Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Chương 42: Người Ấy Là Ai... AI AI...




Nguyễn Linh Trúc ý nghĩ đầu tiên khi nhìn thấy là: “nhiều như vậy gai nhọn không sợ đâm phải chính mình hay sao.”
Lắc lắc đầu quăng đi ý nghĩ kỳ quái trong đầu, tiếp tục đánh giá người phụ nữ kia.
Mặc dù người phụ nữ kia ngồi trên ghế, Nguyễn Linh Trúc không nhìn được toàn thân, nhưng đánh giá sơ bộ thì dáng người phải nói là cực kỳ hỏa bạo.
Khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, môi hồng, răng trắng, sống mũi cao thẳng, tóc đen dài được cài lên bằng một chiếc mũ như vương miện.
Xinh đẹp nhất là đôi mắt, mặc dù chỉ thấy bên cạnh mặt nhưng Nguyễn Linh Trúc cũng thấy đôi mắt kia tràn đầy mị ý.
Không phải là cố tình mị hoặc, mà là một loại thiên nhiên mị hoặc, chỉ một cái liếc nhìn đều có thể hãm sâu vào.
Xuống dưới một chút, quả tâm hồn cực lớn, căng tròn, trắng bóng, chỉ một phần được che còn lại đều lộ ra quá nửa, ở chính giữa khe rãnh làm Nguyễn Linh Trúc như thấy vực sâu.
Ngồi trên ghế, bờ mông cũng gần như lộ ra ngoài, bộ quần áo kỳ quái kia chỉ đủ che một chút.
Nếu không nhìn từ trên xuống chỉ riêng nhìn ngang ngay bờ mông kia, Nguyễn Linh Trúc đều cho rằng không mặc.
Mặc dù ngồi nhưng bờ mông gần như không hề biến dạng, như thủy mật đào, căng mọng mượt mà, Nguyễn Linh Trúc chính mình đều muốn sờ vỗ một cái.
Nguyễn Linh Trúc cũng đã rất tự hào về dung nhan của chính mình, bình sinh Nguyễn Linh Trúc chưa gặp ai có thể sánh bằng chính mình được.
Nhưng nay gặp người phụ nữ kia, Nguyễn Linh Trúc có chút không tự tin.
Không phải vì nhan sắc của minh thua chị kém em với người phụ nữ kia, về nhan sắc Nguyễn Linh Trúc tự nhận không thua kém gì người phụ nữ kia.
Nhưng người phụ nữ kia đôi mắt tràn đầy mị ý, khuôn mặt lại mang nét đẹp phương tây, cả người đều tỏa ra một cỗ dị vực phong tình.
Dung nhan không thua kém, nhưng cúi đầu xuống Nguyễn Linh Trúc lại cảm giác chính mình hoàn toàn bại.
Mặc dù chình mình dáng người cũng đã cực kỳ tốt, tâm hồn cũng là hai tay mới có thể nắm hết, mông cũng căng tròn đầy đặn.
Nhưng nhìn nhìn lại chính mình, lại nhìn lại người phụ nữ kia, Nguyễn Linh Trúc đều cảm thấy chính mình là một cái màn hình phẳng.
Chính mình chỉ bị nhìn một cái áo ngủ có chút đơn bạc, đã xấu hổ đến đầu bốc khói, xuýt ngất đi.
Người phụ nữ này lại còn không biết xấu hổ, mặc quần áo thật bại lộ mà có thể bình thản đối mặt với đàn ông.
Nguyễn Linh Trúc cảm thấy hết cả vui, ủ rũ đi lại ngồi vào cạnh Lộc Động Đình, cúi đầu không nói.
Lộc Động Đình đem bát đũa cho Nguyễn Linh Trúc, sau đó chỉ vào Sindragosa hỏi:
“Em đoán xem cô ấy là ai, cũng rất có danh tiếng đấy.”
Nguyễn Tinh Trúc nghiêng đầu nhìn Lộc Động Đình rồi ngẩng đầu lên nhìn Sindragosa.
Sindragosa cũng nhìn thẳng vào Nguyễn Linh Trúc, không hiểu vì sao Nguyễn Linh Trúc lại có chút địch ý với mình, mặc dù không phải là ghét bỏ nhưng cũng là không thích.
Nguyễn Linh Trúc lại không biết Sindragosa đã cảm nhận được chính mình không thích Sindragosa lắm.
Ánh mắt bắt gặp ánh mắt của Sindragosa thì hơi giật mình một chút, sau đó hơi mỉm cười tỏ ý.
Nguyễn Linh Trúc mỉm cười chào hỏi, Sindragosa hiện cũng là ăn nhờ ở đậu, hơn nữa như Lộc Động Đình đã nói, sau này đều chung sống một nhà.
Lúc này mặc dù Nguyễn Linh Trúc có vẻ không quá thích chính mình, nhưng đối với Nguyễn Linh Trúc mỉm cười chào hỏi, Sindragosa cũng hơi nở nụ cười chào hỏi một chút.
Nếu như cả hai đều là nữ nhân hiện đại của địa cầu thì chỉ cần ánh mắt cùng mỉm cười chào hỏi tất cả đều là đao quang kiếm ảnh.
Hai người cũng phải cho nhau chém giết không biết bao nhiêu lần trong chớp mắt đối mặt vừa rồi.
Nhưng bên này chỉ có Nguyễn Linh Trúc nội tâm tự biên tự diễn, nhưng là Nguyễn Linh Trúc cũng chỉ là nuôi trong nhà gà công nghiệp.
Kinh nghiệm chiến đấu không có, cũng không có bản năng chiến đấu, hiện giờ lại một bên tự mình diễn.
Cho nên thấy Sindragosa báo lấy mỉm cười thân thiện, đối với Sindragosa địch ý có giảm vài phần.
Sindragosa thực tinh tế cảm nhận được địch ý từ Nguyễn Linh Trúc, cũng là không hiểu vì sao.
Mặc dù Sindragosa cũng không thông thế sự, nhưng không ngại Sindragosa sống lâu thấy nhiều, liền mở miệng nói với Nguyễn Linh Trúc:
“Xin chào, tôi là Sin…”
Còn chưa nói xong, đã bị Lộc Động Đình đánh gãy.
“Im lặng, để cho cô ấy đoán. Em đoán đi, đoán xong anh giới thiệu hai người.”
Nguyễn Linh Trúc, mặc dù hơi khó chịu vì cảm thấy chính mình không hấp dẫn như người phụ nữ kia, cũng không da mặt dày ăn mặc hở hang như vậy.
Nhưng nghe Lộc Động Đình nói vẫn vắt óc suy nghĩ, nghĩ nghĩ lại bắt đầu nghĩ đến:
“Vì sao người phụ nữ kia lại ăn mặc hở hang như thế, quần áo như vật chẳng khác gì đồ lót.
Chính mình đi biển mặc một bộ đồ bơi kín người bó sát đều cảm thấy thật sự xấu hổ.
Người phụ nữ kia không biết quan hệ với anh Đình thế nào đều dám ăn mặc như vậy vào ở nhà của đàn ông, chính là lại xinh đẹp như vậy khong phải cố tình câu dẫn thì chẳng có lý do khác.
Còn nữa tên Lộc Động Đình này không biết có ý gì, lại vẫn tự nhiên mặc kệ một cái dị vực mỹ nhân ăn mặc gợi cảm như thế đi đi đi lại trong nhà.”
Đột nhiên có chút tức giận, Nguyễn Linh Trúc thò chân qua dẫm lên chân Lộc Động Đình một cái.
Lộc Động Đình cảm thấy chân mình bị dẫm một cái, ngạc nhiên khó hiểu nhìn về phía bên cạnh Nguyễn Linh Trúc.
Lộc Động Đình: “????”
Nguyễn Linh Trúc: “Hừ…( ˘︹˘)”
Lộc Động Đình chỉ là cảm nhận được chân bị dẫm mà thôi, cũng không cảm giác gì là đau đớn.
Đừng nói là Nguyễn Linh Trúc dẫm chân, chân yếu tay mềm.
Đến là cả một cái sao xung rơi xuống, Lộc Động Đình đều có thể đem làm bóng bay để đá.
Cũng không phải là Nguyễn Linh Trúc thích Lộc Động Đình bao nhiêu, hai người liên kết với nhau chủ yếu là từ việc đồng bệnh tương liên.
Lộc Động Đình và Nguyễn Linh Trúc cũng đã nói rõ hiện tại hai người coi như một nửa cái thân nhân.
Nói là có chút cảm tình thì hẳn là có, nhưng thậm chí cảm tình này còn chưa đén mức thích nhau.
Chỉ là một loại bản năng khác tính hấp dẫn mà thôi.
Lộc Động Đình ngoại hình không phải là thật đẹp trai, nhưng thoạt nhìn lại thực đàn ông, càng nhìn càng có nam nhân vị.
Nguyễn Linh Trúc tự biết mình thật xinh đẹp, dáng người cũng thật hấp dẫn, Lộc Động Đình đều vài lần nhìn chính mình mê mẩn.
Ở hoàn cảnh hai người đều ở chung nhà, chỉ cần không phản cảm đều tự mặc định khác phái sở hữu của chính mình.
Thực tế đều như vậy, cô nam quả nữ sống chung nhà chỉ cần không phải là thân nhân thì sớm muộn gì cũng đến yêu đương, hoặc cũng là xảy ra quan hệ tình dục.
Cho nên Nguyễn Linh Trúc gặp Sindragosa xinh đẹp không thua mình, quyến rũ thì đều có thể bỏ xa chính mình mới có thể dâng lên địch ý.
Địch ý này cũng không phải là ghen mà đơn giản là cùng phái tương khắc, mỹ nữ gặp mỹ nữ đều trước tiên địch ý mà so sánh với đối phương.
Miên man suy nghĩ rồi tức giận mà dẫm chân Lộc Động Đình là bởi vì cảm thấy Lộc Động Đình sáng sớm vừa trừng sắp rớt tròng mắt nhìn chính mình.
Mới qua đi một hồi lại thông đồng với một cái đại mỹ nhân, xinh đẹp quyến rũ đều mau vượt qua chính mình, không những thế còn ăn mặc gợi cảm đến gần như không mặc gì.
Nguyễn Linh Trúc cũng biết gợi cảm nhất không phải là cởi sạch mà là cởi một nửa.
Lộc Động Đình thấy Nguyễn Linh Trúc không hiểu vì sao lại dẫm chân mình, sau đó lại mạc danh tức giận.
Nếu Nguyễn Linh Trúc không nói, Lộc Động Đình cũng chẳng cần phải hỏi làm gì.
Nếu muốn Nguyễn Linh Trúc sẽ tự nói, Lộc Động Đình mới lười đi đoán ý nghĩ của người khác.
Thấy Lộc Động Đình cũng không để ý đến chính mình, Nguyễn Linh Trúc lại hừ một tiếng nữa rồi tiếp tục suy đoán người phụ nữ này là ai.
Trong đầu đều lướt qua một lần những nữ năng lực giả nổi danh nhất địa cầu một lần, đều không tìm thấy người nào giống như vậy.
Nguyễn Linh Trúc nghĩ nghĩ tạm thời không tức giận, chờ hỏi xong Lộc Động Đình lại tiếp tục tức giận, xoay qua nói với Lộc Động Đình:
“Anh nên gợi ý cho em. Chỉ nói vậy thì không ai đoán được hết.”
Lộc Động Đình gật đầu cho là phải nói:
“Cũng đúng vậy nói thêm cho em đi. Cô ấy đến từ World of Warcraft thế giới.”
Nguyễn Linh Trúc nghĩ đến World of Warcraft có các nhân vật nữ nổi tiếng nhất là bà chị em nhà Windrunner.
Đầu tiên nhắc đến Windrunner phải nói đến Sylvanas Windrunner.
Nói đến Sylvanas Windrunner thì phải thêm vào một đống danh hiệu.
Thủ Lĩnh Bộ Lạc, Công Nương Hắc Ám, Nữ Hoàng Di Vong Giả, Nữ Hoàng Ma Nữ, Tướng Quân của Trăng Bạc.
(Warchief of Horde, Lady, Dark Lady, Queen, Queen of Forsaken,Forsaken Queen,Banshee Queen,Ranger-General of Silvermoon)
Cuộc đời của Sylvanas Windrunner phải nói là truyền kỳ, thậm chí còn truyền kỳ hơn cả Illidan Stormrage và Arthas Menethil.
Sylvanas Windrunner là tướng ranger-general của Silvermoon, có được tài lãnh đạo và năng lực quân sự vô song.
Trong chiến tranh, cô đã anh dũng bảo vệ Quel'Thalas khỏi cuộc xâm lược của quân Thiên Tai Quân Đoàn dưới sự lãnh đạo của death knight Arthas Menethil.
Tuy nhiên cuối cùng cô đã hi sinh.
Thay vì ban cho vị tướng anh hùng một cái chết nhanh chóng và vinh quang, Arthas Lich King đã rút linh hồn cô ra và biến nó thành một ma nữ banshee.
Một đội quân tay sai xảo quyệt và đầy thù hận của Lich King.
Khi khả năng kiểm soát của Arthas Lich King suy yếu, Sylvanas Windruner đã thoát khỏi sự kiểm soát này và đoạt lại cơ thể của chính mình.
Thề báo thù cho cái chết của mình, Sylvanas Winderunner tập hợp những vong linh nổi loạn khác và bắt đầu chiến đấu chống lại Thiên Tai Quân Đoàn.
Họ sẽ trở thành đội quân Di Vong Giả (Forsaken), với Sylvanas Windrunner là nữ hoàng.
Dưới quyền Sylvanas, Di Vong Giả Quân Đoàn gia nhập quân Horde và sau đó giúp tiêu diệt Lich King tại lục địa Northrend băng giá.
Cô ta tìm được một mục đích cao cả hơn cho một dân tộc đã từng chết đi sống lại và bị bỏ rơi
Nhưng Sylvanas Windrunner vẫn bị số phận điều khiển.
Sau một nội loạn đã giết chết nhiều thành viên Bộ Lạc khác, giờ đây nhiều đồng minh không còn tin tưởng Nữ Hoàng Ma Nữ nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.