“ Ha Ha ha....!”
Không chờ cho anh chàng giáo sĩ nói gì, Lộc Động Đình càn rỡ cười lớn và nói.
“Ôi ôi, kinh thánh của anh bạn nói rằng địa cầu, à, mà không phải, kinh thánh viết rằng trái đất là một chiếc đĩa phẳng, và bầu trời là một đại dương, giống như chiếc bát lật úp.
Ừm! Chiếc đĩa mặt đất mới chỉ được chúa tạo ra 6000 năm cho tới hiện tại.
À vâng! Anh bạn của tôi ơi, trong truyền thuyết của người Sumer vào 3000 năm trước công nguyên, tới chúng ta là 2000 năm sau công nguyên, như vậy tất cả là 5000 năm trước.
Bây giờ tôi giả định rằng khi các truyền thuyết này được viết chính là khi các vị thần của người Sumer trừng phạt loài người.
Và giờ chúng ta sẽ cộng 1200 năm tưởng tượng vào 5000 năm sự thật lịch sử.
Nào xem giờ chúng ta có gì nào?
6200 năm, các vị thần của người Sumer đã thắng, sẽ thế nào khi thần của người Sumer gặp chúa của anh bạn nhỉ?
Để xem nào, Enlil sẽ vỗ vào vai Jê hô va (Yahweh) và nói.
- Này cậu nhóc, cậu đang đạo “trận đại hồng thủy” của tôi.
Đó là tôi mới chỉ tính sơ một chút mà thôi, tôi sẽ cung cấp một chút dữ liệu cho anh bạn.
Sar và ner là một đơn vị tính năm của người Sumer. 5 sar 1 ner = 18.600 năm
Người Sumer tin rằng “vương quyền” là do Thần truyền xuống cho con người, giống như văn hóa của ta và tàu, nhà vua coi mình là thiên tử.
Nhưng thật ra việc coi mình là thiên tử thì chỉ bắt đầu từ đời nhà Chu bên tàu, và nước ta thì còn rất lâu sau này từ thời Lý.
Cũng giống như thời nhà Chu bên tàu, Chu võ vương Cơ Phát bởi vì kế nghiệp của Chu văn vương Cơ Xương, mà Cơ Xương là chư hầu của nhà Ân, cho nên Cơ Xương là làm phản, Khương Tử Nha phải dùng thiên tử để chính danh cho Cơ Phát.
Đời nhà Lý và Trần cũng thế, bởi vì hai triều đại này đều là làm phản cướp ngôi, cho nên cần danh chính ngôn thuận để gọi là thiên tử, sau đó các đời sau cũng học theo như vậy.”
Giáo sĩ, nhất thời không biết nói thế nào, ngẫm nghĩ một chút, đúng là không hiện tại anh ta không tìm được lời nào để phản bác lại lời của Lộc Động Đình.
Giáo sĩ đành phải lảng tránh vấn đề.
“Con đạo đức thì sao?
Nếu chúng ta không làm theo mười lời răn của chúa, chúng ta làm sao có thể có đạo đức.
Bạn biết đấy, chúa chỉ dẫn cho chúng ta về đạo đức, Adam và Êva đã ăn trái biết thiện và ác.
Giống như trong kinh thánh đã nói.
Điều răn thứ 6:
“Ngươi sẽ không giết người” (Xuất Hành 20:13).
Điều răn thứ 7:
“Ngươi sẽ không ngoại tình” (Xuất hành 20:14).
Điều răn thứ 8:
“Ngươi sẽ không trộm cắp” (Xuất hành 20:15).
Điều răn thứ 9:
“Ngươi sẽ không làm chứng gian cáo tội đồng loại” (Xuất hành 20:16).
Điều răn thứ 10:
“Ngươi sẽ không mê muốn nhà cửa của đồng loại, Ngươi sẽ không mê muốn vợ của đồng loại, tớ trai tớ gái của nó, bò lừa của nó, và bất cứ vật gì của nó” (Xuất hành 20:17).
Nếu chúng ta nghe lời Satan hoặc thờ phụng Satan, chúng ta sẽ vi phạm lời chúa.
Nếu chúng ta sống không có đạo đức và trở nên tội lỗi, chúng ta sẽ bị chúa trừng phạt bằng cách thiêu cháy trong địa ngục mãi mãi.
Như bạn đã thấy, thế giới như bây giờ, bạo lực và những điều xấu xa xảy ra khắp nơi.
Đó là bởi vì có quá nhiều người không tin vào chúa, họ không muốn sự cứu rỗi của chúa, cho nên họ làm những điều xấu xa và độc ác.
Tất cả những người sợ hãi việc mình sẽ phải chịu tra tấn vĩnh viễn trong địa ngục sau khi chết, cho nên họ sẽ sống tốt hơn và tin vào sự cứu rỗi của chúa.
Chúa sẽ yêu thương và tha thứ cho tất cả những ai thờ phụng ngài, chúng ta sẽ được hạnh phúc trên thiên đường mãi mãi....”
Lộc Động Đình nhanh chóng xua tay, ngắt lời của giáo sĩ.
“Khoan khoan...
Anh bạn trẻ đang nói cho tôi rằng người có niềm tin tôn giáo, ở đây là niềm tin vào chúa có đạo đức hơn những người khác, có vẻ là ý anh nói đến người vô thần như tôi?”
Giáo sĩ cảm thấy hơi không vui khi Lộc Động Đình gọi là anh bạn trẻ, mặc dù không biết Lộc Động Đình bao nhiêu tuổi, bởi vì Lộc Động Đình sống một mình trong nhà, giáo sĩ cũng không phát hiện những người khác.
Hơn nữa trông bề ngoài, giáo sĩ có thể thấy được rằng Lộc Động Đình cũng không hơn được tuổi của mình, mặt khác giáo sĩ cũng chỉ mới được chỉ định đến nơi này làm linh mục mà thôi.
Học tập hơn 10 năm từ 18 tuổi đến bây giờ đã 30 tuổi, giáo sĩ lần đầu gặp được người như Lộc Động Đình, mặc dù có vẻ như khá hiểu biết với đạo Thiên chúa, nhưng rõ ràng là không thích đạo thiên chúa tí nào.
Từ lúc nãy giờ mặt ngoài thì lịch sự nhưng trong lòng thì có vẻ coi khinh, hơn nữa trong lời nói tất cả đều mang theo châm chọc đối với đạo thiên chúa, cho tới lúc này, bởi vì giáo sĩ nói đến đạo đức, Lộc Động Đình càng thêm tỏ vẻ khinh thường, thậm chí còn khinh thường ra mặt bằng cách gọi giáo sĩ là anh bạn trẻ.
Lộc Động Đình hỏi xong thấy giáo sĩ nhăn mày một chút và gật đầu, Lộc Động Đình biết ngay rằng giáo sĩ khó chịu vì bị mình gọi là anh bạn trẻ, cho nên nói tiếp.
“Đừng nhăn mày, anh là một giáo sĩ, hoặc nói đúng ra là mục sư mới của nhà thờ gần đây đúng không?
Hẳn là anh cũng không phải là cố ý mà đi truyền giáo, anh chỉ là nghe loáng thoáng về tôi, một thằng nhóc vô thần trong xóm đạo.
Anh cảm thấy nếu tôi có thể ở trong xóm đạo như thế này, hẳn là có thể thuyết phục tôi cải đạo, sau đó anh có ý nghĩ thử một chút, và giờ này anh cùng tôi ngồi đây trò chuyện với nhau.
Cho nên tôi mới gọi anh là anh bạn trẻ, anh chàng truyền giáo ạ, không có lẽ phải gọi là ngài mục sư hẳn là đúng hơn.
Anh đã mất hơn 10 năm để học trở thành mục sư đúng không?
10 năm này anh học được những gì để nghĩ rằng anh có thể cải đạo một người vô thần.
Ở các nước phương tây, anh có biết rằng hầu hết những người vô thần đều khá hiểu biết về tôn giáo, nhất là kinh thánh.
Không may cho anh, tôi cũng khá thích nghiên cứu về các tôn giáo, không chỉ là thiên chúa giáo.
Tôi thích đọc những truyền thuyết của các tôn giáo, những câu chuyện thần thoại này đôi lúc là cực kỳ thú vị.
Nhưng riêng đối với kinh thánh, tôi không thích nó lắm, vì trong kinh thánh không có một chút nào là logic, nó sai và ngớ ngẩn cực kỳ.
Một vị thần toàn năng, anh ta đã tạo ra cả thế giới, tức là cả vũ trụ trong mắt người cổ đại, lại không hề hiểu gì về những điều cơ bản nhất của vũ trụ, thậm chí chỉ là những điều cơ bản nhất của vật lý hay hóa học.
Chúa có vẻ không phải là một đứa trẻ ngoan khi ở trường, bởi vì quá nghịch ngợm cho nên chúa có vẻ như không chú ý đến những gì giáo viên đã dạy.
Hoặc chúa bận viết một cuốn sách phúc âm về những việc mình đã làm, cho nên không có thời gian để đọc sách giáo khoa.”
Giáo sĩ nghe Lộc Động Đình càng nói càng báng bổ chúa chon nên ngắt lời.
“Được rồi, cậu nên dừng lại những hành động báng bổ chúa đi thôi.
Cậu đang cố gắng tấn công vào chúa bằng cách báng bổ để tránh vấn đề rằng những người theo tôn giáo thì có đạo đức hơn những người vô thần.
Tôi đã thấy những người theo tôn giáo làm từ thiện và giúp đỡ người nghèo.
Tôi cũng tham gia những buổi từ thiện của nhà thờ trong quá trình tu học của tôi.
Nhưng tôi chưa thấy một người vô thần nào làm từ thiện và giúp đỡ người nghèo, cũng không thấy tổ chức nào của người vô thần làm như vậy.”
“Anh đang đùa tôi sao?
Trước tiên chúng ta nói đến việc làm từ thiện, anh làm sao thấy được những người đã giúp đỡ việc từ thiện.
Họ đóng góp thầm lặng cho việc đó, và phần lớn sẽ không quảng cáo tự mình như anh và những người theo tôn giáo khác.
Nhà thờ và chùa chiền, cũng như bất kỳ tôn giáo nào làm từ thiện cũng đều với mục đích quảng bá bản thân.
Tất nhiên tôi không chê trách việc đó, bởi vì dù sao họ cũng thật sự làm từ thiện.
Họ đã thật sự giúp được những người khác.
Giờ chúng ta nói về chuyện anh nghĩ chúng ta cần một cuốn sách được viết 2000 năm trước bởi những kẻ lừa đảo sẽ là điểu chỉ dẫn đạo đức cho chúng ta?
Hơn nữa, anh bạn ạ, tôi nghĩ rằng nếu anh có đạo đức chỉ để tránh khỏi việc phải chịu tra tấn vĩnh viễn bên trong địa ngục.
Thì anh nên tránh xa tôi ra, tôi không muốn một kẻ sẵn sàng làm những việc không có đạo đức vì phát hiện ra không có cúa nào cả, cũng không có địa ngục nào cả.
Anh đang làm tôi sợ!
Tiếp theo chúng ta sẽ trở lại với kinh thánh.
Anh nói rằng vị thần của anh, đức chứa trời là một người yêu thương vô bờ bến?
Tôi không biết điều đó có thật hay không, nhưng những điều trọng kinh thánh tràn ngập giết chóc và máu me.
Chúa của anh bạn có vẻ không phải là một vị thần có đạo đức cho lắm, anh ta thích ghen ghét thích giết chóc và muốn tất cả mọi người phục tùng anh ta.
Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ tôn thờ một người như thế, trước tiên hãy xem điều răn thứ nhất và thứ hai nào.
Điều răn thứ 1:
“Ngươi sẽ không có những thần nào khác trước nhan Ta” (Xuất hành 20:3).
Điều răn thứ 2:
“Ngươi sẽ không tạc tượng thần, tạc hình vật gì nơi trời bên trên trên hay nơi đất bên dưới, hay trong nước bên dưới đất. Ngươi sẽ không thờ lạy chúng và phụng sự chúng, vì Ta, Yavê Thiên Chúa của ngươi, Ta là Thiên Chúa ghen tuông phạt tội cha ông trên con cháu đến ba bốn đời, đối với những ai thù ghét Ta, và giữ nghĩa dư ngàn với những ai yêu mến Ta và giữ các lịnh truyền của Ta” (Xuất hành 20:4-6).
Tôi thấy không có gì khác nhau giữa một tên côn đồ và chúa của anh.
“Nơi này là lãnh địa của tao, tao sẽ là người bảo kê duy nhất ở đây, hoặc là đi theo tao và nộp tiền bảo kê hoặc là gặp đâu tao đấm đó.”
Thay vì như vậy chúa nói đơn giản hơn.
“Hãy phục tùng ta, hoặc là bị tiêu diệt, và sau đó là thiêu đốt mãi mãi trong địa ngục.””