Vườn Bách Thú Của Ảnh Hậu

Chương 2: "Tôi từng có mười hai đứa con, nhưng cuối cùng chẳng còn lại đứa nào cả, cô biết vì sao không?”




Trình Lạc đối với trẻ con chẳng có cảm giác gì, thậm chí còn phiền chán.
Theo quan điểm của Trình Lạc, sinh mệnh đó quá yếu ớt, dễ bị tổn thương, không chịu nổi một kích, lúc nào cũng cần được người ta chăm sóc từ ăn tới uống, không giống như những con rồng non, dù không có người trông coi cũng có thể sống tốt...
Nghĩ tới nghĩ lui, Trình Lạc quyết định gửi đứa bé ra ngoài.
Dựa trên ký ức còn sót lại, đứa bé này khả năng rất lớn không phải là con của Tô Vân Lý. Lúc đang quen Tô Vân Lý, kẻ xuyên qua kia còn dây dưa không dứt cùng tình cũ, quan hệ mờ ám vô cùng.
Nhưng nếu hấp tấp tùy tiện đi tìm người kia, đối phương khẳng định sẽ không nhận.
Cô cảm thấy có chút phiền.
Sau khi đến Thủy Thiên, Trình Lạc không cần phải lo lắng bất kì chuyện gì nữa, cho dù trời có sập xuống cũng có thần đỡ lấy, nhưng bây giờ lại phải băn khoăn rối rắm những chuyện lông gà vỏ tỏi như thế này.
Haiza, vẫn là làm Lão Tổ tốt hơn.
Nghĩ nghĩ, không khỏi có chút thở dài.
Lúc này sắc trời đã tối, một vài ngôi sao thưa thớt điểm xuyết trên màn đêm tăm tối, ngoài cửa sổ lặng yên không tiếng động, thỉnh thoảng mới vang lên một hai tiếng meo meo, vô cùng yên tĩnh.
Cô liếc nhìn căn phòng bừa bộn, xắn tay áo, lần mò tìm cách dọn dẹp.
Bàn vừa được lau sạch, Nhu Nhu đã nhịn đói cả ngày rốt cuộc nhịn không được khóc thét ra tiếng, thanh âm vang dội lại chói tai.
Trình Lạc giương mắt liếc nó một cái, sau đó cầm chổi bên cạnh bắt đầu quét sàn.
Sau khi quét xong, Nhu Nhu đã khóc mệt đến không có sức, cắn cắn tay nhỏ, thút tha thút thít nức nở, đáng thương tội nghiệp nhìn cô.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Nhu Nhu vừa nghe thấy động tĩnh liền kìm lại nước mắt, nằm trên nôi đẩy chớp chớp đôi mắt to nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Trình Lạc buông chổi, đi qua cửa mở.
Ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên hơi mập, bộ dạng trông cũng hòa ái dễ gần.
"Cháu là người mới dọn đến hôm qua đúng không? Dì là chủ nhà. Hôm qua dì có việc không ở nhà, cũng chưa đến chào hỏi cháu lần nào." Vừa nói, chủ nhà vừa đánh giá Trình Lạc một vòng.
Trình Lạc hiện giờ khác xa bộ dáng xinh đẹp quyến rũ ngày xưa.
Trình Lạc thân cao 179cm. Cô xuất thân là một người mẫu, ba vòng hoàn hảo, vòng eo mềm mại, nhưng giờ lại tàn tạ không còn một chút mỹ cảm nào, mập ra không nói, làn da còn bị sạm, vàng đi trông thấy, không thể liên hệ cô cùng cựu ảnh hậu Trình Lạc trước kia.
Chủ nhà không thường hay lướt mạng, tự nhiên bà ấy cũng không biết cô là ai, cười tủm tỉm nói: “Dì lớn hơn cháu, cháu gọi dì là dì Yến là được”.
Đang nói chuyện, dì Yến phát hiện Nhu Nhu đang cắn ngón tay sau lưng Trình Lạc.
Nhu Nhu lớn lên trông rất thanh tú đáng yêu, sợi tóc mềm mại đen nhánh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, phấn điêu ngọc trác như một búp bê sứ được chạm khắc tinh xảo.
Dì Yến vô cùng thích trẻ con, lập tức cảm thấy Nhu Nhu cực kì đáng yêu, vòng qua Trình Lạc đi vào phòng, khom lưng trêu đùa Nhu Nhu, vừa trêu vừa nói: “Đứa nhỏ này đẹp thật, là con của cháu à?”
Trình Lạc nhíu nhíu mi, không nói gì.
"Con trai của dì cũng trạc tuổi cháu, cháu đã là mẹ, mà thằng quỷ nhà dì đến cả móng chân bạn gái còn chưa có nữa." Dì Yến dễ làm quen, đã bắt đầu nói chuyện với cô.
"Ui, có phải bé đói rồi không?" Nhìn Nhu Nhu cứ mãi cắn ngón tay, dì Yến không nhịn được hỏi.
Trình Lạc thấp giọng "dạ" một tiếng: "Trong nhà hết đồ ăn rồi ạ."
"Ôi, sao cháu không sớm nói với dì.” Dì Yến vỗ vỗ đùi, “Một mình cháu dọn đến đây cũng không dễ dàng chút nào. Chờ dì lấy chút đồ ăn cho cháu nhé."
Nói xong, dì Yến vội vàng lên lầu, trong chốc lát lại xách xuống hai túi lớn, đặt toàn bộ lên trên bàn.
"Trong này có sữa và bột yến mạch dành cho trẻ em, đều là mua cho cháu ngoại của dì, còn chưa dùng lần nào, cháu dùng tạm trước. Ngoài ra còn có đặc sản con gái dì mang đến cho, cháu cầm lấy ăn thử xem, có việc gì thì lên lầu tìm dì. Được rồi, đã muộn lắm rồi, dì sẽ không quấy rầy cháu nữa, nghỉ ngơi sớm đi nhé. "
Mắt thấy đối phương sắp đi, Trình Lạc suy nghĩ một chốc lại hỏi: “Dì ơi chờ chút đã, yến mạch kia…… Uống làm sao ạ?”
Dì Yến sửng sốt, lại nghĩ đến có lẽ cô chưa từng cho trẻ con uống loại đồ này, trực tiếp cầm chúng đi vào bếp.
Trình Lạc nhìn kĩ trình tự, ghi nhớ từng cái một.
"Khi nước bắt đầu sôi, cháu có thể cho một ít sữa vào."
Dì Yến nấu yến mạch xong, chờ nguội một lát mới bưng bát lên cho Nhu Nhu ăn, động tác khéo léo thuần thục, có thể thấy dì ấy rất thích đứa nhỏ này.
Nhu Nhu đã đói bụng một ngày liền ngấu nghiến ăn hết, ăn xong liền ngoan ngoãn lăn ra ngủ.
Dì Yến bỏ chén xuống, nói: “Vậy giờ dì về đây, nhìn sơ thấy nhà cháu vẫn còn bừa bộn quá, tốt nhất nên sớm sắp xếp trang hoàng lại.”
Chờ dì Yến đi khỏi, Trình Lạc dọn bát đũa đem đi rửa.
Trong bếp chỉ có tiếng nước chảy róc rách, đột nhiên có một giọng nói vang lên.
"Cô là ai? Cút khỏi cơ thể tôi!"
Giọng nói phát ra từ trong đầu cô, còn có cảm giác thần kinh bị lôi kéo đau đớn.
Ngón tay đang ngâm trong nước dừng lại, khóe môi không kìm được cong lên. “Cô nói…… Đây là cơ thể của ai?”
“Của tôi!” Giọng nói tương tự Trình Lạc đanh lại, vùng vẫy không giảm, “Cô cút ngay ra ngoài cho tôi!!”
“Ha.” Trình Lạc không nhịn được cười ra tiếng, “Thật thú vị, kẻ xâm lược lại trở thành người bị hại à."
Người nọ cuối cùng cảm thấy không thích hợp, nhỏ giọng hỏi: “Cô, cô là ai?”
"Nguyên chủ của thân thể bị cô chiếm cứ vì bệnh bốn năm trước."
Vừa nói cô vừa tiếp tục rửa bát.
Trình Lạc cuối cùng cũng nhớ ra nguyên lai rời khỏi cơ thể của mình, sau hôm đoạt giải thưởng lớn, cô không hề có dấu hiệu gì bị một ốm nặng một trận. Ngay lúc linh hồn yếu ớt nhất, có kẻ đã liều lĩnh chiếm đoạt thân thể cô.
Giọng nói kia bắt đầu do dự, cũng dần bình tĩnh lại: "Tôi không biết cô đang nói cái gì, gì mà bốn năm trước bị bệnh, tôi hoàn toàn không hiểu. Tôi chỉ muốn trở về thân thể này, nếu như cô không đồng ý, cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Không khách khí?
Trình Lạc thật muốn nhìn một chút xem cô ta định không khách khí như thế nào.
“Vị tiểu thư này, tôi khuyên cô chú ý lời nói của mình.” Sau khi cất bát đũa, vào phòng tắm, xả ít xà phòng rửa sạch tay, cô nhìn vào gương, xuyên thấu qua cặp mắt phượng nhìn linh hồn người kia, “Nhu Nhu là con của cô đúng không?”
Vừa nói lời này, bên kia lập tức trở nên căng thẳng: "Cô định làm gì?"
"Tôi từng có mười hai đứa con, nhưng cuối cùng chẳng còn lại đứa nào cả, cô biết vì sao không?”
Nếu cô ta ở trước mặt Trình Lạc, nhất định bây giờ sắc mặt sẽ tái nhợt.
Cầm lấy khăn lông tỉ mỉ lau khô nước trên tay, vẻ mặt của cô trong gương vẫn không thay đổi: “Cho nên, cô có thể câm miệng chưa?”
“Cô, cô đừng làm tổn thương Nhu Nhu.”
Nói xong lời này chẳng còn động tĩnh gì nữa.
Trình Lạc rất hài lòng với kết quả này, trong lòng lại nảy sinh nghi ngờ, người này nhìn giống như không nói dối, chẳng lẽ bốn năm trước còn có kẻ khác muốn cướp thân thể cô? Mà người này là nửa đường nhảy vào?
Nhưng mặc kệ như thế nào, Trình Lạc đều sẽ không đem quyền khống chế thân thể cho kẻ khác, lần trước xui xẻo đi lạc đến tận Hồng Hoang một quả trứng đều không có, lẻ loi hiu quạnh mấy vạn năm trời, ai biết lần này sẽ lại đi đến đâu, hoặc là trực tiếp hồn phi phách tán luôn, lúc đó lại mất nhiều hơn được.
Tùy tiện ăn chút gì đó, Trình Lạc cầm lấy chìa khóa lên sân thượng ở tầng cao nhất.
Gió đêm xuân mát rượi, trăng trên đỉnh đầu tỏa ánh sáng dìu dịu.
Sân thượng đã lâu không ai lên, trông vắng vẻ lại hoang tàn, Trình Lạc tìm một chỗ trống, trực tiếp ngồi xuống, nhắm mắt lại lặng lẽ hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.
Bây giờ tinh hoa nhật nguyệt này đã không thể chống đói, càng không thể giúp cô trường sinh bất lão, tăng trưởng tu vi, tác dụng duy nhất là tăng cường thể lực, mỹ dung dưỡng nhan.
Sau khi cảm nhận được làn khí mát rượi truyền đi khắp cơ thể dọc theo đan điền, Trình Lạc hít một hơi thật sâu, xoay người xuống lầu.
***
Ngày hôm sau.
Khi trời vừa hửng sáng, Trình Lạc liền thu dọn đồ đạc, bế Nhu Nhu vẫn còn say ngủ lên, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Cô sống ở một nơi khá vắng vẻ, trời vừa mới sáng sớm, trên đường không có lấy một chiếc xe hay người đi đường.
Chậm rãi đi bộ hai dặm, sau lại lên một chiếc xe buýt, khởi hành đến Tô gia.
Biệt thự của Tô gia nằm trên sườn đồi giữa thành phố, nhìn từ xa khá là đẹp.
Nhấn nhấn chuông cửa, Trình Lạc yên lặng chờ đợi.
Một lúc sau, bên trong truyển ra một giọng nói: "Xin chào, cô đang tìm ai vậy?"
“Tôi là Trình Lạc.”
Trầm mặc một lát, đối phương nói: “Xin lỗi, Tô gia không cho phép người không phận sự vào.”
Trình Lạc có chút nóng nảy, giọng điệu mơ hồ có chút cáu kỉnh: "Cô nói với Tô Vân Lý, tôi tìm anh ta ly hôn."
Quả nhiên, khi nói xong, cửa đã mở ra.
Lúc này, Nhu Nhu đã ngủ suốt một đường cũng tỉnh, ngáp một cái, ngây thơ mờ mịt nhìn cô không hiểu gì.
Trình Lạc được dẫn ra sau vườn, vừa đi qua, cô liền nghe một tràng chó sủa.
Giây tiếp theo, một bóng đen nhanh như chớp lao về phía Trình Lạc.
Nhu Nhu trong vòng tay sợ đến run rẩy, quay đầu lại chôn trước ngực cô.
Trình Lạc đút hai tay vào túi, vẻ mặt không hề dao động.
Mắt thấy con Pinscher Đức sắp cắn đến nơi, bên cạnh lại truyền đến giọng nói trầm thấp gọi lại nó.
“Dừng lại, Toàn Phong.”
Tô Vân Lý ngồi trên một chiếc ghế trong vườn, hai chân dài bắt chéo, một tay cầm tách cà phê, tay kia lật xem tờ báo trên bàn, hắn không ngẩng đầu, sườn mặt dưới ánh mặt trời thưa thớt anh tuấn mà lãnh đạm.
Nghe tiếng động, con chó ngừng di chuyển, nhưng vẫn nhe ​​nanh với Trình Lạc, thủ thế chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
“Toàn Phong lại đây, mày xem, mày đã dọa sợ Trình tiểu thư rồi kìa.”
Người phụ nữ ngồi bên cạnh Tô Vân Lý có mái tóc dài ngang vai, khí chất dịu dàng sang trọng, nhìn kỹ hơn, mặt mày cô ta vậy mà có vài phần tương tự Trình Lạc.
Con chó hung dữ tên Toàn Phong vẫy đuôi chạy đến, nằm dưới gối phe phẩy đuôi lấy lòng.
Trình Lạc câu môi cười, lông mày lóe lên vẻ giễu cợt.
Thu liễm tầm mắt, bình tĩnh nhìn về phía Tô Vân Lý: "Tôi đói bụng, để người của anh chuẩn bị cho tôi một phần ăn sáng."
Nói xong liền kéo ghế ngồi xuống.
Lập tức, con Toàn Phong kia lại cao giọng sủa cô.
Trình Lạc dư quang liếc qua, trong mắt lộ ra hàn ý lạnh lẽo.
Toàn Phong nghiến răng, cảm giác đầy đe dọa.
Trình Lạc nhìn Triệu Vi Ninh, lạnh giọng nói: "Súc sinh này là cô nuôi?"
Hai chữ "súc sinh" lập tức làm mặt Triệu Vi Ninh biến sắc, lại không thể phát tác, chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Trình tiểu thư, xin cô chú ý dùng từ.”
Bữa sáng mà Tô Vân Lý sai người chuẩn bị cho cô được mang lên, Trình Lạc cầm dao nĩa lên, nhíu mày nói: "Súc sinh này làm chướng mắt tôi, để nó biến đi."
“Toàn Phong.” Tô Vân Lý nhẹ buông ly cà phê, “Mày qua bên kia chơi đi.”
Toàn Phong không tình nguyện kêu một tiếng, từ từ chạy xa ra.
Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông nhìn cô, giọng điệu không mặn không nhạt: "Hôm nay cô đến đây không lẽ chỉ để ăn sáng à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.