Vực Ngoại Thiên Ma

Chương 1: Cự phú chi nữ




Ngày mười tháng tám, tại kinh đô Nhật Bản.Từ trong không gian sâu thẳm vô tận, một ánh sáng rực rỡ chói mắt xoay vần di động, giống như ánh sáng của mặt trời vậy.Cô đang giãy giụa, chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có ánh sáng chói làm người ta khó mở mắt.
Cô muốn kêu, thanh âm đến chỗ yết hầu liền biến mất chẳng còn vết tích, chẳng có chút nào phát ra, cô ấy chẳng cảm thấy chút đau khổ nào, bởi vì căn bản không cảm giác được vật gì, chỉ giống như sự tồn tại của hư không.Nghĩ đến ly khai, quầng sáng của luồng sáng ấy hợp thành cái lưới vây, sức từ trường khiến cô muốn rời đi nhưng không được.Một ý niệm kỳ quái khởi lên trong lòng cô:“Ta thành công rồi!”Sự sợ hãi khủng khiếp lại trào lên, đây lại không phải là ý niệm của cô, hay giống như một người khác lợi dụng thần kinh não của cô, một ý nghĩ khác lại khởi lên rằng:“Mau chụp lấy cô ta! Ngươi thấy được cái gì?”“Ta thấy được rồi, đó là một thế giới mĩ lệ, vật thể kì dị, sinh mạng đầy rẫy.”Cùng một thời gian trong óc cô hiện lên những hình ảnh mĩ lệ, thời thiếu niên sống ở quê hương hào hoa nơi Hokkaido, Nhật Bản, ba năm về trước lần đầu đi du lịch thăm Phi châu, sông núi tráng lệ, in trong kí ức những hình ảnh đẹp, như một khí cầu đứt dây bay lên khỏi vực thẳm của tiềm thức.
Trong chớp mắt chợt hiện ra trước mắt, như có người dựng dậy ký ức trong não bộ.Tiếp đó, một luồng cảm giác lạnh băng đầy tà ác và tham lam trào khỏi mặt đất của tâm linh.Cô lại chịu đựng không dứt, cái chết đang giãy giụa, không phải cái giãy giụa của tay chân, mà là cái giãy giụa của linh hồn, cái giãy giụa trong cơn ác mộng.“Chụp lấy cô ta, không được để cô ta chạy thoát!”“Không! Tôi còn chưa hiểu kết cấu của cô ta!”“A!” – Thanh âm cuối cùng cũng lờ mờ từ trong miệng cô ấy phát ra.Cô ấy bật ngồi dậy, kịch liệt thở dốc, đầy mình mồ hôi lạnh, đập vào mắt là căn phòng bệnh an toàn và yên lặng, chuyện vừa qua chỉ là một giấc mộng đáng sợ, chỉ có điều đó là loại giấc mộng rất thực.Loại cảm giác sợ hãi đó vẫn vây quanh không chịu rời, âm hồn bất tán.“Bộp!”Cánh cửa bị đẩy mở ra.Cung Trạch y sinh khuôn mặt dài hẹp gấp gáp tiến lại, sau lưng còn có hai y tá, bọn họ đều mặc đồng phục trắng, làm cô ấy nổi lên cảm giác an toàn.Cung Trạch y sinh lao đến bên giường, giọng nói quan thiết:“Thiên Huệ Tử tiểu thư đừng sợ! Đó chỉ là một cơn mơ thôi!”Thiên Huệ Tử lắc đầu, nước mắt tranh nhau tuôn ra, muốn nói nhưng không có lời nào, khóc không thành tiếng.Cung Trạch y sinh thầm thở dài một hơi.
Đây là tạo hoá trêu người chăng? Thiên Huệ Tử có thể nói là có cả thế giới, đẹp đẽ, thông minh, giàu có, cho đến lòng thương yêu giúp đỡ kẻ khác… chỉ thiếu sức khoẻ.
Anh ta tuy là nhà tinh thần tâm lý học nổi tiếng thế giới, nhưng đối với bệnh của cô ấy, cũng đành bó tay chịu thua.Y tá thành thạo giúp Huệ Tử kiểm tra các phương diện theo thường lệ, chỉ có Cung Trạch biết rằng bất cứ thân nhiệt, huyết áp hay bất cứ phương diện nào, cô ấy cũng không có gì khác thường.Lúc quái bệnh phát tác, thân nhiệt cô ấy tăng nhanh đến một trăm lẻ tám độ F(1), toàn thân run bắn toát mồ hôi, xong rồi thế nào cũng hồi phục bình thường.
Nếu một người khác mà thân nhiệt lên cao tới mức đó, tổ chức thần kinh não sẽ bị phá huỷ vĩnh viễn, đằng này cô ấy lại an nhiên không việc gì, điều này khiến cô ấy với bệnh tâm thần phân liệt và ly hồn chứng bất đồng, rốt cuộc là việc thế nào?Thiên Huệ Tử đã ngừng khóc nức nở, ngước khuôn mặt đẹp, ngắm Cung Trạch y sinh, ánh mắt bi ai của cô, giờ Cung Trạch hầu như tránh nhìn vào ánh mắt của cô.Cung Trạch y sinh dịu dàng bảo:“Nói đi! Đem tâm sự của cô kể lại cho tôi nào!”Thiên Huệ Tử nhìn vị y sinh như cha hiền, không khỏi nghĩ tới cha mình – Đại Dã Long Nhất, đại đa số người đều hy vọng được như cô, bởi vì Đại Đã Long Nhất là người tự mình quật khởi vượt qua những người sở hữu công ty của Nhật Bản, là người giàu nhất Nhật Bản.Thiên Huệ Tử cúi đầu nói:“Có hay không một loại thuốc, uống vào sẽ bình tĩnh mà mất hết mọi tri giác, sẽ không gây nên những giấc mộng kì quái ấy, cũng không tỉnh lại?”Nói tới hai chữ cuối cùng, giọng cô lại trở nên khích động, một lần nữa ngước khuôn mặt đẹp lên, lệ nóng trào lên trong mắt.Cung Trạch ngầm nuốt một nỗi kinh sợ.
Sáu tháng trước, Thiên Huệ Tử trong giảng đường đại học Harvard nước Mĩ lăn ra xỉu, đưa vào bệnh viện, cho tới hai tháng trước cô ấy được đưa về Nhật Bản nơi có liệu dưỡng viện trang thiết bị bậc nhất thế giới, biểu hiện đầu tiên của cô ấy vẫn là khuynh hướng tự sát, cho thấy tinh thần dưới áp lực của quái bệnh trầm trọng thêm một mức.Anh ta ngoài mặt làm như không biết tới những chuyện đó, nói:“Quả dưa cứng đầu à! Loại thuốc đó có gì tốt chứ? Cha cô vừa điện cho tôi nói, tổ chức xong sẽ về đây thăm cô, nhân lúc về có ít thời gian, mời tôi và cô làm một kiểm tra nhỏ thôi, lúc đó cô nên ca hát một cách an nhàn.”Thiên Huệ Tử sắc mặt trầm xuống hỏi:“Nữ nhân đó sẽ tới hay không tới đó?”Cung Trạch thở dài một hơi bảo:“Cô nói phu nhân ấy à? Việc này tôi chẳng tiện biết.
Ôi! Bà ấy cuối cùng là mẹ của cô a!”Thiên Huệ Tử lạnh lẽo nói:“Bà ấy đâu phải mẹ của tôi, mẹ của tôi đã mất mười hai năm rồi, chính tôi tận mắt thấy bà ấy nhảy từ ban công lầu ba xuống.”Giọng nói của cô ấy bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, trái lại làm người ta cảm thấy nỗi buồn này không quá lớn chết cả cõi lòng.Một y tá cầm khoá mở bánh xe ở chân giường lỏng ra, nắm giường đẩy qua chỗ cửa, một y tá khác nắm cánh cửa mở rộng ra nhường cho giường bệnh đi qua ra ngoài.Cung Trạch vì không trực tiếp trả lời vấn đề của Thiên Huệ Tử, thở phào một hơi, theo giường bước ra khỏi phòng bệnh.Hai đại hán canh ngoài cửa phòng bệnh đứng dậy, bọn họ đều là người của Đại Dã đặc biệt mời đến để bảo vệ, phụ trách an toàn của Thiên Huệ Tử; hai người xem xét bệnh trạng, rồi theo hành lang dài ngoài phòng bệnh, tới cầu thang máy mà đi khỏi.Đây là lầu hai của liệu dưỡng viện hào hoa có một ở ngoại ô thủ đô Nhật Bản, xuyên qua hành lang yên lặng của thang máy, chỉ ngẫu nhiên nghe được tiếng người yếu ớt từ phòng bệnh truyền ra.Tất cả như không có gì khác so với ngày thường.Nghề nghiệp bảo tiêu của hai người đó cũng rất thanh nhàn, phần công tác này so với nơi khác thì tiền công cao hơn gấp ba lần, chỉ là nguy hiểm lại quá thấp, loại này chỉ có liệu dưỡng viện của nhà giàu, công tác bảo vệ an toàn cho bản thân hoàn thiện phi thường.Một người đi lại trước buồng thang máy.Thang máy vừa khéo lên tới mặt sàn, đèn báo mở cửa chớp chớp.Cánh cửa từ từ mở ra.Mọi người ngạc nhiên nhìn vào trong, mắt trợn tròn kinh ngạc.Bốn quái nhân mặc áo dài trắng, mang mặt nạ phòng hơi độc.
Một người đứng trước trong tay cầm một vật như cái ống cứu hoả.
Những người còn lại mang võ khí màu trắng động đậy, mũi súng chĩa thẳng vào bọn họ.Hai nhân viên bảo vệ đó là hảo thủ trong nghề, có phản ứng trước tiên, tay đều đưa vào trong áo ngoài, rút súng ra.Chợt…Ánh lửa loé ra.Hai người ngã lăn máu tươi bắn tung toé, huyết tích bắn lên Cung Trạch y sinh đang sợ ngây ra và hai y tá mặc đồ trắng, bắn lên giường bệnh và chăn đắp của Thiên Huệ Tử.Cung Trạch y sinh hét lên:“Ngươi…”Câu đó còn chưa nói xong, vật trên tay người trùm đầu ấy đã phun ra một luồng khí màu trắng, giống như ác thú bắt lấy mọi người cắn nuốt.Cung Trạch y sinh cùng hai y tá vô lực ngã lăn ra đất, trước khi gục ngã còn lờ mờ cảm thấy bốn người kia lại đẩy giường bệnh của Thiên Huệ Tử vào trong thang máy.Thiên Huệ Tử sau khi hít phải khói đặc, liền rơi vào trạng thái choáng váng, chẳng qua cô lại mất đi tri giác, chỉ giống như rơi vào một cơn ác mộng, hay như giấc mộng ám ảnh cô mấy tháng nay.Trong lúc mơ hồ, cô ấy cảm thấy mình rời khỏi thân thể, ở một nơi rất cao, cúi xuống nhìn thấy bốn ác khách ấy mang “chính mình” đang nằm thẳng cẳng trên giường đẩy vào trong thang máy, và Cung Trạch y sinh cùng hai y tá cũng ngã nằm trên sàn, xa hơn, hai xác bảo vệ đang nằm trên sàn.Điều đáng ngạc nhiên là cô tuyệt không cảm thấy sợ hãi.Cô đã sớm quen với thứ ác mộng này, mối phân cách giữa hiện thực và hư ảo đã sụp đổ triệt để, tất cả chỉ là theo một cơn ác mộng này vào một cơn ác mộng khác thôi.Không thể nào ác liệt hơn được.Chiều ngày mười tháng tám, tại nước Bolivia ở Nam Mĩ.Chiếc máy bay rẽ từng không theo đường băng duỗi dài hiện ra mà chúi mình đáp xuống.Lăng Độ Vũ thoải mái ngồi nhìn, ngoài cửa sổ là cảnh sắc điển hình của Nam Mĩ, rừng nhiệt đới rậm rạp, sông ngòi chằng chịt, hình thành một đồ án sáng trắng tuyệt đẹp.Sau vài giờ bay, đã tới Bolivia.Máy bay lại giương cánh lên, bánh xe dưới bụng máy bay lại duỗi ra, tiếng ma sát mãnh liệt của khí lưu thay cho tiếng vận chuyển của cơ khí.
Máy bay rung chuyển nẩy lên hai cái, bắt đầu từ đường băng trượt đi, tiếng gió vù vù.Lăng Độ Vũ tháo dây an toàn, bụng nghĩ cuối cùng cũng đến.
Lần đến này chủ yếu là để gặp Cao Sơn Ưng, cùng ông ta thương thuyết về phương hướng hành động trong tương lai của “Kháng bạo liên minh”.Kháng bạo liên minh là tổ chức ngầm do những phần tử tinh anh trên thế giới hợp thành, vì muốn biến địa cầu thành một đất nước hoà bình lý tưởng mà không ngừng phấn đấu.
Tám người lãnh đạo cao nhất của tổ chức đều lấy chim ưng làm tên thay thế.
Cao Sơn Ưng là người ra quyết định tối cao trước mắt, mà tên thay thế của Lăng Độ Vũ là Long Ưng.Hai tiếng đồng hồ sau, Lăng Độ Vũ đã gặp Cao Sơn Ưng tại tổng bộ bí mật của Kháng bạo liên minh.Nếu chợt nhìn, bất kì ai nghĩ nát óc cũng không đánh giá được Cao Sơn Ưng có loại thân phận này.
Ông ta tuổi khoảng trên dưới sáu mươi, khổ người không cao, mang đôi kính gọng vàng tròn tròn, đầu tóc vàng, mép tóc mai chìa ra nhiều hoa râm, trên mặt mang một nụ cười hiền lành, hay giống ông thầy già dạy đại học: chỉ có lúc bạn nhìn thẳng vào mắt ông ấy, mới phát giác nhãn thần thâm thuý vô hạn, thấy trí tuệ bao la bằng với loại lãnh tụ trời sinh quả cảm quyết đoán ấy.Chẳng một ai biết được quốc tịch chân chính của ông ta, theo lời đồn đại thì trong người ông vẫn còn huyết thống người Do Thái ở nước Đức.Cao Sơn Ưng tiếp kiến Lăng Độ Vũ trong thư phòng.Lăng Độ Vũ liếc nhìn tàng thư phong phú chứa trên giá sách, bản tính của một nhà mạo hiểm thúc đẩy anh không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để gặt hái được tư liệu của người khác, tàng thư là cách tốt nhất để biết một cá nhân hứng thú với cái gì, cuối cùng mục quang của anh chiếu tới một chồng sách trên bàn.Lăng Độ Vũ cười nói:“Ông định chế tạo một loại đạn hạt nhân à? Đó hoặc giả là một chủ ý không sai.”Cao Sơn Ưng đầu miệng tràn ra một tia tiếu ý, chỉ thấy nụ cười mở rộng, mi, mắt, trán nhất tề tiếu khởi, làm người ta cảm thấy ông ta tốt bụng và dễ gần.
Chỉ có Lăng Độ Vũ biết đó chỉ là hiện tượng bên ngoài, cái tinh minh lệ hại của Cao Sơn Ưng là cái bình sinh ít gặp của ông ta, nếu không thì Kháng bạo liên minh sẽ chẳng biết đến sự phát triển tấn tốc, đứng cao không ngã này.Cao Sơn Ưng lấy trên bàn một quyển sách tựa là “Hạch đạn cơ bản nguyên lý”, cười nhẹ đáp:“Tôi muốn làm rất nhiều việc, tôi muốn xem hết sách có trên đời, hôn mĩ nhân có được, đi du lịch khắp nơi, kết giao thiên hạ kì nhân dị sĩ; kinh nghiệm sở hữu kinh nghiệm.”Lăng Độ Vũ trong lòng nổi lên một trận cảm xúc, Cao Sơn Ưng không phải là người tầm thường bắn tên không chủ đích, những câu nói này chính là đại diện cho khát vọng của nhân loại đối với kinh nghiệm, đáng tiếc là giới hạn của mỗi con người khiến mình không thể từng trải khắp các kinh nghiệm, hay như một người đối diện ngàn vạn bàn thức ăn ngon, chỉ có thể lựa lấy hữu hạn vài loại trong ấy, nhất là tại cấp độ biến hoá muôn hình muôn vẻ của thế giới hiện đại.Cao Sơn Ưng lại cười nói:“Xin lỗi! Kích thích một mặt nhạy cảm của anh rồi, lại đây! Cho anh thấy vài người thú vị!”Ông ta cầm lấy điều khiển từ xa bấm một cái.
Hai giá sách trước mặt hai người di chuyển ngang sang hai bên, lộ ra trên tường một màn huỳnh quang, ánh đèn tối xuống, một máy chiếu dối diện với màn huỳnh quang chiếu sáng, chiếu lên màn hình, hiện ra một tình cảnh.Địa phương này giống như một bến tàu, tụ tập rất nhiều người, một ít người nhìn lại là công nhân khuân vác, có cả người qua đường và khách du lịch, một nhóm sáu bảy người trong đó, đứng ở chính giữa màn hình, trên tay mang hành lý giản tiện, một loại người chuẩn bị xuống thuyền.
Phía sau là một thuyền đánh cá cơ động, có thể do nghiêng khỏi tiêu điểm của kính, cảnh tượng tịnh không rõ ràng.Lăng Độ Vũ cau mày nói:“Người chụp ảnh này đáng bị đánh vào mông đít, kĩ thuật kém quá.”Cao Sơn Ưng nhàn nhạt bảo:“Trừ phi anh xuống chỗ Diêm Vương gì đó, còn không đừng hòng đánh được mông đít y!”Lăng Độ Vũ kinh ngạc nhìn Cao Sơn Ưng.Cao Sơn Ưng trong mắt thoáng lộ vẻ bi thương, nháy mắt hồi phục ngay vẻ thung dung của người lãnh đạo quần hùng, nói:“Ngay khi y dùng viễn cự kính chụp tấm ảnh này, cũng là lúc bị người khác lạnh lùng từ phía sau bắn chết, cũng may máy ảnh ấy có nối kết vô tuyến, có thể tức thời truyền bức ảnh đến một thiết bị nhận tại một địa điểm khác, nếu không anh làm sao thấy được bức ảnh kém chất lượng này.
Nhưng tôi tin rằng Thánh chiến đoàn cũng không biết chúng ta dùng phương pháp loại này để có được tấm ảnh này.”Lăng Độ Vũ hỏi:“Người bị giết là ai vậy?”Cao Sơn Ưng nói:“Là truy tung trinh sát viên mang tên “Ẩn giả” trong tổ chức ta.
Để tôi giới thiệu một bằng hữu trong bức ảnh này.”Lúc ông nói đến chữ “Bằng hữu”, răng nghiến chặt lại biểu thị hận ý đối với những “bằng hữu” này.
Trong Kháng bạo liên minh mỗi thành viên đều là một nhân tài chuyên môn, mất bất kì ai đều không thể bù đắp được tổn thất.Mục quang của Lăng Độ Vũ lại quay về trên màn hình.Trong ảnh những người chuẩn bị xuống thuyền đó được khuếch đại, tuy nhiên do hạt được phóng to rất mù mờ không trong, chỉ có thể thấy được hai nữ bốn nam tổng cộng sáu người.Cao Sơn Ưng nói:“Người đứng giữa mặc áo màu lam quay lưng lại phía ta rất có khả năng là hung nhân biệt danh là “Nap tuý nhân”.”Lăng Độ Vũ trầm ngâm mất nửa ngày mới nói:“Nạp tuý nhân? Sao tôi chưa hề nghe qua nhỉ?”Cao Sơn Ưng nói:“Thế giới này đại khái có thể phân làm hai loại người, một loại duy trì trật tự hiện có, một loại phá hoại nó, mà trong loại phá hoại, không có tổ chức nào có mức độ khủng bố bằng được “Mạt nhật thánh chiến đoàn”, Nạp tuý nhân chắc chắn là một trong những lãnh đạo tối trọng yếu của tổ chức này.”Lăng Độ Vũ lấy tay vỗ trán:“Tôi lại chẳng thích hợp với cái thời đại bùng nổ thông tin cá nhân này, vì sao mà tới nay tôi vẫn chưa nghe nói tới người điên cuồng này?”Cao Sơn Ưng trầm giọng nói:“Việc này chẳng có gì lạ, chính tôi gần đây phát sinh một đống chuyện, vừa biết đến sự tồn tại của tổ chức khủng bố này theo tin của cục tình báo nước Pháp.”Lăng Độ Vũ mỉm cười:“Làm sao lấy cái loại danh tự khó phân biệt này.”Cao Sơn Ưng thở dài một hơi:“Đối phó với một tổ chức cực kì khủng bố; hoặc giả là vô chính phủ chủ nghĩa; hoặc tổ chức phấn đấu vì lí tưởng, tôn giáo hay mục đích chính trị, chung lại có dấu vết có thể tìm được.
Chỉ có Mạt nhật thánh chiến đoàn này chẳng cùng dạng, bọn họ tin chắc rằng văn minh nhân loại toàn bộ là một sai lầm, cách cứu thế duy nhất, là huỷ diệt toàn bộ văn minh nhân loại, để kiến lập một nền văn minh mới; giống như phượng hoàng phải qua hoả thiêu, mới có thể có được sinh mệnh và sự bất tử mới.
Còn nền văn minh mới bằng cách nào kiến lập lại từ đống đổ nát, lại là bí mật mà bọn họ thủ khẩu như bình.”Mục quang của Lăng Độ Vũ chuyển qua hình ảnh trên màn hình, cẩn thận quan sát từng người, người mang biệt hiệu Nạp tuý nhân đứng quay lưng lại có thể thấy được mái tóc vàng, đôi vai đặc biệt to rộng, cần cổ cứng cáp, khiến người ta cảm nhận được y là người mạnh mẽ giỏi võ, nữ tử tóc vàng bên cạnh y đang nhìn ngang vào y, tuy không trông rõ mặt mũi, cũng có vẻ rất đẹp, khiến người ta rất khó liên tưởng cô là phần tử quan trọng của tổ chức khủng bố huỷ diệt thế giới.
Khi mắt anh nhìn qua một người bên phải đang đứng đối diện với ống kính, Lăng Độ Vũ thân hình chấn động một cái.Cao Sơn Ưng hỏi:“Anh nhận ra đó là ai à?”Lăng Độ Vũ gật đầu đáp:““Phong Hán Cát Bách”, lính đánh thuê mắc chứng tâm thần phân liệt và chính trị thích khách, Quốc an cục của Tô Liên, Cục tình báo Trung ương của Mĩ đều từng thuê làm sát thủ, gần đây do phạm nhiều huyết án đã mai danh ẩn tích, tưởng không thể biến thành thành viên của tổ chức điên cuồng này.”Cao Sơn rất hài lòng nói:“Anh đã nhận ra cấp độ nguy hiểm của người này, tự nhiên có thể nhờ đó nhận ra tính nguy hiểm của tập đoàn này.
Trước mắt tư liệu về tập đoàn này chỉ có bức ảnh này, nhưng nhân vật thần bí Nạp tuý nhân rốt cục là ai, chúng ta vẫn chưa biết gì, trong bức ảnh này hắn có thể ngụy trang, khó có thể lấy làm chuẩn.”Mục quang của Lăng Độ Vũ tiếp tục tuần du trên thân của hai nữ bốn nam này, sức nhớ kinh người khiến anh có thể chiếu hình ảnh trên màn hình vào trong những tế bào kí ức.Tiếng của Cao Sơn Ưng ở bên cạnh anh vang lên:“Gần đây tại một căn cứ hạt nhân bí mật của nước Pháp, phát sinh một sự kiện trộm cắp, một nhân viên công tác và một khối nguyên liệu nén chế tạo đạn hạt nhân đã mất tích một cách thần bí, ba ngày sau thi thể người này được phát giác trong một kho hàng, chỉ là nguyên liệu hạt nhân chẳng thấy tung tích đâu.
Cục tình báo nước Pháp tìm theo mọi loại vết tích, tìm tới trên manh mối của thánh chiến đoàn.”Nói tới đây, Cao Sơn Ưng lấy từ trên bàn một đẫy văn kiện, đưa cho Lăng Độ Vũ:“Tài liệu có được đều ở trong này, một thành viên trong tổ chức chúng ta là nhân viên cao cấp trong cục tình báo nước Pháp, y mang chuyện này thông tri cho chúng ta, hy vọng chúng ta có thể giúp chuyện này một ít lực lượng, không biết rằng so với anh là ứng viên tốt nhất.”Lăng Độ Vũ tiếp lấy đẫy văn kiện, cười khổ đáp:“Chuyện này giống như mò kim đáy biển, chẳng có gì vào tay.”Cao Sơn vung tay nói:“Muốn chế tạo một đầu đạn hạt nhân, mang nó phóng đi, tuyệt không phải chuyện đơn giản, vì vậy Thánh chiến đoàn nhất định sẽ có một bước tiến trong hành động, tuy nhiên “Ẩn giả” đã hi sinh, lại khiến chúng ta biết rằng Phong Hán Cát Bách và thành viên của Thánh chiến đoàn, ít nhất cũng có quan hệ nhất định.
Nơi chụp được bức ảnh này là Hàn Quốc, ngư thuyền trong bối cảnh bức ảnh khai báo mục tiêu là Đài Loan, nhưng chúng ta tin rằng hắn sang Nhật Bản, tuy nhiên đó là chuyện chưa chứng thực được.
Ở đây có một điểm trọng yếu phi thường, đó là cục tình báo Pháp tin tưởng hoàn toàn rằng Thánh chiến đoàn đã hoàn toàn nắm vững kĩ thuật lẫn thiệt bị chế tạo đạn hạt nhân, có khác chỉ là một ít thiết bị kĩ thuật cao, chỉ cần có được sản phẩm về mặt này, chúng liền có thể hoàn thành sở dục, tạo thành kinh nhân đại tai nạn.”Lăng Độ Vũ nhắm mắt hít sâu một hơi, hỏi:“Bức ảnh này chụp bao lâu rồi?”Cao Sơn Ưng đáp:“Mười ngày rồi.”Lăng Độ Vũ mắt hổ trợn lên, lạnh lẽo nói:“Vì trả nợ máu của Ẩn giả, vì mệnh vận của nhân loại, vô luận trên trời hay dưới đất, tôi cũng nhất định tóm kẻ điên cuồng này kéo về.”Cao Sơn Ưng thở dài một hơi nói:“Anh phải cẩn thận phi thường, bọn chúng là những kẻ điên cuồng kiểu tự sát, đối với bọn chúng nói tử vong tuyệt không phải là chuyện đáng sợ, mà là một kiểu giải thoát, đáng tiếc đối với người khác tịnh không cùng một dạng.”Lăng Độ Vũ lạnh nhạt nói:“Kẻ nào mà tôi chưa gặp qua? Đều phải nhường tôi cho chúng một sự giải thoát.”Anh thật sự nổi giận.Cao Sơn Ưng nói:“Những tưởng có thể cùng anh uống qua một buổi sáng, đáng tiếc thời gian quá quý báu, tôi đã an bài anh lập tức qua Nhật Bản.”Lăng Độ Vũ cười dài:“Rượu trong của Nhật Bản, thanh danh rất tốt, để tôi mang một bình về hiếu kính ông.”Cao Sơn Ưng cũng cười, nhưng không giấu được vẻ lo âu trong mắt.
Mạt nhật thánh chiến đoàn là những phần tử nguy hiểm mà chính phủ mỗi nước hận không ăn thịt rút xương được, chỉ là vẫn thủy chung không sao bắt được.
Lăng Độ Vũ tuy là người tối kiệt xuất trong Kháng bạo liên minh, anh ta có thể thành công chăng? Lại lúc này ông ta không thể điều động nhân thủ giúp đỡ cho tình hình của anh ta.
Long Ưng Lăng Độ Vũ chỉ có thể cô quân tác chiến.Tối ngày mười tháng tám, một căn phòng bình thường trong hoa viên hai tầng chỗ ngồi.Thiên Huệ Tử đã “tỉnh” lại.Đây tịnh không phải là một cách dùng tốt của chữ mắt, nhưng không có chữ nào khác để hình dung tình trạng hiện tại của cô, bởi vì đây là một sự tình vượt khỏi kinh nghiệm của nhân loại.Cô “thấy” “chính mình” được bốn đại hán mang mặt nạ phòng hơi độc đẩy từ y viện ra một cái xe cứu thương trong bãi đỗ xe, bốn cảnh vệ của phòng bảo an, hai tiếp đãi viên ở chỗ tiếp tân, hôn mê ngã trên mặt đất.
Thay vào một Thiên Huệ Tử thường ngày, nhất định vì những hung đồ bạo hành không tên này mà nổi giận, nhưng cô ta hiện tại chỉ biết một cách hỗn hỗn mang mang, nhất thiết chỉ tưởng đây là một giấc mộng không thật.Tiếp đó cô lại tiếp tục tiến vào giấc mộng đáng sợ đó.Cô cảm thấy chính mình bằng một tốc độ kinh người vượt qua một khoảng không gian rất xa.
Thân bất do kỷ bị một khoảng hư không sâu thẳm đẩy đi, cô muốn kháng cự, nhưng chẳng biết kháng cự thế nào.Xe cứu thương rú còi vang, nhanh chóng mang chính cô ly khai y viện, hung đồ máu lạnh, quẳng ở phía sau tại một góc xa không với tới được.Im lặng tuyệt đối.Chẳng biết bao lâu sau đó.Cô bỗng lao vào một luồng ánh sáng mạnh.Một thanh âm cực lớn từ trong tâm linh cô vọng lên:“Cô ta trở lại rồi!”Thiên Huệ Tử hãi nhiên nhìn bốn phía, đó không phải là dùng mắt nhìn, mà là dùng tâm linh để nhìn, giống như trong mộng nhìn sự vật.Chỉ có một ánh sáng mạnh làm tim mật người đều bị kiềm chế, không phải là một mảnh, mà là một bó bó, nhóm nhóm ánh sáng, tấn tốc thay nhau di động, mỗi khi bó ánh sáng vẽ qua “thân thể” cô, một cổ ý niệm và thanh âm kỳ quái trong tâm linh cô dâng lên, chỉ là cô lại biết rõ đây không phải là ý niệm của chính cô.Tâm linh cô trực tiếp chịu đựng sự tiến chiếm của vật lạ không biết tên, đó kì thực là một loại cảm giác bị chiếm đoạt tư tưởng, lại khó chịu như phải xích thân lõa thể trước vô số người lạ.“Truy tung nơi cô ta đến!”Một thanh âm khác vọng lên.“Ta phải học tập mọi thứ của cô ta.”Dòng suối kí ức ẩn sâu ở mặt đất của tâm linh lại trào lên, chẳng chút dè dặt mà đang trải ra ở trước vật xâm nhập.Nỗi sợ hãi đến xé tim rách phổi khiến Thiên Huệ Tử tưởng tượng gió thổi mây tan khói mất, nhưng linh thần của nó vẫn bị chộp lấy, ngay quyền đòi ly khai của tư tưởng cũng đã bị tướt đoạt.Một bức hình ảnh mĩ lệ được giải phóng, chiếm cứ hết trời đất của cơn ác mộng này.Mặt trời lại nhanh chóng mọc lên ở phương đông, trải ra trên dải bình nguyên rộng lớn ánh sáng và nhiệt độ, khe nước trong rừng cây chảy quanh co, đàn hưu chạy nhanh trên thảo nguyên, ngàn vạn con chim nhỏ từ chỗ đậu trong rừng cây bay lên, thành đội hình đẹp mắt bay đến bờ hồ ở nơi xa.
Trong chốc lát mặt trời lặn xuống sau ngọn núi phía tây, bắn ra vạn tia ráng rực rỡ, trăng sáng lại theo một bên khác trồi lên, tán phát ánh sáng trong trẻo màu vàng kim.Một thanh âm vọng lên:“Đây là thế giới của nó.”Một thanh âm khác nói:“Từ giờ trở đi, nó đã trở thành thế giới của chúng ta, chỉ có chúng ta mới phối hợp ủng hộ nó.”Thiên Huệ Tử đang muốn giãy giụa, bỗng trong tâm nổi lên một ý nghĩ, một ý nghĩ thuộc về chính cô, ý nghĩ đó trở về từ một địa phương rất rất xa, giống như kêu gọi cô trở về.
Tâm thần trải qua một trận chấn động, cô phát giác mình đã thành công trong việc đẩy bọn xâm nhập ra ngoài tâm linh.Thanh âm cực lớn giờ thành nhỏ không nghe được:“Mau chụp lấy cô ta! Không được để cô ta trốn chạy, chúng ta vẫn chưa biết cô ta đến từ nơi nào, thế giới của cô ta…”Thanh âm xa dần.Tâm thần cô rời khỏi ánh sáng mạnh, ở con thuyền không gian rộng lớn bên ngoài.“A!”Trong tiếng kêu inh ỏi, tâm thần cô trở về trong thân thể, “tỉnh” lại.Có người đang mãnh liệt lay động thân thể cô, kêu lên:“Tỉnh lại! Tỉnh lại!”Cô ta mở mắt, phát ra một tiếng kêu thét.Vài bộ mặt quỷ đáng sợ, từ trên cao nhìn xuống cô đang nằm thẳng cẳng trên giường.“Đừng sợ! Bọn ta không làm hại cô!”Cô chăm chú nhìn, nguyên lai những người này mang mặt nạ hóa trang.
Kí ức lại chảy về trong đầu óc cô, nghĩ đến chính mình bị bắt làm con tin.Thiên Huệ Tử đưa cặp mắt đẹp hãi nhiên nhìn xung quanh, theo khe hở giữa năm người mang mặt nạ vây quanh cô nhìn ra ngoài, đây là một nơi chẳng có cửa cái cửa sổ, một gian phòng trống chẳng trang trí gì, trừ cái giường mà cô đang nằm, chỉ có bốn bức tường trắng xám, và từ trần nhà thòng xuống một ngọn đèn lẻ loi, cô lại một lần nữa kêu thét lên.Một người trong bọn dùng một giọng khàn khàn thô kệch nói bằng tiếng Anh:“Món hàng hóa nhỏ quấy nhiễu này, để tôi đối phó với cô ta!”Một người khác thấp giọng mắng:“Không được đánh cô ta! Nạp túy nhân dặn ai cũng không được đụng đến một đầu ngón tay của cô ta, ngươi nếu muốn được chia phần thì để ta khéo liệu đấy.”Tiếng thở hổn hểnh trầm trọng vọng lên giữa những tiếng người khàn khàn, tình cảm sung mãn cuồng loạn, tạo thành môi trường cực kì đáng sợ.Thiên Huệ Tử nhìn về người này, chỉ thấy đó là một nam tử thô tráng tóc đỏ, chẳng biết vì sao trong tâm thoáng qua một cảm giác không lạnh mà run, hay như thỏ con thấy sói đói, tuyệt vọng bi thương trào lên trong lòng.Vô luận là hiện thực hay trong mơ, đều là con tin.Cô không có cách nào trốn thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.