Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Chương 132:




Kết án rất nhanh.
Người làm bạn qua mạng với Tiểu Sửu tiên sinh căn bản không phải là Trình Nguyên, từ đầu tới đuôi đều là Từ Hoàn Dương. Blog cũng không phải Trình Nguyên viết.
Trong lúc vô tình Tiểu Sửu tiên sinh phát hiện chân tướng, e sợ chuyện này liên lụy đến mình, ra nước ngoài tị nạn. Cùng năm, trong an bài hành trình của Từ Hoàn Dương liền có hạng mục tổ chức fan meeting ở các nơi trên toàn cầu. Vừa liên tưởng như vậy, chuyện mất tích hẳn là hắn cũng thoát không khỏi liên quan.
“Trạng thái tinh thần của Từ Hoàn Dương đã sớm xảy ra vấn đề, có điều hắn rất có năng lực, cả Chu Lực cũng không biết. Cũng giấu diếm được tất cả mọi người. Còn nhớ rõ trước đó anh đã nói không, muốn điên cũng phải có một lý do, chẳng hạn như tín ngưỡng sụp đổ.”
Cổ họng hắn ta phế đi, cái gì cũng xong đời. Ở tuổi tốt nhất.
Vô số ngày đêm, giấc mộng từng ảo tưởng, thiên phú đã từng có được, công thành danh toại vươn tay có thể chạm đến. Đều vỡ nát trong tích tắc.
Hắn không chịu nổi loại đả kích này, càng miễn bàn chuyện đã xảy ra sau đó —— lần thứ hai hắn trở lại trong phạm vi tầm nhìn của công chúng, có được hơn ngàn vạn fan. Hắn là ca thần. Thần thoại không thể dao động của giới âm nhạc.
Hết thảy nhìn như là của hắn, nhưng hết thảy đều không phải của hắn.
Chu Lực thân là người đại diện, càng là bàn tay sau màn đẩy hắn về phía vực thẳm.
Ngay từ đầu Chu Lực không nghĩ đến chuyện quá dài, ước nguyện ban đầu của hắn ta kỳ thật rất đơn giản, hắn ta chỉ muốn kiếm lại thời gian và hơi sức mà giai đoạn trước đã đầu tư vào Từ Hoàn Dương thôi. Chứ không phải ngay cả hợp đồng cũng không cách nào ký, toàn bộ đầu tư đều phế đi.
Lúc ấy ngay cả lãnh đạo cũng khuyên hắn ta “đừng phí thời gian, nên ném thì phải ném”, hắn ta không chịu, nói thế nào cũng phải ra cái album, thừa dịp vớt một khoản.
Không ngờ một lần vớt này, chính là nhiều năm như vậy.
Lần vớt này, vớt ra nhiều chuyện như vậy.
Chung quy phải nói, ngày đó Cố Duyên Chu coi như là đánh bậy đánh bạ.
Mỗi ngày Trình Nguyên sống đến hốt hoảng, dưới sự khống chế của thôi miên và thuốc phiện, đầu óc gã trở nên cực độ chậm chạp, Từ Hoàn Dương bảo gã làm gì gã liền làm gì đó. Bảo gã hát liền hát, gã tựa như con rối của Từ Hoàn Dương.
“Từ Hoàn Dương muốn hủy gã, cuối cùng lại biến gã thành bản thân hắn.” Thiệu Tư nói, “Gã là vết nhơ của hắn —— hiện tại mới hiểu lúc ấy hắn viết bài «Bóng dáng» kia đến tột cùng là có ý gì.”
Đây là một vòng tròn. Xoay tới xoay lui, cuối cùng vẫn xoay đến trên người mình. Trong đó trộn lẫn chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác.
Hủy diệt, ích kỷ, điên cuồng lại bệnh hoạn.
Cố Duyên Chu lại nói: “Thời gian Trình Nguyên tỉnh táo rất ít, khi gã tỉnh táo, gã muốn tìm cứu chuộc.”
Lúc bắt cóc Sanh Sanh, gã đúng là muốn giết nó. Nhưng mà đối diện khuôn mặt ấy, khuôn mặt đó biến ảo thành mấy khuôn mặt chớp lóe trong đầu gã. Gã đột nhiên tỉnh táo.
Nếu gã không tỉnh táo, cũng sẽ không chọn địa điểm ở quán bar Vamps.
Không biết mình có thể kiên trì bao lâu, gã ném Sanh Sanh ở nhà xưởng vứt đi, lái xe rời xa, chạy đến quán bar.
Thiệu Tư không hiểu: “Vì sao gã ngoan ngoãn nói cho anh biết?”
“Đánh.” Cố Duyên Chu nói, “Sau khi biết Sanh Sanh không ở nơi đó, anh đè gã đánh một trận, em không phát hiện mặt mũi gã có chút bầm dập hả?”
Thiệu Tư thầm nghĩ, em chú ý gã làm gì.
Chỉ nhìn anh.
“Không đánh gã, gã lại nổi điên.” Cố Duyên Chu thản nhiên nói, “Nói đến một nửa gã lấy dao chém lung tung, nói thêm hai câu gã không rên một tiếng trực tiếp đi phóng hỏa.”
Tuy rằng quá trình khúc chiết, nhiệm vụ cũng miễn cưỡng xem như hoàn thành.
Hệ thống nghe mà thổn thức: [mất đi giọng hát, còn khó chịu hơn chết sao? Sống thật tốt không được sao.]
[Vậy hàng năm liền không có nhiều người tự sát như thế rồi. Đối có vài người mà nói, sống còn khó hơn cả chết.]
[…]
[Là vậy sao?]
[Tôi trước kia,] hệ thống chậm rãi nói, [đem thọ mệnh của một tội phạm, cho một cô bé. Cô bé mắc bệnh bạch cầu, lúc đưa vào danh sách, trên đó viết cô bé sống không quá tháng sau. Tội phạm lẩn trốn rất nhiều năm, mà cô bé thì vừa qua khỏi sinh nhật năm tuổi, cầu nguyện muốn sống thêm hai ngày.]
Thiệu Tư nói: [vậy mày có làm được không?]
Hệ thống: [không thì cậu cho rằng vì sao tôi bị huỷ bỏ?]
Hệ thống lại lẩm bẩm: [hiện tại hẳn là cô bé đó đã làm bà nội rồi, đã nhiều năm như vậy. Cái giá của nghịch thiên cải mệnh thật sự rất lớn.]
Nhưng mà nó không tin số mệnh.
Nó ở trong trạm thu hồi phế liệu tự mình chữa trị thiệt nhiều năm, cũng không biết thế nào liền nhìn hợp mắt người này, có thể là do cậu bạn Thiệu Tư bắt đầu từ tiểu học đã đâm thọc cực kỳ bí mật nhỉ?
[Lại nói lúc tiểu học mỗi ngày cậu đi mách lẻo giáo viên, mách đặc biệt lợi hại, cả lớp đều không ai đoán được là cậu. Tốt nghiệp nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn còn đoán cái tên đáng ghét lúc trước là ai.]
Thiệu Tư nói: [có lẽ bởi vì tao đẹp trai?]
Trước kia cũng là không có biện pháp, hắn cũng không thể động thủ với người ta, hơn nữa con nít, mắng hai câu còn muốn khóc, vừa khóc liền đòi kêu phụ huynh, cực phiền.
Vì thế hắn liền biến thành vua mách lẻo.
[…]
[Ê.] Giọng điệu Thiệu Tư hiếm khi bình tĩnh, thậm chí có thể nói là dịu dàng: [cám ơn mày.]
Hệ thống: [ố ồ, hóa ra cậu cũng biết nói tiếng người hả.]
[Tao nghiêm túc. Tuy rằng bình thường mày không quá đáng tin, muốn chết không muốn sống, thời khắc mấu chốt còn rớt xích. Có đôi khi thật sự muốn đánh mày, vò mày thành một cục ném vào trong thùng rác, nhân tiện lại đạp hai phát.]
Hệ thống: [Cậu càng nói càng quá đáng nha.]
[vẫn cám ơn mày.]
Cho hắn dũng khí không tin số mệnh không hề chịu thua.
Có thể sống tiếp, là một việc thật tốt đẹp.
——-
Cách ngày.
“Trên mạng đều nổ tung rồi.” Lý Quang Tông cầm di động, nhấn vào màn hình cho Thiệu Tư nhìn, “Ca thần bị bắt, nhiệt độ đã nổ, bên công ty bọn họ muốn giấu cũng giấu không được, càng quậy càng lớn.”
Có cư dân mạng bình luận: đau lòng một loạt fan của “ca thần”, loại chuyện này, cả trong truyện cũng không dám viết, thệt kinh khủng.
Mắt Thiệu Tư không chớp một chút: “Hiện tại cậu đang đăng nhập nick của tôi hả?”
Lý Quang Tông: “… Đúng vậy, cậu muốn làm gì?”
Thiệu Tư: “Like cái đi, ngoan.”
“…”
Lý Quang Tông theo lời nhấn like, lại tiếp tục nói: “Vậy tôi lại đăng cái weibo nhé được không, cậu xem cậu này, tần suất đăng weibo hệt như xác chết vùng dậy vậy.”
Lý Quang Tông vừa định nói ‘nhìn người đàn ông của cậu kìa’, muốn lấy Cố ảnh đế đăng weibo cần cù chịu khó để thúc giục nghệ nhân nhà mình, lời vừa muốn từ miệng chạy ra ngoài, phát giác là lạ ở chỗ nào đó, lại nuốt trở vào: “Không đăng cũng được, không đăng cũng được.”
Hắn thiếu chút nữa quên Cố ảnh đế người ta cả ngày đăng mấy cái thứ gì!
Hoàn toàn là khoe vợ cuồng.
Tất cả đều là mùi yêu đương chua thối.
Con người Cố Duyên Chu kỳ thật có hơi tẩm ngẩm tầm ngầm, bình thường nhìn không ra, cũng không khoe khoang rõ ràng, chỉ là thường xuyên nhìn thấy chút gì đó liền tag Thiệu Tư.
Fan Thiệu Tư hiện tại đều ngồi xổm dưới mục bình luận của Cố Duyên Chu, tỷ lệ bắt được thần tượng còn lớn hơn chút.
Nếu Thiệu Tư hồi âm, thường là đều bình luận kiểu như: có bệnh, muốn chết, cút, block anh đó.
Lợi hại hết biết.
Lý Quang Tông nghĩ đến việc sáng nay gọi điện thoại cho người trong nhà, nói là muốn chuẩn bị hàng tết, hỏi hắn ngày mấy về đón năm mới, mọi người tụ họp: “Đúng rồi, sắp hết năm  —— ”
Thiệu Tư: “Cậu đang đòi tôi tiền lì xì hay là đòi thưởng cuối năm?”
Lý Quang Tông mặt lạnh: “Tôi muốn hỏi một chút xem tết cậu có an bài gì.”
Thiệu Tư: “Chắc ở nhà ngủ.”
Năm rồi cho dù là tết nhất thì hắn cũng còn có rất nhiều công việc, liên hoan tiệc tối của các đài, còn có rất nhiều buổi lễ cuối năm, cực kỳ bận.
“Không phải chứ, ” Lý Quang Tông thầm nghĩ tuy rằng mấy năm trước người này đều là như vậy, hắn cũng đã quen rồi, nhưng tình huống năm nay rõ ràng không giống, truy vấn, “Cậu đã có Cố ảnh đế rồi, còn ở nhà ngủ hả?”
Vì thế Thiệu Tư sửa miệng lại: “A, vậy đến nhà hắn ngủ?”
Lý Quang Tông: “…”
Thời gian nghỉ trưa vô cùng ngắn ngủi, Thiệu Tư ngồi phịch trong xe bảo mẫu, chơi hai ván game với Cố Duyên Chu, còn chưa xong, đạo diễn đã ở kia thu xếp xong: “Xêm xêm rồi, chuẩn bị chuẩn bị, chúng ta tiếp tục.”
[Ba Thiệu của mi]: off, không đánh nữa, ván này cho anh thắng.
[Cố Duyên Chu]: em đánh tiếp cũng không thắng được.
[Ba Thiệu của mi]:…
[Cố Duyên Chu]: trần thuật sự thật.
[Ba Thiệu của mi]: cút cút cút.
[Cố Duyên Chu]: hôn một cái.
Một ngày quay phim chấm dứt.
Trên đường về nhà, trời đã đen kịt, Lý Quang Tông cũng mệt mỏi, nghiêng đầu ngồi ở ghế phó lái ngủ.
Tiếng ngáy rung trời.
Thiệu Tư cố nén không nhấc chân đá lưng ghế dựa hắn ta.
Lúc đến nhà, Cố Duyên Chu cũng vừa trở về không bao lâu, anh kéo cửa phòng tắm ra, từ bên trong đi ra, bên hông chỉ quấn cái khăn tắm, tóc còn nhiễu nước, ẩm ướt theo cổ chảy xuống, giương mắt nhìn hắn nói: “Về rồi?”
Thiệu Tư nhìn có chút khô miệng: “Ừm.”
“Nước ấm chỉnh xong rồi, em thử xem.” Cố Duyên Chu dựa ở cửa phòng tắm, thấy Thiệu Tư muốn cởi quần áo, cũng không tránh ra, thẳng tắp nhìn hắn, miệng nói lòi vô nghĩa, “Hẳn là cũng tàm tạm, nếu cảm thấy lạnh thì xoay sang bên trái.”
Thiệu Tư cởi áo, trong khoảng thời gian này hắn sút mấy ký thịt, thoạt nhìn càng gầy: “Em cũng không phải lần đầu tiên tắm… anh nói xong chưa? Nói xong liền đi ra ngoài.”
Cố Duyên Chu không lùi mà tiến tới: “Vừa rồi anh suy nghĩ một chút, anh cảm thấy anh có thể tắm thêm một lần nữa.”
Thiệu Tư: “Anh bệnh hả?”
Cố Duyên Chu không chỉ nói ngoài miệng, hành động cũng rất nhanh.
Cuối cùng Thiệu Tư thiếu chút nữa trật eo trong phòng tắm: “Phắc, tư thế này anh xem ở đâu vậy… nhẹ chút…”
Đợt tắm này ước chừng một tiếng rưỡi, sau khi đi ra Thiệu Tư trực tiếp đổ ập lên trên giường, bị Cố Duyên Chu một phen vớt sang, cầm cái khăn mặt giúp hắn lau tóc: “Chưa khô, đừng nằm.”
Thiệu Tư híp mắt, không nói chuyện.
Cố Duyên Chu hỏi: “Nghe con trai chúng ta nói, năm mới em muốn tới nhà anh ngủ hả?”
Thiệu Tư: “Có nghĩ tới, có điều hiện tại em hơi đổi ý. Em muốn ngủ, không muốn bị người ta ngủ.”
“Vừa lúc ông nội của anh muốn gặp em, ” Cố Duyên Chu khoát khăn mặt lên trên tay, nhìn Thiệu Tư ban đầu buồn ngủ muốn chết, sau khi nghe được lời anh nói liền mãnh liệt mở to hai mắt.
Thiệu Tư: “Ông nội của anh… muốn gặp em?”
Cố Duyên Chu nói: “Ừm. Ông ấy ở nhà xem bộ phim… Thiếu phụ về thôn mà em đóng, xem qua một lần, nói muốn gặp em.”
Thiệu Tư: “…”
Xem bộ nào không tốt.
Lại chọn bộ đó, ấn tượng đầu tiên khẳng định trực tiếp hủy.
Cố Duyên Chu nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì, xoa xoa đầu hắn: “Đừng sợ, ông rất thích em. Ông nói lúc ông còn trẻ cũng từng nuôi heo ở nông thôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.