Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 172: Ngươi lại sai rồi




Trấn Vạn Lâm chính là đích đến của nhóm Thủy Lung khi ra khỏi cánh rừng này, đa phần người ở đây đều là dân bản thổ, đều mang họ Lâm, cho nên mới thành lập trấn Vạn Lâm.
Thành trấn không nằm trong quản chế của triều đình, quốc gia, bất luận nếp sống ở thành trấn thuộc hoàng quyền ở lân cận hay là con người, thổ nhưỡng đều không giống nhau. Thành trấn Vạn Lâm không có thủ vệ, tùy tiện nhìn một người đi đường, quần áo khác nhau, có đồng phục thuộc môn phái nào đó, có hiệp khách độc hành.
Ở nơi như vầy, rất hiếm khi nhìn thấy quý tiểu thư hoặc quý công tử quần áo tao nhã, sang trọng. Cho dù nhìn thấy nam nữ ăn mặc như thế, khí chất trên người so với nhóm quý nữ nhà quan ít ra khỏi cửa hoặc trường kỳ làm bạn với khuê phòng, hoặc nhóm công tử nhà quan học đòi văn vẻ đều không giống.
Cỗ kiệu dừng ở một nơi vắng vẻ cách trấn Vạn Lâm không xa, Thủy Lung xuống kiệu —- Một cỗ kiệu như vậy, nếu đi vào trong trấn không biết hấp dẫn bao nhiêu người chú ý.
Thánh tôn cũng xuống ngựa, bên cạnh có người tiến lên nhận dây cương từ tay hắn, im lặng kéo ngựa đi theo.
“Lần đầu tiên tới nơi này hử?” Thánh tôn nhẹ giọng hỏi.
Thủy Lung gật đầu.
Khóe miệng thánh tôn nhếch lên: “Ta làm người dẫn đường cho nàng há?”
Thủy Lung nhíu mày cười nói: “Ta có thể nói không cần sao?”
“Đương nhiên.” Thánh tôn không hề thẹn quá hóa giận, hắn nói: “Ta có thể đi theo nàng.”
Cẩn thận thưởng thức lời này, cảm giác ai đó vô lại đến khiến người ta phải dở khóc dở cười. Cố tình người này cười vô cùng ngây thơ, thuần khiết, giọng nói thanh nhã dễ nghe, không ai có thể chán ghét hắn được.
Nhàn công tử đã học được bình tĩnh, không thèm nhìn. Suy nghĩ của thánh tôn đâu phải người như hắn có thể phỏng đoán, ngài ấy thích biến như thế nào thì cứ biến như thế đấy, tóm lại, chỉ cần không đụng chạm đến những người… cá chậu lồng chim như hắn là được.
Đoàn người không nhanh không chậm đi đến trấn Vạn Lâm, chờ khi vào thành, người xuất hiện trong tầm mắt càng ngày càng nhiều hơn. Nhưng ánh mắt bọn họ nhìn nhóm người Thủy Lung tràn ngập cảm xúc quái dị, hoài nghi, đề phòng, kinh diễm v…v, đủ loại.
Thủy Lung cũng cảm nhận được điều này trước tiên, hay là bọn họ đến nhầm nơi ~ Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác thôi. Gần đây chỉ có nơi này có dân cư sinh sống, nếu bọn họ không đi vào, hôm nay bọn họ lại chịu cảnh màn trời chiếu đất.
Sự thật chứng minh, trực giác dã thú của Thủy Lung luôn chính xác.
Một đội nhân mã mặc áo bào màu đen đi tới trước mặt bọn họ.
Dẫn đầu là một thanh niên trẻ tuổi, bộ dạng thoạt nhìn chỉ mới hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, nhưng mặc kệ ánh mắt hay biểu tình đều thể hiện rõ vẻ chín chắn và trưởng thành sớm.
Lâm Kỳ là trưởng tử chi thứ hai của Lâm Gia Bảo, cũng là người nổi bật trong lớp thanh niên đồng lứa, năm nay hai mươi hai, đang ngồi trên vị trí đội trưởng đội Tinh Vệ.
Hôm nay, hắn ta tuần tra cảnh giới trên phố, được cảnh báo có người bên ngoài tới Trấn Vạn Lâm, thông tin cùng người trên đường rất giống, cho nên liền nhanh chân đi tới bên này.
Đầu tiên, hắn ta nhìn thấy hai người đi ở phía trước, một nam một nữ.
Không biết tại sao, mặc dù người đàn ông kia mang mặt nạ, che lại mọi biểu tình trên mặt, nhưng khiến người ta có cảm giác quân tử như ngọc, tài đức cao thượng, cùng với một chút thần bí, nguy hiểm khó lường. Còn cô gái kia, mặc nho váy, thanh tú thoát tục giống như một gốc cây bích thủy xanh biếc, đồng dạng để hắn ta có cảm giác nguy hiểm.
Hai người này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài!
Lòng Lâm Kỳ dè dặt, vẻ mặt càng cẩn thận hơn, chờ đi tới cách Thủy Lung và thánh tôn mới dừng lại, nói: “Tại hạ là người của Lâm Gia Bảo, tên là Lâm Kỳ.”
Thủy Lung không nói gì, thánh tôn càng không để ý đến lời hắn.
Lâm Gia Bảo ở Trấn Vạn Lâm, có thể nói là cự… long trong trấn. Song, nếu trong mắt cao thủ của gia tộc hạng nhất nào đó, giống như con giun mà thôi.
Lâm Kỳ nói tiếp: “Chuyện là như thế này, dạo này Trấn Vạn Lâm xảy ra chút chuyện…”
“Ngươi cản đường…” Tiếng nói nhỏ nhẹ như gió tháng ba, có ấm áp như ngày xuân, có lạnh lẽo như mùa đông, cảm nhận vô cùng rõ ràng.
Lâm Kỳ ngẩn ra, ngước đầu nhìn người đàn ông vừa nói chuyện.
Chiều cao của cả hai không chênh lệch nhiều, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy hắn, khiến Lâm Kỳ cảm thấy mình nhỏ bé đến mức không thể tin.
Loại cảm giác này, ngay cả bảo chủ của Lâm Gia Bảo cũng không thể gây áp lực cho hắn ta, trong chớp mắt, hắn ta nhận ra người đàn ông này không thể đắc tội!
Hắn ta vội vã lui về phía sau, cúi đầu với thánh tôn: “Xin lỗi.”
Thánh tôn không thèm đáp lời hắn ta, lại quay đầu nhìn Thủy Lung tiếp tục đề tài của hai người: “Nơi này ăn mặc thật ngheo túng, nhưng cũng có vài chỗ trái ngược, miễn cưỡng có thể xem một chút.”
“…” Lâm Kỳ không nhịn được cúi đầu nhìn quần áo nón nảy của mình.
Quần áo là vải vóc loại tốt, ngay cả ngọc bội mang trên người cũng là Tử Ngọc thượng hạng.
Hắn ta nhìn xung quanh, thấy quần áo của huynh đệ nhà mình mặc cũng không tệ mà, quần áo của người dân qua lại cũng còn mới, đâu có chỗ nào nghèo túng!
“Ngươi là thằng quái nào? Dám cả gan ghét bỏ địa bàn của bản thiểu gia, có tin bản thiếu gia bắt ngươi lại, đánh cho ngươi răng rơi đầy đất không?” Âm thanh còn non nớt như trẻ con vang lên.
Lâm Kỳ vừa nghe âm thanh này, thầm kêu một tiếng: Xong rồi!
Người nói chuyện là con út của phòng lớn, tên Lâm Thiên Bảo, năm nay đã mười sáu, tính tình vẫn như đứa trẻ, thiếu kiên nhẫn. Đây cũng là vì y nhỏ tuổi nhất, cho nên được cả nhà nuông chiều, dưỡng thành tính cách không sợ trời không sợ đất.
Vốn dĩ, dựa theo tính cách của y, căn bản không thể gia nhập đội Tinh Vệ. Nhưng thân phận và mức độ được cưng chiều của y, cuối cùng cũng được sắp xếp, được hắn ta mang theo.
Chỉ cần là người có mắt, đều nhìn ra mấy người trước mặt có thân phận không đơn giản, nói thật Trấn Vạn Lâm của bọn họ đúng là nghèo nàn, lạc hậu, căn bản không cần thiết vì chuyện này mà tranh chấp với đối phương.
Cố tình, Lâm Thiên Bảo thuộc loại người không có mắt lại chẳng biết dùng não.
Y sải chân đi tới, lộ ra gương mặt trẻ con trắng noãn rất đáng yêu, mặc dù vẻ mặt kiêu căng nhìn đám người Thủy Lung, nhưng vẻ mặt vẫn đáng yêu nhiều hơn, khiến người ta không thể tức giận với y được.
Thủy Lung nhìn y, lại nhớ tới Bạch Thiên Hoa.
Lúc này, không biết Bạch Thiên Hoa ở nơi nào trên biển.
Từ khi nàng đón Bạch Thiên Hoa đến thành Nam Vân, để cậu ta theo bọn nhỏ thành Nam Vân đi huấn luyện, cũng đưa cậu ta đến Hắc Viêm nhận chức, để cậu ta trải qua cuộc chiến sinh tử thật sự.
Thánh tôn không nhìn Lâm Thiên Bảo, đối với hắn mà nói, thằng oắt kia chỉ là con ruồi, kêu vo ve ở bên tai mà thôi, hoàn toàn không thèm để ý tới.
Chủ yếu nhất là, bây giờ tâm tình của hắn không tệ, nên không thèm chấp với những lời nói mang tính khiêu khích của y.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Thiên Bảo chưa từng bị người làm lơ như vậy, y trợn mắt, tròng mắt linh hoạt chuyển động, hướng Lâm Kỳ lớn tiếng quát: “Lâm Kỳ, ngươi đừng quên nhiệm vụ. Bọn họ là đám người có lai lịch không rõ ràng, lại còn giống người trên bức họa, nếu thả bọn họ đi như vậy, chính là ngươi không làm tròn bổn phận!”
Lâm Kỳ giận dữ, thằng nhóc này ỷ mình được nuông chiều, chưa bao giờ có biểu hiện tôn trọng người làm anh họ như hắn ta.
Mặt ngoài hắn ta làm bộ bình tĩnh, nói với Lâm Thiên Bảo: “Chuyện này ta sẽ tự mình giải thích với bảo chủ, không cần ngươi xen vào.”
Lâm Thiên Bảo cắn răng: “Lâm Kỳ, ngươi có nghe ta !”
Lâm Kỳ cũng sầm mặt: “Ta mới là đội trưởng!”
“Chỉ cần bản thiếu gia nói một câu, chức đội trưởng này của ngươi còn giữ được sao?” Lâm Thiên Bảo đắc ý nói.
Lâm Kỳ không muốn cãi nhau với Lâm Thiên Bảo trên đường lớn, trừng mắt nhìn y, hung hăng phất tay áo bỏ đi.
Mặt Lâm Thiên Bảo đỏ bừng, y quay người lại liền thấy Thủy Lung và thánh tôn cũng đi xa. Vừa nghĩ tới chuyện bọn họ đều không coi trọng mình, Lâm Thiên Bảo luôn được mọi người nuông chiều nổi giận, sai khiến ám vệ bên người: “Bắt bọn họ lại!”
Bốn người từ trong bóng tối hiện ra, đánh về phía Thủy Lung và thánh tôn.
Cách đó không xa, Lâm Kỳ dừng bước nhìn thấy một màn này, trong lòng không nhịn được dấy lên nỗi ghen ghét.
Ám vệ của Lâm Gia Bảo đều được lựa chọn kỹ lưỡng, khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra được. Còn hắn ta thì phải cố gắng leo về trước, cho tới khi leo đến vị trí này, cũng chỉ được thưởng cho một gã ám vệ. Nhưng Lâm Thiên Bảo suốt ngày ăn chơi lêu lổng, không có làm gì ra hồn mà được tặng bốn gã ám vệ, không khác gì có thêm bốn cái mạng!
Bên phía Thủy Lung và thánh tôn làm như không phát hiện bốn gã ám vệ đánh lén mình, bước chân như cũ không hề đổi hướng đi về phía trước.
Lúc này, thánh tôn nói Trấn Vạn Lâm cũng có vài nơi miễn cưỡng được xem là đặc biệt, Thủy Lung cười híp mắt chờ hắn nói xong, chậm rãi nói: “Lỗ La Tang, ngươi nói sai rồi.”
“…Cái gì?” Lần đầu tiên, thánh tôn được gọi là ‘Lỗ La Tang’ có chút chấn động, không nghe được câu phía sau.
Chương 172.2: Ngươi lại sai rồi
Edit: Tịch Ngữ #Zly @macngulau
Tự nhiên trong đầu Thủy Lung hiện lên hình ảnh người nào đó ngây ngô, đáng yêu, nụ cười càng thêm sâu, nhìn hắn nói: “Ta nói, ngươi nói sai rồi.”
“Nói sai?” Thánh tôn hỏi ngược lại, giọng nói thanh nhã không lộ ra chút khác thường.
Thủy Lung hơi gật đầu, chớp mắt nhìn hắn: “Trấn Vạn Lâm nổi tiếng nhất chính là cảnh non nước, trong đó Vạn Tước Lâm ở Huyễn Lý Đàm là đẹp nhất. Huyễn Lý Đàm có tổng cộng tám chỗ được cải biến, không phải năm chỗ, nơi còn tự nhiên nhất chính là đầm nước nằm ở cuối chót phía đông, không phải cái ở giữa.”
Thánh tôn im lặng không nói.
Cuối cùng, Thủy Lung không nhịn được bật cười ha ha, vươn tay vỗ vỗ vai thánh tôn, ánh mắt ngập ý cười, giả vờ đồng tình an ủi hắn, nói: “Cái ngươi nói sai chính là phiên bản của ba năm trước.”
Thánh tôn tiếp tục im lặng, trong lúc vô ý hắn hơi khom người để tay Thủy Lung dễ dàng vỗ lên vai hắn hơn, nhưng nhìn sơ qua lại thấy bộ dạng này của hắn là thương cảm, chán chường.
Ẩn Phượng đứng trong bóng tối mà đổ mồ hôi đầm đìa, móc tấm bản đồ trong lòng ngực ra, xem giới thiệu ở bên trên.
“Minh Tuyền đáng chết, chẳng nhẽ hắn không biết Trấn Vạn Lâm đã thay đổi, cái này không phải muốn hại chết ta sao?” Nhìn tới nhìn lui cũng không thấy ngày tháng năm ghi trên bản đồ, ai ngờ đây là phiên bản cũ.
Ngày xưa, thánh tôn đại nhân vốn chưa hề xuống núi, lại càng không biết đến nơi lạc hậu như Trấn Vạn Lâm, ai dè thư viện tình báo không có tư liệu mới về Trấn Vạn Lâm!
Thời khắc quan trọng nhất chính là, ai biết thánh tôn đại nhân cũng có ngày đi lấy lòng một cô gái, đặc biệt đảm đương chức vụ bản đồ nữa chứ, giả bộ rằng mình từng đến đây, còn dẫn đường cho người ta!
Ẩn Phương hung hăng nhét bản đồ vào trong lòng ngực, bụng không ngừng tính toán, hiện tại nàng ta giả bệnh hay chạy trốn? Hoặc là cầu xin tha thứ…Cái nào có kết cục hoàn mĩ nhất?
Bên này, Ẩn Phượng đang xoắn xuýt vì cuộc sống của mình, bên kia bốn ám vệ của Lâm Thiên Bảo đã bị chặn lại.
Sau cùng, thánh tôn cũng tìm lại được âm thanh của mình: “Vì sao nàng biết?”
Thủy Lung bình tĩnh nói: “Ngươi có thể nhìn bản đồ tình báo, sao ta lại không thể?”
Giọng nói của thánh tôn lộ ra ủy khuất: “Thật sự ta từng đến mà.”
“Ừ, ngươi đã tới.” Ý cười trong mắt Thủy Lung sắp tràn ra ngoài luôn rồi.
“Nàng đáp cho có!” Thánh tôn ra vẻ mất hứng.
Thủy Lung nhíu mày, nhìn chằm chằm hắn vài giây, mới cười sâu kín: “Ta đáp cho có đó, thì sao?”
Ánh mắt thánh tôn tối sầm, nhìn chăm chú vào mắt nàng, độ cong của đôi mắt thay đổi, ngưng tụ ý cười linh động như hấp thu ba ngàn phồn hoa trong trời đất, con ngươi sáng như ngọc khiến người ta phải dời mắt.
Thủy Lung cảm nhận được ánh mắt hắn dần thay đổi, từ trong suốt ấm áp thành như lang như hổ, biến hóa nhanh chóng như vậy khiến người ta khó lòng phòng bị.
“Vậy đổi lại nàng dẫn đường, coi như bồi thường cho ta.” Thánh tôn nói như vậy, ánh mắt cường thế không hề giảm bớt, trái lại tăng thêm một phần dịu dàng.
Như vậy cũng tốt lại vừa ngông cuồng như dã thú, dùng móng vuốt sắc bén của nó chọc ghẹo nàng. Móng vuốt sắc bén khiến người ta sợ run, động tác êm ái, không một chút tổn thương đến nàng, chỉ để lại vết hồng nhạt, không một chút tia máu.
Thủy Lung không mắc nợ gì hắn, cho nên đối với lời của hắn, nàng từ chối cho ý kiến.
“Một đám phế vật!” Tiếng gầm nhẹ vang lên, dẫn đến sự chú ý của mọi người.
Thủy Lung cảm nhận được tiếng gió vang lên, nghĩ cũng không thèm nghĩ liền đưa tay đón —- Nàng biết, thứ này là tiếng gió của ám khí.
Tay của người nào đó còn nhanh hơn cả nàng, một đoạn vật nhọn sắc bén màu lam biển bị thánh tôn chộp vào tay.
Một đoạn vừa bén nhọn vừa… Một đầu của vật đó được cột một sợi tơ mỏng, sợi tơ mỏng được Lâm Thiên Bảo cầm trong tay.
Lúc này, bất thình lình, Lâm Thiên Bảo cố gắng kéo sợi tơ trở về, muốn rút đoạn vật nhọn kia lại.
“Ừm?” Tựa như có chuyện gì đó ngoài ý xảy ra, mới khiến thánh tôn khẽ than một tiếng đầy nghi hoặc.
Thủy Lung nhìn về phía tay hắn, thấy lòng bàn tay hắn thủng một lỗ, máu không khống chế được chảy ra, từng giọt rơi xuống mặt đất, ‘tí tách’ một tiếng vang dội, đều rơi vào tai Thủy Lung.
Thánh tôn cúi đầu, ánh mắt nhìn lòng bàn tay mình rồi chuyển xuống mặt đất, một hồi lâu không có hoàn hồn, ngây người đứng đó.
Sóng mắt Thủy Lung nổi lên, rõ ràng cảm nhận được khí thế của thánh tôn trở nên hỗn loạn, đầu vai hắn liên tục run lên, mắt thường hầu như không nhìn ra.
Dường như hắn đang kiềm chế cái gì đó.
Ẩn Phượng núp trong bóng tối thấy không ổn liền xuất hiện, dâng bình sứ.
Thánh tôn vươn tay, hất bình sứ ra, bình bể nát trên đất. Một viên thuốc màu nâu nhạt lăn trên đất, tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt dễ chịu.
Nhàn công tử vừa ngửi liền đoán được nguyên liệu có trong thuốc, mở to mắt. Phung phí của trời! Thuốc trân quý thế kia mà quăng trên đất!
“Chủ tử, thuộc hạ có chuyện bẩm báo, xin ngài dời bước.” Ẩn Phương đã sớm được dặn dò, nếu ở bên ngoài, hắn không thể khống chế được tâm tình, nhất định phải tìm lý do để hắn rời khỏi Thủy Lung — Cho dù chỉ một chút xíu mất kiểm soát…cũng không được!
Ẩn Phượng biết, thánh tôn đại nhân không muốn cô gái kia phát hiện sự khác thường của mình. Hiện tại, cái nàng ta phải làm chính là tìm lí do tự nhiên nhất để thánh tôn rời khỏi cô gái này.
Thánh tôn đi về trước một bước, khắc tiếp theo không thể đi được nữa.
“Không có thuốc cầm máu sao?”
Thủy Lung nâng tay thánh tôn lên, cầm lọ thuốc bột đổ lên miệng vết thương của hắn.
Thuốc này rất rát, khiến thánh tôn không chuẩn bị tâm lí phải rên nhẹ vài tiếng, hơi rút tay lại.
“Xùy.” Thủy Lung bật cười, cất lọ thuốc: “Bao nhiêu tuổi rồi? Một chút đau như vậy cũng không chịu được.”
“Miễn là đau, sẽ không ai thích.” Thánh tôn nói.
Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, lại từ tính hơn, tinh khiết khiến thần trí người ta rung động.
Ẩn Phượng kinh ngạc trong chớp mắt. Chẳng lẽ thánh tôn đại nhân khôi phục lại rồi?
Chỉ nghe âm thanh cười khẽ của thánh tôn truyền tới, Ẩn Phượng hoàn toàn xác định, thánh tôn đã khôi phục! Sau đó, chợt nghe thánh tôn nói: “Người biết kêu đau, mới được người ta yêu thương.”
Thủy Lung liếc mắt: “Ngươi thật thẳng thắn.”
“Cám ơn.” Giọng nói thánh tôn lộ ra ý cười dày đặc.
Thủy Lung buông tay hắn, nói: “Ngươi luôn mang khăn tay trong người, tự mình băng bó đi.”
“Không biết.” Thánh tôn không nhanh không chậm nói, vô cùng tự nhiên.
Thủy Lung nhìn Ẩn Phượng.
Mặt Ẩn Phượng liền co quắp, nói: “Thánh tôn đại nhân, thuộc hạ cáo lui trước.” Nói xong, người liền nhanh chóng biến mất.
Thánh tôn chậm rãi nói: “Không phải nói có việc muốn bẩm báo sao?”
Chân Ẩn Phượng mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất: “Khi nào thánh tôn đại nhân muốn nghe, thuộc hạ sẽ bẩm báo tiếp ạ!”
“Ờ.” Thanh âm nhàn nhạt, nhưng đối với Ẩn Phượng mà nói, đó chính là tiếng của trời.
Nàng ta lập tức quay đầu biến mất.
Thủy Lung cười như không cười nhìn hai người diễn trò, một khắc sau liền dời sang bên trái, tránh ám khí bắn tới.
Lần này, cuối cùng nàng cũng nhìn rõ ràng, ám khí quen thuộc biết bao, rõ ràng chính là một bộ phận của Thương Ngâm.
“Nàng giúp ta…” Thánh tôn ngừng nói, hắn thấy Thủy Lung bắt được ám khí nhỏ.
Bên kia, Lâm Thiên Bảo nhếch môi cười đắc ý. Trên Băng Thiền Ti có bôi thuốc độc, không có thuốc giải, nếu cơ thể đụng vào…Hừ hừ!
‘Đinh’ một tiếng, Băng Tàm Ti bị chặt đứt — Bị thánh tôn cắt đứt trong chớp mắt.
Lâm Thiên Bảo kinh ngạc há hốc mồm, Băng Tàm Ti cứng cỏi không gì sánh bằng, làm sao có thể dùng tay không cắt đứt được?
Làm sao y biết được, tay của thánh tôn, chỉ cần hắn muốn, không có lợi khí nào có thể làm bị thương được. Do vậy, bàn tay vừa bị thương, vết thương còn sâu như thế, y mới kinh ngạc.
Băng Tàm Ti quấn quanh cổ Lâm Thiên Bảo, cảm xúc lạnh lẽo cùng hơi thở chết chóc đe dọa khiến Lâm Thiên Bảo hoàn hồn, liền thấy người đàn ông đeo mặt nạ vàng đã tới trước mặt mình, đoạn Băng Tàm Ti đã bị hắn ngăn cách khăn trắng, khống chế ở trong tay. (Ngữ: Câu này mị không hiểu rõ lắm @@)
Cái này khác gì tánh mạng của y cũng bị người ta nắm trong tay! Lâm Thiên Bảo chấn kinh.
“Băng Tàm Ti này có độc, chỉ có ta mới có thuốc giải, nếu như ngươi không muốn người phụ nữ kia chết…” Lâm Thiên Bảo hiếm khi thông minh đột xuất, lời thoại độc ác đang nói giữa chừng đã nghẹn trong cuốn họng.
Nhưng…
Thủy Lung cầm chuôi ám khí có tạo hình kì quái, tùy ý đem Băng Tàm Ti cắt mất, ngón tay không chút tỳ vết, nào có dáng vẻ trúng độc.
Lâm Thiên Bảo kinh ngạc, mở to mắt, lắp bắp hô: “Ta… Cha ta là bảo chủ Lâm gia bảo, ta là, ta là…ta là đứa con ông ấy yêu thương nhất…” Kế đó, y phát hiện Băng Tàm Ti trên cổ thả lỏng đi, mặt không nhịn được lộ ra vui mừng. Quả nhiên, bọn chúng sợ rồi!
Sợi tơ mỏng manh lại buộc chặt, cắt một đạo vết máu trên cổ Lâm Thiên Bảo.
Chân Lâm Thiên Bảo mềm nhũn, suýt bị hù tè ra quần.
Sợi tơ lại thả lỏng, không đợi Lâm Thiên Bảo buông lỏng, sợi tơ lại buộc chặt… Buông lỏng, buộc chặt, lặp lại liên tục…
Lặp đi lặp lại vài lần, Lâm Thiên Bảo hầu như đã không còn hình dạng con người.
Cuối cùng, Thủy Lung cũng nghiên cứu xong ám khí, nhìn về Lâm Thiên Bảo.
Lúc này, thánh tôn cũng buông lỏng tay, tiếc nuối lắc đầu: “Đồ vật mềm yếu, thật khó khống chế.”
Hết chương 172

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.