Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 174: Ta không có giả bộ




Thủy Lung không có rút ống tay cũng không xoắn xuýt vấn đề này với thánh tôn. Dù sao cũng chỉ là ống tay áo, ngay cả tay còn chưa chạm tới, nếu tiếp tục ưỡn ẹo thì có vẻ làm kiêu.
Hai người bay lên không trung, chân đạp nhẹ lên lá cây cành khô, linh hoạt khống chế khinh công, nếu có người nhìn thấy, nhất định sẽ thán phục.
Thánh tôn thấy Thủy Lung hành động như gió, linh hoạt, vững chãi, thật không biết nên yên tâm hay tiếc hận. Nàng có bản lĩnh như vậy, hắn không có cách xuất chiêu anh hùng cứu mĩ nhân, gần gũi với nàng hơn… [=] tình thú vợ chồng của anh chị à :) ]
Mắt thấy sắp đến đích, chân thánh tôn ‘sơ ý’ trợt một cái, thân thể mất thăng bằng, rơi thẳng xuống đất.
Tay hắn còn đang cầm ống tay áo của Thủy Lung, một khi hắn mất thăng bằng dĩ nhiên cũng kéo theo Thủy Lung. Tuy nhiên, Thủy Lung phản ứng mau lẹ, đầu tiên nàng không thèm cứu vớt thánh tôn, ác độc hất tay, muốn rút ống tay áo của mình, mặc kệ thánh tôn rơi xuống phía dưới.
Đáng tiếc, chất liệu vải vóc trên người Thủy Lung phát huy tác dụng, lực xé mạnh như vậy, quần áo hoàn toàn không bị hao tổn.
Thủy Lung trợn mắt, thánh tôn đã mượn lực dựa sát vào nàng, một tay ‘hoảng hốt’ ôm eo nàng, vòm ngực dựa sát vào nàng, tức giận nói: “Nguy hiểm thật.”
“Ngươi có thể làm bộ giống hơn nữa không?” Thủy Lung không chút lưu tình vạch mặt hắn.
Mặc dù Thủy Lung không nhìn thấy thánh tôn bỏ ra bao nhiêu sức, nhưng nàng biết rõ người này võ công rất cao. Cao thủ như vậy, làm sao có thể sơ xuất nhỏ mà sẩy chân?
Thánh tôn vô tội nhìn nàng: “Ta không có làm bộ.”
Thủy Lung chẳng thèm huyên thuyên với hắn: “Có thể buông tay chưa?”
Thánh tôn dường như mới phát hiện tay mình đặt trên eo người ta, không chút hoang mang buông ra, còn không quên đánh giá một câu: “Eo của nàng thật tròn.” =]]
Thủy Lung không hề thẹn quá hóa giận như những cô gái bình thường, vô cùng hờ hững nói: “Sau này càng tròn hơn.”
Ngươi hi vọng vòng eo của phụ nữ có thai năm, sáu tháng thướt tha như rắn nước à?
Thánh tôn cười một tiếng, sau đó nụ cười biến mất, nhẹ giọng nói: “Nàng đối với đàn ông mới gặp, đều tùy ý để bọn họ đến gần như vậy à?”
“Cũng không phải mỗi người đàn ông mới gặp đều có võ công cao cường, vô lại.” Thủy Lung lạnh nhạt đáp lời hắn, âm thanh nhu hòa không nghe ra ác ý trong lời nói.
“Lời khen ngợi của nàng, ta nhận.” Thánh tôn nhướng mày nói.
Thủy Lung liếc mắt nhìn hắn, cái loại năng lực hiểu sai ý người khác này của hắn, cực kì giống Đại Miêu kia.
Nhưng so với dáng vẻ giả vờ kiêu ngạo, mất tự nhiên của Đại Miêu, người này có vẻ tự nhiên hơn, chứng tỏ da mặt của hắn dày biết bao nhiêu.
Kỳ thực còn có nguyên nhân quan trọng hơn, Thủy Lung cũng không nói ra được. Nếu không phải bởi nguyên nhân kia, cho dù võ công thánh tôn cao tới đâu, nếu không phải nàng nguyện ý, sẽ không để hắn phóng túng như vậy.
Một tia sáng mờ không hề che giấu bắn tới, thì ra lúc hai người nói chuyện, đã tới mục đích, lầu các trên đỉnh núi.
Nơi này đặc biệt dùng để ngắm mặt trời lặn và toàn cảnh Huyễn Lý Đàm, thời điểm hai người đến rất đúng lúc, lúc này mặt trời đang lặn.
Đứng nhìn núi non trùng trùng điệp điệp và thác nước từ cao đổ xuống đẹp như một bức tranh, mặt trời màu đỏ đang lặn từng chút thắp sáng sơn thanh thủy tú. Xinh đẹp khiến người ta khó mà dời mắt.
Nhưng, trong mắt người nào đó, cái đẹp của thiên nhiên vĩnh viễn không thể sánh bằng ai đó đang chìm đắm trong cảnh hoàng hôn xinh đẹp.
“Đẹp không?” Thánh tôn nhẹ giọng hỏi.
Thủy Lung lười biếng dựa vào cây cột, híp mắt nói: “Tạm được.”
“Đang nghĩ gì thế?” Thánh tôn đến gần Thủy Lung.
Thủy Lung vẫn lười biếng nói: “Lòng đỏ trứng.”
“Một cái lòng đỏ trứng vịt muối.”
Thánh tôn im lặng trong phút chốc, sau đó chậm rãi nở nụ cười. Bầu không khí cứ như vậy tan thành mây khói, ngược lại cảm giác thanh nhàn càng nồng đậm.
“Thì ra là đói bụng.” Thánh tôn hiểu như vậy, sau đó vươn hai tay, nắm thành quả đấm đưa tới trước mặt Thủy Lung: “Chọn một.”
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi.” Thủy Lung khinh bỉ nói.
Thánh tôn thản nhiên đón nhận ánh mắt khinh bỉ của nàng: “Cái này không liên quan đến tuổi tác.”
Cuối cùng, Thủy Lung thấu hiểu, da mặt của người này dày đến trình độ nhất định rồi.
Nàng tùy ý giơ ngón tay chỉ vào tay trái của thánh tôn.
“Thật đáng tiếc.” Thánh tôn khẽ thở dài, ánh mắt tiếc nuối nhìn Thủy Lung. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Thủy Lung, tốc độc của tay hết sức mau lẹ hướng về Thủy Lung, đem một viên nhét vào miệng nàng. Còn thứ trong tay phải hắn, bị đút vào miệng hắn.
Thủy Lung ngẩn người, rất nhanh miệng bị vị chua ngọt kích thích. Nàng nhướng mày, muốn phun viên kẹo trong miệng ra.
Nhưng, thánh tôn nhanh tay che miệng nàng: “Nàng chọn, không được nhả ra.”
Nàng lườm hắn.
Tay thánh tôn run lên, rụt lại giống như bị điện giật, mím môi, tựa như đang nhẫn nhịn chuyện gì đó.
Thủy Lung nhạy cảm nhận ra, trong mắt hắn lóe lên dục vọng, tình dục.
Dục vọng này tới nhanh lại mãnh liệt. U ám sâu xa dần thoái lui, lộ ra con ngươi thuần khiết, trong đôi mắt in hình bóng Thủy Lung. Hắn hỏi: “Ăn ngon không?”
Thủy Lung sâu đậm nhìn hắn, một hồi sau lại hờ hững dời tầm mắt, nói: “Quên rồi.”
Khi hắn che miệng nàng, nàng liền không có chú ý, đem viên kẹo nuốt luôn, nhưng vị chua ngọt vẫn còn lưu trong miệng, không có gạt bỏ nhanh như vậy.
Dường như thánh tôn đã sớm đoán được kết quả, một viên kẹo bị hắn cắn trong răng, ngây thơ nói với Thủy Lung: “Của ta là ngọt, nàng muốn ăn, ta có thể cho nàng.”
Thủy Lung biết, khí tức và thần thái thoạt nhìn có vẻ thiên chân vô tà của hắn, có quỷ mới tin; động tác rõ ràng tràn ngập dụ dỗ và ám chỉ.
“Cám ơn, nhưng ta nghĩ trong miệng ngươi nhất định là chua.” Thủy Lung lạnh nhạt nói.
“Vì sao?” Thánh tôn tò mò hỏi.
Thủy Lung trả lời: “Uống dấm chua nhiều rồi.”
Thánh tôn nói xạo: “Ta chưa từng uống dấm.”
Thủy Lung nhìn hắn, sau đó cúi đầu nhìn con kiến đang bò, sâu kín nói một câu: “Mi tin không? Tóm lại, ta chẳng tin.”
Thánh cúi đầu, long tai nghe, tựa như đang nghe cái gì đó, một hồi sau, nghiêm túc nói với Thủy Lung: “Nó nói nó tin.”
Thủy Lung cười nói: “Cũng chỉ có loại sinh vật không có đầu óc như loại này mới tin.”
Thánh tôn ngứa tay, có loại cảm giác muốn đem cô gái này trói lại, hung hăng đánh vào mông nàng một cái. Nhưng xúc động thì xúc động, hắn không dám làm, không nói giữa bọn họ chưa thân thuộc, chỉ cần hiện tại Thủy Lung là phụ nữ có thai, không thể tùy ý giày vò được.
Lúc này, phía chân trời đã hoàn toàn đã tối xuống, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi.
Thánh tôn và Thủy Lung mới dần phát hiện, bọn họ đến đây ngắm mắt trời lặn, không ngờ chỉ nói chuyện một chút, cuối cùng chẳng còn gì để ngắm.
“Xem xong rồi thì về thôi.” Thủy Lung nói.
Thánh tôn lập tức kéo ống tay áo nàng: “Đi Huyễn Lý Đàm tắm rửa.”
Huyễn Lý Đàm nổi tiếng không vì cảnh đẹp, càng là vì nước trong hồ kì lạ. Cũng không phải là ôn tuyền, nguồn nước luôn ấm áp, nếu dùng nước trong đàm tắm rửa trong thời gian lâu dài, có thể săn sóc thân thể.
Lúc Thủy Lung đi tới trấn Vạn Lâm, quả thật có suy nghĩ xem Huyễn lý Đàm, không ngờ động tác thánh tôn còn nhanh hơn nàng.
“Ta canh chừng giúp nàng.” Thánh tôn nói tiếp.
Biểu cảm của Phượng Ẩn đang trong bóng tối đã chết lặng, không lộ ra bất kì biểu tình gì.
Nàng ta lấy cuốn sổ nhỏ, dùng bút máy mua ở thành Nam Vân viết --- Tối nay, thánh tôn đại nhân mời cô gái cùng đi xem mặt trời lặn, nội dung nói chuyện… (đem cuộc đối thoại của hai người bọn ghi lại không sót một chữ). Sau khi mặt trời lặn, thánh tôn đại nhân lại mời cô gái đó đi Huyễn Lý Đàm tắm rửa, còn chủ động xin đi giết giặc ~ canh cửa! Thánh tôn đại nhân chủ động yêu cầu làm người giữ cửa! (Phía sau, vẽ một vòng tròn, trong vòng tròn viết vô số chữ), sách này là bản ghi chép cá nhân: Chẳng lẽ thánh tôn đại nhân muốn thử cảm giác rình coi một lần hả?
Phía trước quyển sách nhỏ này, đã có vài trang viết đầy chữ, có thể thấy được đây không phải lần đầu tiên Phượng Ẩn viết ghi chép.
Thấy thánh tôn và Thủy Lung đã xuất phát, Ẩn Phượng liền đem cuốn sách nhỏ thu lại, im hơi lặng tiếng theo sau.
Nàng ta thầm nghĩ, chỉ cần ghi chép thật tốt, quyển sách này nhất định có thể lưu truyền thiên sử! =]]
Thủy Lung và thánh tôn đi tới gần cuối phía đông bờ hồ, từng ngọn đèn ven đường được thắp sáng, chiếu sáng đường núi.
Thủy Lung không cần nghĩ cũng biết thánh tôn chuẩn bị từ sớm, lúc đến cuối đuôi Huyễn Lý Đàm, quả nhiên cảnh sắc không bình thường, xung quanh đầm nước bày màn vải sa, rõ ràng không phải có sẵn, chắc chắn do thánh tôn bố trí từ trước.
“Nàng ở bên trong, ta nhìn không thấy.” Thánh tôn nói.
Thủy Lung cũng nhìn ra màn sa này có cùng chất liệu với màn sa của vân kiệu. Thủy Lung đi tới, vén rèm sa, thấy bên cạnh đầm nước có cái bàn nhỏ, trên đó là quần áo và dụng cụ tắm rửa.
Quần áo đỏ như lửa, cũng giống như lá phong mùa thu, đỏ nhiệt liệt lại khoa trương như thế, bộc lộ phồn hoa rực rỡ ra cho mọi người xem, một chút cũng không để người ta quên mất.
Thủy Lung không khỏi nhìn về phía thánh tôn, khoảng cách này nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt trong suốt nhìn chăm chú của hắn.
Thủy Lung chép miệng, dùng âm thanh khó nghe được nỉ non: “Nếu không phải, vì sao lại giống đến vậy. Nếu là phải, vì sao cố gắng che dấu.”
“Nàng nói cái gì?” Thanh âm từ tính, thanh nhã của thánh tôn vang trong đêm, khiến người ta càng thêm mê mẩn.
Hắn thấy cô gái đứng cạnh màn sa nhìn về phía hắn, ánh mắt không hiểu lộ ra tia sáng, đáng tiếc biên độ hoạt động của môi quá nhỏ, làm hắn không nhìn rõ nàng nói cái gì.
Thủy Lung nhướng mày, khẽ cười với thánh tôn, nụ cười mềm mại, thanh âm như mị hoặc lòng người: “Ta nói, ngươi có thể tắm cùng ta.”
Thánh tôn không ngờ nhận được câu trả lời như thế này, cơ thể hắn căng thẳng, ánh mắt đột nhiên sâu thẳm ánh lên cảm xúc nguy hiểm. Hắn đứng im một hồi không nhúc nhích, kế đó kiên quyết lắc đầu: “Không.”
Vẻ mặt Thủy Lung không hề thay đổi, dường như câu trả lời của hắn không ngoài dự đoán của nàng.
Thánh tôn nói tiếp: “Chờ nàng sinh đứa nhỏ xong, ta lại tắm với nàng.”
Lời này hắn nói rất tự nhiên, giống như đang nói hôm nay thời tiết thật tốt.
Trời mới biết, nhìn Thủy Lung cười khẽ đầy mị hoặc như vậy, lúc nàng nói lời mời gọi, trong lòng hắn kích động biết nhường nào. Nhưng, hắn cũng nhận ra, nếu hắn đi qua đó, nghênh đón hắn không phải sự dịu dàng của Thủy Lung. Quan trọng nhất là, đối mặt với người mình yêu thích, cùng tắm với nàng, chuyện này thật là quá mức dụ hoặc, hắn sợ không nhịn được làm đối phương bị tổn thương. Nếu không muốn làm đối phương bị thương, như vậy người bị khó chịu nhất chính là hắn, vì vậy cố nhẫn nhịn đứng ngây ngô ở đằng xa là được rồi.
Thủy Lung không nói gì với thánh tôn, thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào trong màn sa.
Cách một tầng sa, Thủy Lung khẽ nói: “Ngươi muốn đùa, vậy thì đùa một trận đi.” Những lời này, lặng lẽ biến mất trong không khí, không ai nghe được.
Khi Thủy Lung hưởng thụ tắm rửa, thánh tôn đứng cách đó không xa…làm gác cửa. Bên kia, lửa giận của gia chủ Lâm gia bảo - Lâm Hữu Ngân và đứa con út ông ta cưng yêu nhất - Lâm Thiên Bảo cao ngút trời.
Lâm Hữu Ngân nghe thuộc hạ bẩm báo rằng thủ vệ ở Huyễn Lý Đàm bị người ta xử lí hết, hiện tại Huyễn Lý Đàm nằm trong tay người khác. Nghĩ tới chuyện Thủy Lung và thánh tôn đang ở trên địa bàn của ông ta, còn dám làm càn như thế, ông ta vừa giận vừa đề phòng. Dù sao thì, đối phương càng kiêu ngạo càng chứng tỏ đối phương có thực lực, khiến Lâm Hữu Ngân không dám làm chuyện thiếu suy nghĩ.
“Cha! Bọn chúng thật quá đáng, quá càn rỡ! Cha không thể buông tha bọn chúng như vậy được!” Lâm Thiên Bảo ngồi bên cạnh Lâm Hữu Ngân châm dầu vào lửa.
Lâm Hữu Ngân vỗ vỗ đầu của hắn, nói: “Hai ngày này, con ngoan ngoãn ở trong viện của mình, không được ra ngoài gây sự.”
“Vì sao?!” Lâm Thiên Bảo không ngờ Lâm Hữu Ngân lại giam cầm y trá hình.
Lâm Hữu Ngân vẫn ôn tồn như trước: “Đây là vì an toàn của con, phải nghe lời.”
Lâm Thiên Bảo hừ một tiếng, cuối cùng vẫn đồng ý, nhưng vẻ mặt vẫn bất đắc dĩ, nói với Lâm Hữu Ngân: “Cha, ngàn vạn lần nhớ báo thù cho con, còn nữa lấy con thoi bay về cho con!”
“Được.” Lâm Hữu Ngân vô cùng yêu thường thằng con út này, là người đều nhìn ra.
Sau khi trấn an Lâm Thiên Bảo xong, một mình Lâm Hữu Ngân đi vào tòa viện. Ở một gian phòng trong viện này, có ám đạo (*), Lâm Hữu Ngân liền đi vào ám đạo đó.
(*) Đường hầm.
Đích đến của ám đạo này là căn phòng tối, trong phòng giam giữ hai người, một người đàn ông cao to và một thiếu nữ có tướng mạo quyến rũ, thướt tha.
Nếu nhóm người Thủy Lung có mặt ở đây, nhất định có thể nhận ra, hai người này bọn họ từng gặp, không ai xa lạ chính là La Chấn Thiên và Kiều Lịch Lịch.
Lúc Lâm Hữu Ngân đi tới, La Chấn Thiên liền mở mắt, ánh mắt hung ác lạnh lẽo theo dõi ông ta, không nói một câu.
Lâm Hữu Ngân khẽ hừ, tay cầm ly trà trên bàn, ném về La Chấn Thiên, ném vào giữa mặt hắn ta, làm mặt hắn xuất hiện mấy vết máu chói mắt. Xuống tay ác độc như vậy, cuối cùng lửa giận nhóm Thủy Lung gây ra cho Lâm Hữu Ngân cũng vơi một nửa. Ông ta liền lộ ra nụ cười, nói với La Chấn Thiên: “Xem ra tinh thần của Trường Nhạc Cung, La Sát Sứ không tệ.”
La Chấn Thiên nhếch miệng cười, nói: “Chưa chết được.”
Lâm Hữu Ngân nói: “Lâm mỗ không cho ngươi chết, tự nhiên ngươi không thể chết.”
Động tĩnh của bọn họ khiến Kiều Lịch Lịch thức tỉnh, hai mắt Kiều Lịch Lịch mở ra, ánh mắt tràn ngập tơ máu, hẳn là lộ ra vẻ mặt thần trí mơ hồ, điên điên khùng khùng.
Lâm Hữu Ngân thấy cả hai đều đã tỉnh, liền đắc ý nói: “Hôm nay, đồng bọn của hai vị đã đến Lâm gia bảo.” (#Ngữ: ông này ngu hết biết (y) )
La Chấn Thiên nghe hai từ đồng bọn, lập tức nghĩ đến nội dung Lâm Hữu Ngân ép hỏi bọn họ, hắn ta ung dung bình thản nói: “Đồng bọn gì?”
“Ngươi giả bộ cũng vô dụng.” Lâm Hữu Ngân cười nhạt nói: “Một nam nhân mặc bạch y, đeo mặt nạ vàng, một thai phụ gương mạo thanh tú, mặc lam y, còn có một tên dáng vẻ như thư sinh và một ả ốm yếu.”
Trong đầu La Chấn Thiên hiện lên hình ảnh nhóm người Thủy Lung, cùng với… Thánh tôn! Nhưng tại sao thánh tôn đại nhân lại đi cùng Bạch Nha cô nương? Có lẽ là trùng hợp, đúng lúc thánh tôn đại nhân cũng đến đây.
“A a a!” So với La Chấn Thiên ung dung, bình thản. Kiều Lịch Lịch hoảng sợ, thét chói tai, biểu tình cực kì sợ hãi.
Đương nhiên, do ảnh nghe Lâm Hữu Ngân nói tới người đàn ông mặc bạch y, đeo mặt nạ vàng mới phản ứng như thế.
Lâm Hữu Ngân thấy phản ứng của họ liền biết mình tìm đúng người. Bọn họ đúng là người của Trường Nhạc Cung. (#Ngữ: hớ, mị thấy nhóm Thủy Lung vô tình giúp TNC diệt kẻ địch quá :v)
Lâm Hữu Ngân như dự đoán nói: “Ngày mai, chính là ngày Si Mị của Trường Nhạc Cung và con trai lớn của ta đính hôn, ta nghĩ người của Trường Nhạc Cung chắc chắn không bỏ qua.”
La Chấn Thiên lạnh lùng nói: “Lão thất phu (*), ngươi sẽ hối hận.” Hắn ta không có ý định nói cho Lâm Hữu Ngân biết thân phận của thánh tôn, chỉ cần lão ta dám rat ay với thánh tôn, hậu quả khỏi nghĩ cũng biết.
Lâm Hữu Ngân cười nhạo: “La Sát Sứ chỉ quan tâm bản thân trước, ta nghĩ Trường Nhạc Cung sẽ không bỏ qua cho bất kì kẻ phản bội nào.”
Biểu tình La Chấn Thiên càng hung ác hiểm độc, hiện giờ hắn ta chỉ lo cho an toàn của Thủy Lung.
Mọi chuyện vốn chẳng liên quan đến Bạch Nha cô nương, nhưng vì hắn ta mà nàng bị kéo vào, mặc dù Bạch Nha cô nương có võ công, nhưng dù sao cũng là phụ nữ có thai, ngộ nhỡ có chuyện ngoài ý muốn, chính là một xác hai mạng! La Chấn Thiên nghĩ vậy, ánh mắt không khỏi để lộ vài phần lo lắng.
Lại nói, chuyện này cũng hết sức bất ngờ. Ngày ấy, hắn ta mang theo Kiều Lịch Lịch đi suốt đêm đến trấn Vạn Lâm, vốn định tìm đàn ông sạch sẽ, cho gã ít bạc để giải độc cho Kiều Lịch Lịch. Nào ngờ, Kiều Lịch Lịch bị chất độc giày vò điên cuồng, cư nhiên tránh thoát được trói buộc của La Chấn Thiên, chớp mắt liền chạy đi không thấy.
Lúc La Chấn Thiên tìm được ả, phát hiện ả đang cưỡng bức con trưởng của Lâm Hữu Ngân, Lâm Thiên Tứ.
Sau khi Lâm Hữu Ngân phát hiện chuyện này, biết cả hai là người của Trường Nhạc Cung, cũng không làm khó hai người, trái lại còn tiếp đãi như khách.
La Chấn Thiên nghĩ dù sao bên mình cũng làm đối phương chịu thiệt, đối phương lại dùng lễ nghĩa đối đãi, không thể không nể mặt, lập tức ngồi lại uống trà và trò chuyện dăm câu với Lâm Hữu Ngân.
Sau khi uống ly trà này, hắn ta liền cảm nhận có gì đó không đúng.
Chờ hắn ta tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở trong phòng tối. Làm sao không biết bản thân bị Lâm Hữu Ngân giam cầm.
Lâm Hữu Ngân ung dung uống trà xong, lại ép hỏi La Chấn Thiên vị trí của Trường Nhạc Cung, thấy La Chấn Thiên không chịu mở miệng, ông ta liền cầm dụng cụ tra tấn ở bên cạnh đi ‘chào hỏi’ La Chấn Thiên, chờ đến đêm khuya, ông ta mới buông tha La Chấn Thiên, cười lạnh: “Hiện tại cứng miệng cũng vô dụng, Trường Nhạc Cung dây vào đại nhân không thể chọc, chẳng bao lâu nữa sẽ diệt vong thôi.”
La Chấn Thiên thở phì phò, trên người đầy vết roi giao thoa nhau, thoạt nhìn có vẻ kinh khủng. Hắn ta cười với Lâm Hữu Ngân, nụ cười kia như loài sài lang, lộ hai răng nanh, nói: “Tóm lại, ngươi không chờ được đến ngày đó.”
Mặc kệ Trường Nhạc Cung có bị tiêu diệt hay không, Lâm Hữu Ngân chọc phải thánh tôn đại nhân, nhất định lão ta không sống được tới ngày Trường Nhạc Cung bị diệt vong!
Hết Chương 174

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.