Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Chương 67:




So sánh với nhóm Thiệu Tư, bên Tần Thiếu Quyết mới gọi là thê thảm.
Sau khi bọn họ lấy được tiền xe liền chạy ra ngoài ghé vào tiệm ăn, mỗi người một bát mì vằn thắn, chờ ăn xong rồi, bị tiệm ăn báo cho biết tiền này không thể dùng.
Tổ chương trình tự nhiên đã nói trước với các tiệm buôn, mấy tờ “đạo cụ” cũng là mượn từ ngân hàng, nhưng vì hiệu quả chương trình, phân đoạn đột phát này cũng không có viết trong kịch bản gốc.
“Tôi nói mà, chương trình này sao lại tốt bụng thế, một trăm đồng lận đó, nhiều tiền như vậy.” Tần Thiếu Quyết cầm tiền giả, vẻ mặt vượt quá sức tưởng tượng, “Anh trai camera à, anh tới đây, gần một chút, cho nó một cái cận cảnh. Thật hố hàng. Ông chủ à bọn cháu làm thế nào giờ, toàn thân cao thấp của bọn cháu cũng chỉ có một trăm, mà một trăm này còn là giả…”
Diễn xuất của ông chủ không ra làm sao, đối diện màn ảnh hơi có vẻ xấu hổ, nói mấy câu âm điệu cũng đều là ngang phè: “Các cậu tiêu phí tổng cộng hai mươi tám nguyên trong tiệm, như vậy đi, một nguyên rửa hai mươi cái chén đĩa, chừng nào rửa xong là các cậu có thể đi.”
Trải qua hai bên bàn bạc, bốn người tổ B bọn họ đều đồng ý ở lại rửa chén để trả tiền.
Trong di động của ba tổ trưởng tổ chương trình đều trang bị GPS định vị, lúc này khoảng cách của hai tổ A, B trên màn hình càng ngày càng gần.
Mắt An Ân rất sắc, cô đi tới vươn tay chỉ: “Đội trưởng anh nhìn xem, đó là tổ B sao.”
Tổ B cách bọn họ chỉ một con đường cái, cửa thủy tinh của “tiệm ăn Sa Huyền” mở rộng, trong không gian nhỏ hẹp đứng sừng sững bốn người đàn ông cao to, trên người mặc đồ rằn ri, càng bắt mắt. Bốn người túm tụm nhau, đối diện là một người đàn ông xa lạ, không biết đang thảo luận cái gì.
Thiệu Tư nheo mắt lại: “Không phải là họ tới ăn cơm chứ.”
Cố Duyên Chu: “Đi qua nhìn xem?”
Thiệu Tư vui vẻ tiếp nhận đề nghị này: “Cũng tốt, đi qua cười nhạo một chút.”
An Ân: “… Hai anh thật xấu.”
Lúc bọn họ băng qua đường cái đi vào trong tiệm, tổ B đang cò kè mặc cả với ông chủ: “Một đồng hai mươi cái chén đĩa có phải hơi nhiều hay không, giảm giá đi ông chủ, mười cái thế nào. Bọn cháu còn vội vàng chạy đi, nếu không thể tới đúng hạn sẽ bị trừng phạt, chú không thể thương hại bọn cháu sao.”
Sắc mặt ông chủ có chút buông lỏng.
“Mười cái cũng quá ít rồi.”
Thiệu Tư tựa vào bên cửa thủy tinh, tay khoác lên cửa sổ, ngón tay hơi cong, chen miệng vào.
Tần Thiếu Quyết nhìn lại: “Nè nè nè, anh Thiệu anh như vậy không quá phúc hậu đi —— đội trưởng Cố anh quản hắn đi.”
Cố Duyên Chu tự nhiên là vô điều kiện đứng bên phía đồng đội của mình: “Mười cái quả thật quá ít, ông chủ à chú đừng mềm lòng, cách thời gian bọn cháu tập hợp còn sớm.”
Thiệu Tư nhấc chân bước vào, tính kế: “Hoặc là rửa thêm vài cái bát, thuận tiện kiếm được lộ phí luôn… lộ phí của các cậu còn chưa có tung tích nhỉ?”
Hắn nói lời này thuần túy là bỏ đá xuống giếng, ai ngờ mấy người tổ B đều có chỉ số thông minh nan giải, thế mà lại nghiêm túc tự hỏi đề nghị này.
“Đúng vậy, lộ phí cũng không có tung tích, chúng ta dứt khoát rửa luôn đi, không phải là một người ba trăm cái chén đĩa thôi sao.”
“Cậu nói như vậy hình như có chút đạo lý…”
Có thể là bởi vì lạnh, bên trong đồ rằn ri của Thiệu Tư còn thêm một cái áo thun màu đen, vạt áo nhét trong quần, bởi vì thân hình hơi gầy, đồ rằn ri thoạt nhìn có chút rộng, từ trong cổ áo có thể nhìn thấy một chút hình dáng màu đen.
Trước đó lúc thay quần áo là dùng phòng trang điểm chung, trong phòng trang điểm cũng không có nhiều gian để cho bọn họ chuyên dùng thay quần áo, lại thêm mọi người đều là đàn ông, không có gì mà không tốt, cho nên bọn họ đều thẳng thắn thành khẩn gặp người.
Một trận thay quần áo xong, khiến Tần Thiếu Quyết ấn tượng sâu nhất chính là cơ bụng của Cố Duyên Chu và eo của Thiệu Tư.
Tần Thiếu Quyết kinh ngạc phát giác mình ngẩn người với hai vị này hơi bị lâu, vội vàng xoay đầu lại nói: “Được rồi sắp không còn kịp rồi, mấy cậu đừng buôn chuyện nữa, nhanh chóng tẩy rửa đi.”
Cửa hàng này tuy rằng nhỏ, phòng bếp lại bố trí rất sạch sẽ.
“Số chén đĩa này, chồng cao như vậy, ” một tổ viên khác vén tay áo lên, khoa tay múa chân trong không khí hai cái, “Cái này phải rửa tới khi nào, lại nói tiệm mấy người bình thường thực sự có nhiều người đến ăn như vậy sao, ông chủ à có phải ông biết chúng tôi sắp tới, cố ý để chén đĩa hai tháng không rửa hay không?”
Tần Thiếu Quyết tay đầy bọt, xáp tới gần màn hình hóa thân làm sứ giả chính nghĩa, thuyết giáo: “Lại nói, đoạn thời gian trước tôi nhìn thấy một tin tức, nói có một ông cụ cực cực khổ khổ bán đồ ăn, lại lấy được một tờ tiền giả… Có thể là cố ý, bởi vì nhìn ông cụ không quá hiểu biết, aizz thật sự là rất đau lòng, cho nên các bạn khán giả trước TV, mọi người phải có chút lương tâm…”
Nói xong, hắn lại tự nhủ hai câu: “Nước này thật sự là rất lạnh, đông cứng tay, nhưng mà vì duy trì lương tâm của mình, chén đĩa vẫn phải rửa xong.”
Tần Thiếu Quyết là khách quen của các show tổng hợp, trước kia thành tích quay phim thường thường, chủ yếu là dựa vào fan show tổng hợp, khi ngốc khi ngơ khi bựa, duyên khán giả tốt đến không có bạn bè.
Cố Duyên Chu ở cửa nhìn chốc lát, quay đầu nói với Thiệu Tư: “Thế nào, cười nhạo đủ chưa.”
Thiệu Tư: “Đủ.”
“Được, chúng tôi đi trước, các cậu cố lên.”
Nhóm Cố Duyên Chu mới vừa đi, Tần Thiếu Quyết rửa chén đĩa mới muộn màng phát hiện: “Ái, không phải, lộ phí của bọn họ đâu ra? Kiếm như thế nào? Vì sao chúng ta phải ở trong này khổ cực rửa chén đĩa?”
Lúc bọn họ khó hiểu không được giải đáp, còn chưa biết mình bị cái nhóm xoát mặt lấy Cố Duyên Chu cầm đầu kia dẫn vào cống ngầm, thì nhóm xoát mặt đã thuận lợi ngồi trên xe bus.
“Trạm số 13, ” Thiệu Tư đội mũ khẩu trang, vừa lên xe liền đi xuống hàng cuối cùng, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu mở bản đồ di động, hắn nhìn chốc lát, vươn tay đẩy đẩy Cố Duyên Chu, “Tôi đặt nhắc nhở đến trạm.”
Thiệu Tư nói xong, trực tiếp đưa tay nhét một bên tai nghe điện thoại vào trong lỗ tai Cố Duyên Chu: “Anh chú ý chút, tôi sợ tôi đang ngủ không nghe được thông báo.”
Cố Duyên Chu theo tay hắn, điều chỉnh vị trí tai nghe một chút: “Em lại muốn ngủ à?”
Thiệu Tư vô cùng thản nhiên: “Ừm, mệt.”
Đường tới trạm 13, hơn nửa tiếng, An Ân ngồi bên cạnh bọn họ càng cảm thấy mình giống cái bóng đèn. Sau khi Thiệu Tư ngủ vốn dĩ ngả đầu sang phía bên cô, cô vừa xoay đầu nhìn qua, liền nhìn thấy Cố Duyên Chu vươn tay chụp tới, bàn tay dán trên đầu Thiệu Tư, kéo cả người hắn sang phía mình.
Cái này cũng coi như bình thường —— dù sao thì một người đàn ông như Thiệu Tư quả thật không tiện dựa sang phía con gái, mới đầu An Ân không nghĩ nhiều, nhưng mà Cố Duyên Chu lại “thuận tay” giúp Thiệu Tư chỉnh chỉnh tóc.
An Ân: “…”
Hưm…
Vi diệu.
Lúc bọn họ đến cửa số 2 núi Võ Dương, những người khác đều còn chưa tới. Theo lý mà nói tổ bọn họ phải là hạng nhất, nhưng bởi vì Dương Vũ tách khỏi bọn họ, bọn họ cũng không biết người kia đang làm cái gì, chờ vài đội ngũ đều đến đông đủ hắn mới lững thững đến muộn.
Đạo diễn: “Hạng nhất là tổ C, đặc biệt thưởng cho một tấm bản đồ. Tổ A thật đáng tiếc, cách hạng nhất chỉ có một bước xa.”
Dọc theo đường đi Dương Vũ đều thêm cảnh cho mình, chạy khắp nơi, còn luôn cố ý khiến người ta nhận ra, đi vài bước đã bị một đám fan vây quanh xin kí tên. Cameraman chạy theo hắn, thiếu chút nữa mệt chết.
Đại khái là hắn muốn xây dựng cho mình một hình tượng “nhân khí bùng nổ còn không cẩn thận đi lạc khỏi đồng đội”, vừa hưởng thụ fan truy đuổi, vừa làm bộ phiền não: “Làm thế nào đây, tôi không thể phân thân luôn.”
Sau khi mấy nhóm người vào núi, tất cả đều bận rộn thăm dò địa hình, tìm doanh địa của mỗi người, thuận tiện dự trữ vật tư buổi tối cần dùng.
Dựa theo kịch bản, bọn họ liền đi loạn khắp nơi, sau đó hái hái rau dại, tự kê cái nồi nấu đồ ăn, buổi tối ngủ lều trại, toát ra một loại cảm giác đời người vô cùng tuyệt vọng lập tức đói chết ở chỗ này cả đời không đi ra ngoài.
Nhưng mà ai bảo tổ chương trình gặp được hai vị đại gia không ra chiêu theo kịch bản kia chứ.
Thiệu Tư đi theo nửa vòng, cũng đã lười đi tiếp: “Tổ trưởng, chừng nào chúng ta dựng lều.”
Cố Duyên Chu vươn tay với hắn, lấy thân phận một đội trưởng, dung túng nói: “Giả bộ đi thêm một lát đi, đứng lên đã.”
“Người kia hái rau dại hái thật hăng hái, ” Thiệu Tư ngồi xổm không đứng dậy, rút một cọng cỏ đuôi chó, cầm ở trong tay quơ quơ, “Cái này thật sự có thể ăn à? Nước sông cũng không sạch sẽ, rửa như thế nào.”
Dương Vũ muốn biểu hiện thật tốt, nhưng mà hắn đào một rổ rau dại về, rất nhanh phát hiện mình gia nhập một nhóm cao tuổi.
“Mấy người đang làm gì đó?” Hắn bỏ rau dại vào trong nồi sắt, xoay người hỏi.
Thiệu Tư nắm một góc lều trại, đang cố định, vội vàng tranh thủ thời gian trả lời hắn ta: “Chúng tôi muốn nghỉ ngơi.”
Dương Vũ: “…”
Thiệu Tư: “Hơn nữa trời cũng sắp tối rồi.”
Dương Vũ nhìn đồng hồ, xác định bây giờ là buổi chiều ba giờ rưỡi.
Mà bên ngoài còn trời trong vạn dặm.
Thời gian một buổi chiều rất nhanh liền qua.
Buổi tối quay cảnh đêm xong, mọi người kết thúc công việc về khách sạn lâm thời ở tạm một đêm, sáng sớm ngày mai còn quay phim.
Qua hôm nay quan hệ giữa An Ân và hai vị ảnh đế đột nhiên tăng mạnh, lại thêm tính cách cô cũng rất tốt, tuy rằng nhìn yếu thế nhưng kỳ thật cách làm người rộng lượng.
Trên đường trở về, bọn họ đang nói về chuyện hôm nay Dương Vũ hoàn toàn bị chơi xỏ đến ngu người, An Ân đã sớm không quá thích Dương Vũ, cười đến đau bụng: “Hắn thật là, muốn thêm cảnh cho mình cũng không có chỗ để thêm…”
Cố Duyên Chu đưa qua một chai nước cho cô: “Có cảm thấy đi theo chúng tôi rất nhàm chán hay không?”
An Ân tiếp nhận, cười nói: “Cám ơn, chỗ nào lại vậy, nhìn anh và anh Tư chơi game, rất vui.”
“Hôm nay là vận may của tôi không tốt, ” vốn dĩ Thiệu Tư đã sắp ngủ gục, nghe được hai chữ ‘chơi game’ liền chống mí mắt nói, “Bình thường tôi đặc biệt lợi hại.”
Cố Duyên Chu liếc hắn một cái: “Đó là lúc nào?”
“… Lúc không có anh.”
Mấy người bọn họ đang trò chuyện, Tề Minh gọi một cú điện thoại tới: “Chuyện nói trước đó cậu suy xét xong chưa? Hiện tại quyết định nhân vật, bên kia thúc giục rất gấp, hai tháng nữa là quay rồi, cậu cho cái tin chính xác đi.”
“Tôi suy nghĩ thêm một chút.” Thiệu Tư nói suy nghĩ một chút cũng chỉ là hoãn binh, không thì hắn không có lý do gì đi gặp Tề Hạ Dương, cũng không moi ra được gì từ miệng Tề Hạ Dương.
Hắn nghĩ vậy, cảm thấy mình nên gia tăng chút động tác. Tay Thiệu Tư chống đầu, mắt nửa khép nói: “Tác giả kia, chừng nào anh an bài cho tôi gặp?”
Hiển nhiên là Tề Minh không ngờ Thiệu Tư còn nhớ rõ việc này, có điều gã cũng không nghĩ nhiều: “Như vậy đi, chờ ngày mai cậu trở về… không được, ngày mai cậu về quá muộn, ngày kia đi, ngày kia tôi an bài hai người gặp mặt một lần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.