Vũ Toái Hư Không

Chương 373: Trung hồn bất diệt




- Nha đầu ngốc này ...
Trầm Côn đứng nhìn chỗ Cơ Na biến mất hơn nửa phút không nói gì. Lúc sau, hắn đột nhiên bừng tỉnh, Cơ Na chỉ bỏ qua thân thể Thiên Y, cũng không phải là linh hồn bị hủy, nếu nàng đã hết lòng hết nghĩa như thế, mình phải bảo vệ linh hồn, để cho nàng có hi vọng sống lại.
Hắn vội khởi động lực lượng của "Hồn Kinh", nhưng vừa bắt đầu đã liền trợn trừng mắt ...
Chết tiệt!!!
Lúc nãy hắn đã khiến U Minh Hồn Phủ tan chảy thành nước, muốn khôi phục lại cũng phải hơn nửa ngày, bây giờ hắn còn chưa vận dụng được lực lượng của "Hồn Kinh".
Thậm chí hắn còn không thể tiến vào thế giới linh hồn!
Đang lúc hắn trơ mắt nhìn Cơ Na tan thành mây khói, di chứng của việc U Minh Hồn Phủ bị tan rã cũng bộc phát, Trầm Côn mặt mũi tối sầm rồi ngất đi.
Ba võ hồn Vương Kiêu, Mặc Ly, Bạch Khởi nhìn nhau một lát, bọn họ đều tồn tại dựa vào Trầm Côn, giờ cũng không có biện pháp gì cả.
Lúc Trầm Côn tỉnh lại, hắn đã thấy mình nằm trong buồng điều khiển của Đoạt Nhật Lâu.
Trước khi đi đến U Vân Châu, Trầm Côn đã cho Đoạt Nhật Lâu biến hóa thành một toà pháo đài rồi đem giấu vào trong dãy núi lớn bên ngoài U Vân Châu. Lúc này, Mặc Ly đã trở lại, nàng tự mình điều khiển Đoạt Nhật Lâu biến nó thành một cỗ máy đào đất lặng lẽ tiềm hành sâu xuống lòng đất mấy trăm thước.
- A La thế nào rồi?
Sau khi mở mắt, Trầm Côn liền hỏi:
- U Minh Hồn Phủ của ngươi đã được chữa trị hơn một nửa, tuy A La bị thương nặng còn chưa tỉnh lại nhưng linh hồn nàng cũng đã được bảo vệ.
Vương Kiêu ở bên cạnh nói:
- Chờ ngươi tìm được thân thể của nàng hoặc chế tạo ra một khối thân thể mới, nàng liền có thể hồi sinh.
Lúc này, Trầm Côn mới hoàn toàn yên lòng:
- Cơ Na đâu, nàng đã ...
- Ngươi ngất đi, những võ hồn chúng ta liền cảm thấy thực lực giảm xuống, tuy nhiên, nhìn thấy Cơ Na quyết liệt như vậy ... - Mặc Ly đang ở trên ghế điều khiển thở dài một cái - Nha đầu kia thế mà cũng có vài phần chân tình, coi như cái chết của nàng cũng có ý nghĩa đi!
Cơ Na đúng là đã chết thật rồi ...
Trầm Côn trầm mặc thật lâu. Đột nhiên hắn nhìn thấy dòng nham thạch nóng chảy bên ngoài cửa sổ, ngay cả lớp phòng ngự rắn chắc của Đoạt Nhật Lâu cũng bị số nham thạch này nung cho nóng đỏ lên.
- Chúng ta đi đâu đây?
- Đi hoàn thành chuyện ngươi đã đáp ứng ta.
Nguyên Quân tươi cười đi đến, Y Y cũng theo sau nàng, cười cười nói:
- Tên mắt híp nhà ngươi đừng tưởng có thể phủ nhận chuyện này, ngươi đã đáp ứng cho chúng ta mượn tạm linh hồn của ngươi một lát rồi.
- Được rồi, được rồi!
Trầm Côn không suy nghĩ lung tung nữa, hắn cười hì hì rồi ngồi xổm ở mép giường.
- Ta buôn bán luôn lấy chữ tín làm đầu, tiểu thư Nguyên Quân đã cứu ta ra ngoài, ta sẽ nhất định cho các ngươi mượn linh hồn ... Tuy nhiên, các ngươi ít nhất cũng phải nói rõ là muốn dùng linh hồn của ta để làm gì chứ? Từ ba năm trước, tiểu thư Nguyên Quân đã muốn linh hồn của ta ... Hắc hắc, nói khó nghe một chút, nàng thoạt nhìn cũng không hảo tâm a!
- Hừ, chả lẽ chúng ta không có cách nào khác để trị ngươi sao?
Y Y vỗ vỗ ngực mình, một ngón tay chỉ về phía Trầm Côn và Bất Sắc ở bên cạnh.
- Chỉ cần võ hồn của ta cùng quan hệ với Thánh Đế Quân là đã đủ khản năng giết ngươi rồi! Yên tâm đi, tiểu thư nhà ta mượn linh hồn ngươi chỉ vì muốn xác nhận một việc. Nếu ngươi thật sự là người tiểu thư nhà ta muốn tìm, chúng ta thậm chỉ không tiếc hết thảy mà giúp ngươi!
- Mỹ nữ, ngươi nói cái gì a?
Trầm Côn nghe xong cũng không hiểu ra sao.
Nguyên Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, Đoạt Nhật Lâu đã tiến vào vào một dòng sông ngầm dưới đất, nàng để Mặc Ly cho Đoạt Nhật Lâu di chuyển trong dòng nước, đi tới một cái động rộng rãi dưới đất.
- Đã tới rồi, đi thôi, trên đường sẽ có người giải thích!
Lúc từ trong Đoạt Nhật Lâu đi ra, Trầm Côn vẫn chưa kịp phục hồi U Minh Hồn Phủ lại như cũ, hắn thu ba võ hồn vào bên trong, sau đó cùng Nguyên Quân tiến vào hang ngầm.
Tí tách, tí tách.
Nước từ những thạch nhũ trên đầu nhỏ xuống từng giọt từng giọt tí tách, vài giọt còn rơi lên chóp mũi Trầm Côn. Hắn giơ tay lên sờ sờ liền cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, mơ hồ còn có mùi hủ thực.
- Đây chẳng phải là mùi của người chết sao?
Trầm Côn cũng coi như là thân kinh bách chiến, khẽ ngửu mùi trong nước, hắn liền biến phụ cận có mai táng nhiều thi thể, hơn nữa còn có độc tố lưu lại.
- Ngươi là cháu ngoại của Dương gia, đã nghe qua trận đánh U Vân Châu của Dương gia chưa?
Nguyên Quân hỏi ngược lại.
Trầm Côn lại cảm thấy trong lòng chua xót, chuyện của Dương gia, chính là chuyện cuối cùng mà Cơ Na nói cho hắn khi nàng còn sống.
- Đã nghe qua, Ca Thư Ứng Long mã đạp Tống Nguyệt, Phong bi Dương môn huyết nhiễm U Vân (Ca Thư Ứng Long cưỡi ngựa giẫm trên Tống Nguyệt, bia lớn nhà họ Dương nhuộm máu châu U Vân ) ... Một bằng hữu của ta khi còn sống đã nói cho ta biết.
- Khi còn sống?
Nguyên Quân kinh ngạc nhìn qua một chút, sau đó nói tiếp:
- Vậy ngươi đã từng đi qua sông Hồng Thủy, nơi chôn xác tám vạn đệ tử Dương gia chưa?
Trầm Côn đột nhiên nghĩ tới một dòng sông lớn, mặt nước đầy hài cốt trôi nổi, khẽ gật đầu.
- Trên đầu chúng ta chính là sông Hồng Thủy! - Nguyên Quân ngửa mặt thở dài - Tám vạn nhân sĩ trung liệt! Tám vạn trung hồn Dương gia! Bọn họ đang ở ngay trên đỉnh đầu của chúng ta!
Nàng thấp giọng giải thích:
- Ngày xưa, hôn quân Tống Nguyệt cắt nhượng U Vân Châu khiến Dương gia không thể thu hồi thi thể của những con em đã hi sinh. Họ đã nghĩ ra biện pháp này, đào một đường hầm dưới đất, dựa vào thủy lộ mà lén mang hài cốt binh lính về Tống Nguyệt.
- Đã qua ba mươi năm, sao thi thể còn ở nơi này?
Trầm Côn ngửi thấy mật độ hơi người chết ở đây rất dày, hiển nhiên tám vạn hài cốt còn ở nơi này, cũng có thể nói, kế hoạch lén vận chuyển thi thể của Dương gia đã không thành công.
- Vào ngày bắt đầu kiến tạo đường hầm dưới đất này, Dương gia đã phát sinh một biến cố lớn, kế hoạch thu hồi hài cốt cũng vì thế mà bị hủy
Nguyên Quân nhàn nhạt nhìn lướt vào sâu trong động huyệt:
- Mà đường hầm này cũng bị cải tạo thành một địa phương vô cùng quen thuộc với ngươi, Địa hạ Quỉ Động!
Quỉ Động?
Trong trí nhớ của Cửu Châu Trầm Côn đã nhiều lần xuất hiện cảnh hắn cùng Dương Vô Tuyệt một người luyện kiếm, một người luyện quyền trong Quỉ Động, chính là trong Quỉ Động này!
- Nguyên lai là ngơi này! - Trầm Côn nhíu mày - Ngươi dẫn ta tới nơi này rốt cuộc muốn làm gì?
- Quỉ Động này không chỉ là nơi Dương gia bồi dưỡng đời thứ ba mà còn là nơi truyền thừa của Dương Môn Trung Hồn. - Nguyên Quân nghiêm nghị nói - Ta muốn đem ngươi tới chính là để xác định ngươi rốt cuộc có phải là người được truyền thừa của Trung Hồn không?
Trầm Côn càng nghe càng hồ đồ, Nguyên Quân lại thản nhiên giải thích tiếp:
- Ngươi không rõ cái gì gọi là truyền thừa của Trung Hồn đúng không? Nhưng chắc ngươi biết rõ về bổn mạng võ hồn chứ?
- Biết! Bổn mạng võ hồn chính là lực lượng kế thừa từ kiếp trước - Trầm Côn tủm tỉm cười - Giống như tiểu thư đây, bổn mạng võ hồn của ngươi chính là nữ hoàng Võ Tắc Thiên, ngươi và nữ hoàng coi như là một.
- Ngươi đã rõ, ta dễ nói rồi!
Nguyên Quân thở dài một tiếng rồi giải thích
- Trong cuộc chiến U Vân, tám vạn trung hồn Dương gia ngã xuống trên sông Hồng Thủy, chín người con thì có tám người bỏ mình, nghĩa phụ của ta, ngoại công của ngươi cũng đã hi sinh đền nợ nước. Phàm giới từ đó về sau không còn Dương gia nhất long bát hổ, nhưng trong thiên đạo luân hồi, tấm gương trung liệt của Dương gia vạn năm không mất. Nhất long bát hổ, cùng tám vạn trung hồn đệ tử Dương gia đều tề tụ bên ngoài Thiên Môn.
- Giống như Quan Thánh Đế Quân của ngươi hay Tuyệt Thế Binh Tiên của ta, Dương gia Trung Hồn cũng có đủ tư cách tiến vào tiên giới.
Nguyên Quân bất đắc dĩ xoa xoa trán rồi tiếp tục nói:
- Nhưng lúc các trung hồn Dương gia tới trước Thiên Môn, bọn họ mới phát hiện Thiên Môn không mở cửa cho họ!
Con bà nó!
Lại là do thượng giới không chịu mở cửa!
Trầm Côn mơ hồ nảy ra một ý nghĩ, hắn cau mày nói:
- Thiên Môn không chịu mở, các trung hồn Dương gia đã làm gì? Bọn họ có định phản kháng không?
- Phản khán?
Nguyên Quân cười tự giễu:
- Ngay cả hôn quân của mình mà họ Dương còn không muốn phản thì làm sao bọn họ có thể có ý muốn chống lại tiên phật đây. - Nàng thở dài - Anh linh của bọn họ không tiêu tán, không vào được địa phủ, mà cũng không vào được Thiên Môn, liền phải đóng quân ngay bên ngoài Thiên Môn!
Nhưng bên ngoài Thiên Môn đã bị Hoàng Kim Thần tộc chiếm giữ!
Ngạo khí của Dương gia trung hồn xuyên thấu trời xanh, Hoàng Kim Thần tộc cũng phải cảm phục. Bọn hắn liền hướng tới Dương gia đề xuất giúp đỡ bằng cách cung cấp cho họ một nhóm yêu thú hồng hoang cực mạnh, muốn Dương gia trung hồn dung hợp để trở thành một phần của Hoàng Kim Thần tộc!
- Hả?
- Trầm Côn thất thanh.
- Đừng có hoảng, Dương gia còn chưa đáp ứng thì thượng giới đã có phản ứng! - Nguyên Quân nói tiếp - Ngay lúc Hoàng Kim thần tộc xuất ra yêu thú, một vị tiên liền đi ra ngoài Thiên Môn, đó chính là võ hồn của Y Y, Thiên Hạ Vi Công!
Thiên Hạ Vi Công nói rằng Dương gia mặc dù chỉ thiếu chút nữa là có thể phi thăng Thiên Môn, nhưng thiếu một chút vẫn là thiếu một chút, Thiên Môn sẽ không vì bọn hắn mà mở ra! Tuy nhiên, thượng giới cũng không nhẫn tâm nhìn tám vạn trung hồn của Dương gia lưu lạc bên ngoài Thiên Môn nên cấp cho hắn một cơ hội, ... Một cơ hội truyền thừa trung hồn!
Thiên Hạ Vi Công đem linh hồn của Dương gia nhất long bát hổ đến Tẩy Nguyện Trì bên ngoài Thiên Môn, để cho bọn họ từ nơi này mà trở về Dương gia, trở thành bổn mạng võ hồn của đời thứ ba Dương gia, cái này coi như để trung hồn bất diệt của Dương gia truyền thừa đời đời.
- Vì thế mà có Quỉ Động này - Trầm Côn nhíu mày.
- Không sai, sau khi linh hồn Dương gia nhất long bát hổ trở về, trong vòng mười năm không ngừng chuyển thế đầu thai. Dương gia cũng vì biết tin tức này mà đình chỉ kế hoạch nhặt xác, đem đường hầm này cải tạo thành Quỉ Động để bồi dưỡng đời thứ ba!
Nguyên Quân nhìn Trầm Côn thật sâu:
- Trong mấy năm nay, có ba người đạt được truyền thừa của trung hồn, một là Dương Vô Tuyệt, bổn mạng võ hồn chính là Dương lão thái gia, một người khác là Dương Vô Mệnh, bổn mạng là Dương Thất Lang, người còn lại ... Chúng ta hoài nghi đó chính là ngươi ... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Sao lại hoài nghi ta?
Trầm Côn sửng sốt.
- Bởi vì chúng ta cũng không thể xác định là có phải ngươi đã chiếm được truyền thừa hay không!
Nguyên Quân bất đắc dĩ nói:
- Trong Quỉ động năm đó, ngươi luyện ra Kinh hồn tam kiếm lúc chưa được mười tuổi, trở thành cường giả đủ sức chém thần giết phật, đủ loại dấu hiệu đều chứng minh ngươi chiếm được truyền thừa. Nhưng ngay tại lúc chúng ta muốn kiểm tra, ngươi lại đánh giết trốn ra, làm cái Bắc Đẩu Thiên Xu gì gì đó!
Ánh mắt nàng có chút u oán nhìn Trầm Côn đang xấu hổ.
- Ngươi làm Bắc Đẩu Thiên Xu thì nhàn hạ rồi, chỉ khổ cho chúng ta ra sức điều tra ... - Nguyên Quân buồn bả nói - Mà một lần tra này chính là gần mười năm, hơn nữa cũng vì điều tra ngươi ta thậm chí còn gia nhập Bắc Đẩu Thất Tinh Thần, trở thành Bắc Đẩu Thiên Tuyền, chút nữa là chết trong tay Thủy Nguyệt Võ!
Vừa nói, nàng tùy ý mở hai cánh tay:
- Tuy nhiên giờ thì tốt rồi, ngươi cuối cùng đã tới!
- Ngươi chính là Bắc Đẩu Thiên Tuyền?
Trầm Côn nghĩ tới người phụ nữ mặc giáp đỏ bị thương trước đây liền cười hắc hắc nói.
- Sớm biết ngươi là Thiên Tuyền, ta đã sớm giết Thủy Nguyệt Võ rồi!
- Hử? - Nguyên Quân sửng sốt - Một trận đánh ở thành Thu Diệp, cường giả bắt được Thủy Nguyệt Võ chính là ngươi?
Trầm Côn cười tủm tỉm:
- Không phải là bắt mà là đã giết ... Hắc hắc! Để tránh sự trả thù của Vân La Tiên Phủ, ta cố ý tạo ra cảnh tượng Thủy Nguyệt Võ không chết!
- Tiểu hồ li này!
Nguyên Quân cười mắng một tiếng, sau đó liền nghe thấy tiếng người nói từ sâu trong động truyền ra:
- Nguyệt Võ đã chết? Con ta đã chết, bị ngươi giết chết?
Tiếng cười nghe như xé tim gan, mang theo chút điên loạn:
- Ta thật sự là một kẻ ngốc, thế mà còn muốn đem Đỗ Nguyệt Nhi đổi lấy Nguyệt Võ, hắn đã chết, con ta đã chết!
Một trung niên phụ nhân ước chừng bốn mươi tuổi bỗng xuất hiện phía cuối đường hầm, bên cạnh bà ta có thêm một nữ nhân cũng chừng bốn mươi tuổi, một tay cầm một thứ gì đó giống như cờ xí, tay kia kéo thần khí thượng giới Sơn Hà Xã Tắc Đồ ...
- Thủy phu nhân?
Nguyên Quân hoảng sợ biến sắc.
- Còn ngươi chính là cung chủ Nữ Oa cung, Huyền Minh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.