Ngoài cửa sổ, màn đêm tối tăm tĩnh lặng.
Trong nhà, đèn điện sáng ngời, không gian một mảng yên tĩnh.
Trên ghế sô pha, người đàn ông bắt chéo cặp chân dài, ánh mắt nhìn cô ngập tràn lạnh lẽo.
Trên bàn, một tờ thỏa thuận được đặt ngay ngắn cùng một chiếc bút máy nằm lặng lẽ bên cạnh.
Trình Lạc khẩn trương nắm chặt tay, khuôn mặt xinh đẹp dần dần biến sắc. Cô nhướng mi, bờ môi mím lại, thật lâu sau mới khàn giọng nói: “Vân Lý…”
“Ký tên đi, đối với cô và tôi đều tốt.”
Giọng hắn lạnh lùng, gần như là vô tình.
Khi những lời này thốt ra, Trình Lạc cảm giác như bị người khác hung hăng đâm một nhát vào tim. Rướm máu, đau đến tận xương tủy.
Cô cắn răng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, mở miệng nói: “Em sẽ không kí tên, mặc kệ anh ở bên ngoài chơi như thế nào, nhưng vị trí Tô phu nhân chỉ có thể là của em.”
Vừa nói xong, Tô Vân Lý bất chợt nở nụ cười trào phúng khinh thường.
“Trình Lạc, có phải cô có hiểu lầm gì hay không?” Tô
Vân Lý nhìn cô, “Cuộc hôn nhân của tôi với cô vốn chỉ là một giao dịch, tôi cho cô danh tiếng, cô cho tôi gia đình, mà nay giao dịch hủy bỏ, cô và tôi đường ai nấy đi, không ai nợ ai.”
Trình Lạc gắt gao kéo chặt váy, đến nỗi trên mu bàn tay nổi cả gân xanh, dưới mái tóc rối bù là hai mắt đỏ bừng, trông vô cùng chật vật.
Cô biết rõ Tô Vân Lý là người như thế nào, cao quý kiêu ngạo, lạnh nhạt vô tình, sâu trong trái tim chỉ chứa một người duy nhất, nhưng người đó mãi không phải là cô.
Cho dù như vậy…
Trình Lạc vẫn yêu hắn sâu đậm, dẫu có chết cũng không muốn xa cách.
“Vân Lý…” Trình Lạc đứng dậy đi qua, quỳ xuống trước mặt hắn, dùng ngón tay lạnh băng cẩn thận kéo góc áo của hắn.
Cô ngửa đầu nhìn hắn, nước mắt lã chã rơi, “Chúng ta ly hôn, Nhu Nhu làm sao bây giờ? Nó còn nhỏ, không thể sống thiếu cha, em cầu xin anh, em không ngại việc anh ở bên Triệu Vi Ninh, thật sự không ngại, xin anh đừng bỏ mặc em, cầu xin anh…”
Tô Vân Lý rũ mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ xinh đẹp vạn phần, kiêu ngạo tự phụ một thời nay trở nên thật hèn mọn và chật vật, ánh mắt khẩn cầu của cô càng khiến hắn chán ghét hơn.
Hắn gỡ tay của cô ra, lạnh lùng nói: “Vi Ninh ngại.”
Trái tim của Trình Lạc hoàn toàn rơi vào đáy vực.
Tô Vân Lý lại nói, biểu tình càng thêm lạnh lùng: “Con trai? Cô qua lại ăn nằm cùng nhiều đàn ông như vậy, ai biết được thằng bé có thật sự là con của tôi hay không.”
Nói xong, Tô Vân Lý đứng dậy, chỉ để lại cho cô một bóng lưng kiêu ngạo.
“Có ký hay không tùy cô, nhưng phải báo cho cô biết rằng, Vi Ninh sẽ dọn đến đây vào ngày mai. Trước lúc đó, tốt nhất cô nên cùng con của mình rời khỏi nơi này, nếu không, tôi không ngại sử dụng thủ đoạn đặc biệt đâu.”
***
Kí ức dừng lại ở đó.
Trình Lạc nằm bẹp trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà ố vàng.
Đó là kí ức của chính người đã xuyên qua chiếm lấy thân thể cô.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, một vài thứ sớm đã trở nên mơ hồ.
Cô mơ màng nhớ rằng mình vừa đoạt giải, tỉnh dậy lại phát hiện đang ở một thế giới xa lạ. Đó là một thế giới hỗn độn, trời đất gắn liền, trống trải vắng vẻ, đâu đâu cũng là mảnh trời mênh mông, mà bản thân cô lại bị mắc kẹt trong một viên cầu nhỏ, trôi dạt tự do lung tung khắp nơi.
Mãi cho đến khi Bàn Cổ thức tỉnh, khai thiên lập địa, trải qua ngàn năm lăn lộn bốn phương, cuối cùng Trình Lạc cũng được sinh ra trên thế gian, vinh dự trở thành con rồng real đầu tiên, là sinh vật sống duy nhất trong vũ trụ Hồng Hoang.
Mãi sau sau nữa, đất trời được kiến lập, vạn thần giáng thế, Trình Lạc trở thành Bà Tổ Hồng Hoang, cấp bậc thần trên cả thần.
Bởi vì tuổi tác quá cao, lại thêm sức mạnh vô địch, Lão Tổ Trình Lạc an tĩnh sinh sống tại nơi cùng trời cuối đất, cuộc sống dưỡng già vô cùng nhàn nhã lười biếng.
Cho đến tận hôm nay, lúc tỉnh dậy, cô phát hiện bản thân đã trở lại.
Trình Lạc thở dài, lúc trước, do sợ thời gian trôi qua lâu quá bản thân sẽ quên đi đoạn kí ức này, nên cô đã gửi kí ức của đời này vào Hồ Kí Ức, lâu lâu rảnh rỗi lại lấy ra xem giết thời gian.
Chỉ là cô không ngờ được, sau khi mình rời đi thân thể này lại bị người khác chiếm đoạt, làm loạn lung tung hết cả lên.
Trình Lạc từ từ đứng dậy, nhìn khắp nơi đánh giá căn phòng.
Đây là một căn phòng thuê tạm, vừa nhỏ lại vừa bẩn, nhất là cỗ mùi ẩm thấp bốc ra từ WC, lập tức khiến Lão Tổ cau mày, nhăn mặt khó chịu.
Giơ tay khẽ xoa huyệt Thái Dương, vớ lấy một chiếc gương nhỏ trên bàn, cẩn thận ngắm chính mình trong gương.
Trình Lạc là một người đẹp muốn mặt có mặt, muốn dáng có dáng, bất kể ai gặp qua đều cảm thán nhan sắc của cô, vậy mà chỉ trong một tháng ngắn ngủi, người phụ nữ trong gương lại bị tra tấn đến nỗi người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Mái tóc dài khô xơ rũ tán loạn, làn da trắng nõn bóng bẩy xuất hiện những vệt vàng bất thường. Chẳng biết đã bao lâu rồi cô không uống nước, đôi môi vô cùng khô khốc, rướm đầy tơ máu.
Lại cúi đầu nhìn, quần áo trên người sớm đã bốc mùi hôi thúi nhăn nhúm, không còn một chút hình tượng nào cả.
Trình Lạc lục tìm trong trí nhớ, trong bốn năm kể từ khi thân thể cô bị chiếm đoạt, kẻ xuyên qua kia đã kết hôn bốn lần, mỗi lần đều kết thúc vô cùng thê thảm, đến lượt Tô Vân Lý, thiện cảm của mọi người với Trịnh Lạc đã triệt để biến mất.
Các bình luận trên mạng về cô đã thay đổi từ “diễn viên tài năng” sang đến “giày rách”, “cái xe buýt mà ai cũng ngồi được”, các nhà phê bình phim nhận xét, cho rằng cô đã đem một ván bài đẹp đánh tới bét nhè.
Thật sự là nát bét.
Chỉ cần là người thông minh một chút đều sẽ biết lợi dụng những ưu thế sẵn có của cô, dù không đi được đến đỉnh cao danh vọng, cũng sẽ chẳng rơi vào kết cục người người đòi đánh như thế này.
Bây giờ, điều duy nhất làm cô vui sướng chính là, lúc xuyên về, cô đã mang theo chiếc nhẫn thần Thanh Long tặng, bên trong có một ít linh thạch và thảo dược, có thể cho linh thú ăn.
Mặc dù trong nhẫn chẳng có nhiều vật dụng thiết thực lắm, nhưng được cái mã ngoài rất đẹp.
Trình Lạc nhắm mắt, thử vận khí, cảm nhận được chân khí theo hai mạch Nhâm Đốc truyền đến toàn thân, tuy rằng không thể tu luyện như trước kia, nhưng để nâng cao thể lực, ngon da đẹp dáng thì không thành vấn đề.
Tuy nhiên…
Cái mùi ẩm mốc kia thật sự làm cô không cách nào bình tâm tĩnh khí được.
Trình Lạc mở mắt, bất ngờ đối diện một cặp mắt đen tròn xoe.
Đầu của củ cải nhỏ ghé vào mép giường nhìn cô, vẻ mặt rụt rè e ngại, trông vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Hàng mi Trình Lạc khẽ run, nhớ tới đây hình như là bánh bao nhỏ tiện nghi do kẻ xuyên qua kia sinh ra.
Cô không phải chưa từng chăm sóc trẻ con, trái lại còn là rất nhiều, như chúa tể một phương Thanh Long, chiến tích hiển hách Ứng Long, em út Cầu nhỏ nhất nhà hay Giao Long tính tình nóng nảy, tất cả đều là cô một tay nuôi lớn.
Nhưng rồng với con người suy cho cùng không giống nhau, cô có thể tùy tiện ném một con rồng lên trời, nó cũng chẳng thể chết được, nhưng nếu ném đứa nhỏ xuống từ tầng này… sợ là sẽ ngủm củ tỏi mất.
Huống hồ…
Tay Trình Lạc dừng giữa hai đầu mày của bé, đứa nhỏ này phát dục không được tốt cho lắm.
Cảm nhận được cô chạm vào, nhóc con sợ hãi run rẩy, chân đứng không vững ngã “phịch” trên nền đất, không khóc, chỉ đáng thương mở to mắt nhìn cô.
Đuôi mày Trình Lạc nhếch lên, trong lúc yên lặng, cô bất ngờ nghe thấy âm thanh “ùng ục”.
Tiếng động này phát ra từ bụng oắt con, chẳng bao lâu, bụng cô cũng truyền đến âm thanh tương tự.
Cười một tiếng, Trình Lạc cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Lúc mới thoát trứng ra ngoài, thứ cô ăn chính là linh khí trời đất, sau đó thế gian đã có sự sống, cô chỉ uống nước suối đã no, không ăn cũng không cảm thấy đói. Đặc biệt, bụng rồng thật sự rất yếu ớt, ngay cả đào tiên của Vương Mẫu cũng có thể ghét bỏ.
Tựa như cảm giác đói bụng bây giờ, Trình Lạc thấy vô cùng thú vị.
Trình Lạc bế nhóc con đặt lên giường, đứng dậy mở cửa sổ.
Trời đã về khuya, chỉ có mỗi ánh đèn neon lập lòe phía xa.
Trình Lạc nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm nhận.
[Vạn vật trên thế gian, hãy lắng nghe ta.]
Trong bóng đêm truyền đến loạt tiếng động “Sột soạt sột soạt”, gần như là ngay lập tức, trên ban công liền xuất hiện vài chú mèo hoang.
Trình Lạc mở mắt, lặng im nhìn con mèo hoang gầy guộc, lông thưa thớt trước mặt.
“Meo meo~”
Chị muốn làm sen hót phân cho tui hả?
“Meo!”
Bà kia bà kêu tui hả?
“Meo?!”
Chị định cho tui cá khô hẻ?!
Trình Lạc: “…”
Nhìn bộ dạng này của chúng nó, hẳn là chẳng thể tìm đồ ăn cho cô được rồi.
Trình Lạc vung tay tiễn đám mèo hoang đi, khép lại cửa sổ, nghiêng đầu nhìn bé cưng đang mút ngón tay trên giường.
Cô có thể nghe hiểu được tiếng động vật, nhưng có hiểu được tiếng trẻ con đâuu.
Cô còn chẳng thể biết được người khác đang nghĩ gì, càng huống chi là tâm tư trẻ nhỏ.
Cho dù cô lại gần bé con, tất cả những gì nhìn thấy cũng chỉ là một đống loạn cào cào.
“Nhóc tên là… Nhu Nhu?”
Cô mở miệng, giọng khàn khàn đầy lạnh lùng.
Nhu Nhu méo miệng, tiếp tục gặm ngón tay, không nói chuyện.
Trình Lạc lại trầm mặc, căn cứ vào tình hình hiện tại, tên Tô Vân Lý chắc chắn không thừa nhận đứa con trai Tô Nặc này, dù có mang đứa trẻ đến nhà họ thì cũng sẽ bị trả trở về, nếu không hay là đem đến cô nhi viện đi thôi.
Tuy nhiên, Tô Vân Lý nói cũng không sai, kẻ xuyên qua kia ong bướm lả lơi, dùng thân thể cô qua lại với bao nhiêu tên đàn ông, đúng thật là ai mà biết có phải con ruột của hắn không.
Nàng nhìn Nhu Nhu chăm chú, hạ quyết định: ” Đêm nay không ăn cơm, nhóc đồng ý chứ?”
Nhu Nhu nghiêng đầu, mặt nhỏ đầy ngây thơ.
“Tôi nói như vậy không phải để trưng cầu ý kiến nhóc, mà là thông báo.”
Nhu Nhu chớp chớp mắt, nhoẻn miệng cười.
Nụ cười trong sáng, lúm đồng tiền rất sâu, nhìn có chút đáng yêu.
Lòng Trình Lạc mềm nhũn, bỗng nhớ đến Cầu hay vây quanh cô làm nũng, nội tâm khẽ động, lập tức quay đầu đi.
Xoay người đi vào căn bếp chật hẹp, mở tủ lạnh nhìn xung quanh, cuối cùng chỉ thấy một hộp sữa, nhìn xuống đáy hộp, may là chưa hết hạn sử dụng.
Lúc này, cô lại phải đối mặt với một vấn đề khác. Sữa này… hâm nóng làm sao?
Làm đồ cổ lâu năm, ngoại trừ một số ký ức cơ bản, còn lại cách dùng đồ gia dụng này nọ sớm đã bị cô quên không còn một mảnh.
Nghĩ nghĩ, Trình Lạc lại mở cửa sổ triệu hồi lũ mèo hoang một lần nữa.
Trình Lạc rũ mắt nhìn mèo hoang: “Giúp tao đun nóng sữa bò.”
Không phải dò hỏi, mà là mệnh lệnh.
Mèo hoang: “……”
Mèo hoang: “?????”
Loài người này…… Con mẹ nó có bệnh hả???