Vườn Bách Thú Của Ảnh Hậu

Chương 5: "Vườn bách thú đó, tôi thầu."




Sau mấy ngày uống gió Tây Bắc, cuối cùng Trình Lạc cũng bắt đầu tính toán kế sinh nhai cho tương lai.
Hiện tại cô đã không còn là lão tổ Hồng Hoang nữa, sẽ không có chuyện vẫy vẫy tay là có thần phật tới hầu hạ, cũng sẽ không nhảy mũi một cái là trời rung đất chuyển, cô hiện tại chỉ là một con người bình thường.
Nhưng mà muốn bắt cô phải khuất phục người khác, nằm mơ đi, cả đời này đều không thể.
Trình Lạc suy nghĩ chốc lát, hỏi: “Mày nói liệu sẽ có người nào đó cho tao một cái công ty chơi không?”
Toàn Phong đang chơi đuổi bắt với cái đuôi:?????
Trình Lạc nhíu mày, có chút bất mãn phản ứng của Toàn Phong: “Dựa vào cái gì bọn họ không đưa cho tao?”
“……”
Dựa vào cái gì bọn họ phải đưa cho bà hả!
Trình Lạc khịt mũi, cho dù đã quay lại cơ thể của chính mình, cô cảm thấy hẳn là bản thân vẫn xứng đáng được người khác yêu thương.
Bởi vì cô vừa thông minh, vừa xinh đẹp, lại còn cao quý nữa mà.
Toàn Phong lười phản ứng với cái bà nhìn thì cao ngạo lạnh lùng, thực tế đầu óc lại chập mạch úng nước này.
Quan sát thấy thời gian không chênh lệch lắm, Toàn Phong muốn chuẩn bị tiếp tục chương trình “tản bộ” cầu sinh của hôm nay.
“Có thể cột lên cổ tui một cái bao nhựa được không?”
Bát cho chó xài không ổn xíu nào, ngày hôm qua ế khách còn được, nếu như đông khách, há chẳng phải tiền bên trong sẽ bị thổi đi à.
Trình Lạc liếc xéo nó một cái: “Bản thân mày không có tay à?”
“……”
Mía! Nếu tay của ông đây đủ dài thì còn phải nhờ bà giúp hả?
Lông mày Trình Lạc khẽ nhếch, tìm một sợi dây luồn qua bao nhựa màu trắng, treo nó ở trên cổ.
Xong xuôi, Toàn Phong lúc lắc cái đuôi chạy ra khỏi nhà.
Sau khi Toàn Phong rời đi không lâu, chuông cửa vang lên.
Trình Lạc đứng dậy mở cửa.
Ngoài cửa là một thanh niên mặc áo thun trắng phối cùng khoác denim sẫm màu, khí chất trong sáng sạch sẽ.
Đôi mắt màu hổ phách của anh nhìn chằm chằm Trình Lạc, vẻ mặt nhất thời sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười, giọng nói hào sảng vang lên bên tai: “Cô là người trên sân thượng đêm qua à.”
“Là anh à.” So với nhiệt tình của anh thì Trình Lạc có chút lạnh nhạt, “Có chuyện gì không?”
“Mẹ tôi bảo tôi tới chào hỏi cô một cái, mấy thứ này đều là bà ấy nhờ tôi đưa cho cô.”
Nói đoạn, anh đưa giỏ trên tay qua.
“Cầm vào trong đi.” Trình Lạc lui về sau nhường đường.
Hà Chỉ gãi gãi đầu, có chút xấu hổ bước vào.
Anh không hề tùy tiện đánh giá phòng của một người phụ nữ, ngoan ngoãn đem rổ đặt lên bàn, nói: “Tôi là Hà Chỉ, nếu cô có yêu cầu gì có thể tìm tôi.”
“Không có yêu cầu gì cả, chẳng qua là thiếu gia sản triệu đô.”
Hà Chỉ ngẩn ra, ha ha cười: “Cô thật biết nói đùa.”
Nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô cũng không giống nói đùa, Hà Chỉ đột nhiên cười không nổi, vội vàng nói sang chuyện khác: “Tôi vẫn chưa biết cô tên gì.”
“Trình Lạc.”
Hà Chỉ cười đáp lời: “Trùng hợp ghê, có một nữ minh tinh cũng tên là Trình Lạc, nhưng mà danh tiếng lại không tốt lắm……”
Mặt mày lãnh đạm của Trình Lạc đột nhiên xuất hiện ý cười, hai mắt híp lại, cất giọng khéo léo: “Thật là không khéo quá đi, tôi chính là Trình Lạc đó đó.”
Sắc mặt Hà Chỉ quả nhiên thay đổi, hiển nhiên không thể tin tưởng sự thật này.
Trình Lạc rất có hứng thú nhìn mặt anh biến sắc, thực tế mà nói, không ai có thể đem Trình Lạc bây giờ đánh đồng với cái người bị trầm cảm sau khi kết hôn trước kia.
Khí chất có thể thay đổi một người từ trong ra ngoài, bản thân Trình Lạc đã là một người phụ nữ mạnh mẽ đầy quyến rũ, từ khi bị kẻ xâm nhập trong đầu chỉ toàn nòng nọc hình trái tim bay lượn chiếm cứ thân thể khiến cô so với trước đây cứ như hai người khác nhau vậy. Hiện giờ Trình Lạc từ Hồng Hoang trở lại, khí chất quá mức cường đại đã làm lu mờ dáng vẻ cô ta từ lâu, cho dù là người thân thiết biết rõ cô đứng ngay trước mặt cũng chưa chắc nhận ra được, càng huống chi là một người xa lạ chỉ vừa mới gặp mặt.
“Thật, thật không nghĩ tới……”
Hà Chỉ có chút xấu hổ, trước đây anh có nhìn thoáng qua trên TV, người phụ nữ trong đó tóc tai thì bù xù, quần áo thì nhăn nhúm, khuôn mặt xinh đẹp chứa đầy mỏi mệt chật vật, đối mặt với những câu hỏi khó dễ của phóng viên, đôi mắt cô trống rỗng vô hồn, ấp a ấp úng không nói được một câu hoàn chỉnh……
Khi đó Hà Chỉ cảm thấy người phụ nữ này có chút đáng thương, nhưng cũng không quá bận tâm.
Nhưng Trình Lạc của hiện tại……
Tuy là một thân ăn mặc đơn giản nhưng vẫn sạch sẽ phóng khoáng, mái tóc dài tùy tiện xõa trên vai, thoạt nhìn tùy ý lại lười biếng, đôi mắt nhìn anh mang theo vẻ sâu thẳm không phải ai cũng có, vô cùng mê hoặc.
Tuy là mặt giống nhau……
Nhưng khí chất cô gái trước mặt lại rất mê người, lộ ra nét cao quý không thể khinh nhờn, làm Hà Chỉ thậm chí không dám đưa mắt nhìn kỹ cô.
“Câu nói kia của tôi chỉ là đùa thôi, bản chất của truyền thông là yêu thích viết lung tung loạn xì ngầu mà.”
Anh sốt ruột vội vàng giải thích, đôi mắt trong veo đầy lo lắng.
Trình Lạc không khỏi cười thành tiếng: “Anh rất giống một thằng nhóc tôi từng chăm sóc.”
Hà Chỉ mở to mắt: “Hẻ?”
“Không có gì……”
Cô chỉ là nhớ tới thằng nhóc Thanh Long, trước khi trở thành vị thần chao đảo bốn phương, thằng nhóc đó là cô một tay chăm sóc, mỗi ngày đều kêu quác quác quác, quậy đến vô pháp vô thiên, ở trên Cửu Trọng Thiên nháo ra không ít tai hoạ. Tuy nhiên tên tiểu tử đó nhìn thì như phóng đãng không kiềm chế được, kỳ thật lại rất đơn thuần dễ xấu hổ, đặc biệt đôi mắt sạch sẽ trong veo như nước, chỉ cần có ý đồ gì xấu xa đều sẽ viết hết ở trong đấy.
Hà Chỉ xấu hổ vò đầu: “Vậy, tôi đi về trước đây.”
“Ừ, được.”
Vừa mở cửa, anh liền thấy một cái bóng đen thui lao tới, trong lòng Hà Chỉ nhảy dựng, vừa quay đầu thì phát hiện một con Pinscher Đức nằm ở bên chân Trình Lạc, cái đuôi vẫy vẫy tỏ ý lấy lòng.
Cảm nhận được ánh mắt của Hà Chỉ, Toàn Phong lập tức quay lại, mắt thấy là người lạ liền nhảy dựng bảo vệ Trình Lạc sau người, ánh mắt ngập tràn uy hiếp.
Xoát một cái, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, con chó này nhìn là biết hung ác không dễ chọc.
Trình Lạc đá bắp chân Toàn Phong, lạnh lùng nói: “Ngồi.”
“Gâu!” Toàn Phong đặt đít ngồi xuống.
Hà Chỉ nuốt nuốt nước miếng: “Con chó này là danh khuyển à, màu sắc và hoa văn rất chính tông.”
Trình Lạc nhàn nhạt nói: “Chó giữ nhà mà thôi.”
Chó giữ nhà……
Toàn Phong ủy khuất: Làm gì có ai có chó giữ nhà nào đẹp trai như tuii.
Hà Chỉ chú ý tới biểu tình của Toàn Phong, nhẹ giọng nói: “Nó đang không vui kìa, cô nên khích lệ nó nhiều hơn, miễn cho xuất hiện tâm lý phản loạn. Giống loài như liệt khuyển này phải đặc biệt chú ý tới cảm xúc của chúng.”
Trình Lạc liếc mắt nhìn Toàn Phong một cái, lại thu ánh mắt nhìn về Hà Chỉ: “Anh trông có vẻ khá hiểu biết.”
Hà Chỉ ngượng ngùng nói: “Tôi học tâm lý học động vật.”
Tâm lý động vật?
Trình Lạc cuối cùng cũng để ý tới anh.
Hà Chỉ mím môi, thấp giọng nói: “Con người nếu phát hiện có cảm xúc thất thường có thể tìm bác sĩ tâm lý, nhưng động vật lại không giống vậy, chúng nó sẽ không nói, cũng không thể nói, thế nên cần phải có người trợ giúp chúng nó.”
Nghe thấy lời này, địch ý của Toàn Phong với Hà Chỉ giảm đi không ít.
Trình Lạc cảm thấy đứa nhỏ này rất thú vị, không khỏi hỏi nhiều vài câu: “Vậy anh hiện tại làm cái gì?”
“Tôi sao?” Hà Chỉ cười đến càng thêm thẹn thùng, “Nói ra cũng không sợ cô chê cười, cách chúng ta không xa có một vườn bách thú tư nhân, viên trường trước khi qua đời đã đem vườn bách thú giao cho thân thích xử lý, không lâu trước đây tôi biết được người nhà kia sớm đã ra nước ngoài nửa năm trước, động vật bên trong cũng không có người trông giữ, mà trung tâm quản lý động vật căn bản sẽ không tiếp nhận nơi này, vì thế tôi đã tiếp nhận nó.”
Từ khi Hà Chỉ du học về nước biết chuyện này đã dứt khoát cự tuyệt công việc lương trăm vạn một năm, không màng người nhà và bạn bè phản đối mà tiếp nhận vườn bách thú kia. Hà Chỉ biết hành động này rất ngu xuẩn, nhưng mà……rốt cuộc vẫn phải có người đi làm.
Trình Lạc híp mắt nghĩ ngợi, mở một cái vườn bách thú là một biện pháp không tồi, con người chả thú vị gì cả, cũng sẽ không nghe theo cô chỉ huy; động vật lại không giống vậy, thân là một chân long chi tổ chuyển thế, dù cho mãnh hổ đứng trước mặt cô đều phải ngoan ngoãn như mèo con, còn có thể hưởng thụ một phen cảm giác chỉ huy muôn loài.
“Vậy được rồi.” Trình Lạc nhìn Hà Chỉ, đột nhiên nói, “Thấy anh khó khăn như vậy, tôi sẽ cố mà giúp anh.”
Hà Chỉ:????
Trình Lạc khẽ nhếch miệng, tươi cười loá mắt: “Vườn bách thú kia, tôi nhận thầu.”
Hà Chỉ:?????
Toàn Phong:?????
Một người một chó đồng thời hoang mang.
Thấy anh không nói lời nào, Trình Lạc nhướng mày, hỏi: “Còn có vấn đề gì sao?”
“Khoan đã……” Đầu óc Hà Chỉ một lúc lâu vẫn chưa hết hoang mang, “Cô, cô nói cô muốn cùng giúp tôi?”
Có gì đó sai sai ở đây vậy? Hôm nay anh chỉ thay mẹ lại đây chào hỏi hàng xóm mới, như thế nào liền…… Liền không thể hiểu được có đồng bọn hợp tác.
Trình Lạc ánh mắt khinh bỉ, đối với lý do thoái thác của anh khịt mũi coi thường, “Chú ý từ ngữ của anh, là tôi chủ động giúp anh, không phải cùng nhau đâu nhớ, anh chỉ có thể trở thành cấp dưới của tôi thôi. “
Hà Chỉ: “……”
Toàn Phong: “……”
Người đàn ông này tính tình thật là tốt, nếu nó là anh ta thì đã sớm múc cô rồi.
Toàn Phong liếm liếm móng vuốt, an tĩnh xem diễn.
“Trình tiểu thư, chuyện này không nói đùa được đâu.” Hà Chỉ không hề tức giận với ngữ khí của cô, “Trong vườn bách thú nhốt rất nhiều động vật, trong đó phần lớn là thú dữ, tuy là tôi rất vui vì thành ý của cô, nhưng mà……”
Trình Lạc đột nhiên hiểu ý tứ của anh.
“Anh lo lắng an nguy của tôi?”
“Cô có thể cho là vậy.”
Cho dù là Hà Chỉ đã giao tiếp với động vật từ nhỏ cũng không dám đảm bảo liệu sẽ có chuyện phát sinh ngoài ý muốn hay không, càng miễn bàn tới Trình Lạc không chút căn cơ nào. Quan trọng nhất…… Cô còn là một nghệ sĩ.
Nếu lỡ phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, Hà Chỉ thật sự đảm đương không nổi.
Trình Lạc duỗi tay nắm lấy lỗ tai Toàn Phong, trầm giọng nói: “Vậy được rồi……”
Lúc Hà Chỉ cho rằng cô muốn từ bỏ thì lại nghe Trình Lạc nói: “Tôi có thể cùng anh đi tới vườn bách thú đó một chuyến, sau đó anh lại đưa ra quyết định.”
Ánh mắt kiên định của Trình Lạc làm Hà Chỉ á khẩu không trả lời được.
Nhìn bộ dáng cô là thật sự quyết tâm muốn đi tới vườn bách thú kia, Hà Chỉ cảm thấy mang cô theo cũng được, nơi đó bị bỏ hoang lâu như vậy rồi, dùng đầu óc suy nghĩ một chút đều biết khẳng định đã chẳng ra hình thù gì, chờ cô đến đó xem, chắc hẳn không cần anh nói thì Trình Lạc cũng sẽ chủ động từ chối.
Sau khi hạ quyết tâm, Hà Chỉ gật gật đầu, nói: “Tôi buổi chiều vừa khéo sẽ qua đó, cô có thể đi cùng tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.