh xao vàng vọt. Ngươi mới là tên đê tiện đến cầm thú còn không bằng!”
Thư Cốc Dương như bị sét đánh “Ngươi… Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi là tên đê tiện đến cầm thú còn không bằng!”
“Không, là câu trước đó! Ngươi trước đó nói cái gì? Đồng Ngôn là vì cùng ta ở mà mỗi ngày ăn mì gói, liều mạng kiếm tiền boa?”
“Uy! Ngươi khóe miệng co rúm là có ý tứ gì? Rất muốn diễu võ dương oai cười ha ha đúng không? Làm đau lòng một tâm hồn thiện lương, ngươi thật ấu trĩ”
“Đem học sinh trở thành chiến lợi phẩm, thực sự làm cho ngươi đắc ý đến thế sao? Đúng vậy, ngươi rất suất, nên mới có một kẻ ngu ngốc đơn thuần chỉ cần nhìn thấy tờ áp phích, đã đối với ngươi mê luyến tròn ba năm, không tiếc đem hết tiền dành dụm bao lâu nay của mình mua ngươi nửa giờ, cứ như một tên điên mà thích ngươi, ngày qua ngày đều không ngừng nghĩ về ngươi, hanh, na thì thế nào? Ngươi suất như thế nhưng lại không có nhân tính! Vì tiền có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, âm hiểm đê tiện, không để ý đến sống chết của người khác, đùa bỡn tình cảm của người vô tội… Uy uy! Ngươi đã chạy đi đâu! Ta còn không có mắng xong! Ngươi đứng lại đó cho ta! Cái tên bại hoại kia!”.
Minh Hạo xắn tay áo, định đuổi theo tên nam nhân đang chạy trối chết không có ý định tiếp chuyện cùng mình kia, thế nhưng con đường phía trước lại bị Hà Trác người nãy giờ vẫn bàng quan trước mọi sự chặn lại.
“Đừng đuổi theo, trước tiên xem lại vết thương của ngươi đi? Bằng hữu của ta nắm tay rất mạnh đó, có bị nặng lắm không? Bằng không ta mang ngươi đến bệnh viện kiểm tra xem sao?
Minh Hạo định nhãn vừa nhìn, nhận ra y chính là tên quản lý của câu lạc bộ Diamond kia.
Phi, cũng chính là cùng một loại người với tên thối vũ nam kia thôi, cùng cấu kết lừa hết tiền của Đồng Ngôn.
“Cười cái gì? Ngươi cho rằng ngươi cười rất tuấn tú sao?”
Hà Trác sửng sốt, y chính là lần đầu tiên chỉ vì dáng điệu tươi cười của mình mà bị quát mắng.
“Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là…”
“Hiểu lầm cái rắm! Nham hiểm, ngươi đừng tưởng rằng cười tủm tỉm như thế có thể lừa được ta, Minh Hạo đại thiếu gia ta cũng không dễ bị lừa như Đồng Ngôn đâu, tuyệt sẽ không xuất ra một phân tiền nào cho câu lạc bộ vũ nam của các ngươi!”
“Câu lạc bộ vũ nam?”
“Ngươi rất cần khách nhân có đúng hay không? Nói cho ngươi, gặp trúng ta là ngươi nắm chắc sẽ vấp phải trắc trở”. Cơn giận còn sót lại khiến đầu ngón tay Minh lại chỉ ngay mũi Hà Trác, “Ngươi xem khuôn mặt của ngươi đi, vẻ mặt, nụ cười, đều *** đãng như nhau, so với khóc còn khó coi hơn, tưởng bằng tư sắc như vậy có thể tìm được sinh ý? Ta đều thay ngươi thật đáng buồn!” (Chửi cho sung vô nha ~ tự rước hoạ vào người mà không hay đó nha Minh Hạo cưng ~)
Hà Trác tính tình cho dù tốt, cũng bị cái tên tiểu tử này mắng đến bạo hoả, ánh mắt híp lại, nụ cười mỉm giờ đã thành nụ cười âm hiểm, “Thay ta thật đáng buồn? Thật trùng hợp, ta chính là thay ngươi vui vẻ ni.”
“Ta? Ta có cái gì vui vẻ chứ?”
“Đương nhiên đáng giá vui vẻ”. Hà Trác đạm đạm nở nụ cười, “Bởi vì, những ngày tháng sau này của ngươi nhất định sẽ phi thường thú vị”. (Tui đã nghi thằng cha Hà Trác này là hồ ly ẩn mình mà ~ Minh Hạo à, chị chúc mừng cưng đã “trúng số” =))))
Nói lầm bầm.
Tên tiểu tử này đúng là muốn chết mà, Hà Trác ta nếu như trong vòng một tháng không ngoạn cho ngươi chết đi sống lại, ta sẽ đổi theo họ ngươi! (Một bé cừu nữa đã lên thớt =))))
*****************************
*lí nhí* bạn Ru vô cùng xin lỗi chư vị đồng đạo vì đã bỏ bê truyện quá lâu *dập đầu tạ lỗi* vì thực sự mình quá bận, thêm nữa là càng về cuối QT dùng từ vô cùng khó hiểu nên Ru edit mà chỉ muốn cào đầu bứt tóc :((( cuối cùng cũng nhờ có Pipu lo mấy phần Ru không biết dịch :((( *ôm hun thắm thiết* Dù sao thì chúng mình cũng sắp lết đến đích rồi :((( còn 3 chương với 1 cái Vỹ thanh nữa thôi nhưng QT khó nuốt kinh khủng luôn :((( Nhưng mình sẽ lết đến cuối cùng *quyết tâm quyết tâm quyết tâm* ừa lảm nhảm rên rỉ nhiêu đó đủ rồi ~ chư vị đọc truyện zui zẻ ~ đang suy nghĩ không biết có nên cắt chương 9 ra làm 2 phần không, vì chương này khá dài, nhưng cắt ra thì sẽ ngưng ngay cảnh hot cho nên….hí hí hí *huýt sáo chuồn êm*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.