Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 171: Xưng hô thần thánh




Sau một hồi tắm rửa qua loa, bốn người khiêng kiệu đứng ở bốn góc buông vân sa xuống, có người thuần thục đem dụng cụ dọn đi, tất cả đều tiến hành trong trật tự, ngay ngắn.
Thánh tôn vẫn đứng im không nhúc nhích, giọng nói trong trẻo xuyên qua mưa dông truyền tới, tựa như tiếng hát ru con trong đêm: “Nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Bốn người khiêng kiệu lại nâng tầng vân sa ở bên ngoài, không ngừng ngăn cản ánh mắt của người bên ngoài, đồng thời ngăn chặn gió lạnh từ bốn phía.
Thủy Lung nhìn thoáng những người ở bên ngoài, thản nhiên bước vào trong kiệu, mắt đánh giá cách trang trí trong kiệu.
Thanh nhã, đơn giản chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là thoải mái, mặc kệ ngắm như thế nào cũng khiến người ta có cảm giác thoải mái.
Bỗng nhiên, một cỗ mùi thơm quen thuộc chui vào mũi. Mắt Thủy Lung lóe lên, cúi đầu tới gần cái thảm lông, mũi hít hít, ngửi mùi thơm tươi mát hợp lòng người này.
Mùi hương này rất quen thuộc. Bởi vì mùi hương này được sản xuất từ thành Nam Vân của nàng, giống với xà phòng thơm thủ công.
Thủy Lung liền cúi người di chuyển, đem cả người chôn vùi trong thảm lông mềm mại, kéo một ít chăn mỏng đắp lên người mình.
Nàng không có ý định đi tìm người đàn ông kia để hỏi xem mùi hương kia là như thế nào, dù sao thì xà phòng thơm của thành Nam Vân sản xuất vẫn có bán ra ngoài, lấy tiền tài quyền thế của người đàn ông này, muốn mua xà phòng thơm cũng là chuyện dễ dàng.
Bên ngoài vân kiệu, Nhàn công tử rất bất đắc dĩ, hắn không thể nào làm được như thánh tôn đại nhân. Nhưng, hắn cũng luyến tiếc để nương tử tương lai của mình phải chịu khổ, đem hai phần áo khoác được chia làm hai cái giường đơn giản hợp lại thành một, như vậy càng mềm mại dễ chịu hơn. Bây giờ mới có thể để Mộc Tuyết ngủ.
Mộc Tuyết im lặng nhìn hắn, chu mỏ muốn nói gì đó, cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ của Nhàn công tử, lời gì cũng không nói được, đành xoay người đi ngủ.
Hai cô gái đều đã đi ngủ, trong ngôi miếu hoang chỉ còn lại Nhàn công tử và thánh tôn đứng ở đó ---- Bốn người đầu gỗ cũng như người khiêng kiệu tự nhiên bị lãng quên.
“Nếu ta đoán không lầm, ngài chính là thánh tôn đại nhân?” Nhàn công tử làm bộ hỏi.
Thánh tôn đại nhân nhếch môi gợi lên nụ cười nhợt nhạt, độ cong vẫn chưa biến mất. Nghiêng đầu nhìn nhàn công tử, không có bất kỳ lời nói nào.
Nhàn công tử ngẩn ra, nhìn người đang cười, có loại cảm giác tốt lành tự nhiên. Một khắc sau, hắn giật mình sợ hãi, tốt lành? Cảm thấy thánh tôn thật tốt? Trời ạ! Tự nhiên nảy sinh cảm giác tốt lành với người này, ảnh hưởng đến tâm trí của mình, đối phương làm sao cũng không biết!
Lúc này, ngón tay thánh tôn vừa chạm vào mặt nạ, màu mặt nạ liền biến thành màu đồng.
“Ẩn Phượng.”
Đột nhiên, một người mặc trang phục đỏ sậm xuất hiện, trong tay nàng ta cầm một bộ áo choàng trắng noãn, đi về phía trước đích thân khoác lên người thánh tôn. (#Ngữ: đừng nói với tui xuất hiện tiểu tam thứ 3, thái hậu là 1, con Chu Giáng Tử là 2)
Nửa đường, thánh tôn giơ tay ngăn lại hành động của nàng ta, cầm áo choàng trong tay, khoác lên người, kéo mũ đội lên đầu, che giấu tất cả.
Không biết có phải ảo giác hay không, giờ khắc này, Nhàn công tử cảm thấy thánh tôn, hồn nhiên thiên thành giảm tới mức lạnh lùng cực điểm, trở nên vô tình thần bí, giống như trong bản thoại nói viết là vị thần tư pháp thiết diện vô tư.
Thân ảnh thánh tôn nhanh cực kì, chớp mắt liền ra khỏi miếu hoang, biến mất trong dông tố, áo bào tơ vàng tung bay trong màn mưa, cực kì giống du long màu bạc cưỡi mây đạp gió.
Nhàn công tử nghĩ cỡ nào cũng không nghĩ ra, thánh tôn đi làm cái gì, nói lẩm bẩm một tiếng, liền dựa vào vách tường cách Mộc Tuyết không xa, nhắm mắt dưỡng thần.
So với cảnh tượng mưa tầm tã và sấm chớp đùng đùng ở ngoài miếu, bên trong miếu an tĩnh tường hòa hơn. Lúc này, thế giới ngoài kia, lại nổi lên âm mưu, sát khí như hồng.
Ba mươi mốt người, đều mặc trang phục màu xanh đậm, qua lại như con thoi trong rừng mưa, mặc kệ nước mưa rơi trên người, giống như hòa làm một thể với hoàn cảnh ở chung quanh, khó để người ta phát hiện.
Bỗng nhiên, một người mặc áo trắng, đeo mặt nạ vàng xuất hiện, đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt bọn họ, trang phục màu trắng, mặt nạ màu vàng, đứng giữa bụi cây tươi tốt, nước mưa từ áo choàng trắng của hắn chạy xuống, không hề ẩm ướt chút nào, chứng minh loại vải này không thấm nước.
Ba mươi mốt người mặc trang phục màu xanh ngừng chạy, ăn ý cùng tạo thành vòng tròn, bao vây thánh tôn lại.
“Thánh tôn đại nhân.” Kẻ đứng đầu là người đàn ông trung niên có hình xăm nơi khóe mắt đi tới.
“Thật chậm.” Thánh tôn thở dài một cái, thanh âm có chút bất đắc dĩ: “Rõ ràng đã để lại dấu vết cho các ngươi, sao bây giờ mới tới.”
Tất Túc Thân cả kinh, biểu tình càng căng thẳng: “Thánh tôn đại nhân, chủ tử nhà chúng tôi không có ý muốn kết thù với ngài.”
Từ khi Thập Tự Môn bị tàn sát, bọn họ vẫn đuổi theo thánh tôn, thế nhưng mặc kệ bọn họ đuổi như thế nào cũng chậm hơn hắn một bước, không có biện pháp đứng trước mặt thánh tôn. Lần này muốn thử vận may, tìm tung tích thánh tôn, rốt cuộc cũng tìm được. Dù biết đối phương cố ý để lại manh mối cho bọn họ đuổi theo, vì sao đối phương lại làm như vậy?
Trong lòng Tất Túc Thân dâng lên cảm giác bất an, âm thầm ra hiệu, để ba mươi người hắn ta dẫn theo chuẩn bị, tùy cơ ứng biến.
“Chủ tử nhà ngươi thật hào phóng.” Thánh tôn khẽ nói: “Tàn sát cả một thế lực ngầm của hắn ta, làm rối chuyện buôn bán của hắn ta, hắn ta chỉ cho người đuổi theo bản tôn, còn nói với bản tôn là không cố ý muốn kết thù với bản tôn?”
Tất Túc Thân không nghe rõ ý trong lời của thánh tôn, nói: “Xưa nay, thánh tôn đại nhân và chủ tử nhà ta căn bản nước giếng không xâm phạm nước sông, đột nhiên lần này thánh tôn đại nhân xâm phạm, làm chủ tử nhà ta khó tin.”
Thánh tôn nói: “Người trong giang hồ đều coi bản tôn và Ám Đế như nhau, đột nhiên khiến bản tôn thấy không thoải mái, nên tìm Ám Đế quậy chút thôi.” Dừng lại một chút, hắn buồn rầu: “Ngươi nói xem, có phải bản tôn rất tùy hứng?”
Đầu Tất Túc Thân đầy vạch đen, xúc động trả lời: “Thánh tôn đại nhân, chủ tử nhà ta kêu ta truyền lời cho ngài, hy vọng ngài chấm dứt cái trận chiến vô nghĩa này…”
“Vô nghĩa?” Âm thanh thanh u của thánh tôn cắt ngang lời hắn: “Hắn ta nói bản tôn làm chuyện vô nghĩa?
Chương 171.2: Xưng hô thần thánh
Edit: Tịch Ngữ @macngulau
Cơ thể Tất Túc Thân căng cứng, gấp rút lùi về sau.
Nơi hắn ta vừa đứng, giống như bị lợi kiếm nạo qua, tạo thành cái trũng sâu ba tấc.
“Lời này bản thánh tôn không thích nghe.” Thánh tôn nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Chuyện bản tôn làm chính là có ý nghĩa, tàn sát một môn hộ của hắn ta thì có làm sao, dong dài nói phong độ, thêm một đống đạo lý lớn làm cái gì, lần sau bản tôn sẽ bưng cả phân bộ của hắn, phá rối chuyện làm ăn của hắn ta, có giỏi thì tìm bản tôn trả thù.”
Lời nói vô lại được hắn nói ra khỏi miệng rất nhẹ nhàng, phong độ, tao nhã, thoải mái, làm người ta không chán ghét nổi. Nhưng, Tất Túc Thân câm nín, đường đường là thánh tôn đại nhân, tại sao lại nói chuyện không có đạo lý như vậy?
“Quả đấm lớn chính là đạo lý.” Thánh tôn nói.
Tất Túc Thân lại kinh sợ, thánh tôn đã làm rõ cảm xúc mơ hồ trong lòng hắn ta ra rồi.
“Bản thánh tôn làm việc còn cần các ngươi bình luận méo mó sao?” Giọng nói thánh tôn lộ ra hung ác, nhưng ẩn nấp trong âm thanh thuần khiết, khiến người ta không phát hiện.
“Hiện tại, bổn thánh tôn muốn giết các ngươi, nếu các ngươi muốn một cái lí do, đó chính là bản thánh tôn nhìn các ngươi không vừa mắt, lí do này đủ hài lòng chưa?”
Thanh âm ưu nhã, ngữ điệu nhẹ nhàng, hòa lẫn vào trong mưa dông nhẵn nhụi, làm tâm tình người ta cũng hoảng hốt theo. Sau một giây sửng sốt xong, mới nhận ra thánh tôn vừa nói gì.
Một giây đại giới này chính là đầu người rơi xuống.
Trong thời gian nửa nén hương, ba mươi mốt người chỉ còn lại một, Tất Túc Thân.
Máu tươi nhanh chóng bị nước mưa cọ rửa, mùi vị cũng hòa vào cỏ cây ẩm ướt.
Thánh tôn nhìn sắc mặt tái nhợt của Tất Túc Thân, thong thả nói: “Trở về nói với Ám Đế, muốn bàn điều kiện với bản thánh tôn, tự mình hắn ta đến đây.”
“Khụ khụ khụ.” Tất Túc Thân há mồm liền bị gió lạnh thổi vào bụng, sắc mặt đỏ lên.
Thánh tôn nhìn dáng vẻ chật vật của hắn ta, Ẩn Phượng lại xuất hiện bên cạnh hắn.
“Thế nào.” Thánh tôn hỏi nàng ta.
Ẩn Phượng nói: “Yếu đi rồi.” Sau đó tiếp tục: “Từ sau khi chủ tử nhìn thấy Bạch cô nương, cảm xúc ổn định tám phần mười.” Đây là một số liệu đáng sợ, tình cảm đúng là một vật kì quái.
Thánh tôn cười khẽ, không biết nghĩ tới điều gì đó hỏi tiếp: “Còn bao lâu nữa thì khôi phục.”
“Ngắn nhất hai tháng, lâu nhất nửa năm.” Ẩn Phượng nói.
Thánh tôn gật đầu, nước mưa từ trên mũ áo choàng của hắn chảy xuống. (#Ngữ Zly: thì ra áo choàng kia là áo mưa :v)
Hắn ngước mặt nhìn trời, đôi lông mày sau mặt nạ khẽ chau lại: “Trời không chiều ý người, thay đổi thất thường.”
Ẩn Phượng không nói chuyện.
Một giọt mưa vừa vặn rời vào hốc mắt mặt nạ, thánh tôn không khỏi chớp mắt. Hắn quay đầu nhìn Ẩn Phượng đang cố thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, bỗng nhiên đầy hứng thú nói: “Ẩn Phượng, đánh cuộc với bản tôn không?”
Ẩn Phượng không suy nghĩ liền nói: “Mời chủ tử nói.”
Thánh tôn nói: “Bản tôn cược ngày mai là ngày nắng.”
Ẩn Phượng nói: “Thuộc hạ cũng cảm thấy ngày mai trời sẽ nắng.”
“Lựa chọn như vậy, thì cược cái quái gì?” Bất mãn, bất mãn.
“Thuộc hạ chọn ngày mai trời đầy mây.” Biết rõ ngài không thích trời mưa, thuộc hạ còn nói trời mưa, không phải tự tìm tội sao?
“Người nào thua, sẽ phải nhận trừng phạt ha!” Thánh tôn cười khẽ, âm thanh ôn nhuận , tao nhã.
“…” Ẩn Phượng hi vọng được thay ca!!!
Cái tên Minh Tuyền chết tiệt kia, sớm không bệnh, muộn không bệnh, cố tình lúc chủ tử đi ra ngoài liền bị bệnh, đừng tưởng nàng không biết, hắn cố ý lánh mặt để cắt lượt trực.
Một đêm mau chóng trôi qua, dông tố đã dừng lại, ánh mặt trời dần mọc lên, đó là một ngày nắng ấm áp.
Đầu óc Thủy Lung còn mơ màng trong giây lát, một khắc sau đột ngột mở ra, ngồi dậy --- Nàng cư nhiên ngủ quên.
Thật ra, trong thời gian mang thai, nàng cũng cảm thấy bản thân uể oải và hay buồn ngủ, nhưng khi đi ra bên ngoài, nàng không có những biểu hiện này.
Có lẽ, vì mùi hương quen thuộc và cảm giác dễ chịu, làm cho nàng thả lỏng cảnh giác?
Thủy Lung vuốt chăn đệm mềm mại dưới người, lắc lắc đầu.
Bên ngoài truyền tới giọng nói trong trẻo: “Ngủ ngon không?”
Sáng sớm liền nghe loại âm thanh vui tai này đúng là kiểu hưởng thụ.
Thủy Lung xốc chăn mỏng lên, mặc áo khoác vào, còn chưa vén rèm lụa lên, đã thấy có người bưng dụng cụ rửa mặt chải đầu chờ ngoài kiệu, sau đó đi xuyên qua từng tầng rèm lụa đưa đồ vào.
Từ đầu tới cuối, hắn ta chưa hề nhìn Thủy Lung một lần.
Thủy Lung không chút do dự đi ra ngoài kiệu, mang vớ.
Chờ nàng rửa mặt chải đầu xong, đi xuyên qua mấy tầng rèm lụa, đã thấy Mộc Tuyết và Nhàn công tử ăn mặc chỉnh tề đứng đó.
Rất nhanh, tầm mắt của nàng bị một bàn thức ăn tinh xảo hấp dẫn. Tiểu lung bao, há cảo chưng cách thủy, cháo ngô… còn đang tỏa nhiệt.
Thủy Lung chẳng cần suy nghĩ cũng biết, mấy thứ này do ai chuẩn bị.
Nhàn công tử không có cẩn thận tỉ mỉ như vậy, huống hồ bên cạnh họ không có mang theo người, muốn đi mua nhiều thứ như thế này, đều phải tự mình làm. Không giống người nào đó, bên người cất giấu một đám cu li, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hắn nô dịch.
Thánh tôn nói: “Thừa dịp còn nóng mau lại ăn đi.”
Thủy Lung nhìn hắn một cái, rồi quay sang bắt chuyện với Mộc Tuyết và Nhàn công tử: “Ngồi vào ghế.”
Nếu người ta lấy lòng, hầu hạ lộ liễu như vậy, còn là thái độ không cho phép nàng từ chối, nàng cần gì phải cự tuyệt.
Nhàn công tử thầm khen ngợi sự ung dung thản nhiên của Thủy Lung, nhìn Mộc Tuyết can đảm ngồi vào bàn, hắn mà còn do dự sẽ bị phát giác điều lạ thường, lập tức ngồi xuống ăn sáng.
Sau lần ăn này, Nhàn công tử không chịu trách nhiệm nghĩ… Thật ra con người thánh tôn cũng không tệ, chỉ cần thánh tôn không nhắm vào hắn, mọi chuyện đều thoải mái.
Ăn uống chán chê, Thủy Lung hướng thánh tôn, cười nói: “Cho viên kẹo.”
"Cách cách" một tiếng, cái muỗng trong tay Nhàn công tử không cẩn thận rơi xuống.
Mộc Tuyết cũng có chút kinh ngạc, nhưng bị phản ứng của Nhàn công tử thu hút, bình tĩnh lại, còn lườm hắn khinh bỉ --- Thật là nhát gan.
Hình như, thánh tôn cũng sửng sốt một chút, nhìn Thủy Lung không nói.
Thủy Lung không biết, trang phục trên người nàng lúc này kết hợp với tươi cười nhẹ nhàng tự nhiên, bộ dạng đòi kẹo, thật thú vị đáng yêu biết mấy.
Một lát sau, thánh tôn nói: “Kẹo?”
Thủy Lung hỏi: "Không có?"
“Không có.”
“Ngươi không thích ăn đồ ngọt à?”
“Cái này với chuyện mang theo kẹo bên người có gì liên quan?”
“Nếu thích, đương nhiên phải mang theo.”
Thánh tôn nở nụ cười: "Nói như vậy cũng đúng." Dừng một giây, hắn lại nói: “Ta thích nàng, cho nên muốn mang nàng theo bên người.”
‘Leng keng.’ Cái chén của Nhàn công tử cũng bị rớt.
Thủy Lung lại hết sức bình tĩnh, có thể nói từ sau khi thánh tôn xuất hiện, đối với biểu hiện và thái độ đặc biệt của hắn nàng đều rõ ràng.
Thánh tôn nói tiếp: “Nếu nàng thích, ta sẽ mang theo bên người.”
Thủy Lung híp mắt, cười đến thuần khiết vô hại: “Ta thích người đàn ông biết mang theo hộp kẹo bên người.”
Nhàn công tử có loại xúc động muốn xông lên che miệng Thủy Lung lại, nàng có cần thẳng thắn như vậy không, có người đàn ông nào chịu nổi người con gái mình thích xem mình là kẻ thế thân chứ.
Quả nhiên, thánh tôn im lặng, nói tiếp: “Không cần gấp gáp tỏ tình với ta đâu.” (#Tịch Ngữ Zly: Phụt sữa)
“…” Người chung quanh đã sớm bị phong hóa. (*)
(*) Kiểu như hóa đá, tan thành bột gió thổi bay, mình hình dung được nhưng không biết edit như thế nào >”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.