Vũ Toái Hư Không

Chương 350: Tái chiến Dương Vô Mệnh




- Thiên hạ anh hùng vốn không có đối thủ, quả thật không hổ danh là Ca Thư Ứng Long.
Nữ ni căm hận hừ lạnh một tiếng.
- Mấy vị sư hunh, các ngươi liên thủ tiến lên, nhất định phải chặn Ca Thư Ứng Long ở bên ngoài tầng thứ tư.
Mặt khác bốn vị cao tăng chữ Huyền cùng đồng thời mở mắt, hóa thành bốn đạo quang tuyến cùng xông tới.
Mấy phút sau từ ống loa đồng truyền lại thanh âm tương đối nhẹ nhàng:
- Thượng tiên, các vị đại sư đã liên thủ chặn Ca Thư Ứng Long ở giữa tầng thứ ba và tầng thứ tư….Không tốt.
Đột nhiên một thanh âm kinh ngạc vang lên.
- Có người thừa dịp hỗn loạn đã xông vào tầng thứ tư, là một người trẻ tuổi…
Phù phù.
Còn chưa dứt lời thì tiếng động của một người bị ngã nặng nề vang lên, hẳn là truyền lệnh binh kia đã bị người ta giết chết.
Huyền Tâm lập tức mở ống loa tầng thứ ra hỏi:
- Tình huống như thế nào rồi?
- Thượng tiên, địch nhân đã xâm nhập vào tầng thứ tư, đang nghĩ cách phá hủy hệ thống phòng ngự ở nơi này.. .tốc độ của hắn rất nhanh. Mau tới cứu viện nơi này, bằng không chúng ta không kiên trì được bao lâu nữa.
- Có thể phá bỏ tầng phòng ngự thứ tư?
Huyền Tâm nhanh chóng bay nhanh tới, ánh mắt sắc bến thoáng nhìn qua nữ ni thủ lĩnh kia.
Nữ ni không lộ chút biểu tình nào, nhìn về phía ni cô bên kia gật đầu một cái:
- Sư muội, tốc độ của phàm nhân có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng Âm Dương kính của ngươi…dùng Âm Dương kính tịnh hóa hắn.
Nữ ni đứng dậy rời đi.
Qua vài phút, tiếng báo động lại truyền đến. Ca Thư Ứng Long đang ác chiến ở tầng thứ ba, người trẻ tuổi ở tầng thứ tư, có thể có người cố tình thừa dịp này tiến vào tầng thứ năm. Một đám này đúng là quái vật bất tử.
- Quái vật bất tử? Chẳng lẽ là ba gã cao thủ của Hoàng Kim Huyết Tộc?
Sắc mặt nữ ni đầu lĩnh có chút khó coi, vội kêu lên.
- Lục sư muội, Hoàng Kim Huyết Tộc cũng tới, Thiên Y Vũ Hồn của bọn chúng nghe đồn là không thể giết chết ngay được, ngươi đi dùng Hỗn Nguyên Kim Đấu thu bọn chúng lại.
Lại một nữ ni nữa rời đi.
Trầm Côn đột nhiên cảm thấy chột dạ…
Thiên Y Vũ Hồn.
Mẹ nó chứ!
Không phải là Cơ Na đến chứ?
Ba năm trước Trầm Côn định giết Cơ Na, nhưng lại được Cơ Na cứu một mạng. Tuy nói hai người là tử địch của nhau nhưng trong lòng Trầm Côn vẫn cảm thấy thiếu nợ người đó.
Hắn đang suy nghĩ tiếp thì tầng thứ sáu cũng vang lên tiếng báo động. Lần này không cần truyền lệnh binh giải thích, Trầm Côn cùng các ni cô ở tầng thứ bảy liền nghe được thanh âm trên đỉnh đầu. Chỉ nghe thấy một thanh âm nữ nhân nhẹ nhàng đáng yêu vang lên:
- Các tiểu bằng hữu ở Nữ Oa cung, Tố Tâm ta đến đây, các ngươi không định xếp hàng hoan nghênh ta sao?
- Tố Tâm?
Nữ ni đầu lĩnh đột nhiên đứng lên.
- Thiên niên Cửu Vĩ Yêu Hồ, một trong Thiên hạ tam đại Yêu Hoàng…Huyền Tâm, ngươi cùng vị tăng hữu này bảo vệ tầng thứ bảy. Bần ni đích thân đi tịnh hóa y.
- Sư tỷ cẩn thận.
- Yên tâm, ta có Phiên Thiên Ấn hộ thân, cho dù không địch lại cũng có thể ngăn nàng lại ở tầng thứ sáu.
Vừa nói nàng vừa bước lên bậc thang, vừa muốn hướng Tố Tâm tuyên chiến chợt nghe Tố Tâm cười khúc khích:
- Cửu Diện Thú Thần, lão ni cô này giao cho ngươi.
Ngao!
Một tiếng rít gào thê lương thảm thiết vang lên, tiếp theo đó lão ni cô bị thanh âm dã thú đó tập kích. Nghe thấy thế Huyền Tâm biến sắc nhìn Trầm Côn nói:
- Tố Tâm lại dẫn theo một vị cường giả cùng cấp…Vị tăng hữu này, nơi này giao cho ngươi, nhớ kỹ ngàn vạn lần không được đụng vào pho tượng ở gần bình phong.
Đưa mắt nhìn Huyền Tâm đi lên đánh giết, Trầm Côn đột nhiên cảm thấy vận may của mình đang đến.
Một, hai, ba, bốn… bốn lão ni cô còn có Đại Bồ Đề, một trong ngũ đại cao tăng, tất cả đều bị điều đi rồi. Pho tượng Tiêu Khinh Hoàng ở gần đó, thế nhưng chỉ còn lại một mình mình?
Trầm Côn không dám tin tưởng, nhìn chung quanh một chút. Đại sảnh trống rỗng, mà từ cửa thang lầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng động giao đấu giữa Huyền Tâm và đối thủ. Nghe thanh âm thì hình như Huyền Tâm đã phát động Kim Giao Tiễn cùng cơ quan bẫy rập ở xung quanh.
Cho dù không phải đối thủ của Tố Tâm cũng có thể chống đỡ được vài hiệp.
Phải tranh thủ tận dụng thời cơ.
Trầm Côn giống như kẻ trộm tiến đến bên canh Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng đụng vào một bên miếng gấm…
Trong lòng hắn còn đang suy nghĩ bần tăng vận khí không tồi, tưởng rằng phải thủ vững ít nhất một canh giờ, hiện tại xem ra không cần đến một canh giờ rồi. Một chiêu băng phong này của bần tăng sẽ đem toàn bộ tầng thứ bảy này đóng băng lại thành một tảng băng lớn sau đó mang cả pho tượng Xã Tắc Sơn Hà Đồ đi.
Hắc hắc, thuận tay liền đem được Xã Tắc Sơn Hà Đồ đi.
Thật không ngờ sự tình lại thuận lợi như vậy.
Đang nghĩ ngợi miên man, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận quyền phong mãnh liệt.
Mùi vị này…
Khóe miệng Trầm Côn khẽ cười lạnh, hắn quá quen thuộc với quyền phong này. Ba năm trước đây chính mình không phải bị một quyền như vậy làm cho tan nát hết cả xương cốt sao?
Dương Vô Mệnh.
Mặc dù bị mấy đại cường giả ngăn cản nhưng cuối cùng Dương Vô Mệnh lại là người đầu tiên tiến vào.
- Dương gia cũng muốn Huyết Sắc Ánh Sơn Hà sao?
Trầm Côn xoay người lại, đánh ra một quyền.
Uỳnh!!!
Hai nắm tay đụng vào nhau, không khí xung quanh khẽ vặn vẹo, sau đó hai thân ảnh tách ra. Trầm Côn đứng bất động tại chỗ còn Dương Vô Mệnh thì bị đánh bay đi, rơi xuống cách đó mười bảy mười tám bước, phải tựa người lên vách tường mới dừng lại được.
- Hả?
Dương Vô Mệnh giật mình.
- Ngoại trừ Nữ Oa cùng Đại Bồ Đề, nơi này vẫn còn một cường giả như vậy?
Hắn đưa mắt nhìn Thú Diện khải giáp trên người Trầm Côn, cảm thấy dáng vẻ người trước mặt này có chút quen mắt…Dáng vẻ như vậy, lại còn quyền phong chưa đựng băng hỏa nhị khí, người này thật ra có vài phần tương tự như Dương Vô Tâm.
Sau một chiêu cảm thấy bản thân mình không phải là đối thủ của "vị huynh đài này", Dương Vô Mệnh chắp tay nói:
- Huyết Sắc Ánh Sơn Hà là Vũ hồn hung tàn nhất Cửu Châu, nếu không phải là người có đức thì không thể khống chế, xin huynh đài rộng lòng giúp đỡ đem pho tượng này tặng cho Dương gia.
- Người có đức?
Trầm Côn Thiếu chút nữa thì cười lăn lộn, vỗ vỗ vào trán mình rồi nói.
- Ái chà, hiện tại Cửu Châu làm sao vậy, một người lại ngang nhiên đứng ra nói mình là người có đức. Lão huynh, Dương gia các ngươi cần người có đức, ta đem pho tượng tặng cho người đó cũng được, chỉ là người có đức….Dương gia các ngươi xứng sao?
- Huynh đài tựa hồ có chút thành kiến với Dương gia chúng ta?
Dương Vô Mệnh cười nói.
- Thanh danh của Tống Nguyệt Dương gia thiên hạ đều biết, trung tâm hộ quốc, cả nhà anh dũng, đưa mắt nhìn khắp Cửu Châu ai không nói một câu đức cao vọng trọng.
- Đức cao vọng trọng?
Oán hận của Trầm Côn đối với Dương gia đã sớm tích tụ nhiều năm, cũng không quản nới này là nơi nào và có thích hợp hay không, châm chọc nói:
- Ngươi còn dám nói mình là người có đức? Ta hỏi ngươi, nữ nhân của người có đức sẽ đem nhi tử mình sinh coi như súc sinh mà nuôi, coi thường xuất thân bần hàn của trượng phụ, đuổi trượng phu ra khỏi cửa nhiều năm sao?
Đây đều là những hảo sự mà Dương Cửu làm. Trầm Côn lại cười lạnh nói.
- Người có đức sẽ đem đứa bé nuôi ở trong quỷ động tối tăm mù mịt mười mấy năm, lúc rời khỏi động không phải nhất định sẽ mất đi trí nhớ sao?
Đây là những điều mà Dương Vô Tuyệt cùng Trầm Côn đã trải qua khi còn nhở ở Cửu Châu.
- Người có đức sẽ bởi vì một lý do không rõ ràng mà xuất thủ đánh chết người có quan hệ huyết thống, ngay cả thi thể cũng không buông tha sao?
Đây là chuyện ba năm trước đây Dương Vô Mệnh đánh chết Trầm Côn, sau đó còn mang thi thể đi xử lý.
Đến tận bây giờ thi thể của Trầm Côn còn đang ở trong tay hắn, không biết đã thối rữa thành bộ dáng gì rồi.
Trầm Côn châm chọc khiến cho sắc mặt Dương Vô Mệnh càng ngày càng khó coi.
- Huynh đài tựa hồ rất quen thuộc Dương gia chúng ta? Có gan thì tháo mặt nạ xuống cho ta nhìn xem ngươi là ai?
- Nhìn coi!
Trầm Côn lấy tay chỉ vào Dương Vô Mệnh nói.
- Bị ta nói cho không trả lời được liền nói năng châm chộc không chịu nhận….Lão huynh muốn lấy mặt nạ của ta xuống thì đừng chỉ dùng mồm mép xuông.
- Một khi đã như vậy…
Dương Vô Mệnh cắn chặt răng, đột nhiên vọt tới.
- Chỉ đành lĩnh giáo huynh đài vài chiêu.
Rốt cuộc đã tới.
Trầm Côn đã chờ đợi giờ khắc này tròn ba năm. Ba năm hắn khổ luyện chính là để cấp cho Dương gia một sự trả thù…Tuy nhiên đáng tiếc là Dương Vô Mệnh đã bị Dương Vô Tuyệt làm giảm đi ba thành thực lực, không bao giờ còn có thể uy dũng như năm đó được nữa.
Đánh với đối thủ như vậy có chút không thú vị.
Không thú vị cũng không sao.
Tâm phục thù của Trầm Côn rất nặng, Dương Vô Mệnh dám hướng hắn động thủ, hắn liền không để ý hung hăng giáo huấn Dương Vô Mệnh.
Huyền Tâm trong lúc xuống lầu đã từng thấy tam trọng băng hỏa cửu trọng thiên của Trầm côn cho nên Trầm Côn trực tiếp dùng đệ tứ trọng.
- Hỏa mạn!
Chỉ thấy nắm tay Dương Vô Mệnh đánh tới trước mặt Trầm Côn. Trầm Côn giống như là ngọn lửa, cả người đột nhiên tan biến, hóa thành ngọn lửa rơi lả tả trên mặt đất.
Dương Vô Mệnh hơi sững sờ, hắn chưa từng gặp qua chiêu thức như vậy, vừa động thủ địch thủ đã chủ động tự đánh mất uy thế của mình…. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ngay lúc Dương Vô Mệnh đang sững sờ, trong nháy mắt ngọn lửa đột nhiên mãnh liệt, trên mặt đất lửa bốc cháy rừng rực, tràn ngập cả tầng thứ bảy.
Dương Vô Mệnh bị bao vây ở trong ngọn lửa.
Thế lửa to lớn như thế, trừ phi là hắn buông bỏ pho tượng, chủ động thoát khỏi tầng thứ bảy, nếu không không thể tránh khỏi bị ngọn lửa thiêu hủy.
- Ôi!
Dương Vô Mệnh chỉ thuần túy am hiểu quyền pháp, không có biện pháp đối phó với ngọn lửa như vậy. Chỉ trong chốc lát tóc tai đã bị đốt cháy khét, khuôn mặt xạm đen, làn da bắt đầu bị tróc ra từng mảng.
- Lão huynh cảm giác thế nào?
Sau ba năm Trầm Côn đã có được ưu thế áp đảo đối với Dương Vô Mệnh. Lúc này Dương Vô Mệnh bị nhốt ở trong hỏa diễm, hắn lúc nào cũng có thể lây đi tính mạng của người này. Tuy nhiên…suy nghĩ một chút về trường hợp năm đó mình bị đối phương giết, oán hận trong lòng Trầm Côn hoàn toàn bạo phát.
Cứ như vậy giết chết Dương Vô Mệnh không phải là tiện nghi cho hắn sao?
Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Sát thân chi thù phải báo gấp mười lần. (đại khái là nhận được một giọt nước, một chút ơn huệ của ai đó sẽ trả lại một dòng suối, báo đáp người ta nhiều hơn những gì mình nhận được.)
Nghĩ đến đây uy thế ngọn lửa của Trầm Côn giảm đi một chút, giống như là lửa nhỏ nướng thịt, chậm rãi giầy vò Dương Vô Mệnh trong hỏa diễm.
- Đại trượng phu khả sát bất khả nhục. Ta không bằng ngươi, cần gì phải dùng những thủ đoạn này?
Dương Vô Mệnh ở trong hỏa diễm chửi ầm lên.
- Lão huynh, cho tới bây giờ ta chưa bao giờ là anh hùng.
Trầm Côn cười tủm tỉm nói.
- Ta chính là người lòng dạ hẹp hòi, có cừu tất báo, có thù hận thì phải trả.
- Ta và người có cừu oán gì sao?
Dương Vô Mệnh ngạc nhiên hỏi?
- Tại sao không có?
Trầm Côn đang muốn mở miệng nói chuyện, trong lòng đột nhiên cảm thấy nguy cơ mãnh liệt…
- Con mẹ nó chứ!
Có thể một chiêu xử lý đối thủ lại bỏ qua, đi sử dụng bài hành hạ tra tấn đối thủ….Đây không phải việc nhân vật phản diện ngu ngốc trong phim thường làm sao?
Bần tăng sốt ruột báo thù, như thế nào lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Có thể giết chết Dương Vô Mệnh thì nên một chiêu giết chết mới đúng.
Tâm niệm Trầm Côn thay đổi thật nhanh, nhận thấy được sai lầm của mình, ngay lúc này ở sau lưng hắn truyền đến một tràn cười lạnh.
- Vị tiểu huynh đệ này, trêu đùa địch nhân không phải là một thói quen tốt. Có thể giết người trong vòng một chiêu thì đừng dùng đến chiêu thứ hai…
Là thanh âm của Tố Tâm.
Đầu Trầm Côn nóng lên, nàng ta đã đả bại Huyền Tâm, đánh giết tới tầng thứ bảy này rồi….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.