Nói chuyện xưa? Mọi người nhìn hắn một cách khó hiểu. Tiêu Khinh Hoàng trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói.
- Nói ta nghe một chút. Tuy nhiên Bạch Khởi chỉ cho ngươi ba phút!
- Đa tạ!
Trầm Côn đi đến bên cạnh pho tượng, chậm rãi kể chuyện.
- Ta đã từng nghe một câu chuyện xưa như thế này…Rất lâu trước kia có một thiếu niên quý tộc, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đã có được tài hoa ở một phương diện…
Với gia thế cùng với tài hoa của hắn, nếu hắn muốn làm quan, làm phó tướng, tiền quân ti mã! Thậm chí là vị trí thống soái cũng dễ như trở bàn tay….Chỉ là hắn không muộn dựa vào gia thế. Hắn muốn bằng bản lĩnh thật sự của mình mà đạt được tất cả. Cho nên hắn mai danh ẩn tích đi làm binh lính! Làm một binh lính bộ binh bình thường nhất!
- Đây cũng là câu chuyện xưa sao?
Tố Tâm khinh miệt hừ lạnh một tiếng rồi nói.
- Chuyện như vậy mỗi một năm ở Cửu Châu đại lục cũng có hơn trăm truyện!
- Đúng vậy. Chuyện như vậy ngày nào cũng phát sinh. Bắt đầu của bọn họ đều giống nhau, chỉ là kết cục….
Trầm Côn tiếp tục nói.
- Sau khi làm lính bộ binh, thiếu niên quý tộc nọ từ chém giết đi lên, cuối cùng được làm Ngũ trưởng. Buồn cười nhất là cái chức vị này chỉ cso thể thống lĩnh năm binh lính. Theo quân chế của quốc gia, năm binh lính này theo thứ tự: Ngũ trưởng chính là bản thân, hai cung tiễn thủ, một lính hậu cần, một trọng chuy thủ có khí lực lớn nhất…
- Sau khi làm Ngũ trưởng, thiếu niên quý tộc này bắt đầu lựa chọn binh lính của mình. Hắn nhanh chóng tìm được cung tiễn thủ cùng lính hậu cần, chỉ là bất luận hắn tìm như thế nào cũng không tìm được trọng chuy thủ…Yêu cầu của thiếu niên này cao hơn người khác rất nhiều. Hắn cần một trọng truy thủ phải là đệ nhất dũng sĩ trong quân…
- Tiểu huynh đệ, chỉ sợ là ba phút ngươi không kể xong câu chuyện xưa này!
Nghe Trầm Côn nói một lúc, không ngại phiền toái giảng giải về một trọng chuy thủ bình thường, ngay cả Tiêu Khinh Hoàng cũng cảm thấy mất kiên nhẫn.
Chính là khi mọi người đang nhíu mày…. Một huyết sắc thân ảnh hiện ở bên trên pho tượng, ngồi ở bên cạnh Trầm Côn, cười nói.
- Không sai. Binh lính của thiếu niên quý tộc nhất định phải là dũng sĩ. Hắn có thể tha thứ cho một truy trọng thủ không có đầu óc, có thể khoan dung hắn không tuân mệnh lệnh, cũng có thể khoan dung hắn kiêu ngạo…Chỉ là hắn phải là người dũng cảm nhất!
Đột nhiên Bạch Khởi hiện thân! Mọi người hoảng sợ biến sắc. Trầm Côn không để ý tới Bạch Khởi, tiếp tục kể.
- Đúng vậy. Cuối cùng hắn lựa chọn một truy trọng thủ thật sự không có đầu óc, cũng không chịu nghe lệnh, ngang ngược giống như là một nhị thế tổ…Tuy nhiên khí lực của hắn thật sự rất lớn. Thiếu niên quý tộc đã gặp qua vô số cường địch, đối mặt với vô số dũng sĩ, nhưng không có một người nào có khí lực lớn như người này!
Đội ngũ của Ngũ trưởng rốt cục cũng tạo thành. Trong những cuộc chiến tranh sau đó, năm người bọn họ chiến đấu với Khuyển Nhung ở phía tây, chinh phục man di ở phía nam, chiến đấu lớn nhỏ hơn mười trận chiến. Mỗi một trận chiến bọn họ đều xung phong lên trước, lúc rút lui thì rút lui cuối cùng. Dần dần bọn hắn trở thành một chi tiểu đội bộ binh cực mạnh của đế quốc, mỗi ngày đều gặp phải những nhiệm vụ khó khăn nhất, gặp phải những đối thủ cường đại nhất!
Bạch Khởi tiếp tục cười to nói.
- Ngũ trưởng cùng đội ngũ của hắn chém giết ba năm, trải qua 130 sáu trận tàn sát. Những tiểu đội khác người chết người bị thương, các thành viên đầu bị thay đổi, chỉ có tiểu đội của hắn sáu ba năm ác chiến cũng không có một người nào bị chết, quân công hiển hách!
- Ba năm!
Trầm Côn thở dài.
- Trong ba năm đó năm người lăn lộn ở trong núi đao biển máu, từ trong đống người chết bò ra vô số lần…bọn họ đã sớm thân hơn cả huynh đệ ruột thịt. Thiếu niên quý tộc kia cùng trọng truy thủ trở thành những huynh đệ nổi danh nhất trong quân…
Đáng tiếc ba năm sau thiếu niên quý tộc cùng đội ngũ của hắn đã tích đủ quân công. Hắn muốn đi làm tướng quân, huynh đệ không thể không xa nhau….
Ánh mắt Trầm Côn nhìn Bạch Khởi.
- Cho đến một ngày kia, thiếu niên quý tộc mới biết được trọng truy thủ, huynh đệ của hắn cũng giống hắn, không muốn dựa vào gia thế mà tranh thủ công danh quý tộc. Hơn nữa còn là quý tộc trong quý tộc, là người thừa kế của đế quốc, thái tử gia!
- Cũng trong một đêm đó…
Bạch Khởi nhớ lại theo lời nói của Trầm Côn.
- Trọng truy thủ ra tay với thiếu niên quý tộc, không cần hắn nguyện trung thành, chỉ cần hắn vĩnh viễn nhớ kỹ ba năm mưa máu gió tanh đó đã đổi lấy tình huynh đệ…Hắn muốn thiếu niên quý tộc đáp ứng hắn cả đời thủ hộ Đại Tần đế quốc, vì đế quốc mà mở mang bờ cõi, hùng bá Cửu Châu!
Thiếu niên quý tộc cũng đã làm như vậy! Trầm Côn lớn tiếng nói.
- Ba mươi năm tiếp theo đó, thiếu niên quý tộc thảo phạt thiên hạ, phá được 270 tòa thành, tiêu diệt 250 vạn người, chiến công hiển hách, uy chấn Cửu Châu, trở thành đệ nhất Chiến Thần trong thời Chiến Quốc. Loạn Thế Thất Hùng nghe tin đã sợ mất mật!
- Nhưng ông trời đố kỵ anh hùng!
Bạch Khởi thở dài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
- Trong lúc thiếu niên quý tộc chiếm lĩnh hoàng cung hoàng thất Đại Chu, Trọng truy thủ lại muốn đối kháng với Viêm Hoàng Cửu Đỉnh của hoàng thất Đại Chu. Mặc dù Trọng truy thủ có Cửu Châu Cửu Đỉnh, có vận khí thiên hạ hộ thân nhưng cũng mệt mỏi mà chết. Rốt cuộc hắn cũng không nhìn thấy huynh đệ vì hắn mà diệt cường địch….
- Trọng truy thủ đã chết!
Trầm Côn bất đắc dĩ lắc đầu.
- Hoàng đế kế vị cũng là một vị vua có tài trí, mưu lược kiết xuất. Nhưng làm sao có thể coi hắn như huynh đệ?
Tân hoàng đế đố kỵ uy vọng của thiếu niên quý tộc ở trong quân. Tân hoàng đế e ngại thiếu niên quý tộc, e ngại chiến tướng đế quốc bởi vì một nửa trong sô đó là bộ hạ của hắn!
Hắn ra lệnh một tiếng, trăm vạn đại quân đế quốc sẽ không nhận hoàng đế lúc đó mà chỉ nghe theo thiếu niên quý tộc! Công cao chấn chủ, từ xưa tới nay đây đều là lý do đáng chết của các danh tướng! Thanh âm Trầm Côn càng thêm bất đắc dĩ.
- Rốt cục có một ngày tân hoàng đế tìm được cơ hội…Đó là một trận sinh tử đại chiến của đế quốc. Thiếu niên quý tộc đã chôn sống 40 vạn đại quân địch, hoàn toàn đánh cho đối thủ cực mạnh của đế quốc bị tàn phế, dọn sạch tảng đá lớn cuối cùng để đế quốc thống nhất Cửu Châu…Chỉ là hắn cũng nhận được danh hiệu Cửu Châu đệ nhất Sát Thần, rốt cục bị thiên hạ chửi rủa…
- Thiên cổ đệ nhất Sát Thần chó chết!
Trầm Côn mắng Bạch Khởi thật to.
- Nhìn cục diện lúc đó, 40 vạn quân địch bị bắt làm tù binh, lương thực đế quốc căn bản không nuôi nổi, còn có ẩn họa nội loạn. Thả ra địch quốc lập tức có thể khôi phục nguyên khí, ngày thống nhất Cửu Châu của đế quốc sẽ xa vời….Vì đế quốc hắn chỉ có thể giết. Vì lời hứa hẹn năm đó với huynh đệ, hắn chỉ có thể chôn 40 vạn người này để lưu danh xấu muôn đời!
- Chính là kết quả đó! Một trận chiến này, thiếu niên quý tộc đã làm cho đế quốc thống nhất Cửu Châu sớm trước 100 năm. Thế nhưng một trận chiến này cũng khiến cho tân hoàng đế nắm được nhược điểm của hắn. Vì vậy đã ban thưởng cho thiếu niên quý tộc một thanh bảo kiếm để thiếu niên quý tộc tự vẫn tạ tội!
Nói tới đây Trầm Côn đột nhiên ngừng lại hỏi Bạch Khởi.
- Lão huynh, ngươi nói quý tộc thiếu niên đó có tự sát không ?
- Lúc đó hắn tuy nhàn rỗi ở nhà nhưng thanh danh Chiến Thần trong quân đội vẫn giống như mặt trời ban trưa. Trăm vạn đại quân đế quốc chỉ biết tới danh hiệu của hắn, không biết tôn sùng hoàng đế….Hắn chỉ cần ra lệnh một tiếng, cho dù không thể ngồi ở ngôi vị hoàng đế cũng có thể bình yên sống nốt những ngày cuối đời trong tiêu dao khoái hoạt!
- Ngươi nói hắn sẽ tự sát sao?
Trầm Côn tiếp tục hỏi.
- Hắn đương nhiên sẽ không tự sát!
Bạch Khởi bi thương cười.
- Bởi vì hắn đã đáp ứng huynh đệ hắn, cả đời thủ hộ Đại Tần đế quốc…Hắn không chết đế quốc sẽ nội loạn. Hắn không chết đế quốc vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh. Hắn không chết thì sẽ có lỗi với lời hứa của huynh đệ năm đó!
- Đó là lý do ngươi tự sát!
Trầm Côn nhìn Bạch Khởi.
- Đó là vì do vì sao hôm nay ta tới tìm ngươi!
- Ngươi thấy đó, bên trong thần binh này đã có một Vũ Hồn siêu thần. Ta không thiếu Vũ Hồn uy phong như Bạch Khởi ngươi! Ta cũng không có hứng thú thống nhất Cửu Châu, không cần tuyệt đại Chiến Thần như Bạch Khởi ngươi…Cái ta cần chính là một lời hứa đáng giá ngàn vàn, một bằng hữu có thể tín nhiệm cả đời!
Nói tới đây Trầm Côn đưa tay ra.
- Bạch Khởi tiên sinh có hứng thú đi theo ta không?
Một câu chuyện xưa thật dài vừa nói xong, ba phút đã trôi qua nhưng không ai xoi mói về thời gian cả.
Hai người Ca Thư Ứng Long cùng Tố Tâm đều đố kỵ nhìn Trầm Côn. Bọn hắn đã hiểu Trầm Côn đã nói đúng cuộc đời Bạch Khởi. Một câu hứa hẹn thủ hộ đế quốc ba mươi năm, cho dù danh tiếng bị người đời nguyền rủa cũng không tiếc…So với bọn hắn mà nói thì Trầm Côn đã được Bạch Khởi coi là bằng hữu. Cái Bạch Khởi cần là một bằng hữu có thể hiểu hắn!
- Mấy người các ngươi còn muốn nghe yêu cầu thứ ba?
Tiêu Khinh Hoàng hỏi lại những người còn lại, tất nhiên là ngoại trừ Trầm Côn.
- Ta thua tâm phục khẩu phục!
Ca Thư Ứng Long thở dài! Ưng Diện thiếu niên đưa mắt nhìn Trầm Côn, lại nhìn Hoàng Kim thần tộc.
- Ta đối với Bạch Khởi không có hứng thú. Nhưng thực ra ta muốn cùng Hoàng Kim thần tộc này giao lưu vài chiêu?
Hiển nhiên là phải giúp Trầm Côn cản phía sau, cam đoan Trầm Côn thuận lợi mang theo Bạch Khởi rời đi.
Tố Tâm thở dài.
- Xem ra ta không thể…..
Vẻ mặt tươi cười dần dần lãnh khốc. Tuy nhiên Bạch Khởi tiên sinh cũng nên hiểu rằng nếu đã không thể trở thành bằng hữu thì ta cũng không thể để cho địch nhân của mình trở nên cường đại…Ta chỉ có thể cùng Cửu Diện Thần Thú liên thủ đem ngươi cùng vị tiểu huynh đệ này lưu lại đây!
Đột nhiên nàng ngoắc ngón tay về phía Ca Thư Ưng Long.
- Lão Ca Thư, tâm tư của ngươi cũng giống ta chứ? Ba người chúng ta liên thủ giết Bạch Khởi?
- Có thể! Mấy người nhanh chóng lựa chọn đối thủ cho mình.
Dường như không để ý tới không khí hết sức căng thẳng, đại chiến lúc nào cũng có thể bộc phát. Bạch Khởi tản đi một ít huyết vụ trên người, lộ ra hình dáng.
Hắn là một võ tướng với phong cách cổ xửa, thản nhiên nhìn Trầm Côn nói.
- Ta đi theo ngươi. Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành yêu cầu thứ ba…
- Còn có yêu cầu gì?
Trầm Côn sửng sốt nói.
- Đương nhiên là có. Không chỉ là ngươi, còn có bọn họ…
Đưa mắt nhìn vài người đang muốn động thủ.
- Nếu không hoàn thành yêu cầu thứ ba này thì ta và Tiêu Khinh Hoàng ở bên trong đều không thể sống sót rời khỏi Linh Lung cung này!
- Cái gì?
Tất cả mọi người khó hiểu nhìn Bạch Khởi.
Chỉ có Tố Tâm nhìn nét mặt Bạch Khởi, lại nhìn Xã Tắc Sơn Hà Đồ, đột nhiên kinh hãi nói.
- Đây là….
- Xã Tắc Sơn Hà Đồ!
Bạch Khởi lãnh đạm nói.
- Vừa rồi các ngươi đều đã đụng vào Xã Tắc Sơn Hà Đồ!
- Đáng chết!
Tố Tâm đột nhiên nguyền rủa. Ca Thư Ứng Long mặt xám như tro tàn. Ưng Diện thiếu niên cũng lắc đầu kì dị…Bọn hắn cũng không biết Xã Tắc Sơn Hà Đồ ở trong này, bằng không cũng sẽ không hồ đồ đi đụng vào. Trầm Côn thì biết. Có thể hắn không rõ trong Xã Tắc Sơn Hà Đồ có cái gì mà khiến cho nhiều cường giả kinh hãi biến sắc như vậy.
- Xã Tắc Sơn Hà Đồ giống như một ảo cảnh chân thực. Lúc các ngươi chạm vào Xã Tắc Sơn Hà Đồ này thì đã bị kéo vào một "Chân thực huyễn cảnh" rồi!
Tiêu Khinh Hoàng đi tới nói:
- Xã Tắc Sơn Hà đồ này thật ra chính là pháp khí phong ấn Bạch Khởi…Hiện tại các ngươi cũng bị thu vào đây, muốn sống sót đi ra ngoài nhất định phải tìm ra biện pháp phá hư Xã Tắc Sơn Hà Đồ! Nhất là ngươi!
Hắn nhìn Trầm Côn, thở dài nói.
- Ngươi đã chạm vào Xã Tắc Sơn Hà Đồ ba lần đúng không?