Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 160: Có gì không dám




Mộc Tuyết đi tới trước mặt Thủy Lung, lúc đi ngang qua vị Nhàn công tử liền lườm hắn một cái.
“Mộc tổng quản.” Nhàn công tử bày ra dáng vẻ người hầu nam, cung kính gọi Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết khẽ gật đầu, nhưng lúc nghiêng đầu nhìn ra hơi dừng lại, đôi mắt trong veo nhìn về phía Nhàn công tử, đáy mắt không chút dao động: “Nhàn công tử!”
Đáy mắt Nhàn công tử hiện lên ý cười vui sướng, nhưng mặt ngoại lại bĩu môi, lộ ra vẻ mặt hài hước: “Lại bị nhận ra, xem ra Tiểu Tuyết vẫn luôn si mê ta.”
Con ngươi Mộc Tuyết lạnh lẽo, dung mạo lạnh nhạt như tuyết kết một tầng băng mỏng, lộ ra ý cười lạnh ngắt.
Cuối cùng, dưới ánh mắt soi mói của Nhàn công tử, Mộc Tuyết chẳng thèm nói chuyện với hắn, bình tĩnh như thường đi tới bên cạnh Thủy Lung: “Vừa rồi muội phát hiện người trong phủ bị bỏ thuốc mê, đang định thông báo cho Lung tỷ tỷ biết. Nhưng, hiện tại hung thủ đã đứng trước mặt mọi người rồi.”
Ánh mắt của Nhàn công tử vẫn đặt trên người Mộc Tuyết, lúc bị Mộc Tuyết lườm, hắn liền dời tầm mắt, bộ dạng ung dung nói: “Đừng nói như vậy mà, cái gì mà hung thủ, ta cũng không có gây tổn thương cho bọn họ mà.”
Trong khi nói chuyện, mấy người bọn họ đã đi vào bên trong.
Đình tạ trong hoa viên, đám người Thủy Lung vừa ngồi xuống, người làm bưng điểm tâm và trà lên.
Nhàn công tử không hề biết khách sáo cầm một miếng quăng vào miệng, hành động không xem là lễ phép, nhưng cũng không thấy thô tục. Miếng điểm tâm vừa vào miệng, mặt mũi hắn liền đen lại: “Cái thứ ngọt ngọt ngấy ngấy gì đó, sao ta không biết nàng và Mộc Tuyết thích loại vị này?”
Biểu cảm của Mộc Tuyết và Thủy Lung trở nên rất vi diệu, sau đó, liền nghe Trưởng Tôn Vinh Cực chậm rì rì nói: “Ngươi có thể không biết.”
Ngón tay thon dài trắng nõn, cầm một khối điểm tâm mai hoa, đưa tới miệng Thủy Lung: “A Lung thích mùi vị gì? Ngươi đều biết rõ?”
Nhàn công tử sống đến độ tuổi này, rất ít người hắn không nhìn thấu, rất ít người hắn phải kiêng dè, nhưng cái vị Võ vương gia mới gặp lần đầu tiên này, rõ ràng là người mới gia nhập.
Thái độ hời hợt của hắn, giọng nói êm diệu lười biếng, nghe giống như là một câu trần thuật, nhưng lại khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Thủy Lung tự nhiên mở miệng, tiếp nhận đồ ăn do mĩ nam đút tới.
Mùi vị ngọt quen thuộc tràn ngập trong khoang miệng, so với những điểm tâm nàng từng ăn, kỳ thực điểm tâm vừa vào miệng không tính là ngọt . Nàng còn có thể mặt không biến sắc mà nuốt xuống.
Quanh năm ở bên cạnh người yêu thích vị ngọt như cuồng, còn thỉnh thoảng đút nàng ăn đồ ngọt, dù nàng không phải người thích ăn đồ ngọt, dần dà cũng thành thói quen.
Nhàn công tử trợn mắt nhìn Thủy Lung, giống như cái nàng vừa ăn không phải điểm tâm, mà là độc mạnh. Sau đó, chỉ thấy Trưởng Tôn Vinh Cực cười híp mắt, đem nửa phần còn lại cho vào miệng, lúc đó, ánh mắt như có như không liếc nhìn Nhàn công tử, sau khi nuốt bánh xong mới thờ ơ nói: “Không biết thì đừng có nói năng lung tung, có nghe qua câu ‘họa từ miệng mà ra’ chưa?”
Đây là uy hiếp à? Chắc chắn là uy hiếp!
Công tử Nhàn híp mắt, nhìn chằm chằm Trường Tôn Vinh Cực, đột nhiên trong đầu lóe sáng, bật thốt: “Trước kia có phải chúng ta đã từng gặp nhau?”
Vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực nhạt nhẽo vô cùng rõ ràng.
Nhàn công tử bĩu môi, hắn đường đường là thiên tài trong giới giang hồ, được người người dành tặng danh hiệu Thiên Diện Quỷ Y, không biết có bao nhiêu người ở ngoài kia kính sợ hắn, cho dù là lão đại oai hùng ở một phương cũng nể mặt hắn vài phần, ai ngờ khi đứng trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực người luôn phải cam chịu là hắn!
“Thôi kệ.” Nhàn công tử tự giác không trêu chọc Trưởng Tôn Vinh Cực nữa, miễn cho tự tìm tội, nói với Thủy Lung: “Mấy ngày nay, ta sẽ ở lại thành Kỳ Dương để nghiên cứu trận ôn dịch này, muốn ở nhờ Võ vương phủ mấy hôm.”
“Tiền thuê nhà?” Thủy Lung lạnh nhạt mở miệng.
“Cái gì?” Nhàn công tử ngẩn người, một hồi mới hồi phục tinh thần hỏi vặn lại, nghĩ là mình nghe nhầm.
Ngón tay Thủy Lung gõ gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói: “Ngươi ở ngoài nhà trọ cũng phải trả tiền thuê phòng đó thôi. Giờ muốn ở lại phủ của ta mà không bỏ một xu à?”
“Ta còn nghĩ rằng chúng ta là bạn.” Đầu Nhàn công tử xuất hiện vạch đen, trong lòng càng ngày càng có nhiều kinh ngạc. Tại sao Bạch Thủy Lung lại thay đổi nhiều như vậy? Chẳng lẽ bị thất tình nên phát sinh nhiều thay đổi lớn?
Hắn không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết cảm nhận được ánh mắt của hắn, nàng ta thơ ơ nhìn lại hắn, đáy mắt hiện lên sự phức tạp, cũng không phải bình tĩnh như mặt ngoài.
“Anh – em ruột cũng tính toán rõ ràng nữa là.” Thủy Lung thoải mái đáp: “Như vậy đi, trong thời gian người nghiên cứu trận ôn dịch này, có yêu cầu gì thì cứ nói với ta. Nhưng mà ta muốn biết kết quả nghiên cứu cộng với giải dược, coi như là tiền nhà đi.”
Nhàn công tử làm ra vẻ tự hỏi: “Nghe cũng được, ta cũng không có tổn thất gì.”
“Nếu như ngươi không nghiên cứu ra đượ thuốc giải…”
“Nàng còn chưa tin ta sao?” Hắn cắt lời Thủy Lung nói, bày ra vẻ vô cùng tự tin.
"Hừ." Trường Tôn Vinh Cực khẽ hừ một tiếng, nắm lấy tay Thủy Lung.
Tiểu hồ ly nhà hắn sao lại quen biết nhiều người quái lạ như vậy? Từng người, từng người đều có biểu hiện rất quen thuộc với nàng.
Nhàn công tử ung dung liếc Trưởng Tôn Vinh Cực một cái, trong lòng hắn vẫn luôn có một chút nghi ngờ. Hai người bọn họ thật sự chưa từng gặp nhau, nhưng sao lại có cảm giác mơ hồ như đã quen? Theo đạo lý mà nói, dựa vào tướng mạo và khí chất của Trưởng Tôn Vinh Cực, cho dù Trưởng Tôn Vinh Cực có mang mặt nạ da người, hoặc là che đậy toàn thân, hắn cũng có thể nhìn ra mới đúng.
Cố tình hắn lại không nhớ được hai người từng gặp ở đâu. Nhưng cái cảm giác này tuyệt đối không đơn giản, một khi nhớ ra người này là ai, nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Loại cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ vô cùng thần bí này, giống như móng vuốt mèo cào cào trong ngực Nhàn công tử, khiến hắn không có biện pháp xóa bỏ.
Hắn tự cho là nhìn lén rất kín đáo, trên thực tế đã sớm bị Trưởng Tôn Vinh Cực phát hiện.
Trưởng Tôn Vinh Cực nâng mắt lên, không hề cho Nhàn công tử có cơ hội chạy trốn, ánh mắt bức người, đáy mắt hiện lên sự phiền chán, nhàn nhạt nói: “Ta không có đoạn tay áo.”
“…” Vẻ mặt Nhàn công tử cứng đờ, sau đó cứng rắn nói: “Ta cũng không có.”
“Vậy thì đừng có dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn trộm ta!” Lời Trưởng Tôn Vinh Cực nói ra hết sức trắng trợn, hết sức sắc bén.
Một câu ‘ánh mắt ghê tởm’ vô hình trung giống như mũi tên hung hăng cắm vào lồng ngực của Nhàn công tử, khiến hắn suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Trưởng Tôn Vinh Cực làm như không nhìn thấy vẻ mặt hết sức bị đả kích của Nhàn công tử, dù có thấy cũng không có chút đồng tình nào, lại tiếp tục đâm thêm một nhát: “Mặt xấu, mắt đục, miệng thối, tứ chi nhỏ bé, đầu óc đơn giản…”
Từng tiếng nói lạnh nhạt, từng chữ biến thành từng mũi tên, đem Nhàn công tử đâm ra một trăm cái lỗ.
Cuối cùng, vẫn là Thủy Lung cứu hắn.
"Uống miếng nước." Thủy Lung bưng chén nước trà cho Trưởng Tôn Vinh Cực: “Đừng để bị khát.”
“Ừ.” Một lời nói chen vào, Trưởng Tôn Vinh Cực dửng dưng câm miệng, dáng vẻ thanh nhã bưng ly trà Thủy Lung đưa lên, chậm rãi nhấm nháp.
“Vị Võ vương gia này, trước kia, bản công tử và ngươi không có thù oán gì chứ?” Rốt cục, Nhàn công tử bình tĩnh lại, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Giả sử không hiểu rõ thói quen của Nhàn công tử, cộng thêm khuôn mặt không phải của hắn, người bình thường nhìn thấy hắn, nhất định sẽ không hoài nghi khuôn mặt của hắn là giả.
Trên đời này, chỉ có Thiên Diện Quỷ Y mới có thể chế ra mặt nạ có thể lấy giả làm thật, để biểu tình của con người hiện ra hết sức tự nhiên.
"Không." Trường Tôn Vinh Cực nhàn nhạt nói.
Ánh mắt sâu hút như đáy biển của Trưởng Tôn Vinh Cực lóe lên rồi biến mất, khiến cho Nhàn công tử rợn tóc gáy.
Hắn tiếc nuối cái gì chứ, tiếc nuối bọn họ không có thù với nhau à?
Lời kế tiếp của Trưởng Tôn Vinh Cực xác định suy đoán của Nhàn công tử: “Nếu có thù, hiện tại ngươi sẽ không đứng ở chỗ này được đâu.”
Trình độ nguy hiểm của người này có thể sánh bằng đám người điên trên núi! Nhàn công tử suy nghĩ, có nên giúp tên này giới thiệu một chút không nhỉ?
“Nếu không có thù, Võ vương gia cần gì dùng vẻ mặt như không muốn gặp bổn công tử?”
Trưởng Tôn Vinh Cực nhàn nhạt đáp: “Thấy ngươi là khó chịu rồi.”
“…” Được! Đáp án rất trực tiếp và rất rõ ràng.
Người ta nhìn hắn khó chịu đấy, đương nhiên là chẳng muốn thấy mặt hắn rồi, hắn còn có thể làm gì?
Nhàn công tử rũ mắt xuống, che đậy tính toán dưới đáy mắt. Nhàn công tử không phải là người hào phóng, nếu trêu chọc hắn, thì hãy chuẩn bị tinh thần cho tốt đón xui xẻo đi.
Nhưng hắn không nhìn thấy, lúc hắn suy tư nhếch miệng cười gian, ánh mắt sắc bén của Trưởng Tôn Vinh Cực đã nhìn thấu. Nếu hắn nhìn thấy, hắn nhất định sẽ biết rõ, có vài ngươi không thể trêu chọc, mặc dù đối phương chủ động trêu chọc ngươi, ngươi chỉ có thể trốn tránh, tuyệt đối đừng mơ mộng hão huyền đánh trả lại.
“Nhiều năm không gặp, lần này tới ta có chuẩn bị quà cáp nha.” Lúc Nhàn công tử ngẩng đầu lên một lần nữa, trên mặt treo một nụ cười rất tươi.
Đưa tay lau mặt, một thứ mỏng như cánh ve được bóc ra, để lộ khuôn mặt ra trước mắt đám người Thủy Lung. Là dáng vẻ một tiểu sinh tuấn tú.
Thủy Lung không biết cái mặt này có phải mặt thật của Nhàn công tử hay không. Nói chung, trong trí nhớ của nàng, nàng đã từng thấy không dưới hai mươi gương mặt của Nhàn công tử, hình như chưa từng có lần nào là thật.
“Vù ~” Một tiếng huýt sáo từ trong tay Nhàn công tử phát ra.
Thời gian chưa tới nửa chun trà, hai bóng người mang một cái quan tài dài rộng đi tới.
Hai người này đi tới trước mặt Nhàn công tử khom người xuống, đặt quan tài xuống đất. Sau đó, gật đầu với Nhàn công tử, lại không nói lời nào rời đi.
Thủy Lung nhìn quan tài trước mắt, dựa vào kí ức của ‘Bạch Thủy Lung’, nàng chỉ đoán được trong quan tài này nhất định là con người. Cái này chính là hứng thú xấu xa của Nhàn công tử.
Lúc Mộc Tuyết nhìn thấy quan tài, môi mím thành đường thẳng. Nàng ta nhớ, nàng ta cũng từng bị đãi ngộ như vậy.
Biểu tình của nàng ta không có thoát khỏi mắt Nhàn công tử, trong lòng hắn thầm than: Tiêu rồi! Sao lại quên mất Tiểu Tuyết cũng ở chỗ này. Cái này không phải là khơi dậy kí ức của Tiểu Tuyết năm đó sao? Đều tại năm đó mình quá sức đắc ý vênh váo!
Bây giờ muốn bù đắp cũng không thể bù đắp được, chỉ có thể lấy công chuộc tội.
Nhàn công tử một chưởng đẩy nắp quan tài ra, để người nằm trong đó lộ ra, vẻ mặt tươi cười nói: “Người này được ta nhặt ở ven đường, ta đã kiểm tra nhiều lần rồi, có thể xác định mắt của hắn rất phù hợp với Tiểu Tuyết. Lần này, nhất định có thể giúp Tiểu Tuyết khôi phục thị lực.”
Lời vừa nói xong, Nhàn công tử phát hiện sắc mặt đám người Thủy Lung rất kì quái. Hắn nghi hoặc nhìn bọn họ, lại nhìn người đàn ông đã tỉnh lại trong quan tài, sau đó hỏi Thủy Lung: “Người này có vấn đề gì à?”
"Không." Thủy Lung lên tiếng, nhìn người nằm trong quan tài mở to đôi mắt chết lặng, không nhúc nhích, không lên tiếng của Tư Quy, không khỏi cười: “Chỉ muốn cảm thán, vận mệnh thật kì diệu.”
“Ngươi biết quy tắc làm việc của ta.” Thấy Thủy Lung không nói chuyện rõ ràng, Nhàn công tử cũng không hỏi lại, nói thẳng: “Ta cứu mạng gã, muốn lấy đôi mắt của gã, còn đáp ứng hắn, giúp hắn lấy được người con gái tên Chu Nhi.”
“Ta lại không nhớ ngươi có lòng lương thiện như thế nha.” Đừng tưởng nàng không biết, hắn đối xử với người ngoài hết sức lạnh lùng vô tình, dùng mạng đổi đôi mắt, đây đã là rất tốt bụng rồi, nhưng còn giúp người ta hoàn thành tâm nguyện? Rõ ràng là cố tình tìm phiền toái cho nàng.
Nhàn công tử mỉm cười: “Ta thật sự là đại phu cứu khổ cứu nạn.”
Thủy Lung vạch trần bộ mặt thật của hắn: “Nếu ngươi thật sự là đại phu cứu khổ cứu nạn, người giang hồ sẽ gọi ngươi là thần y, chứ không phải quỷ y.”
Nhàn công tử nhún vai: “Nói chung, ta đã đồng ý, chuyện này liền giao cho ngươi, còn ánh mắt của Tiểu Tuyết, đều không thành vấn đề.”
Mộc Tuyết lạnh nhạt nói: “Ta không sao.”
“Hiện tại không sao, nhưng không có nghĩa là tương lai không có chuyện gì.” Ánh mắt Nhàn công tử hơi trầm xuống: “Đừng nghĩ rằng ta không biết, ánh mắt của nàng hiện tại chỉ có thể nhìn rõ những vật trong phạm vi không tới mười thước, không tới nửa năm, ánh mắt của nàng không thể sử dụng nữa, khi đó dùng thuốc và châm cứu cũng vô dụng thôi.”
Mắt Mộc Tuyết hơi mở lớn, đáy mắt hiện lên tia hoảng loạn. Nàng biết bệnh tình của mình nghiêm trọng, nhưng không biết đã chuyển biến xấu đến mức độ này.
“Ta sẽ mang Chu Giáng Tử tới đây.”
Nhàn công tử nhìn Thủy Lung: “Nghe giọng điệu này của nàng, nàng quen biết người này?”
Thủy Lung không hề có ý che giấu, liếc nhìn Tư Quy: “Gã bị bọn ta đánh bị thương.”
Công tử Nhàn: ". . ."
Thủy Lung cười yếu ớt thản nhiên: “Chu Giáng Tử là tình địch của ta.”
Công tử Nhàn: ". . . Vận mệnh đúng là rất kì diệu, ha ha hắc!”
Trưởng Tôn Vinh Cực ôm eo Thủy Lung, lời nói chính nghĩa: “Ả không xứng!” Trong thiên hạ này, không có người nào xứng đáng trở thành tình địch của nàng.
Thủy Lung cười cười, nhìn Tư Quy: “Chỉ cần Chu Giáng Tử thôi à? Còn có yêu cầu gì thì nói hết luôn đi, nếu không nói không chừng ta sẽ vác một cái xác về cho ngươi.”
Tư Quy vẫn bất động trong quan tài cuối cùng cũng có phản ứng. Gã nhìn chăm chú vào nàng, không động đậy, không nói.
Thủy Lung nhìn về phía Nhàn công tử.
Nhàn công tử không sao cả nhún vai: “Để tránh bệnh nhân chạy loạn, kêu loạn, cho nên ta dùng chút thủ đoạn nhỏ.” Đi về phía quan tài, lấy một bình sứ trong ống tay áo ra, đổ một viên, bỏ vào miệng Tư Quy: “Có thể nói chuyện.”
"Sống. . . Muốn sống. . ." Tư Quy há miệng, quả nhiên, phát ra âm thanh khàn khàn.
“Phải…Khỏe… Không… Được đả thương…nàng!”
“Chuyện sau cùng, ta không thể cam đoan với ngươi.” Thủy Lung thơ ơ nói: “Nếu ả phản kháng…”
Môi Tư Quy mấp máy, cuối cùng không phát ra âm thanh, rũ mắt xuống, cả người chìm vào trong bóng tối.
Nhàn công tử nhìn gã một cái, nói với Thủy Lung: “Các ngươi ra tay cũng độc ác quá đi, mạng của gã là do ta cứu về, tứ chi muốn khôi phục như cũ thì rất khó. Kết quả tốt nhất chính là về sau chỉ có thể sinh hoạt bình thường, nội lực chỉ còn lại một phần.”
Thủy Lung không thèm giải thích về quan hệ ân ân oán oán giữa bọn họ, đối với người muốn giết mình phải xuống tay lưu tình ư? Nàng không phải kẻ ngu, càng không phải thánh mẫu!
“Người có thể nói ta ác độc không ít, nhưng ngươi thì không có tư cách.” Nếu bàn về ác độc, Nhàn công tử trong trí nhớ của nàng cũng không kém.
Nhàn công tử móc một cuộn giấy từ ống tay áo ra, ném cho Thủy Lung: “Đây là dược liệu cần thiết, ở đây là địa bàn của nàng, mau chóng tìm mua đi.”
“Được.” Thủy Lung trực tiếp đáp ứng.
Những ngày kế tiếp không biết có phải Trưởng Tôn Tư Duyên đã làm gì hay không, quả nhiên ám sát kéo tới ùn ùn liền biến mất không còn thấy tăm hơi, cũng không có việc hoàng quyền làm khó.
Sau khi Nhàn công tử làm phẩu thuật cho Mộc Tuyết xong, liền bận rộn nghiên cứu ôn dịch (cổ trùng) ở thành Kỳ Dương. Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực bắt đầu công kích căn cơ của phủ quốc công.
Cái này cũng không phải Thủy Lung và Trường Tôn Vinh Cực có suy nghĩ nông nỗi, nhưng đúng lúc điều tra được phủ quốc công có liên quan đến chuyện ôn dịch, cho nên mới xâm nhập tìm kiếm. Mặc kệ công hay tư, bọn họ đều không có lý do buông tha cho phủ quốc công.
Một ngày kia ~ Đầu Hói mang tin về --- Đã tìm được tung tích Bạch Thiên Hoa.
Lúc Thủy Lung nhận được tin tức, nàng chưa kịp hành động, trong cung đã đưa tin tới.
Tin này là Hoàng Thanh Tuyết truyền tới, cũng là tin có liên quan đến Bạch Thiên Hoa, có lẽ vì ngại người truyền tin không thuận tiện, cho nên cũng không có đem tin tức nói rõ ràng, mà là gọi Thủy Lung vào cung nói chuyện.
Sauk hi, tin tức này được truyền đến phủ Võ vương chừng năm ngày, Thủy Lung và Trường Tôn Vinh Cực mới vào cung.
Tường Minh Cung.
Hoàng Thanh Tuyết thấy hai người đến, liền phất tay cho cung nữ ở xung quanh lui ra, nói thẳng vào vấn đề: “Lần trước Thủy Lung nhắc tới Thiên Hoa, ta đã tìm được tung tích của hắn.”’
"Ở đâu?" Thủy Lung hỏi.
“Tổ Phật Tự.” Hoàng Thanh Tuyết thấp giọng nói: “Thật ra chuyện này là do Trưởng Tôn Lạc Dần gây ra, nhưng hiện giờ Trưởng Tôn Lạc Dần nguy hiểm trong sớm tối, mọi chuyện đều nằm trong tay Trưởng Tôn Tư Duyên.”
Nói cách khác, trước đó Trưởng Tôn Tư Duyên nói không biết Bạch Thiên Hoa đang ở đâu, đều là nói láo.
Thủy Lung yên lặng gật đầu, tin tức Hoàng Thanh Tuyết nói giống hệt tin nàng nhận được.
Hoàng Thanh Tuyết thấy hai người không nói gì, siết chặt khăn trong tay, trầm giọng: “Mẹ có ké hoạch.”
"Ừ?" Kế hoạch?
“Trưởng Tôn Tư Duyên có mục đích không rõ ràng, hành tung của hắn ta càng khó nói, không bằng chúng ta dẫn rắn ra khỏi hang.”
“Làm sao để dẫn rắn ra khỏi hang?”
“Hai ngày trước, mẹ từng nói rằng gần đây mình không khỏe, tâm thần không yên, muốn đi Tổ Phật Tự ăn chay niệm phật. Hắn ta đã đồng ý.”
Thủy Lung ngước mắt, nhìn vẻ mặt kiên định của người đàn bà trước mắt: “Ngươi không sợ đây là chui đầu vô lưới sao?”
Hoàng Thanh Tuyết cùng nàng nhìn nhau, bỗng nhiên cười khẽ: “Không phải còn các con sao?”
“Ta không biết bản lĩnh của con và Vinh Nhi lớn bao nhiêu, nhưng nếu có thể cứu ta, tất nhiên là rất tốt rồi.” Hoàng Thanh Tuyết nói nghiêm túc: “Ngày kia, chính là ngày Khuynh Nhan công chúa xuất giá đến Đông Vân, Trưởng Tôn Tư Duyên không có hơi sức quản việc này, đến lúc đó Thủy Lung có thể cải trang theo ta đi vào chùa.” Bà ta nhìn về Trưởng Tôn Vinh Cực: “Để tránh cho Trưởng Tôn Tư Duyên nghi ngờ, cộng với phát sinh tình huống ngoài ý muốn, Vinh Nhi phải ở lại thành Kỳ Dương.”
Im lặng trong nháy mắt, Hoàng Thanh Tuyết nhìn hai người, sau đó tầm mắt rơi trên người Thủy Lung, mím môi hỏi: “Ngươi dám không?”
Bà ta biết, giữa hai người bọn họ, Thủy Lung luôn là người quyết định.
Thủy Lung nhìn bà ta, sau một hồi, khẽ híp mắt lại, cười: “Có gì không dám?”
Hoàng Thanh Tuyết nhìn qua Trường Tôn Vinh Cực, thấy ánh mắt hắn rơi vào người Thủy Lung, không có lên tiếng phản đối. ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.