Vườn Bách Thú Của Ảnh Hậu

Chương 4:




Toàn Phong coi như đã "nhập hộ khẩu" chuyển vào nhà Trình Lạc, nhưng mà nó thật lo cho tương lai về sau của hai người.
Cái người chủ nhân mới này của nó đã nghèo đến nỗi phải uống Gió Tây Bắc sống qua ngày rồi. Thề không nói điêu, thiệt sự là uống gió Tây Bắc đó!!! Mỗi tối chín giờ cô lại lên sân thượng, đúng giờ 10 giờ 30 mới trở xuống, một ngày ba bữa chỉ ăn hai quả táo cùng một cốc nước. Nếu mà cứ tiếp tục như vậy, Toàn Phong rất sợ vị chủ nhân mới này sẽ đói chết, sau đó nó sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ, bị bọn buôn chó bán cho một quán ăn bất kì, lần cuối cùng xuất hiện có lẽ là trên một bàn ăn nào đó.
Tưởng tượng đến cảnh đó, đầu chó của Phong ca lại đau nhói.
Trình Lạc đối với nó hoàn toàn nuôi thả, không đánh không mắng cũng không cưng nựng, đúng như những gì cô nói trước kia, hoàn toàn xem nó như chó giữ nhà, vì vậy mà thời gian tung tăng nhảy nhót tự do của Toàn Phong rất nhiều.
Toàn Phong cảm thấy nó không thể ngồi yên chờ chết như vậy được, nếu chủ nhân không nuôi thì nó sẽ tự mình tìm ra lối đi riêng!
Hạ quyết tâm, Toàn Phong lập tức ngậm bát thức ăn của mình, vung vẩy cái đuôi chạy xuống lầu, đến quảng trường cách đó không xa tìm một chỗ phong thủy tương đối tốt, nhẹ nhàng đặt bát xuống.
Đáng tiếc là cái chân chó của Toàn Phong không thể viết chữ, nếu không nó nhất định sẽ đeo một tấm bảng với dòng chữ chói lọi —— xin ăn.
Đang nghĩ đông nghĩ tây, Toàn Phong thoáng thấy một thanh niên đang quỳ bên cạnh, trước mặt đặt một tấm vải trắng có chữ đỏ viết nguệch ngoạc, thỉnh thoảng lại có một hai người đến ném tiền trước mặt hắn, gã thanh niên lại liên tục cảm ơn.
Toàn Phong lè lè lười, bỗng bất ngờ di chuyển.
Nó ngẩng đầu ưỡn ngực bước qua, giẫm chân chó lên miếng vải bố trắng, nhìn gã thanh niên, lộ ra răng nanh hòng uy hiếp.
Toàn Phong được nhà giàu nuôi đến da lông bóng mượt, thân hình so với mấy con chó cảnh lớn thậm chí còn to hơn, lại thêm bộ dáng uy phong lẫm liệt cùng ánh mắt hung ác mười phần, tức khắc dọa gã thanh niên lừa bịp kia hoảng sợ, nhanh như chớp dọn dẹp hành trang rồi vắt chân lên cổ mà chạy.
Đuổi tên lừa đảo kia đi rồi, Toàn Phong tâm tình rất tốt lắc lắc cái đuôi, ngậm bát thức ăn đi lại, trực tiếp tu hú chiếm tổ chim khách, ai ngồi người đó là chủ.
Đầu năm nay người đi ăn xin cũng không ít, nhưng lại chưa thấy chó đi ăn xin bao giờ. Vốn là mọi người định ra quảng trường để nhảy múa, thế mà nháy mắt lại bị Toàn Phong ngồi trong một góc hấp dẫn, tụm năm tụm ba vây lại đây, có người nhận ra nó là liệt khuyển, nhất thời không ai dám tiến lên, chỉ có thể ở cách đó không xa lom lom nhìn.
"Đây là chó nhà ai nhỉ?"
"Nhìn nó không giống bị bỏ rơi, chắc là đi lạc thôi."
“Phía dưới có viết chữ này.” Một người cúi đầu đọc nội dung viết trên tấm vải trắng, “Thân mang bệnh nan y, bơ vơ không nơi nương tựa. Xin người đi ngang qua có lòng cho một bữa cơm, cám ơn!"
Toàn Phong lè lưỡi, dùng chân đẩy bát chó về phía trước, ám thị rất rõ ràng.
Một đám cô dì chú bác cùng quần chúng vây xem lập tức cười muốn xĩu, bây giờ thủ đoạn của bọn lừa đảo đúng là càng ngày càng tinh vi, vậy mà để thú cưng làm cái việc này, nhưng mà bọn họ đều khá thích cách làm này. Ngay lập tức, và người qua đường lần lượt nhét tiền lẻ vào bên trong, một tệ cũng có mà mười tệ cũng có, trong nháy mắt đã đầy bát chó.
Đúng lúc mọi người đang vui vẻ thì bất ngờ từ xa vang lên tiếng gầm rú: "Quản lý thành phố đến rồi!!!"
Hả hả cái gì, quản lý thành phố?!
Toàn Phong dựng lỗ tai lên, ngậm bát thức ăn cùng miếng vải bố trắng, sải bước dài chạy trối chết, trong nháy mắt, bóng chó liền biến mất ở biển người.
Thật mẹ nó kích thích!
Đầu năm nay làm chó cũng thật không dễ dàng gì.
Một đường chạy như điên về nhà, Toàn Phong dùng móng vuốt gõ gõ cửa.
Trình Lạc đứng dậy mở cửa, nhìn Toàn Phong bối rối, hỏi: “Mày đi đâu vậy?”
Toàn Phong nhả bát chó đặt trước mũi chân Trình Lạc.
"Gâu!"
Mi không cần khen ngợi trẫm, mua cẩu lương xịn xịn là được.
Nhìn Toàn Phong khoe khoang, Trình Lạc không khỏi nhíu mày: “Mày đi xin ăn á?”
Toàn Phong vung vẩy cái đuôi gào lên: Cái bà này sao nói chuyện gì mà khó nghe dữ dzậy, tui rõ ràng đi bán sắc mà.
Trình Lạc: “……”
Cô đá đá cái bát, nói: “Vậy mày bán không cho người ta rồi ngốc ơi.”
“……”
Nhìn cái bát thức ăn trống quơ trống quắc, cái đuôi Toàn Phong ngừng lắc lư, lỗ tai cụp xuống, khép mí mắt, trên mặt chó viết hoa in đậm bốn chữ —— sống không còn gì luyến tiếc.
Trình Lạc cảm thấy thật buồn cười. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một con chó có chỉ số thông minh cao như Toàn Phong, không khỏi trấn an tính sờ sờ đầu của nó, nhẹ giọng nói: "Không đói chết mày đâu, cẩu lão đại.”
Tiếng "cẩu lão đại" cuối cùng kia ngập tràn ý vị trêu chọc.
Toàn Phong héo tàn quỳ rạp trên mặt đất, nó không phải sợ mình đói chết, chính xác là sợ đại ca mới của mình đói chết.
Đột nhiên, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu Toàn Phong.
Chủ nhân mới nghèo đến như vậy, mỗi ngày chỉ có thể uống gió Tây Bắc, nhưng lại mua cẩu lương cho nó, chẳng lẽ ——
Chẳng lẽ chủ nhân ăn cần mặc kiệm là vì nó?
Ối giời ơi, thật là quá cảm động chó mà!
Toàn Phong ngao ô một tiếng bổ nhào vào người Trình Lạc, ôm cô liếm loạn lun tung một trận.
Trình Lạc cau mày đẩy nó ra: “Dơ muốn chết, đừng lại đây.”
Toàn Phong ủy khuất rầm rì hai tiếng, chạy đến bên cạnh ăn cẩu lương, tuy rằng cẩu lương này không mỹ vị như ngày xưa, nhưng giờ phút này, nó lại cảm thấy đây là cẩu lương ngon nhứt trên đời!!
***
Trình Lạc trước tiên vào phòng tắm tắm rửa một cái, một tuần nay cô không hề đụng đến ngũ cốc, mỗi ngày chỉ ăn một quả táo, đêm xuống thì đi hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.
Dĩ nhiên hiệu quả vô cùng rõ rệt, phần bụng hơi nhô lên ban đầu của cô đã dần bằng phẳng, làn da vàng như nến dần dần hồi phục, mái tóc khô xơ trở nên mượt mà óng ả, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ khôi phục bộ dạng vốn có lúc đầu.
Vừa tắm xong, điện thoại đã lâu không đổ chuông đột ngột rung lên, tên người gọi là [Chu Lệ Lệ].
Trình Lạc liếc qua, trực tiếp nối máy.
“Chị Trình Lạc, chị…… Chị thật sự giải ước với Giải trí Hoa Thành?”
Giải trí Hoa Thành chính là công ty con của Tô Vân Lý mà cô đã ký hợp đồng, Trình Lạc lúc này mới nhớ ra, Chu Lệ Lệ này là trợ lý ban đầu của cô.
“Ừ.”
“Vậy…… Hai người ly hôn cũng là thật?”
“Ừ.”
Giọng Chu Lệ Lệ ẩn hiện chút mất mát: “Lúc nghe tin tức em còn bị dọa nhảy dựng cơ, vậy chị Trình Lạc chị hiện tại đang ở đâu?”
“Số 130 phố Bạch Dương.”
“Nơi đó rất hẻo lánh, Nhu Nhu vẫn khỏe chứ ạ?”
Trình Lạc nói: “Giao cho Tô Vân Lý rồi.”
Chu Lệ Lệ ở bên kia điện thoại ngẩn ra, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Nhu cùng thần sắc tái nhợt của Trình Lạc, trong lòng cô hụt hẫng, nhưng cũng không biết an ủi làm sao.
“Thế…… Trình Lạc chị gửi cho em địa chỉ đi, em qua gặp chị.”
"Tâm ý của em tôi nhận, nhưng mà tôi muốn yên tĩnh một thời gian.”
Một mình cô đã sống ngót nghét một vạn năm, sớm đã hình thành thói quen tịch mịch, cho dù bản thân từng là người, nhưng đã sớm quên làm sao ở chung cùng người khác rồi, nói cách khác là, Trình Lạc đã quen sống trên cao, giờ không muốn ngồi chung bàn với phàm nhân.
Chu Lệ Lệ là cô gái có mắt nhìn, nghe cô nói như vậy cũng không cưỡng cầu nữa.
“Vậy được rồi, chị Trình Lạc nếu có yêu cầu gì thì gọi cho em nha. Còn nữa…… Những lời nói trên mạng chị ngàn vạn lần không cần để ở trong lòng.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Ban đầu Trình Lạc không hề để tâm đến chuyện này, bây giờ nghe cô ấy nói vậy thì có chút tò mò.
Cũng không biết bốn năm nay trên mạng đã biến thành dạng gì rồi.
Nghĩ nghĩ, Trình Lạc theo trí nhớ đăng nhập Weibo cá nhân.
Hình đại diện Weibo của cô đổi thành một bức ảnh tự sướng đầy tục khí, lướt xuống một chút lại thấy bài viết gần đây nhất.
【 Trình Lạc V: Yêu một người không hề sai. 】
Lại còn làm ra vẻ……
Trình Lạc lại click mở bình luận, một trận phỉ nhổ hiện ra.
——[ nôn mửa ] Cô đừng khiến người khác ghê tởm nữa được không, tự trọng một chút được không?
—— Giày rách mà còn đòi tình yêu hả?
—— Người khác lên xe buýt còn phải trả tiền, cô thì hay rồi, chẳng những miễn phí mà còn được hoàn lại tiền.
—— Thật sự đáng tiếc, nguyên bản là người vô cùng có thiên phú, vậy mà lại biến thành bộ dáng như thế này.
—— Đáng tiếc +1, tuy rằng biết là không có khả năng, nhưng vẫn là hy vọng cô ấy có thể tốt hơn.
—— Đồ lẳng lơ.
“……”
“Nhìn xem chuyện tốt cô làm đi.”
Lời này là nói với một linh hồn khác trong cơ thể.
Đối phương hiển nhiên chột dạ, không dám lên tiếng.
Kết quả không trong bao lâu lại yếu ớt nói: “Có thể…… Có thể mang Nhu Nhu về đây không?”
Trình Lạc trào phúng nói: “Cô nuôi?”
“Tôi có thể nuôi!”
“A.” Trình Lạc tắt Weibo đi, mắt không thấy tâm không phiền, hỏi, "Cô nuôi như thế nào?”
“Cô đem thân thể cho tôi…… Chỉ cần một chốc thôi.”
Cô ta nghĩ cũng đẹp thật.
Hiện tại linh hồn Trình Lạc cùng thân thể vẫn chưa thật sự ăn khớp, chờ qua một đoạn thời gian nữa, kẻ đoạt hồn trong cơ thể liền sẽ bị linh hồn cường đại của Trình Lạc hoàn toàn cắn nuốt, tin là cô ta nhảy nhót chẳng còn được bao lâu nữa.
Kẻ đoạt hồn ngoan hơn không ít, dù cho trong lòng nhớ mong con trai cũng không dám làm Trình Lạc tức giận, thấy cô trầm mặc cũng không dám nói lời nào.
Buổi tối.
Trình Lạc như mọi ngày đúng giờ lên sân thượng.
Cô nín thở ngưng thần, ngồi ở một góc hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, âm thanh xung quanh tất cả đều bị cô ngăn cách, thậm chí có người đi đến Trình Lạc cũng không phát ra động tĩnh.
“Tôi quyết định rồi, tôi sẽ tiếp nhận vườn bách thú kia.”
“Tôi biết là rất khó, nhưng mà tôi có lòng tin.”
“Ừ, được……”
“……”
Giọng nói chàng trai phía sau sạch sẽ, như là một khối ngọc vừa thanh vừa nhuận.
Cúp điện thoại, Hà Chỉ đưa mắt nhìn qua, thấy cách đó không xa trên mép mái nhà có người đang ngồi, vạt áo trong gió đêm khẽ lay động, bóng dáng thê lương, lộ ra từng đợt cô liêu quạnh quẽ.
Tim Hà Chỉ đập nhanh vài giây, không chút do dự nhào qua, từ phía sau gắt gao ôm lấy cô.
Hơi thở đàn ông xa lạ bất ngờ xâm lược làm Trình Lạc nhíu mày, cô nắm chặt nắm tay, đấm ngược về sau.
Phanh!
Cú đấm vững vàng nện lên mắt trái của Hà Chỉ.
“Hừ.” Anh ôm lấy mắt mình, cuộn tròn người vì đau đớn.
“Cô gái, cuộc sống vẫn còn rất tốt đẹp, cô không cần nghĩ quẩn như vậy đâu.”
Trình Lạc đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Hà Chỉ.
Ánh trăng mang hơi lạnh, anh ta mặc một chiếc áo khoác cao bồi, thân hình cao lớn rắn chắc.
Hà Chỉ nỗ lực mở mắt ra, nhìn về phía Trình Lạc.
Ánh sáng quá tối, chỉ mơ hồ nhìn đến hình dáng khuôn mặt cũng có thể đoán đây là một người đẹp, chỉ là ánh mắt vô cùng sắc bén, vừa thấy liền biết là người không dễ thân cận.
“Cô có sao không?” Cảm nhận được đau đớn giảm dần, Hà Chỉ đứng dậy, vươn tay về phía cô, “Bên kia rất nguy hiểm, cô đi qua bên này với tôi.”
Trình Lạc khinh thường hừ một tiếng, vòng qua Hà Chỉ đi về hướng cửa.
Hà Chỉ chớp chớp mắt, biểu tình mờ mịt.
Chẳng lẽ……
Cô thật sự chỉ đi lên nhìn ngắm cảnh?
Hơn nữa……
Hà Chỉ nhìn bóng dáng ngày càng xa lâm vào trầm tư.
Gương mặt kia nhìn quen quen, cảm giác như đã gặp ở đâu rồi ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.