Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Chương 28:




“Có thể nói một chút về việc các anh và Vương XX…” Vẫn có phóng viên không chịu buông tha, một mực hỏi, “Còn có áo khoác lại là chuyện gì…”
Cố Duyên Chu tận lực dừng lại nghe phóng viên kia nói xong, tiếp đó giống như thật sự đang trả lời vấn đề của hắn ta, nghiêm trang chững chạc nói: “Lần này Mặt nạ đầu tư chế tác cũng là hạ vốn gốc, cảnh tượng trang phục toàn là tự thiết kế, cố hết sức khiến độ tái hiện đạt cao nhất.”
Thiệu Tư: “Hai tuần đầu chúng tôi vào đoàn không phải quay phim, mà là đi theo học tập tri thức chuyên nghiệp, chẳng hạn như tôi không quá hiểu biết về hí khúc, lần duy nhất học về cái này cũng là để ứng phó thử vai, căn bản không đủ dùng… Tiếp xúc mới biết được kinh kịch thật là một môn học vấn, mọi người có thời gian có thể phát huy phát huy quốc túy mạnh hơn.”
“Cho nên Mặt nạ, đáng giá mọi người chờ mong.” Cố Duyên Chu nói xong, giao micro cho Thiệu Tư.
Thiệu Tư tiếp lời: “Phải, đáng giá chờ mong.”
“Cái này đăng sao đây?”
Một trận im lặng qua đi, mấy truyền thông bắt đầu khe khẽ nói nhỏ thảo luận: “… Aizz, bản thảo nhà mấy người tính viết thế nào?”
“Tôi không biết tôi báo với cấp trên còn chưa có hồi âm cho tôi, Tiền tuyến giải trí mấy người tính làm sao?”
“Chúng tôi cũng không biết, hỏi ‘Giới giải trí sóng lật trời’ phía sau một chút đi…”
Anh trai “Giới giải trí sóng lật trời” phái lại đây khiêng máy quay, khóc không ra nước mắt: “Chúng tôi là chiếu trực tiếp…”

Nhưng mà bọn họ không có cơ hội tiếp tục rối rắm, Âu đạo mang người rất nhanh giết lại đây.
Đầu lĩnh chính là một ông lão ục ịch, cưỡi xe đạp, từ xa xa chạy lại, còn vươn ra một bàn tay chỉ vào bọn họ kêu: “Làm gì hả —— địa bàn của ông đây cũng dám giương oai, đều cút ra ngoài cho tôi, nói cậu đó, còn thất thần, trực tiếp tắt cái thứ rách nát của cậu cho tôi!”
“Cẩn thận một chút, ông đây mang mười tám vệ sĩ tới, đánh cho mấy người tìm không ra hướng bắc!”
Âu đạo xuất mã, truyền thông nhất thời như ong vỡ tổ tán loạn.
Mấy phút đồng hồ trước Trần Dương gọi điện thoại cho Âu đạo, hiện tại người đến, hắn coi như thở phào một hơi.
Mà Lý Quang Tông chưa từng gặp Âu đạo, trước đó theo Thiệu Tư đi thử vai cũng chỉ là chờ ở cửa, chợt nhìn thấy, nghẹn họng nhìn trân trối nói: “… Rất, rất có cá tính nha.”
Cố Duyên Chu đi lên trước một bước, chào hỏi: “Âu đạo.”
Thiệu Tư: “Chào Âu đạo.”
Âu đạo đậu xe đạp ở bên cạnh, phất phất tay với bọn họ: “Chào chào chào, tôi còn phải cám ơn các cậu, tuyên truyền cho phim của tôi lớn như vậy.”
Nói xong, Âu đạo đi qua chỗ bọn họ.
Cố Duyên Chu nói: “Ngài khách khí, mặc kệ nói thế nào, là chúng cháu mang đến phức tạp cho đoàn, thật sự xin lỗi.”
Điểm chú ý của Thiệu Tư lại ở trên người đám ‘vệ sĩ’ phía sau Âu đạo, hắn chưa từng thấy đạo diễn nào mang theo một đám vệ sĩ lên sân khấu, nhỏ giọng oán thầm: “… Hây dà, hắc đạo sao.”
“Nghĩ cái gì đó, ” Cố Duyên Chu đứng gần hắn, nghe được rõ ràng, anh đưa tay nhẹ nhàng búng búng trán Thiệu Tư, nói, “Đều là quần chúng.”
Thiệu Tư nghiêng nghiêng đầu: “Làm gì hả, đừng động tay động chân.”
Hắn vừa động, tay Cố Duyên Chu chẳng những không thu về mà ngược lại còn hung hăng xoa xoa đầu hắn.
“…” Thiệu Tư bĩu môi, không so đo với anh nữa.
Quần chúng.
Đâu ra quần chúng chuyên nghiệp như vậy, trái thanh long phải bạch hổ, thuần một sắc tây trang đen, mỗi người đều cao lớn thô kệch.
Thiệu Tư nói: “Hôm nay chúng ta lại không có quay phim, không phải nói bế quan tập huấn trước sao.”
Lý Quang Tông sờ sờ ót: “Vấn đề này tôi cũng muốn hỏi.”
“Những người đó hả, ” Âu đạo nói xong tiện tay chỉ sang hướng tây, “Đều là tôi hỏi mượn đoàn phim ‘Cổ hoặc tử’ cách vách. Lão Tề còn nói hơn ba trăm quần chúng đều tùy tôi thuyên chuyển… lão thật là có bệnh, đâu dùng đến hơn ba trăm, tôi cũng không phải ra chiến trường.”

Đơn giản tán gẫu vài câu, Âu đạo nói: “Đi đi, vậy các cậu tiếp tục chạy lên trước đi, chờ một lát tập hợp ở cửa đại sảnh.”
Bọn họ sao có thể tự mình ngồi xe bảo mẫu, để Âu đạo cưỡi xe đạp trở về. Thành điện ảnh lớn như vậy, đi qua cũng phải phí chút thời gian, huống hồ Âu đạo lại lớn tuổi.
Ban đầu ý kiến này là Cố Duyên Chu đưa ra, bảo Âu đạo ngồi xe anh, anh cưỡi xe đạp Âu đạo đi qua.
Trần Dương đương nhiên không đồng ý: “Xe đạp vẫn là tôi cưỡi đi, Duyên Chu cậu và Âu đạo ngồi xe.”
Cố Duyên Chu: “Anh xem náo nhiệt cái gì.”
Tối hôm qua Trần Dương vội vàng làm việc, gần như một đêm không ngủ.
Ở trong lòng Lý Quang Tông đem nam thần của mình khen một lần, khen con người đẹp trai tốt bụng, sau đó không chút nào mềm tay mà đẩy Thiệu Tư ra: “Nhanh lên, đoạt xe! Kính già yêu trẻ có biết không, cậu đứng ở đây làm gì.”
Đây chính là cơ hội cực tốt để đắp nặn hình tượng trước mặt đạo diễn đó!
Lên nào ba ba!
Kết quả cuối cùng hai cái xe bảo mẫu đều lái đi rồi, chỉ còn lại có Thiệu Tư và Cố Duyên Chu tranh chấp không dứt với xe đạp.
Thiệu Tư sờ sờ mũi, nhìn khoảng sân trống trải quanh thân, không tình nguyện nói: “Như vậy đi, chơi oẳn tù tì, ai thua đứng phía sau.”
Cái xe rách này, ngay cả chỗ ngồi phía sau cũng không có, chỉ có chỗ bánh xe sau có hai thanh đặt chân nhô ra.
Cố Duyên Chu cao thấp đánh giá hắn hai cái: “Chơi oẳn tù tì?”
“Ánh mắt gì hả?” Thiệu Tư nói, “Không thì đánh một trận?”

Thiệu Tư nắm quyền, kêu xong ‘kéo búa bao’, Cố Duyên Chu không chút do dự ra ‘bao’.
Thiệu Tư cúi đầu nhìn nắm tay không thay đổi của mình, nghẹn: “Làm sao anh biết tôi sẽ ra búa?”
“Đoán.” Cố Duyên Chu đẩy cái xe đạp đã dùng nhiều năm kia đi hai bước, thuận tiện giải thích, “Đoán cậu lười đổi tư thế tay, kết quả cậu còn thật sự lười đổi.”
Lười mở tay ra bao, hoặc là vươn hai ngón tay ra kéo.
Thiệu Tư: “…”
Hắn thế mà không biết phải nói lại cái gì.
Lý Quang Tông và Trần Dương giống hai hòn vọng phu, đứng ở cửa đại sảnh khu C căn cứ thành điện ảnh, chờ hai vị kia cưỡi xe tới.
Trần Dương tính khoảng cách một chút, nói: “Đã qua hai phút, sao còn chưa tới.”
Lý Quang Tông: “Sẽ không gặp phải papparazi nữa đi?”
Hai người im lặng chốc lát, đột nhiên kịp phản ứng, hai miệng một lời nói: “Chiếc xe kia có chỗ ngồi phía sau không?”
Không có.
Không có chỗ ngồi phía sau.
Thiệu Tư gian nan đứng trên thanh đặt chân có thể minh xác trả lời vấn đề này.
Hắn nắm bả vai Cố Duyên Chu, tùy ý làn gió nghênh diện thổi tới, thổi vào trong vạt áo hắn, lạnh đến run run.
“Còn rất xa đó.” Thiệu Tư đứng mệt, còn cảm thấy tư thế hiện tại thật ngốc.
Hắn hơi hơi xoay người nói bên tai Cố Duyên Chu, “Hai chúng ta đổi chốc lát nhé?”
Cố Duyên Chu: “Không thương lượng, có chơi có chịu.”
“… Chỉ chốc lát thôi.”
“Đừng nghĩ, tôi không muốn đứng ở phía sau hệt như tên ngốc đâu.”
Thiệu Tư nghẹn một hơi: “Anh mắng tôi là đồ ngốc à?”
Cố Duyên Chu cưỡi xe quẹo cua: “Cậu nhất định phải nói rõ ra sao?”
“Cố Duyên Chu!”
Đối mặt người phía sau tức đến khó thở gọi tên anh, Cố Duyên Chu cười khẽ đến không thể nghe thấy: “Lại nói, đã thật lâu không chạy xe đạp rồi.”
Sau khi vào nghề này, rất nhiều chuyện đều bị hạn chế.
Nói cái gì làm thế nào, luôn có người nhìn chằm chằm.
Có đôi khi đi dạo phố chọn quà sinh nhật cho Sanh Sanh, vận khí không tốt bị người ta nhận ra, còn tạo thành bạo động trung tâm thương mại.
“Anh nhất định càng chưa nếm thử cảm giác đứng ở phía sau xe đạp, càng tự do hơn.”
Thiệu Tư vẫn cứ không chịu buông tha, kiên trì nói, “Nói nghiêm túc, anh có muốn thử một chút hay không.”

Mấy phút đồng hồ sau, Lý Quang Tông từ xa xa nhìn thấy ba Thiệu nhà hắn hạc trong bầy gà đứng đón gió, tay áo bay tán loạn.
“Làm gì đây hả, ” Lý Quang Tông nói xong lén dùng di động chụp được thời khắc mang tính lịch sử này, còn nhịn không được cười ra tiếng, “Ha ha ha ha ha ha như vậy nhìn siêu ngốc, Thiệu Tư cậu cũng có hôm nay.”
Chuyện đầu tiên Thiệu Tư làm sau khi xuống khỏi xe đạp, chính là soi cánh cửa sổ thủy tinh ở đại sảnh chỉnh tóc.
Hôm nay hắn ra cửa vốn dĩ là kiểu tóc có hơi hai mái, hiện tại toàn bộ phần trán lộ ra bên ngoài, không có một sợi tóc nào may mắn thoát khỏi.
Cố Duyên Chu từ bên cạnh hắn đi qua, một tay vò đầu tóc hắn mới vừa chỉnh xong thành cái ổ gà. Thiệu Tư ôm đầu kêu: “Anh đừng lộn xộn.”
“Suy xét việc cắt cái đầu đinh đi, bớt việc.” Cố Duyên Chu nói xong, thân hình ngừng lại, đứng ở bên cạnh hắn, trong cửa sổ thủy tinh nhất thời chiếu ra bộ dạng hai người bọn họ.
Thiệu Tư: “Không cân nhắc, cám ơn.”
Trần Dương không biết là do mình quá mẫn cảm hay là gì, luôn cảm thấy giữa hai người này có một loại không khí nói không được, nhìn không thấy. Hắn vỗ vỗ Lý Quang Tông: “Quan hệ giữa bọn họ tốt vậy hồi nào thế?”
Lý Quang Tông hốt hoảng đáp: “… Đúng vậy, thật hâm mộ thật ghen tỵ.”
Trần Dương: “…” Cảm giác người này cũng không đúng lắm.
Phòng họp ở lầu hai, Âu đạo vốn dĩ muốn cho mấy diễn viên chính làm quen nhau trước một chút.
Nữ chính là sinh viên tốt nghiệp học viện hí khúc, tên Diệp Tuyên. Bình thường rất khiêm tốn, tuy rằng cũng đóng phim nhưng bất quá đều là mấy nhân vật nhỏ. Mọi người đều suy đoán, cô có thể dựa vào bộ phim này nhảy vọt biến thành phượng hoàng hay không.
“Tốt, hiện tại người đều đến đông đủ, ” Âu đạo đứng ở phía trước, tay chống trên bàn nói, “Mọi người tự giới thiệu trước một chút đi?”
Cố Duyên Chu xung phong, một phen tự giới thiệu ngắn gọn rõ ràng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Đến phiên Thiệu Tư, trong phòng hội nghị đột nhiên có một người xông tới.
Dương Trạch ngay cả cửa cũng không gõ đã trực tiếp đi tới, ánh mắt hắn ta đảo qua Thiệu Tư và Cố Duyên Chu, cuối cùng dừng ở trên người Âu đạo, ngực kịch liệt phập phồng: “Âu đạo, vì sao đổi cháu đi? —— vì sao?”
Trong một đêm hắn ta liền biến thành trò cười, trước đó tiêu tiền mua hot search mướn thuỷ quân, đều gậy ông đập lưng ông.
Âu đạo cũng là tính tình thẳng như ruột ngựa, không e dè ở đây nhiều người: “Cậu mua đề, mà còn không biết xấu hổ hỏi tôi vì sao đổi cậu. Đừng nói lúc ấy tôi với cậu còn chưa có ký hợp đồng, cho dù ký rồi, tôi cũng tình nguyện bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho cậu. Tôi không cho phép trong đoàn có một người như cậu.”
Trên mặt Dương Trạch một trận xanh một trận trắng, hắn ta là lén Tề Minh đi tới đây. Lúc ấy chỉ kịp nghe được một câu hắn bị đổi, nhất thời đại não sung huyết không thể tự hỏi, chỉ có thể vội vội vàng vàng lại đây.
Nhưng không biết hết thảy đều là do việc hắn và Tề Minh làm bị bại lộ.
“Đứa trẻ, giữ mặt mũi chút.” Âu đạo nói, “Lăn lộn trong giới này, không phải lăn lộn như vậy.”
[Đạo diễn này thật ngay thẳng,] hệ thống nghe mà nhịn không được, [tôi cảm thấy có một đối tượng nhiệm vụ đang đi xa chúng ta.]
[Đối tượng nhiệm vụ? Hắn ta?] Thiệu Tư bĩu môi, [tôi tình nguyện không kiếm được mạng cũng không muốn sống chung một chỗ với người như thế, tuyệt đối giảm thọ, thu không bằng chi.]
Hệ thống: [cậu đã tùy hứng như vậy, tôi chỉ có thể nhảy qua Dương Trạch, công bố đối tượng nhiệm vụ kế tiếp.]
Thiệu Tư không khỏi đứng thẳng: [đối tượng nhiệm vụ? Nơi nào?]
[Từ tay trái cậu tính qua, thứ ba.]
Ánh mắt Thiệu Tư lướt qua phó đạo diễn và biên kịch, dừng trên một người an tĩnh thanh tú, nhìn như không có cảm giác tồn tại.
—— Diệp Tuyên.
Sau khi Dương Trạch bị vệ sĩ ‘mời’ ra ngoài, Thiệu Tư một lần nữa bắt đầu tự giới thiệu.
Diệp Tuyên luôn cảm thấy ánh mắt người trước mặt giống như biết nói, hơn nữa ánh mắt cố ý vô tình dừng ở trên người cô, cười với cô, khóe mắt khẽ cong.

[Thiệu Thiệu, tôi đã muốn nói từ rất lâu rồi, mỗi lần cậu tiếp cận con gái đều là thủ đoạn này.] hệ thống khinh thường nói, [thật cứng nhắc.]
Thiệu Tư: [nhưng mà lần nào cũng đúng.]
Đến phiên Diệp Tuyên tự giới thiệu, cô có vẻ hơi câu nệ, hơi xoay người khom lưng với mọi người: “Chào mọi người, tôi là Diệp Tuyên.”
Có thể là do hàng năm hát kinh kịch, lúc cô nói chuyện âm cuối có hơi đánh vòng, tinh tế, hàm ý dài lâu.
Có loại cảm giác bén nhọn và dịu dàng trộn cùng một chỗ, nhưng không có vẻ không hợp.
Diệp Tuyên.
Người này ở trong giới không có tiếng tăm gì, một lòng hát hí khúc.
Sau lưng cô ta, lại sẽ có câu chuyện gì.
Hệ thống: [nhiệm vụ bắt đầu, không có kỳ hạn, không có manh mối.]
Hệ thống: [phần thưởng nhiệm vụ, hai năm.]
«Mặt nạ» là bộ phim dân quốc, nữ chính và nam thứ đều là con hát, nam chính là quan quân, đơn giản mà nói, chính là một tình yêu tay ba.
Nhân vật phức tạp nhất trong này, không phải hai nam chính, mà là nữ chính.
Đoạn nội dung cuối cùng, ngoài tường cao gió lửa nổi lên bốn phía, cô ta mặc một thân diễn phục, ngồi ở trong đại viện vẽ mi cho mình.
Sau đó cầm súng, xoay vòng, hát một bài «Phong xuy hà diệp sát».
“Long hoa trên trời sẽ héo tàn… gấm vóc khắp chốn vốn là giả, cạm bẫy đều là ta đây tự đùa giỡn, núi Mãng Linh dây buộc dây treo, lãng phí mấy bộ áo cà sa… Mặc cho ta rửa sạch duyên trần, chơi đùa giới luật. Muôn vàn nào sinh nào diệt nào mê nào ngộ, mặc người làm sao giãy dụa, ngôn ngữ văn tự sai lầm.”
Hát đến cuối cùng, cô ta nhét khẩu súng vào miệng, ca từ dừng ở hai chữ ‘giãy dụa’, bởi vì há miệng, thậm chí mất âm, nghe vào có vài phần buồn cười.
Sau đó cô ta không chút do dự bóp cò súng.
—— ‘Pằng’.

Đoạn tình tiết này, bất luận Thiệu Tư lật xem bao nhiêu lần, trong đầu cũng nghẹn đến hoảng.
Bởi vì nữ chính và nam thứ nghề nghiệp giống nhau, cho nên Thiệu Tư chiếm món hời lớn, ngoại trừ giáo viên hí khúc mà Âu đạo mời cho hắn, hắn còn có thể thỉnh giáo Diệp Tuyên ở bất cứ chỗ nào không hiểu.
Chỉ cần có cớ để tiếp cận cô, hắn liền có nắm chắc moi ra vài thứ từ trong miệng cô.
Diệp Tuyên là một cao thủ hát hí khúc, diễn xuất lại không có gì nổi bật, cho nên lúc Thiệu Tư học lớp hí khúc, Diệp Tuyên ở cách vách học diễn xuất.
Buổi sáng lên lớp, giáo viên chủ yếu dạy hắn rất nhiều tri thức trụ cột, chờ đến lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Thiệu Tư uống nước hỏi Lý Quang Tông: “Nam thần của cậu đang học gì? Hắn lại không cần hát hí khúc, diễn xuất cũng không thành vấn đề.”
Lý Quang Tông không hổ là fanboy, nhất cử nhất động của Cố Duyên Chu đều dưới sự giám thị của hắn ta, hắn ta trả lời: “Tự dạy lớp diễn xuất cho Diệp Tuyên.”
Thiệu Tư thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước: “…”
Âu đạo thật đúng là tận dụng mọi thứ.
Vì thế Thiệu Tư mặc một thân trang phục diễn đỏ thẫm đi qua cách vách, ở cửa chợt nghe thấy Cố Duyên Chu đang nói gì đó: “Cô ngẫm lại, trên thế giới này cô giống như cái xác không hồn, thậm chí từ đầu tới đuôi cô còn chưa từng giãy dụa… cô vẫn luôn khinh thường tình yêu của hai người bọn họ, cô lập bẫy hại chết bọn họ, vào lúc đó tâm tình cô là thế nào?”
Diệp Tuyên nhỏ giọng trả lời: “Vặn vẹo? Tôi là một người vô tình ư?”
“Cô có tình, ” Thiệu Tư đẩy cửa vào, lúc nhấc chân vạt áo lắc lư một chút, màu đỏ ấy đỏ đến độ có hơi chói mắt, “Tình cảm của cô đều ở trong vở diễn… Nhưng hiện thực và diễn hoàn toàn khác nhau, cho nên cô không biết cô nên sống như thế nào.”
“Cô là người duy nhất không mang mặt nạ trong toàn bộ kịch bản, bởi vì cô căn bản không có mặt của mình. Lúc cô diễn Ngu Cơ, cô chính là Ngu Cơ. Lúc cô diễn Tô Tam, cô chính là Tô Tam.”
“Cô vĩnh viễn sống trong vở diễn.”
Diệp Tuyên: “…”
Cố Duyên Chu buông kịch bản xuống, nhìn Thiệu Tư: “Cậu nói như vậy, cô ấy nghe không hiểu.”
Thiệu Tư: “Nghe không hiểu?”
Diệp Tuyên gật gật đầu.
“Ồ, vậy cô coi như cái gì tôi cũng chưa nói đi, cái này vẫn là phải dựa theo chính mình lý giải, ” Thiệu Tư sờ sờ mũi, chuyển lời nói: “Giữa trưa có rảnh cùng ăn một bữa cơm không? Có vài thứ thuộc về chuyên môn, muốn hỏi cô một chút.”
Lời này rõ ràng là Thiệu Tư nói với Diệp Tuyên, Cố Duyên Chu lại đóng kịch bản, nghiêm túc trả lời hắn: “Đi đâu ăn? Vừa lúc tôi cũng có chút đói bụng.”
“…” Hoài nghi người nọ là cố ý.
Thiệu Tư nghĩ nghĩ nói: “Quán mì dưới lầu? Tương đối gần, sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian.”
Bọn họ tập huấn chỉ có hai tuần lễ, lượng công việc tương đối lớn, bình thường đều là cần hai ba tháng, cũng không biết Âu đạo là quá mức tự tin với bọn họ hay là gì… chỉ định hai tuần lễ.
Diệp Tuyên là một cô gái nhìn văn văn tĩnh tĩnh, rất thanh tú, ở chung lâu, Thiệu Tư lại cảm thấy trong bản chất cô có chút lạnh nhạt.
Thời gian một bữa cơm, mới đầu Thiệu Tư còn thật sự làm bộ làm tịch hỏi vài vấn đề chuyên môn, Diệp Tuyên kiên nhẫn thay hắn giải đáp: “… Xướng, niệm, tố, đả, là kiến thức cơ bản khi biểu diễn kinh kịch.”
Sau khi hỏi xong mấy vấn đề, Thiệu Tư lại hỏi một ít vấn đề linh tinh như ‘vì sao cô lại lựa chọn học viện hí khúc’, Diệp Tuyên đều nói hàm hồ hai ba câu cho qua.
Sau đó cô không lên tiếng ăn xong mì, để đũa xuống muốn trả tiền, Thiệu Tư ngăn thế nào cũng không ngăn được.
“Không có đạo lý nào để hai người trả tiền cả, mong hai người đừng làm khó dễ tôi.” Diệp Tuyên nói xong, bỏ tiền xuống đi mất.
Lúc này Thiệu Tư mới ý thức được, cô gái nhỏ này cũng không dễ nói chuyện như thoạt nhìn.
Cố Duyên Chu nhìn hắn, dùng đũa gõ gõ bàn: “Hoàn hồn, người đã đi rồi còn nhìn.”
Thiệu Tư mặt không đổi sắc: “… Tôi đang nhìn thời gian, trên tường bên kia treo đồng hồ, cách khá xa nhìn không rõ lắm.”
Cố Duyên Chu gắp một đũa mì, không có vạch trần hắn.
Kết quả hai người ăn mì xong, lúc tính tiền chạy lấy người, Cố Duyên Chu ngồi ở trên ghế, đột nhiên nói một câu: “Tôi phát hiện cậu rất thích trêu hoa ghẹo bướm.”
“…”
Dưới chân Thiệu Tư thiếu chút nữa bị trượt, hắn gian nan ổn định lại, hoài nghi mình có nghe lầm hay không: “Cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.