Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Chương 37: Nấu ăn không đơn giản




Medium Rare – Thịt Chín năm mươi phần trăm
Mức độ này của bít tết là sự cân bằng sữa thị sống và thịt chín.
Cách để chế bến món ăn này là mỗi mặt của miếng thịt được áp chảo hay nướng trong tầm khoảng hơn 3 phút.
Bên ngoài của miếng thịt hơi cháy sém, bên trong thịt có màu đỏ hơi hồng chứ không còn là đỏ tươi như các cấp độ trên.
Máu trong thịt đã bị độ nóng làm sánh lại, miếng thịt cơ bản đã mất đi mùi tanh của thịt sống.
Khi nhai miếng thịt vẫn cảm giác hơi nhờn ướt trong khoang miệng như ăn thịt chín một phần tư. Nhưng khác biệt là thịt có vị ngọt thơm hoàn toàn không còn vị lợ lợ của máu tươi nữa.
Medium – Thịt Chín 75%
Bít tết ở mức độ Medium với phần thịt được chế biến chín 75%.
Cách chế biến bít tết ở mức độ này là mỗi mặt của miếng thịt được áp chảo hay nướng với thời gian tầm 4-5 phút.
Mặt ngoài có miếng thịt sẽ hơi cháy sém và bên trong của miếng thịt có màu hồng nhạt, thịt vẫn giữ được độ mọng và vị ngọt của thịt.
Sợi thịt lúc này nhai cực kỳ có cảm giác, dai nhưng mềm, không khô khan.
Medium Well – Thịt Chín chín phần.
Medium Well là loại bít tết được chế biến với phần thịt chín 90%.
Cách chế biến bít tết ở mức độ Medium Well thì mỗi mặt thịt được áp cháp và nướng khoảng hơn 5 phút.
Thịt bên ngoài có màu rám nâu, bên trong thì có màu hồng nhẹ.
Đã gần chín hoàn toàn, hương vị của thịt nướng đã được phát ra hoàn toàn.
Mùi hương thịt nướng tràn đầy khoang miệng khi ăn, không còn cảm giác mọng nước nhưng thịt lại không quá khô, sợi thịt hơi dai và bùi.
WellDone – Thịt chín hoàn toàn.
Bít tết ở mức độ Well Done là loại bít tết chín hẳn. Thịt được áp chảo khoảng 6-10 phút nhưng vẫn giữ được độ mềm, độ ngọt của thịt chứ không bị quá khô.
Khi nhai đều có thể cảm nhận được từng sợi thịt, thơm và bùi.
Lộc Động Đình hôm nay định làm là món bít tết chín hoàn toàn.
Lộc Động Đình đi vào bếp, Sindragosa yên lặng đi theo.
Đầu tiên Lộc Động Đình dùng Frostmourne đem thịt cắt ra một miếng khoảng bằng bàn tay, dày khoảng 1cm.
Frostmourne quả thật sắc bén, cắt lấy thịt của Deathwing thực ngọt thực dễ dàng, nhưng Lộc Động Đình cảm giác không tốt lắm.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Không phải vì Frostmourne cắt thịt ra vấn đề mà là vì Frostmourne quá dài cho nên cảm giác thực vướng bận.
Lộc Động Đình ngừng tay giơ Frostmourne lật qua lật lại vừa nhìn vừa nghĩ.
Sau đó hắn đem Frostmourne dựng ở góc nhà, Lộc Động Đình chính là cảm thấy Frostmourne ngoại trừ đẹp ra thì thật vô dụng.
Duỗi tay cầm một con dao từ kệ dao, Lộc Động Đình dùng cắt thử thịt.
Mặc dù khối thịt thật mềm mại, vị trí lưỡi dao thịt đã lõm xuống, nhưng lưỡi dao không hề cắt được vào thịt mảy may.
Lưỡi dao cũng không hề bị quăn mẻ, Lộc Động Đình cảm thấy như là đang cắt vào cao su.
Không, còn khó hơn cao su, vì cao su ít ra lưỡi dao vẫn có thể cắt vào, nhưng miếng thịt thì rõ ràng rất mềm nhưng lại dai và đàn hồi nhưng lưỡi dao lại không hề cắt được mảy may.
Lộc Động Đình cũng không quá bất ngờ, dù sao cũng là thịt rồng, so với các giống loài khác, rồng cường đại là không phải có thể so sánh.
Chỉ tính riêng cơ thể khổng lồ liền có thể biết cơ thể của rồng mạnh như thế nào.
Còn chưa nói đến rồng không chỉ mạnh mẽ về ma pháp, cho dù không cần ma pháp lực lượng cơ thể của rồng cũng đã đủ để trở thành chủng tộc mạnh mẽ nhất nhì.
Từ xưa tới nay rất nhiều các thế giới đều đem rồng ra làm biểu tượng cho sức mạnh.
Với lực lượng cơ thể mạnh mẽ như vậy cơ bắp của rồng không chỉ bền chắc mà còn rất chặt chẽ.
Con dao Lộc Động Đình đang sử dụng, chỉ là phàm vật, cho dù sắc bén đối với phàm vật cũng chỉ là tầm thường vật.
Đem nó dùng cắt thịt rồng quả thực là làm khó cho con dao.
Lộc Động Đình quay đầu hỏi Sindragosa:
“Có thể làm cho dao cắt được thịt không?”
Sindragosa gật đầu nói:
“Được, chỉ cầm gia tăng cho dao một cái sắc bén pháp thuật là được.”
Lộc Động Đình đưa dao cho Sindragosa, tay trái cầm dao tay phải áp lên lưỡi dao khẽ vuốt nhẹ. Sindragosa đưa trả con dao cho Lộc Động Đình.
Lộc Động Định tiếp nhận lấy dao, thực nhẹ nhàng liền cắt thịt ra thành từng miếng, mỗi miếng to bằng bàn tay dày khoảng 1cm.
Lộc Động Đình cũng không cắt nhiều, chỉ cắt lấy 10 miếng, sau đó đem phần thịt dư lại cho Sindragosa, nói:
“Đem cất đi, bỏ lại chỗ cũ là được, sáng nay chỉ cần chừng này là đủ.”
Sindragosa cầm thịt ngoan ngoãn đi ra ngoài cất vào thùng băng.
Khi Sindragosa trở lại phòng bếp, Lộc Động Đình đang nhẹ nhàng dùng tay chụp một miếng thịt nằm trên bàn tay khác.
Sindragosa chưa bao giờ nấu ăn, là Sindragosa điện hạ, muốn ăn cái gì chỉ cần chờ đông đảo người hầu phục vụ.
Ở Azeroth, Sindragosa cũng không mấy khi ăn thức ăn chín.
Rốt cuộc tu luyện mới quan trọng, Sindragosa không có thời gian cho việc ăn uống chỉ vì miệng lưỡi chi dục.
Hơn nữa đối với rồng, ăn uống không chỉ là no bụng còn cần để cung cấp năng lượng tu luyện.
Đối với việc chế biến thức ăn thành các món ăn ngon, không chỉ riêng Sindragosa mà gần như cả loài rồng đều không chú ý.
Như các con rồng khác, Sindragosa thường xuyên bay lượn tìm kiếm con mồi, nhắm chuẩn mục tiêu sau đó lao xuống giết chết rồi ăn luôn.
Với lượng cơm ăn của rồng, việc chế biến thức ăn quả thực là không phải dễ dàng.
Lượng cơm ăn quá lớn, con mồi phần lớn đều là sinh vật khổng lồ, cơ thể mạnh mẽ, chỉ nấu chín đã là cả một vấn đề.
Dụng cụ đựng và chế biến đồ ăn cũng phải cực kỳ to lớn, với lượng đồ ăn khổng lồ, việc làm chín là vấn đề lớn nhất.
Có người sẽ nghĩ, sử dụng sức mạnh ma pháp đều hẳn là thực dễ dàng.
Không phải cứ việc gì cũng có thể sử dụng ma pháp làm việc được.
Con mồi của rồng phần lớn đều là sinh vật khổng lồ thực lực mạnh mẽ.
Thịt của chúng sử dụng ngọn lửa thông thường muốn làm chín cũng phải tốn một thời gian rất dài.
Nếu sử dụng ngọn lửa ma pháp, đều phải tinh tế khống chế độ ấm.
Độ ấm thông thường, cũng chỉ như là ngọn lửa bình thường.
Độ ấm quá cao không chỉ là thịt, dụng cụ chế biến cũng có thể sẽ bị cháy thành than.
Vấn đề lớn nhất là ở chỗ, sử dụng ngọn lửa ma pháp cũng lại chỉ có thể khống chế ở nhiệt độ giống như ngọn lửa thông thường để chế biến thức ăn.
Như vậy vấn đề quay lại từ đầu, nếu Sindragosa muốn ăn thức ăn chín, sẽ cần phải chờ cả ngày để có ăn.
Tất nhiên với Sindragosa điện hạ, và các con rồng hùng mạnh khác, các hầu cận hay nô lệ đều có thể chuẩn bị tốt, nhưng phần lớn cũng chẳng có hứng thú như vậy.
Dù sao tại Azeroth thực lực mới là quan trọng nhất, ăn uống gì đó chỉ là thứ yếu, chỉ kẻ yếu mới chú ý đến ăn uống chi dục.
Và thậm chí sau khi chế biến một thời gian dài năng lượng trong thịt con mồi đều sẽ bị mất đi một phần, cho dù không nhiều ít nhưng cũng là mất đi.
Trở nên cường đại không phải chỉ là phút chốc mà là cần quá trình tích lũy lâu dài từng chút một.
Một chút năng lượng mất đi từ thức ăn một vài lần không là gì, nhưng với cuộc sống lâu dài của rồng tích lũy lại từng ngày càng là số lượng vô cùng khổng lồ.
Quan trọng nhất phần lớn loài rồng đều có bản năng hoang dã, thịt tươi sống đều được ưa thích hơn thịt được làm chín.
Sindragosa trước đây cũng là thích cảm giác cắn xé nhai nuốt con mồi.
Hiện nay được hồi sinh thành vong linh cốt long, nhu cầu ăn uống đều không tồn tại, bản năng ăn uống cũng mất đi, đối với ăn uống Sindragosa cũng không có gì cảm giác.
Mặc dù biết Lộc Động Đình làm đồ ăn bữa sáng, cũng làm cho Sindragosa một phần, nhưng cô cũng không hề có cảm giác chờ mong.
Dù sao vong linh cũng không cần ăn cơm.
Thay vì cảm giác mong đợi về món ăn thì Sindragosa lại có hứng thú hơn là cách chế biến đồ ăn của Lộc Động Đình.
Thấy ánh mắt hiếu kỳ của Sindragosa, Lộc Động Đình thuận mồm giải thích.
Không phải vì hắn để ý cảm giác của Sindragosa, mà là vì hắn thích cảm giác “lên mặt dạy đời”.
Không chỉ là Lộc Động Đình, phần lớn trí tuệ sinh vật đều thích cảm giác dạy dỗ người khác.
Nếu không có đại khái liền hay dạng, hoặc thực sự là kẻ ngốc hoặc là đại trí tuệ.
Lộc Động Đình không bỏ qua việc được lên mặt dạy dỗ cho Sindragosa.
“Thịt này khá dai, tôi dùng tay đập thế này để làm thịt mềm hơn. Nếu các loại thịt khác thì có thể dùng một cái búa dần nhẹ là được.
Nhưng đây là thịt rồng, dai thực sự. Tôi cần phải dùng tay đánh, bên trong các sợi thịt bị chấn nát làm, nhưng lại không bị mất nước.
Sau khi nấu chín thịt vừa mềm, xốp, lại mọng nước và không mất nhai kính.”
(Về hai chữ “nhai kính” thật sự tác giả không tìm được từ thuần Việt nào để miêu tả. Cảm giác nhai miếng thịt dai dai, lại không phải dai quá, nhai một lúc đều vẫn cảm thấy mềm ngọt. Cái này hơi khó diễn tả.)
Miệng nói, tay vẫn không ngừng, đánh xong một miếng Lộc Động Đình đưa cho Sindragosa cầm xem, sau đó tiếp tục lấy miếng khác đánh.
Sindragosa cầm miếng thịt, nghiên cứu một lúc. Thịt bây giờ đều mềm, sờ nắn vẫn còn cảm giác dai dai, lại không bị mất nước.
Xem xét xong, Sindragosa đặt lại miếng thịt lên trên thớt, yên lặng nhìn Lộc Động Đình làm việc.
Lộc Động Đình lúc này đã đánh xong hết cả 10 miếng thịt, cúi người mở tủ bát lấy một cái tô lớn, bỏ hết thịt vào trong tô.
Đầu tiên cho vào một chút muối, không cần quá nhiều muối, vì bít tết không cần thịt quá ngấm gia vị.
Thêm một chút tiêu đen xay, một chút bột ngọt, cũng chỉ cần một ít để làm nổi mùi thịt khi chiên thịt.
Tiêu đen cho quá nhiều sẽ khiến cho mùi vị thịt bị áp chế, bột ngọt sẽ làm nổi vị của thịt nhưng nếu cho quá nhiều cũng sẽ lấn át vị ngọt của thịt.
Đối với cách chế biến kiểu tây thì chỉ cần rắc muối và tiêu lên là đủ, nhưng Lộc Động Đình lại đảo đều một chút để thịt ngấm gia vị đều hơn.
Đảo đều xong, Lộc Động Đình đậy nắp để sang một bên, bắt đầu lam nước sốt ăn kèm với thịt.
Đầu tiên là bóc tỏi vài nhánh cho vào một cái chén sứ nhỏ, sau đó cho một chút đường, một chút mì chính, dùng chày gỗ nhỏ đâm nhuyễn.
Sau đó cho thêm một chút dầu ô liu, một chút nước mắm nhỉ, vắt thêm nửa quả chanh trộn đều.
Nước sốt này vừa đủ cả mặn ngọt chua cay lại sánh mịn, khi ăn cũng dễ dàng cảm nhận được những miếng tỏi nhỏ xíu bị giã nát.
Cảm giác thơm nồng hơi the đầu lưỡi của tỏi lại cực kỳ kích thích cảm giác thèm ăn.
Tỏi cay tốt hơn và dễ ăn hơi vị cay nồng của ớt, đối với những người không quen ăn ớt, vị cay của tỏi là vừa đủ lại không dễ dàng bị sặc vì vị cay nồng của ớt.
Lộc Động Đình không thích xì dầu nên trong nhà không có, mà có Lộc Động Đình cũng không bỏ thêm.
Nước mắm có thể nói là món gia vị đặc trưng của người Việt, mùi thơm của nước mắm là khó có thể cưỡng lại, đặc biệt là nước mắm nhỉ.
Nước mắm thơm ngon độ đạm cao làm cho nước sốt thêm béo ngậy mà không ngán, cũng cung cấp thêm độ mặn cho nên Lộc Động Đình không bỏ thêm muối trong nước sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.