"Chậc chậc, biểu muội phu, cuộc sống của ngươi thật đúng là......" Phong quân sư phe phẩy cây quạt màu trắng trên tay, híp đôi mắt ti hí lại, ánh mắt dừng trên bụng ta rồi tiếp tục nói:" Rãnh ~ rỗi ~"
"Cám ơn, cũng thường thôi......" Ôm bụng nhìn nàng khinh bỉ.
"Biểu muội phu, sao khuôn mặt bé nhỏ của ngươi lại trắng bệch vậy...." Phong quân sư biết rõ còn cố ý cao giọng hỏi.
Vì đau bụng nên ngay cả ánh mắt xem thường ta cũng lười đưa nàng, mặc kệ nàng muốn nói gì thì nói...... Ôm bụng tiếp tục ngẩn người, nghe dân gian tương truyền đau bụng kinh cũng có thể lây, giờ thì ta có cơ hội thể nghiệm một lần rồi, rõ ràng còn lâu mới tới ngày của ta thế nhưng dưới sự ảnh hưởng của đại tướng quân lại tới sớm, thế còn chưa nói, ngay cả cơn đau bụng kinh đã lâu chưa từng xuất hiện cũng đến theo......
"Chậc chậc, biểu muội phu......" Phong quân sư híp đôi mắt ti hí không hảo ý cười gian.
"Quân sư đại nhân, hôm nay tìm ta có chuyện gì??" Sáng sớm hôm nay thật vất vả bày ra một bộ dạng đáng thương mới được đến đại tướng quân trầm mặc phê chuẩn không cần đến chỗ Tư Hàn luyện võ mà nằm nhà nghỉ ngơi! Một buổi sáng tốt lành thế này chỉ bởi vì sự xuất hiện của nàng mà xem như hỏng bét. Vốn còn đang muốn nhân cơ hội này suy ngẫm lại xem do đâu mà bắt đầu từ ngày hôm qua thái độ của đại tướng quân lại trở nên lạnh lùng như vậy....
"Ân?" Phong quân sư ' bá ' một tiếng xếp quạt lại, ánh mắt thẳng tắp phóng đến người ta, nhìn chằm chằm, giống như nhìn xuyên thấu ta vậy.
Bị ánh mắt xăm soi của nàng chiếu đến khiến cả người bực bội khó chịu, trừng nàng một cái:"Quân sư đại nhân, ngài muốn nói gì thì nói đi ~" Có rắm thì phóng ~ Bất quá ta là một người nhã nhặn, tốt nhất là không nên nói ra câu sau!
Phong quân sư nheo mắt lại, nghiêng đầu hài lòng nói:"Không hổ là biểu muội phu ~ quả nhiên có phong phạm của bản quân sư!!" Nói xong còn ra vẻ vui mừng vỗ vỗ vai ta vài cái.
"......" Một tay đẩy móng vuốt của nàng ra, vô lực nói:" Phong quân sư, ngài nói đi, tiểu nhân chăm chú lắng nghe......"
Phong quân sư điều chỉnh lại vẻ mặt, giả vờ một bộ nghiêm túc nói:"Biểu muội phu, nghe nói hôm nay nhị hoàng tử lại phái người mời Khuynh Thần đến quân doanh!"
"Ờ......" Nguyên lai là đi quân doanh a, hèn gì sáng hôm nay không thấy đại tướng quân trong phòng ngủ cũng không thấy trong thư phòng.
Phong quân sư dùng khóe mắt liếc xéo ta một cái:"Biểu muội phu, chẳng lẽ ngươi không tò mò nhị hoàng tử mời Khuynh Thần đến quân doanh là vì chuyện gì?"
Tặng nàng một ánh mắt xem thường, ở quân doanh đông người như vậy, nếu đoán không lầm thì tên nhị hoàng tử này mời đại tướng quân đến đó để hỏi đại tướng quân về trận pháp xoay vòng vòng không ngừng nghỉ gì đó đi...... Hẳn là như vậy...... Tuyệt đối là vậy......
" Phong quân sư, không phải hôm nay ngài đến đây là chỉ để thăm hỏi lòng hiếu kỳ của ta chứ!" Không thấy ta đang không khỏe sao, có chuyện gì không thể nói thẳng sao, cứ quanh co lòng vòng chẳng lẽ không mệt sao?
"Ha ha ~" Phong quân sư cười khẽ ra tiếng, bá một tiếng lại mở cây quạt trên tay ra, khẽ phe phẩy, cười đánh giá ta một hồi lâu mới thu hồi nụ cười trên mặt, một bộ dáng nghiêm túc nhìn ta nói:" Biểu muội phu, giờ đây ngươi có hối hận vì đã ở rể Tư phủ không?" Không phải là giọng điệu cà lơ phất phơ ngày thường.
Kinh ngạc nhìn nàng một chút, gật gật đầu, sau đó lại theo bản năng lắc đầu, giống như vấn đề mà đại tướng quân từng hỏi ta vài ngày trước.
"Như vậy!" Phong quân sư thu hồi cây quạt, ánh mắt sắc bén nhìn ta nói:"Biểu muội phu, ngươi có cảm tưởng gì khi nhìn thấy đạo thánh chỉ phong thưởng của tôn trượng ngày hôm trước?"
Nghi hoặc nhìn Phong quân sư đột nhiên trở nên nghiêm túc hiếm có, khó hiểu lắc đầu, vấn đề này, không phải lúc ấy nàng cũng đã hỏi qua sao?
"Biểu muội phu ~" Phong quân sư dường như có chút bất mãn với cái lắc đầu của ta, sau khi thốt ra ba chữ xong liền khẽ thở dài:" Biểu muội phu, ngươi cảm thấy một nữ tử như Khuynh Thần thế nào?"
"Ân?" Khó hiểu, vấn đề này là có ý gì? Có chút mơ hồ.
"Biểu muội phu, nếu Khuynh Thần sinh trong một gia đình bình thường, một người tài hoa dung mạo xinh đẹp như nàng sẽ thế nào?" Phong quân sư lại hỏi.
Ngốc một chút, nghĩ nghĩ:" Hồng nhan họa thủy hoặc là hồng nhan bạc mệnh!" Một nữ tử xuất sắc như đại tướng quân, nếu sinh trong gia cảnh bình thường, tại cái thể giới chỉ biết tranh đấu lừa gạt này, kết cục cuối cùng chỉ có thể là hai loại này, đơn giản chỉ là bởi vì nàng không có bối cảnh cường thế.
Phong quân sư nhếch khóe miệng, suy nghĩ một chút liền đồng ý gật đầu nói:" Không sai!"
"Như vậy, Phong quân sư, hôm nay ngươi tới đây là muốn nói với ta điều gì?" Sẽ không phải chỉ là hỏi ta vấn đề này chứ.
Phong quân sư nhướng mày nhìn ta một cái, lại biến trở về bộ dáng không đứng đắn ngày thường nói:" Ha ha, biểu muội phu, trước đó còn có một chuyện ta quên nói cho ngươi!"
"Cái gì?" Luôn là một loại dự cảm không tốt.
"Biểu muội phu, bốn năm trước là lễ cập kê của Khuynh Thần, cũng vừa đúng dịp tuyển tú trong cung. Theo luật, Khuynh Thần phải tham dự lễ tuyển chọn. Mà lúc ấy có một vị kia vì Khuynh Thần có công cứu giá mà ban mộc ấn đại tướng quân nhưng lại không có bất kì thánh chỉ sắc phong nào, ngụ ý cũng là hy vọng Khuynh Thần vào cung. Nhưng nhờ có sư tôn tương trợ nên việc này mới qua được một cách bình yên như vậy!" Giọng điệu Phong quân cực kì uyển chuyển.
"Một vị kia?" Ta không khỏi một lần nữa cảm thán mị lực của đại tướng quân, chống lại ánh mắt xăm soi của Phong quân sư, không biết sao tự nhiên lại hỏi ra một câu:"Bốn năm trước, vị đó bao nhiêu tuổi??" Bốn năm trước thì hẳn là đại tướng quân mới chỉ là một cô gái mười lăm mười sáu tuổi đi......
Phong quân sư kinh ngạc nhìn ta nói:"Năm mươi bốn!"
"Nói cách khác bảy năm trước vị kia đã bước chân vào ngưỡng năm mươi xế chiều??" Già khú đế còn nhòm ngó đại tướng quân? Lại còn là đại tướng quân lúc mười lăm, mười sáu tuổi! Thật là......Bắt đầu khó thở......
Phong quân sư suy nghĩ một chút, ra vẻ hiểu được gật gật đầu:"Quả thật là xế chiều ~"
"......" Hít thở không thông......
"Biểu muội phu, chín ngày nữa tôn trượng sẽ hồi kinh nghe phong thưởng, đến lúc đó chỉ sợ khó trở lại Biên thành......" Phong quân sư nói xong tỏ vẻ phiền muộn nhìn lên trời:" Một vị võ tướng cách xa chiến trường biên cương, mất đi chỗ dựa, mặc dù vinh hoa phú quý nhưng cũng khó lòng an ổn!"
Cúi đầu nhìn chén trà trên bàn, vốn định nói cái đó thì có liên quan gì với ta, sau đó nghĩ lại, dường như lúc này ta đã ngồi chung trên một chiếc thuyền với bọn họ:" Một khi đã như vậy, vì sao Tư nguyên soái lại tùy ý giao ra quyền chấp chưởng Trấn Bắc quân?" Không phải trong lịch sử có đầy kẻ thống trị dành cả đời lao tâm khổ trí để đoạt được binh quyền sao, mà những vị tướng quân nắm giữ binh quyền trong tay cũng không bao giờ dễ dàng giao ra binh quyền của mình sao? Vì sao đến lượt vị Tư nguyên soái này lại khinh địch mà giao binh quyền ra như vậy??
"Nếu không giao thì còn có thể làm gì khác sao??" Phong quân sư ôm lấy khóe miệng hỏi ngược lại.
"......" Cũng đúng, điều kiêng kị nhất chính là công cao chấn chủ!
"Biểu muội phu, tuy rằng cuối cùng thì tôn trượng cũng phải giao ra binh quyền, nhưng sẽ không rời đi một cách đơn giản như vậy, thời điểm nên trở lại vẫn sẽ phải trở lại mà thôi!" Phong quân sư đột nhiên nói một câu.
"Ân?" Đây là ý gì?
"Biểu muội phu, có vẻ như tình thế sắp tới sẽ không quá thái bình ha......" Phong quân sư bỗng dưng cảm thán một câu.
Hướng theo ánh mắt của nàng nhìn lên bầu trời rộng lớn bên ngoài, ta cũng trầm mặc theo.
"A, đúng rồi, biểu muội phu, hôm nay ta có được vài quyển sách không tệ. Thấy biểu muội phu có vẻ như đang rất rãnh rỗi nhàm chán nên đưa cho ngươi đọc giết thời gian cũng không sai!" Nói xong, cầm lấy những quyển sách cực dày mà nàng mang đến khi nãy vẫn đặt ở một bên nhét vào lòng ta.
"?" Cúi đầu cầm lấy chồng sách nàng cố nhét vào tay ta, quyển thứ nhất, nhìn lên bìa quyển sách có một hàng chữ được sổ dọc từ trên xuống làm nổi bật lên tên sách [ Cung đình sử ký ], cầm quyển thứ hai nhìn thì là [ Đông Hán thư ]; Quyển thứ ba là [ Cổ truyện ]; Quyển thứ tư, tên chỉ có hai chữ [ Đồ thư ].
"Biểu muội phu, rãnh thì đọc đi, mấy quyển này cũng không tệ lắm!" Phong quân sư nói xong mở quạt đứng lên.
"Phải không?" Có chút hoài nghi.
"Ân!" Phong quân sư gật đầu xoay người đi đến ngoài đình, thẳng lưng tiêu sái nói:" Vu Thị, bảo vệ tốt chính ngươi đi!" Nói xong cũng không quay đầu lại bước nhanh rời đi.
"?" Nhìn bóng dáng nàng biến mất sau cửa viện ta mới thở dài một hơi, xoa xoa cái bụng đau đớn. Nhìn lại những quyển sách trên tay, nghĩ thôi thì giờ cũng đang chán nản phiền muộn, mở ra đọc một chút cũng không tệ. Thế là ta liền mở ra quyển thứ nhất [ Cung đình sử ký ], bắt đầu đọc.
Đọc đến hơn phân nửa quyển sách ta liền có chút hối hận, tuy rằng nội dung bên trong giống như dự đoán ban đầu của ta, đây là một quyển sách bát quái về chuyện thâm cung bí sử của hoàng thất. Nhưng ta vạn vạn không đoán được là câu chuyện trong quyển sách này đều là về tình cảm đồng giới của những phi tần bị bỏ rơi cô đơn lạc lõng trong hậu cung cùng những tình tiết con nít không nên dòm được miêu tả một cách chi tiết sống động.
Ta ngây thơ trong sáng đỏ mặt, gấp quyển sách đã đọc được hai phần ba lại, chột dạ giấu sau thắt lưng, quay đầu tra xét bốn phía, sau khi phát hiện không có người mới thở phào một hơi. Nếu để cho người khác phát hiện được ta đang đọc một quyển sách như vầy thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Vỗ vỗ mặt, cố quăng ra khỏi đầu những tình tiết không mấy trong sáng vừa được mô tả trong sách. Đồng thời không khỏi cảm khái nghĩ,hóa ra dân chúng của Đại Nguyệt quốc còn có cái nhìn phóng khoáng như vậy, có sách cấm không nói, lại còn là phiên bản nữ nữ, các ở không có mặc tiền cũng không gặp trước.
Vỗ mặt, rối rắm nhìn ba quyển sách còn lại, do dự nghĩ xem có muốn xem tiếp hay không. Đất trời giao chiến một hồi, lén lút quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện không có bóng một ai khác mới cầm quyển [ Đông Hán thư ], mở ra xem. Ban đầu chỉ là mô tả giản lược sơ sài, nhưng khi càng đọc thì lại càng kinh ngạc, khiếp sợ, bội phục. Ta không thể không nói ở nơi đây có rất nhiều chuyện kể về mối tình giữa những người con gái với nhau, quyển Đông Hán thư này lại là một quyển viết lại không ít chuyện tình yêu nữ nữ, nam nam. Bất quá có một điều tốt là trong đây không có những tình tiết miêu tả cụ thể như quyển [ Cung đình sử ký ] kia.
Buông quyển Đông Hán thư, cầm lấy hai quyển còn lại, do dự một chút, cuối cùng vẫn là không nhịn được lòng hiếu kì mà cầm lên quyển có tên là [ Đồ thư ] kia, mở ra.
Chẳng qua là, khi vừa mở trang thứ nhất, máu trong người liền dồn hết lên não, mặt nóng bừng lên, tim đập gia tốc. Đập vào mắt không phải là chữ viết mà là hình vẽ sống động tràn ngập sắc thái diễm lệ, nhưng lại là hình vẽ con người — Đơn giản chỉ là hình hai cô gái áo rách quần manh quấn lấy nhau một chỗ, nhanh chóng đọc lướt qua quyển sách, cả quyển đều là những hình như vầy. Nếu muốn nói những hình này có gì lạ thì đó chính là động tác, không gian cũng như quần áo có chút thiếu thốn của những nhân vật trong hình vẽ mà thôi......
======= Hoa nở hai đóa, đều chung một cành ==========
Khi Tư Khuynh Thần từ quân doanh trở về trong phủ thì mặt trời đã ngã về tây.
Một đường bước nhanh về phòng, sau khi về phòng lại không thấy được cái người hẳn là giờ phải đang nằm trên giường nghỉ ngơi thì mặt nghiêm lại, môi mím chặt, khẽ cau mày hỏi nha hoàn bên cạnh:" Cô gia đâu?"
"Bẩm tiểu thư, cô gia đang ở trong tiểu đình cạnh bờ hồ!" Tiểu nha hoàn cung kính nói.
Tư Khuynh Thần nghe thế liền xoay người đi ra cửa, hướng về phía bờ hồ sau viện bước vài bước, đột nhiên dừng lại, mím môi, nghiêm mặt, cau mày. Một hồi lâu sau, xoay người, đổi hướng, đi về phía thư phòng.
Sau khi Tư Khuynh Thần bước vào thư phòng liền chậm rãi đi đến trước giá sách, tùy tay cầm lấy một quyển sách trên kệ, là một quyển binh thư, đặt lại chỗ cũ;Ở trên tầng khác của giá sách lại tùy tay rút ra một quyển khác, vẫn là một quyển binh thư.
Tư Khuynh Thần đặt sách về chỗ cũ, xoay người nhìn quanh một vòng. Ánh mắt cực kì bình thản, nhưng đôi mày lại khẽ cau.Sách trong thư phòng đều là binh thư quốc sách và thủy kinh chú gì đó. Trước đây không lâu vì phải dạy người nào đó tập viết mà trên giá sách mới có thêm vài quyển luyện chữ.
Tư Khuynh Thần chậm rãi bước đến sau bàn, sau đó từ từ ngồi xuống, giá bút đặt ở cạnh bàn rơi vào tầm mắt, đáy lòng không khỏi hiện lên một loạt hình ảnh luyện chữ cùng một người nào đó, nhấc lấy một tờ giấy trên cùng, trang giấy được gấp lại một cách gọn gàng ngay ngắn, lại rút ra thêm vài tờ kín đặc chữ, tùy ý lật xem, nhìn những nét chữ nghiêng ngả yếu ớt trên tờ giấy trắng dần chậm rãi biến hóa trở nên cứng cáp gọn gàng. Cho đến khi nàng mở ra một tờ giấy đặc kín chữ mà trong đó chỉ có năm chữ lặp đi lặp lại, động tác liền dừng lại, một khắc đó, khi nhìn thấy tất cả những con chữ được điền đầy trên mặt giấy đều là ' Vu Thị ',' Tư Khuynh Thần ', đôi môi vẫn đang mím chặt liền nhẹ nhàng cong lên thành một đường cong.
Tư Khuynh Thần cầm trang giấy đặc kín tên chính mình và tên của một người khác lên, đuôi chân mày giãn ra, không khỏi nhớ tới ngày đó, người kia mới luyện chữ một chút đã chán nản, thấy nàng ở đó lại không dám lười biếng công khai nên híp mắt cười bảo rằng mình có thể viết rất nhiều loại chữ khác nhau, sau đó đối diện tầm mắt của nàng liền chột dạ nhìn sang chỗ khác, cười gượng vài câu, rồi vẫn ngoan cố đòi phải chứng minh một chút, cho nên mới có tình huống năm chữ được viết lặp lại liên tục trên một tờ giấy ~ nhưng nét chữ lại muôn hình vạn trạng.
"Khấu khấu...... Tiểu thư!"
Tư Khuynh Thần nghe được tiếng gõ cửa và thanh âm của Thị Kiếm liền lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng gấp tờ giấy trên tay lại rồi thả lại bên cạnh, tùy ý nói:"Tiến vào!"
Thị Kiếm cầm một cái bọc lớn trên tay, đẩy cửa tiến vào, đi đến trước mặt Tư Khuynh Thần nói:"Tiểu thư, ta đã về!" Nói xong, đưa vật trên tay cho nàng.
Tư Khuynh Thần đưa tay tiếp nhận cái bọc mà Thị Kiếm đưa.
"Tiểu thư?" Thị Kiếm nhìn Tư Khuynh Thần, vẻ mặt do dự.
"Ân?" Tư Khuynh Thần thản nhiên ứng một tiếng.
"Cái kia tiểu thư ~" Thị Kiếm do dự một chút, cắn răng nói:"Tiểu thư, vì sao người lại đột nhiên muốn xem loại sách này?" Nói xong liền đỏ bừng mặt cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt vẫn bình thản của Tư Khuynh Thần.
"Muốn xem thử một chút!" Giọng điệu Tư Khuynh Thần vẫn bình thản, vẻ mặt cũng cực kì thản nhiên.
Thị Kiếm ngẩng khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng lên, khó hiểu hỏi:"Nhưng mà không phải tiểu thư người vẫn luôn không thích xem loại sách nhàm chán này sao?"
"Ân!" Tư Khuynh Thần gật đầu, cầm bọc sách đứng lên, vừa đi vừa nói:"Chỉ là muốn hiểu rõ một vài thứ!"
"A??" Thị Kiếm há hốc miệng kinh ngạc nhìn bóng lưng Tư Khuynh Thần, lúc nàng đi tới cửa mới lấy lại tinh thần đuổi theo, vừa đi vừa hỏi:"Tiểu thư muốn đi đâu?"
"Về phòng!" Tư Khuynh Thần bình thản nói.
"Kia......" Thị Kiếm nhìn bọc sách Tư Khuynh Thần cầm trên tay, sắc mặt rối rắm, muốn nói điều gì đó lại không biết muốn nói gì, sau khi miệng há ra ngậm lại vài lần, cuối cùng đành phải cúi đầu đỏ mặt theo sau tiểu thư.