Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 154: Chu Giáng Tử bi thương




Lúc này, Thủy Lung còn chưa biết, cuộc nói chuyện này khiến Trưởng Tôn Vinh Cực hiểu ra, cũng khiến cho những người dòm ngó Thủy Lung trong tương lai đều gặp rủi ro.
Yến tiệc hoàng gia đúng hạn tiến hành, địa điểm được chọn trong Nguyệt Viên.
Vọng Nguyệt Viên có diện tích cực kì lớn, có thể sánh bằng nửa hoàng cung, nơi nơi đều lộ ra vẻ lịch sự tao nhã, xung quanh trồng cây Trường Xuân, vừa bước vào trong đó, nếu như không phải nhìn thấy cảnh tuyết, người ta sẽ nghĩ rằng hôm nay là mùa xuân.
Tiệc mừng năm mới này còn phồn thịnh hơn tiệc mừng thọ thái hậu, xung quanh đều có thể nhìn thấy cung nữ qua lại, cùng với bóng dáng hoàng thân, quốc thích cao quý kiêu ngạo.
Ban ngày tụ hội cũng không có bao nhiêu chỗ nổi bật, mãi cho đén khi mặt trời lặn xuống núi, nàng Trăng treo cao, buổi tiệc này mới chính thức náo nhiệt.
Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn ngồi ở hàng ghế cao, Khánh vương gia và Cần vương gia ngồi ở xung quanh, dựa theo địa vị cao thấp mà phân chia chỗ ngồi. Về phần các sứ giả, thì có chỗ đặc biệt dành cho bọn họ.
Trưởng Tôn Lạc Dần ngồi ở vị trí chủ nhà, thái hậu vẫn không xuất hiện.
Nghe Trưởng Tôn Lạc Dần nói, thân thể thái hậu không được khỏe, không tiện đi lại, vả lại mấy năm gần đây Thiện Phật, đang trong thời gian trai giới.
Nghe lời ông ta nói, giống như thái hậu thật lòng hướng theo Phật, không có ý định xen vào chuyện phàm trần, thế tục nữa.
Ban đêm, một vũ đài* xây cao, bốn phía bốc lên trụ lửa, chiếu sáng vũ đài, để bầu không khí chung quanh cũng mang theo lửa nóng.
(*) Chắc sân khấu.
“Tây Lăng bệ hạ, đây là dũng sĩ múa nổi tiếng của Khương Thục ta, đặc biệt tặng lên.”
Bữa tiệc đang náo nhiệt, A Nhĩ Mạn đứng lên, mời rượu Trưởng Tôn Lạc Dần.
Mọi người thấy hắn mặc xiêm y bó sát người của Khương Thục, khuôn mặt nghiêm túc đầy mùi vị đàn ông, dưới ánh nến chiếu rọi, rất gợi cảm mà mạnh mẽ.
Nghe nói, hắn và Võ vương gia có xích mích, cùng nhau quyết đấu sinh tử một trận, bị Võ vương gia đánh đến nửa sống nửa chết, suýt chút nữa ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa Tây Lăng và Khương Thục… Mọi người nhìn thấy bộ dạng này của A Nhĩ Mạn, đều tự giác loại bỏ suy đoán trong lòng.
Hắn có chỗ nào giống bị thương ư?
Cái này phải khen thuốc trong phủ quận chúa tốt, mấy vết thương nghiêm trọng trên người A Nhĩ Mạn đều dễ dàng chữa trị tốt, càng miễn bàn đến vết thương ngoài da của Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực.
“Tốt, A Nhĩ Mạn vương tử có lòng.” Mặt mày Trưởng Tôn Lạc Dần cười vui vẻ, nâng chén lên không trung, hướng A Nhĩ Mạn mời, ngửa đầu uống cạn.
Mười tên đàn ông nửa trần, lộ ra thân trên khỏe mạnh nhảy lên sân khấu, kèm theo là tiếng trống nhảy múa. Động tác của bọn họ hào phóng, mở rộng lại khép, thay vì nói là múa thì càng giống đánh võ hơn, khiến người ta cảm nhận được sức sống bừng bừng, sôi nổi của họ.
Bởi vì bọn họ nhảy múa, mọi người cũng xoay quanh một chỗ, lúc đầu tương đối thoải mái hơn nhiều, mơ hồ có thể nghe được giọng khẽ hô của đám nữ giới.
“Tỷ.” Không biết Bạch Thiên Hoa đi tới sau lưng Thủy Lung từ bao giờ.
Thủy Lung nhìn vẻ mặt chần chừ của hắn, muốn nói lại thôi: “Chuyện gì?”
Bạch Thiên Hoa xoắn xuýt một hồi, mới nhỏ giọng nói với Thủy Lung: “Tỷ, tỷ có cảm thấy cái tên Lưu Tứ của Lâu Dương Quốc giống một người nào đó không?”
Thủy Lung không ngờ hắn nhắc tới chuyện này. Tầm mắt của nàng nhìn liếc qua phía sứ giả Lâu Dương Quốc, thấy tên thái giám tự xưng là Lưu Tứ, vẫn trùm mình dưới lớp áo choàng đen, nghe nói thân thể hắn chưa khỏe. Vóc người bên dưới lớp áo choàng, nhìn làm sao cũng thấy gầy, cái cằm tiêm tế lộ ra giống như có thể đâm người ta bị thương, đôi môi không có bao nhiêu huyết sắc mím lại, như cười như không, nhìn kĩ sẽ phát hiện ra ý châm chọc.
“Không cảm giác.” Thủy Lung lạnh nhạt nói.
Nàng không hề có ấn tượng với gã Lưu Tứ này.
Chỉ có thể nói, nàng và Lưu Tứ chưa bao giờ tiếp xúc lần nào.
Lông mày Bạch Thiên Hoa xoắn lại một chỗ.
“Ngươi cảm thấy hắn giống ai?” Thủy Lung có chút hứng thú.
Nếu Bạch Thiên Hoa nói như vậy, vậy thì hắn sẽ có chút cảm giác. Nhưng, Lưu Tứ là người của Lâu Dương Quốc, Bạch Thiên Hoa lại chưa từng ra khỏi Tây Lăng, làm sao từng gặp Lưu Tứ được?
Huống hồ, hắn nói giống một người, ý nói người đó là người Tây Lăng.
Bạch Thiên Hoa há miệng, sau đó lắc đầu: “Quên đi, có lẽ đệ nhớ lầm.” Sau đó, hắn bỏ qua vấn đề này luôn, hăng hái bừng bừng hỏi Thủy Lung: “Tỷ, nghe nói lần này ba nước sẽ cử hành luận võ, còn chỉ đích danh tỷ phải tham gia… Ê, tỷ thật sự sẽ đi so tài sao?” Len lén liếc Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhạy bén nhận ra ánh mắt liếc trộm của Bạch Thiên Hoa, nhàn nhạt lườm cậu một cái, không nói gì.
Thủy Lung hỏi lại Bạch Thiên Hoa: “Nếu hoàng thượng chỉ đích danh ngươi tham gia, ngươi sẽ cự tuyệt sao?”
“…” Bạch Thiên Hoa cảm thấy mình hỏi vấn đề rất ngu ngốc. Đúng vậy, đây là bữa tiệc ba nước, do ba nước tự mình đề cử người của mình, làm sao có thể cự tuyệt.
Nhưng tỷ biết rõ mà vẫn ngoan ngoãn đi đấu võ ư? Bạch Thiên Hoa nghi ngờ nhìn nàng, hắn luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu.
Huống chi, tỷ phu sẽ để tỷ ấy lên đài đấu võ sao…
Bạch Thiên Hoa không nghi ngờ, xoắn xuýt được bao lâu, sự thật liền bày ra trước mắt.
Vòng một đấu võ bắt đầu, khi Hoàn Nhan Thiếu Anh nói, tầm mắt mọi người rơi vào người Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực.
Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, Thủy Lung đứng lên, cười nhạt: “Chỉ đấu võ đơn thuần thôi thì chán lắm, không bằng thêm chút tiền đặt cược đi.”
Mọi người nghe nàng nói, cư nhiên không chút kinh ngạc, thậm chí còn có loại cảm xúc đương nhiên.
Thói quen đúng là thứ đáng sợ, loại hành vi này nếu là người khác sẽ làm người ta kinh ngạc, nhưng đặt trên người Thủy Lung lại được người ta hiểu rõ.
Trưởng Tôn Lạc Dần còn chưa vội vã trách móc, bên phía Hoàn Nhan Thiếu Anh cười nói: “Không biết Võ vương phi muốn cá cược thế nào?” Dừng lại một giây, nói tiếp: “Bức hải đồ vô giá đã bị Võ vương phi đoạt được, hiện tại trên người ta không có bảo bối gì đâu.”
“Ta nhớ hải đồ kia không phải đồ vật của Nhàn vương gia.” Thủy Lung không chút nể nang đâm thủng lời nói dối của hắn.
Hoàn Nhan Thiếu Anh cười giả lả. Tô Vũ Khi của Lâu Dương Quốc cũng bày tỏ thái độ: “Võ vương phi, mời nói.”
“Nếu ta thắng, các ngươi hứa với ta, tạo điều kiện thuận lợi để thành Nam Vân và nước các ngươi buôn bán qua lại.” Thủy Lung cười nói.
Mắt Hoàn Nhan Thiếu Anh lóe sáng, giống như vô tình nói: “Là thành Nam Vân của nàng, không phải Tây Lăng?”
Trường Tôn Lạc Dần nghe lời của hắn, vẻ mặt thoáng khó chịu, ánh mắt nhìn Thủy Lung cũng u ám hơn.
Sắc mặt Thủy Lung vẫn không đổi: “Xưa nay, quan hệ giữa Tây Lăng và hai nước luôn hòa thuận, đã buôn bán qua lại nhiều năm, ta cần gì phải làm chuyện thừa.”
Mặc dù, Tây Lăng và hai nước này có làm ăn qua lại, nhưng không giống như một câu ‘thuận tiện’ của nàng. Mỗi lần thương nhân muốn đi qua, đều phải kiểm tra phức tạp, có rất nhiều thương phẩm không được đi qua.
Nhưng, Hoàn Nhan Thiếu Anh không nhận ra tình huống của Tây Lăng giống như lời Thủy Lung nói, ‘buôn bán thuận tiện.’
Hắn cũng biết, nếu bản thân tiếp tục dò xét nữa, nhất định sẽ rước lấy sự bất mãn của Thủy Lung, hắn còn chưa muốn xé rách mặt cùng cô gái đặc biệt này. Hơn nữa, trận đấu võ này, chắc gì Thủy Lung sẽ thắng, nghe nói nội lực của nàng đã bị ăn mòn, cho dù khôi phục cũng không lợi hại đến đâu, giỏi nhất cũng chỉ tương đương như khi xưa.
Thực lực như vậy, muốn chiến thắng người hắn đề cử e là không được.
Hoàn Nhan Thiếu Anh hắn chưa từng đem miếng thịt béo ở trước mặt đẩy ra ngoài.
“Được, hiếm khi Võ vương phi có nhã hứng, ta liền theo tới cùng.” Hoàn Nhan Thiếu Anh cười: “Chỉ cần Võ vương phi thắng, ta liền không cản trở thành Nam Vân buôn bán với Đông Vân Quốc. Nhưng ngược lại, nếu vương phi thua, nàng phải đồng ý với ta một việc. Chuyện này không ảnh hưởng đến tính mạng của Võ vương phi, giá trị ngang với việc buôn bán thuận tiện với Đông Vân Quốc, Võ vương phi không thể cự tuyệt, thế nào?”
“Được.” Điều kiện của Hoàn Nhan Thiếu Anh cũng rất hợp tình hợp lý.
Bên kia, Tô Vũ Khi cũng đang cùng Lưu Tứ bàn bạc, chờ Hoàn Nhan Thiếu Anh và Thủy Lung nói xong, bọn họ cũng bàn bạc xong.
Tô Vũ Khi mỉm cười nói: "Bên bọn ta cũng đồng ý, điều kiện giống như bên Đông Vân Quốc.”
Một trận đánh cược cứ như vậy mà quyết định.
Thủy Lung đi vào trong thay võ bào (quần áo đánh võ) nhẹ nhàng, lúc trở lại, võ đài đã được sắp xếp xong, binh khí được đưa lên võ đài, loại nào cũng có.
Nàng không hề do dự, bay thẳng lên võ đài, quần áo bó sát người tôn lên vóc người xinh đẹp như vẽ, đứng trên võ đài khiến người ta phải ngước nhìn, trong ánh mắt không thể kiềm chế được lộ ra kinh diễm.
“Ta khuyên ngươi nên trực tiếp kêu người mạnh nhất lên đi, bằng không mặt mũi của ngươi sẽ mất hết đó.”
Lời nói cuồng vọng như vậy, rước lấy vô số tiếng vang.
Trưởng Tôn Lạc Dần làm bộ dạy dỗ Thủy Lung, sau đó quay sang đám người Hoàn Nhan Thiếu Anh cười ha hả: “Tính cách nàng như vậy, các ngươi đừng trách.” Trong mắt ông đều là ý cười và đắc ý. Nhìn liền biết hành động của Thủy Lung rất được lòng ông ta.
A Nhĩ Mạn lớn tiếng nói: “Chính xác, chính xác, nhớ năm xưa nàng còn là một tiểu nha đầu, cũng đã có tính cách không sợ trời không sợ đất rồi.”
Tô Vũ Khi cười nói với Hoàn Nhan Thiếu Anh: “Mọi người đều nói, Đông Vân Quốc tôn sùng võ học, mời Đông Vân – Nhàn vương trước.”
Hoàn Nhan Thiếu Anh thầm kêu một tiếng gian trá, phất tay để người lên.
Một người đàn ông trẻ tuổi đi tới võ đài, dáng dấp tuấn lãng ưa nhìn, ôm quyền nói với Thủy Lung: “Tại hạ Chuẩn Hoàng.”
Hắn giương mắt thoáng liếc qua Thủy Lung, con ngươi liền rũ xuống, chẳng nhìn thêm lần nào nữa, xoay người đến chỗ để binh khí rút thanh trường thương.
Chân mày Thủy Lung khẽ nhướn lên, cư nhiên cũng dùng trường thương.
Khi Chuẩn Hoàng rút cây trường thương, thấy ánh mắt khẽ biến hóa của Thủy Lung, hắn cho rằng Thủy Lung cố tình nhục nhã hắn. Vừa nghĩ như thế, khí thế trên người hắn càng mạnh hơn, rõ ràng là nghiêm túc đánh với Thủy Lung.
“Đông ~” Một tiếng vang lên, hai người cùng cử động.
Mọi người chỉ thấy trường thương của hai người đối diện nhau, không biết một khắc sau như thế nào, trường thương trong tay Thủy Lung giống như rắn như rồng, quấn trên trường thương của Chuẩn Hoàng, đẩy tay cầm trường thương của hắn ta ra.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Chuẩn Hoàng, trường thương trong tay hắn ta tuột ra, mũi nhọn lạnh như băng đặt ngay yết hầu của hắn ta.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Cho đến khi âm thanh của Thủy Lung vang lên: “Ta đã nói rồi, nếu là muốn dò xét, người mất mặt chính là các ngươi.”
Chuẩn Hoàng vội vã lui về sau hai bước, đỏ mặt cúi đầu thi lễ với Thủy Lung, sau đó im lặng bước xuống đài, về phía sau Hoàn Nhan Thiếu Anh.
Hoàn Nhan Thiếu Anh nhìn hắn ta một cái, ánh mắt chuyển tới người Thủy Lung. Trong đầu lóe lên tìm tòi nghiên cứu: “Võ vương phi đúng là có bản lĩnh, nhưng luận võ có tất cả mười hiệp, nếu trận đầu đã cho người mạnh nhất ra, chẳng phải phía sau càng mất mặt ư?”
“Ngươi có thể sớm nhận thua.” Thủy Lung nghĩ kế cho hắn.
Hoàn Nhan Thiếu Anh mặt dày nói: “Ta cảm thấy đánh luân phiên cũng không tệ lắm.”
“Ha ha ha, Đông Vân Quốc đúng là thích nói giỡn.” Tô Vũ Khi yểm trợ hắn.
Hiện tại, hai người đứng trên cùng một con thuyền, so với việc để Thủy Lung thắng, lấy được giấy thông thương (buôn bán qua lại) với hai nước của bọn họ, đương nhiên bọn họ càng muốn lấy được điều kiện ra lệnh cho Thủy Lung hơn.
Vì e ngại thân phận sứ giả của hai nước, người có ở đây cũng cười ha ha theo bọn họ, trong lòng khinh bỉ nhưng không để lộ ra.
“Đến đây đi.” Đương nhiên, Thủy Lung biết chuyện lấy giấy thông thương không dễ dàng như vậy đâu.
Nàng tin tưởng mình sẽ thắng trận đấu võ này, bởi vì thực lực của nàng tăng trưởng, chính nàng hiểu rõ không gì sánh bằng.
Chủ yếu hơn chính là bọn họ không biết thực lực của nàng, ban đầu là do bọn họ khinh địch.
Trong mắt bọn hắn, nàng ở độ tuổi này mà có được võ công như lúc xưa đã là thiên tài trong thiên tài rồi. Nhưng, bọn họ không biết nàng ăn Phượng Nhãn Quả. Ngoài ra, bản năng chiến đấu của Thủy Lung dung hợp với cơ thể lĩnh ngộ võ học của ‘Bạch Thiên Hoa’, mang tới sức mạnh không hề đơn giản như mọi người nghĩ.
Mười trận tỷ võ, so một lần vô cùng đặc sắc. Cũng khiến mọi người có mặt ở đây hào hứng hơn.
Giờ khắc này, bọn họ hồn nhiêu quên mất ác danh của Thủy Lung, một lòng vì cố gắng của nàng mà hưng phấn, kiêu ngạo.
Bởi vì sự tồn tại của nàng, một lần nữa khiến Tây Lăng có được mặt mũi to tát.
Mỗi khi Thủy Lung đánh thắng một trận, một người Đông Vân Quốc hoặc Lâu Dương Quốc bị đá xuống đài, liền nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ của quý tộc Tây Lăng Quốc.
Dưới đài, Bạch Thiên Hoa nhìn cô gái lại trở thành tiêu điểm để mọi người chú ý, trong lòng có hàng loạt niềm tự hào, kiêu ngạo dâng lên, còn hưng phấn, hãnh diện hơn những người khác. Người này là tỷ của hắn, tỷ của hắn đó! Giữa nàng và hắn có một loại ràng buộc không thể nào chia cắt.
Bỗng nhiên, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Trường Tôn Vinh Cực, phát hiện Trưởng Tôn Vinh Cực cũng nhìn chăm chú vào nàng, trái tim nhảy dựng, cẩn thận nói: “Cái kia, tỷ phu, tỷ ấy đấu võ chỉ là bất đắc dĩ, ngươi ngàn vạn lần đừng giận dỗi với tỷ ấy…”
Hắn thật sự rất sợ hai người này cãi nhau nha!!!
Trường Tôn Vinh Cực không quay đầu nhìn hắn: “Đẹp không.”
"Cái gì?" Bạch Thiên Hoa ngẩn ra.
“A Lung đẹp không?” Trưởng Tôn Vinh Cực lặp lại một lần nữa.
Bạch Thiên Hoa gần như được cưng mà lo sợ, cái này là kinh trong kinh hách, nhất thời rầu rĩ không biết trả lời như thế nào mới tốt, ngộ nhỡ nói ra lời trêu chọc ‘Phiền Toái Lớn’ này, chẳng phải hỏng bét sao?
Hắn cười ha ha ha không nói, Trưởng Tôn Vinh Cực chịu đựng, bớt ra vài giây liếc qua: “Nói thật đi.”
Bạch Thiên Hoa bị hắn lườm, đại não chưa kịp suy nghĩ, lời đã ra khỏi mồm: “Đẹp! Trên đời này, tỷ là người con gái xinh đẹp và lợi hại nhất!” Sau đó, hắn thấy Trưởng Tôn Vinh Cực nhíu mày, còn nghĩ mình gây họa, lập tức lộ ra cái mặt khóc tang, suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào.
Nhưng mà hắn xoắn xuýt một buổi, vẫn không thấy Trưởng Tôn Vinh Cực phát tác.
Ủa? Sao thế? Sao tỷ phu không nổi giận?
Bạch Thiên Hoa kinh ngạc không thể che giấu được.
“Cho dù các ngươi thấy đẹp cũng chỉ có thể nhìn, không thể chạm, không thể chiếm được!” Lời nói lạnh nhạt, lại không thể coi thường ham muốn độc chiếm và mạnh mẽ.
Bạch Thiên Hoa dựng tóc gáy. A a a tỷ phu, sau lưng của ngươi có mắt hả? Làm sao biết ta đang nghĩ cái gì?
Cuộc đấu võ giằng co trong thời gian một ly trà, cái này cũng là vì người nọ là con gián đánh hoài không chết, mấy lần ngã xuống rồi lại đứng lên. Cho đến khi hắn ta bị đánh đến nỗi không thể nhúc nhích, xụi lơ nằm trên đất mới kết thúc.
Hoàn Nhan Thiếu Anh và Tô Vũ Khi không còn gì để nói, đành bất đắc dĩ đáp ứng chuyện giấy tờ thông thương cho Thủy Lung. Sau khi về nước, bọn hắn phải ra lệnh mở cửa cho nước mình và thành Nam Vân buôn bán.
“Người phụ nữ này rốt cuộc làm sao lớn lên vậy?” Hoàn Nhan Thiếu Anh không nhịn được phun một câu. Ánh mắt mờ mịt nhìn nơi nào đó, nhỏ giọng ám ngữ: “Không phải người kia nói nội lực của nàng không mạnh sao, chỉ mới ba năm ngắn ngủi, làm sao có thể tăng nhanh như vậy?”
Đương nhiên Thủy Lung không biết chuyện Hoàn Nhan Thiếu Anh và Tô Vũ Khi xoắn xuýt.
Lần thứ hai, nàng đi vào tiểu lâu chuẩn bị thay quần áo, đánh nhau mười trận, trên người nàng cũng đẫm mồ hồi, dính dính rất khó chịu.
Một bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ lướt qua, khiến Thủy Lung vừa thay xiêm y xong chú ý tới. Đầu nàng lóe sáng, lập tức nhớ ra đây là tỳ nữ bên cạnh Chu Giáng Tử.
Nhìn tỳ nữ có diện mạo thanh tú, vội vã chạy về phía kia, Thủy Lung không chút do dự, nhếch môi đi theo sau ả.
Chạy tới chỗ núi giả dày đặc, Thủy Lung liền hiểu nguyên nhân vì sao tỳ nữ này vội vã.
Không ngờ Chu Giáng Tử to gan như vậy, dám trốn vào núi giả cùng đàn ông cọ xát, quần áo không chỉnh tề không thấy rõ là đang giao hoan hay chuẩn bị giao hoan.
“Tư Quy, cho ta, mau cho ta…”
Âm thanh kiều mị, hổn hển của Chu Giáng Tử chui vào tai Thủy Lung, bởi vì khoảng cách hơi xa, nàng không thấy rõ trạng thái của Chu Giáng Tử, không biết là to gan cởi mở, hay là có chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như…trúng thuốc?
Nhưng, chắc là tỳ nữ có dung mạo thanh tú kia tới đây báo tin, chứng tỏ không phải Chu Giáng Tử hoàn toàn không có lý trí.
Trong lúc nàng và người khác đấu võ, mọi người đều tập trung vào trận đấu, quả thật không có người để ý tới việc có Chu Giáng Tử hay không?
Mặc kệ là Chu Giáng Tử xuân tâm lan tràn không kiềm chế được, hay là chuyện ngoài ý muốn cần phải giải quyết tại chỗ, đều không lên quan nàng. Dựa theo ân oán của bọn họ, nếu bị nàng phát hiện, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Thân ảnh Thủy Lung lóe lên, đem tỳ nữ kia đánh ngất, đặt trên cây kín đáo khó bị phát hiện, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Đi làm cái gì?” Trường Tôn Vinh Cực thấy Thủy Lung trở về, nhàn nhạt hỏi.
Chỉ thay một bộ xiêm y, sẽ không đi lâu như vậy.
Thủy Lung híp mắt một cái, như con mèo ăn vụn cá: “Vừa xem trò hay.”
Tầm mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực liếc về cái đình nghỉ mát kia, một giây sau liền hoàn hồn, sau đó nói: “Trò hay?”
“Chờ lát nữa ngươi sẽ biết.” Dựa theo tình trạng của hai người kia, không có người đi thông báo cho bọn họ biết, không thể kết thúc nhanh chóng được.
Quả thật, trò hay này không chờ bao lâu, không chỉ Trưởng Tôn Vinh Cực biết, tất cả mọi người có mặt đều biết.
Bởi vì, người phát hiện Chu Giáng Tử và người đàn ông kia đang giao hoan sau núi giả ‘đầu tiên’ là một gã tỳ nữ, tỳ nữ này ngại thiên hạ không loạn đi truyền bá ra ngoài, không những ầm ĩ đến đám thị vệ chạy tới, ngay cả đam người Trưởng Tôn Vinh Cực trong yến tiệc cũng biết.
Bởi vì sứ giả ‘yêu thích chuyện náo nhiệt’ cũng chú ý tới, Trưởng Tôn Vinh Cực muốn âm thầm giải quyết cũng không được.
“Đem người tới đây!” Vẻ mặt của ông ta u ám, gầm nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.