Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 195.2:  Tổ hợp náo nhiệt (2)




Editor: Dungpro.
Giọng nói của Hoa Hồ Điệp cũng không khó nghe, chỉ cần hắn không cố ý chỉnh tiếng nói cười, cố ý làm ra vẻ mềm mại, tiếng của hắn còn là giọng vang vang của nam tử rất dễ nghe.
"Người ta thích nhất nam nhân ôn nhu." Lương Điệp Nhi như hồ điệp tung bay giữa bách hoa, không có trọng lượng im hơi lặng tiếng tới gần Thánh Tôn, nghiêng đầu đánh giá Thánh Tôn, tràn ngập vui mừng nóidie,n; da.nlze.qu;ydo/nn...: "Ngươi là thật ôn nhu nhỉ? Ừ? Ta ghét nhất nam nhân giả bộ ôn nhu, nam nhân như vậy sẽ khiến người ta không nhịn được cho hắn thiên đao vạn quả* đấy."
*Thiên đao vạn quả: Hình phạt chém thành trăm mảnh.
Thánh Tôn nhàn nhạt nhìn Lương Điệp Nhi, ánh mắt trong suốt đến mức không có chút tình cảm nào, nhưng vẫn khiến Lương Điệp Nhi nhìn đến ngây người.
"Cái kia, cái kia ~" Bộ dáng Lương Điệp Nhi giống như nữ nhi e thẹn nhăn nhó nói: "Người ta là Lương Điệp Nhi, mọi người hay gọi ta là Hoa Hồ Điệp. Ngươi không nên hiểu lầm nhé, người ta mới không phải cái loại hoa tâm* hồ điệp này, người ta rất chung tình đấy, đến bây giờ còn sạch sẽ đó."
*Hoa tâm: Chỉ người đẹp mà đào hoa, lăng nhăng.
Cực phẩm. Thủy Lung kết luận xong. Vị hoa mỹ nam trước mắt này, lại là một bông hoa cực phẩm nha.
Giang hồ quả nhiên là một nơi người tài ba lớp lớp xuất hiện, nơi các tài hoa kì lạ hành tẩu, thỉnh thoảng có thể gặp phải các loại người tính tình cổ quái.
"Lại đây." Ngoài dự liệu của mọi người, Thánh Tôn không bài xích Lương Điệp Nhi, ngồi ngay ngắn trên ghế lộ ra dáng tươi cười nói với Lương Điệp Nhi.
Nụ cười của hắn không sâu không đậm, độ cong nhợt nhạt, khiến người ta có cảm giác như tắm gió xuân, toàn thân đều tràn đầy tình cảm ấm áp. Tiếng hắn trầm thấp, không cố ý mê hoặc, nhưngso với dụ dỗ còn cảm động lòng người hơn.
Lương Điệp Nhi bị mê hoặc rồi, vẻ mặt ngơ ngác đi tới chỗ Thánh Tôn, gương mặt sung huyết đến đỏ bừng, so với lúc trước hắn giả vờ e thẹn còn muốn đáng yêu hơn nhiều, càng lộ ra vài phần phong thái rung động lòng người.
Mặc dù nói một nam tử có phong thái động lòng người như là đang nói hắn ẻo lả, chẳng qua phong thái động lòng người của Lương Điệp Nhi lúc này không nữ tính, cũng không giống nam tử tuấn lãng, ngược lại là sức quyến rũ chỉ thuộc về hắn, một loại mỹ cảm thuần túy.
Phùng Khởi Phi thấy một màn như vậy, trên mặt không nén được lúng túng. Chẳng lẽ, người đàn ông này còn là nam nữ đều ăn? Hay là nói mình nhìn lầm rồi, nam tử này căn bản là một kẻ đa tình, ôn nhu với cô gái chẳng qua cũng chỉ là việc hết sức bình thường?
So với mấy người Phùng Khởi Phi trợn mắt há mồm, Thủy Lung lại rất bình tĩnh, híp mắt nhìn, vẻ mặt rõ ràng là đang xem kịch vui.
"Điệp Nhi?" Lúc Lương Điệp Nhi nhích lại còn nửa thước trước mặt mình, Thánh Tôn gọi to.
Cả người Lương Điệp Nhi tê rần, đã ngừng bước chân lại, ánh mắt chăm chú nhìn Thánh Tôn, nhưng không bỏ được dáng vẻ cực kì khát vọng tới gần, thật giống như... Mình tới gần, lại làm bẩn mắt người trước mặt.
"Cởi quần áo." Thánh Tôn không nhanh không chậm nói.(D: Có kịch hay rồi)))
Lương Điệp Nhi tựa như con rối gỗ bị điều khiển, không chút do dự làm theo lời Thánh Tôn, nhanh chóng cởi áo ngoài trắng mịn xinh đẹp, cởi xong áo khoác rồi cởi đến trung y, cuối cùng còn lại một áo trong và áo lót, rối cuộc ngón tay hắn cũng cố gắng dừng lại được, vừa kinh ngạc mê man vừa làm bộ đáng thương nhìn Thánh Tôn.
Thánh Tôn mỉm cười, "Có thể."
Lương Điệp Nhi lộ ra dáng cười to, kiều thanh kiều khí* nói: "Ngươi quả nhiên thật là ôn nhu nha ~ "
*Kiều thanh kiều khí: giọng nói dịu dàng, yếu ớt, mỏng manh.
Thánh Tôn vẫn cười yếu ớt không thay đổi, lạnh nhạt nói: "Đi ra ngoài, mặt rửa sạch sẽ."
Lương Điệp Nhi méo mồm, tựa hồ không cam tâm tình nguyện, chẳng qua nhìn Thánh Tôn một chút, còn không nói một câu đi ra bên ngoài hòa lẫn vào làn mưa lạnh như băng, không chống cự chút nào để nước mưa tẩy trừ, thật sự bắt đầu rửa mặt.
Phùng Khởi Phi trừng mắt nhìn Hoa Hồ Điệp trong nước mưa, vẻ mặt ngạc nhiên. Vị này người khác nói gì làm nấy, xem ra đơn thuần quá mức, thậm chí có vẻ có chút ngu dại, thật sự là Hoa Hồ Điệp cổ quái quỷ dị sao?
Hắn vừa lặng lẽ nhìn về phía Thánh Tôn ngồi ở trên ghế, từ đầu tới cuối hắn chưa từng động một cái, cười khẽ một cái, lạnh nhạt nói vài tiếng đã đùa bỡn Hoa Hồ Điệp đến xoay vòng vòng. Phùng Khởi Phi không khỏi nghĩ, vì sao tất cả mọi chuyện vừa động đến người trước mặt này, thì vĩnh viễn sẽ biến thành một dạng khác, cho dù là người cũng giống như vậy, thực sự là kỳ quái.
Lúc Lương Điệp Nhi rửa sạch son phấn trên mặt, khuôn mặt dính bọt nước xem ra còn có vài phần non nớt, cặp mắt tràn đầy si mê, đã không tà ý với thâm trầm ngày thường, lộ ra gương mặt có thể nói là đáng yêu, khiến người ta liếc mắt một cái lại cảm thấy nam tử này có loại đơn thuần chưa trải qua thế sự vậy.
"Ngươi xem, ngươi xem, người ta rửa sạch nha, ngươi giúp người ta lau mặt một chút có được hay không vậy." Chỉ là vừa mở miệng, giọng nói lại làm ra vẻ mềm mại, thành công đánh tan chút ấn tượng trong mặt mọi người thành mảnh nhỏ.
Thánh Tôn tự nhiên sẽ không giúp hắn lau mặt, lại chỉ vào một gói điểm tâm trên bàn, nói với Lương Điệp Nhi: "Nếm thử."
Mắt Lương Điệp Nhi sáng lên, "Ngươi thế nào ăn đến người ta đói bụng rồi, làm sao bây giờ,người ta càng ngày càng thích ngươi." Hắn liếc mắt nhìn Thủy Lung, ánh mắt kia chớp động tính toán, giống như đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể cướp được Thánh Tôn từ trong tay Thủy Lung.
*你怎么吃到人家饿了: Chỗ này mình cũng không hiểu lắm. Trên mạng có giải thích đại khái là “ăn đến”. Vd như là: 吃的很多很多,吃到钱都要没了 ăn rất nhiều, ăn đến mức tiền cũng hết rồi. Nhưng đặt vào đoạn văn này thì không hiểu lắm. Azzzz.
Thủy Lung thản nhiên mắt đối mắt với hắn, tròng mắt thoáng dao động, liếc nhìn Thánh Tôn. Thằng nhãi này tuyệt đối sẽ để vẻ mặt ôn hòa với người xa lạ mới gặp gỡ, đoán chừng khiến đối phương cởi quần áo tắm mưa chưa tính là gì, còn có sự tình xui xẻo hơn đang chờ đối phương.
Lương Điệp Nhi mở gói giấy, thấy bên trong còn dư lại mấy miếng điểm tâm tinh xảo bị Thánh Tôn với Thủy Lung ăn, hít mũi một cái cảm thấy bánh điểm tâm này hương vị thật tốt, hình như còn có chút quen thuộc.
Hắn không nghĩ nhiều, ngẩng đầu ngón tay như hoa lan cầm một miếng lên đưa vào miệng, vừa ăn vừa nói với Thủy Lung nói: "Vị tỷ tỷ này, ngươi xem... Một người độc chiếm ôn nhu như vậy quá ích kỷ nha, nếu không chúng ta cùng nhau hầu hạ ôn nhu ca ca nhỉ (D: Ta ngất). Tuy rằng nhìn qua người ta dễ nhìn hơn tỷ, nhưng người ta sẽ không sinh ra tiểu hài tử được, sau này người ta được sủng ái một chút tỷ cũng không cần đố kị, ngươi còn có đứa con để dựa vào không phải sao ~ "(D: Ngất tập 2, mặt tên này không phải dày bình thường nha).
Phùng Khởi Phi nghe thấy lời của hắn, gân xanh sau gáy không ngừng nhúc nhích, càng cảm thấy may mắn người đối phương nhớ không phải là mình, nếu không thì đoản thọ vài năm cũng không chừng.
Thủy Lung cười yếu ớt nói với Lương Điệp Nhi: "Ngươi muốn hầu hạ thì hầu hạ đi."
Lương Điệp Nhi nhìn nụ cười của nàng, vẻ mặt lại si ngốc, một giây sau hoàn hồn, cười đến xán lạn nóidie,n; da.nlze.qu;ydo/nn...: "Tỷ tỷ cũng là một người dịu dàng, còn hiểu lòng người như thế, nếu tỷ tỷ đáp ứng rồi, vậy người ta sẽ không khách khí nha."
Thánh Tôn chen ngang một câu, "Ăn ngon không?"
Lương Điệp Nhi vội vã đáp lời, "Ăn ngon, ăn ngon, rất ngon."
Thánh Tôn hỏi: "Có nhận ra mùi vị này không?"
Lương Điệp Nhi trả lời rất nhanh, đỏ mặt thẹn thùng nói: "Rất thích mùi vị này ~ "
Phùng Khởi Phi cộng thêm hai người tùy tùng: "..."
Sức chịu đựng của Thánh Tôn và Thủy Lung thật kinh khủng, đối mặt trả lời loại người ngoài khét trong sống như vậy, hai người cũng có thể làm mặt lớn không đổi sắc.
"Nói tiếng người." Thánh Tôn tà nghễ liếc mắt sang, trong tròng mắt như sóng lớn nghiền nát ánh trăng trong đầm nước, cảm giác vừa rung động lòng người vừa mát tận xương.
Chẳng biết tại sao Lương Điệp Nhi nhận ra mấy phần quen thuộc, trong lòng có một chút khẩn trương, một dự cảm bất an mãnh liệt tràn ngập càng lúc càng nhanh, hắn cảm thấy nếu như mình biết rõ chân tướng, tuyệt đối sẽ rất bi thảm.
"..." Miếng điểm tâm ăn được một nửa bỗng nhiên từ trong tay Lương Điệp Nhi rơi xuống, lăn trên mặt đất hai vòng mới dừng lại.
Lương Điệp Nhi mở to hai mắt nhìn Thánh Tôn chằm chằm, sắc mặt trước hồng sau trắng, từ trắng sang xanh, lúc lần khôi phục hồng thứ hai, trên trán càng ngưng tụ đầy mồ hôi lạnh, chảy xuống khuôn mặt.
Tốc dộ biến sắc nhanh như vậy biến sắc khiến Phùng Khởi Phi đang âm thầm chờ người thấy kỳ lạ, bọn họ càng thêm tò mò là Lương Điệp Nhi nghĩ tới điều gì, tại sao lại khiến hắn bị dọa thành bộ dáng này.
"Đã biết?" Thánh Tôn nhàn nhạt nói với Lương Điệp Nhi, trên mặt không có bao nhiêu nụ cười, có mấy phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, cũng không lộ ra khí thế áp lực, nhưng vẫn là khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Lương Điệp Nhi lui về phía sau từng bước một, vẻ mặt kia thật giống như thấy cái gì cực độ kinh khủng như dã thú hồng hoang, hận không thể lập tức bỏ chạy. Chẳng qua mâu thuẫn ở chỗ, bên dưới sự sợ hãi cực độ này, vừa ẩn giấu một khát vọng ỷ lại khắc sâu, giống khát vọng tới gần trước mắt người này, khát vọng đạt được điều gì đó trên người này?
Thủy Lung rất hứng thú nhìn phản ứng chuyển động giữa hai người, trong lòng suy đoán. Vị nam tử Lương Điệp Nhi trước mắt này, chắc là người của Thánh Tôn nhỉ.
Quả nhiên, phản ứng tiếp theo củaLương Điệp Nhi xác nhận suy đoán của Thủy Lung.
"Anh anh anh anh..." Một đại nam nhân bỗng nhiên khóc như vậy. Không phải hay nói giỡn, cũng không phải giả vờ, mà là thực sự chảy nước mắt khóc!
Lúc Phùng Khởi Phi và hai người tùy tùng trợn mắt há mồm nhìn soi mói, Lương Điệp Nhi đặt mông ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, khóc lóc om sòm giống như trẻ con trên mặt đẫm nước mắt, kêu khóc với Thánh Tôn: "Thánh... Khụ khụ.... đại nhân, chủ tử, chủ nhân, thiếu gia, lão gia, đại gia, ta không phải cố ý, thực sự không phải cố ý, ngài tha cho ta lần này đi, Điệp Nhi biết sai rồi, Điệp Nhi mắt mù mới không nhận ra ngài đến, ô ô ô... Ngài cũng không nên trách Điệp Nhi mà, nếu ngài không quen nhìn ta, ta lập tức đi ngay, đi tới chân trời góc biển cũng không tới trước mắt ngài nữa, anh anh anh anh!"
Ba người Phùng Khởi Phi ba người 囧: "..."
Từ đầu đến cuối Thủy Lung xem cuộc vui.
"Ừm?" Thánh Tôn nhàn nhạt nhìn hắn.
Lương Điệp Nhi lập tức câm miệng, làm bộ dáng đỏ mắt đáng thương nhìn Thánh Tôn.
Trong lòng hắn không ngừng trách bảnh thân, Lương Điệp Nhi à Lương Điệp Nhi ngươi sớm muộn gì muốn chết trên thân phận hoa si này*, lẽ nào ngươi quên rồi sao, người trên đời này người có thể sử dụng thanh âm mê muội người đến không biết đông tây nam bắc chỉ có một người là Thánh Tôn à, vì sao ngay từ đầu không nhận ra được!
*Hoa si: Mê giai xinh gái đẹp đó. (D: nói thế thì độ hoa si của ta cũng không phải vừa, hắc hắc).
Còn có Ẩn Phượng chết tiệt, không phải nói Thánh Tôn tuyệt đối sẽ không ở bên này sao, đây căn bản là cái bẫy cái bẫy đó! Mùi vị của điểm tâm kia rõ ràng là do cửa hàng mà thuộc hạ của bọn họ làm ra, nếu Thánh Tôn mua, Ẩn Phượng không thể không biết Thánh Tôn ở nơi này, nàng rõ ràng là cố ý dẫn mình tới chỗ Thánh Tôn mà!
"Mấy ngày này rất rảnh rỗi?" Thánh Tôn nhẹ nhàng hỏi, giọng nói bình thản giống như là đang trò chuyện việc nhà với ngươi.
Biểu tình của Lương Điệp Nhi rất nghiêm túc, ngay cả giọng nói cũng thay đổi không còn dáng vẻ kệch cỡm lúc trước, mà như một nam tử thiếu niên bình thường, nghiêm túc nói: "Hồi chủ tử, gần đây ta đang tra xét một cái án mạng, và một ác nhân, thề phải vì dân trừ hại."
Phùng Khởi Phi thiếu chút nữa không nhịn được mở miệng nói: chính ngươi là một ác nhân, ngày thường trong chốn giang quấ rối còn ít sao? Mà còn vì dân trừ hại, hay là muốn tàn hại trung lương chứ!
Đây là lời trong lòng hắn tự nhiên sẽ không nói ra, dù sao hiện tại coi như hắn đã chung một thuyền với người này.
Thánh Tôn không nói gì, híp con mắt nhìn hắn.
Lương Điệp Nhi cảm giác được Thánh Tôn không hứng thú, nhìn bộ dáng cũng không có bao nhiêu hứng thú lưu hắn lại, có lẽ là trêu chọc hắn. Nghĩ như vậy, hai mắt hắn sáng lên, có thể nói là dung quang toả sáng. Hắn nghĩ tới, trước đây không phải là Thánh Tôn cũng từng khiến hắn cởi áo sơ trong và áo lót sao? Đây không là Thánh Tôn nói rõ rằng với mình đã hoàn toàn không có hứng thú rồi sao, cũng hoàn toàn không nghĩ đến ý tứ cùng mình đùa giỡn, chỉ cần mình không chủ động trêu chọc, đúng lúc xuất hiện trước mắt hắn mà nói, như vậy thì vạn sự đại cát* nhỉ!
*Vạn sự đại cát: Mọi việc thuận lợi.
Nếu như là trước kia mà nói, hắn tuyệt đối sẽ bị mê hoặc đến nỗi cởi hết quần áo, ở trần truồng chạy bên ngoài một lúc lâu mất hết mặt mũi mới hoàn hồn. Hoặc là vẻ ghét bỏ vẻ mặt trang điểm, làm ra càng nhiều chuyện mất mặt xấu hổ... Nghĩ lại chuyện cũ của bản thân mà kinh hãi, hắn với Thánh Tôn mà nói vừa yêu vừa hận vừa kính vừa sợ.
Tuy rằng, dường như mỗi lần do hắn tự mình ngứa khó nhịn trong lòng, chủ động tiến tới đểThánh Tôn đùa giỡn.
Đến lúc bị ngược đến thể xác và tinh thần mệt mỏi, tự bán bản thân mình sạch sẽ còn giúp người đếm tiền, hắn mới học khôn được, không dám trêu chọc Thánh Tôn đại nhân nữa.
Thằng nhãi này vẫn không rõ, lúc này sở dĩ hắn tránh được một kiếp, hoàn toàn là bởi vì Thủy Lung ở đây, Thánh Tôn làm sao có thể để cho nữ tử mình yêu thích nhìn nam tử khác khỏa thân, thân thể để trần.
Lúc Lương Điệp Nhi sa vào trí nhớ buồn bã hao tổn tinh thần trong quá khứ, sóng mắt Thánh Tôn kinh hoảng liếc nhìn Thủy Lung, thấy nàng không có chút phản ứng nào, chuẩn bị mở miệng bảo Lương Điệp Nhi rời đi.
Hắn thực sự không hứng thú đùa Lương Điệp Nhi, về phần nhân lực nô bộc đã đủ rồi, tên Lương Điệp Nhi thích ồn ào lại không biết hầu hạ người khác giữ lại cũng không dùng.
Đúng lúc này, hai bóng dáng cách đó không xa nhanh chóng đi tới bên này, đúng là hai huynh đệ Hoa Hoa.
Tuy rằng Thánh Tôn có ý tứ thả bọn họ một ngày đêm giả, bọn họ cũng không dám thực sự nghỉ ngơi cả ngày. Ngủ một buổi sáng, sau khi dưỡng đủ tinh thần rồi, liền tìm người hỏi nơi Thánh Tôn và Thủy Lung đi, nhanh chóng chạy đến bên này.
Hai huynh đệ còn chưa đi vào gác nhỏ đã nhận ra không khí bên trong không bình thường. Liếc mắt thấy rõ cảnh tượng bên trong tiểu lầu các... Ừm, hình ảnh cũng rất không bình thường.
Chẳng qua, hình ảnh với bầu không khí quỷ dị càng không bình thường, phát sinh ở chỗ thiếu gia và Thiếu phu nhân nhà bọn họ, không phải mới là bình thường nhất sao? Cho nên nói, không vấn đề gì, bình tĩnh nhé.
Hai huynh đệ Hoa Hoa đã rất có giác ngộ, đối mặt với bầu không khí quỷ dị và hình ảnh như vậy, bọn họ vẫn duy trì hoàn mỹ bộ mặt mặt cứng đờ như trước, bước chân chỉnh tề bình ổn tiêu sái đến trước mặt Thánh Tôn và Thủy Lung, rất cung kính hành lễ.
Hoa Nhất nói: "Thiếu gia, Thiếu phu nhân chúng ta đã nghỉ ngơi tốt rồi, có thể tiếp tục đi theo hai người, tùy tiện hai người truyền gọi."
Hoa Nhị nói tiếp: "Bữa trưa chúng ta đã dặn dò tiểu nhị chuẩn bị."
Phùng Khởi Phi yên lặng nhìn hai người, hắn không có nghe nói hai Tiện Hầu hoạt bát là phục vụ chủ nhân, hai người trước mắt này căn bản là bị huấn luyện thành tùy tùng nghiêm chỉnh. Chẳng trách trước đây mình mới vừa nhìn thấy bọn họ, còn cho rằng bọn họ thú vị, không nhận ra thân phận chân thật bọn họ.
Lương Điệp Nhi ngồi dưới đất bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn hai huynh đệ Hoa Hoa, đôi khóe mắt hồng hồng gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm, sau đó nhảy lên một cái, vọt tới chỗ bọn họ, cười một tiếng quỷ dị, "Ha hả ha hả, thật là có lòng không khiến hoa nở, vô tâm trồng liễu liễu xanh um nha. Hai vị tiểu tướng công, người ta tìm các ngươi tìm đến thật khổ cực nha!"
"..." Hai huynh đệ Hoa Hoa ngạc nhiên, nghe được giọng nói này, phản ứng đầu tiên của bọn họ không phải nhìn chủ nhân giọng nói, trái lại thân thể nhanh chóng linh hoạt chạy trốn.
May là bọn họ chạy thục mạng đúng lúc, hai tay Lương Điệp Nhi chụp vào không khí. Hắn đứng ở chỗ hai huynh đệ Hoa Hoa đứng trước đó, làm một động tác lôi nhân giậm chân, ai oán nói với hai huynh đệ Hoa Hoa: "Tiểu tướng công, các ngươi làm cái gì vậy, tại sao muốn ẩn núp Điệp Nhi? Hả?"
Phùng Khởi Phi nhìn Lương Điệp Nhi giậm chân một cái đã giẫm vỡ tấm ván trên mặt đất, hình thành một cái hố, khóe mắt không nhịn được giật giật, đây thật là đáng sợ nhỉ.
Quả nhiên chủ tử nào có thuộc hạ đó, hành động dọa người của bọn họ cũng giống nhau, sức mạnh vũ lực đều bùng nổ rồi!
"Quát! Ngươi là yêu nhân!" Hoa Nhị cả lớn tiếng kêu sợ hãi, lúc còn muốn nói gì, lại bị Hoa Nhất bụm miệng. Hoa Nhất nói với Lương Điệp Nhi: "Vị công tử này, ta nghĩ chúng ta có gì hiểu lầm hay không? Ta tên là Hoa Nhất, đây là là đệ đệ ta Hoa Nhị, hai huynh đệ chúng ta từ nhỏ đã hầu hạ bên thiếu gia, chưa từng thấy qua công tử."
Hắn nói vô cùng lưu loát nhanh chóng, phối hợp với khuôn mặt cứng đờ nghiêm túc, khiến người ta không khỏi tin tưởng không nghi ngờ.
Lương Điệp Nhi cũng chần chờ trong phút chốc.
Trong lúc vô ý hắn biết hai Tiện Hầu vừa hèn hạ vừa là kẻ trộm, miễn bàn là có bao nhiêu gian trá rồi, hoàn toàn không bằng hai người trước mắt chính khí nghiêm nghị vừa nghiêm túc vừa cứng nhắc như vậy.
Chỉ là trên đời này sẽ có hai người giống nhau như vậy sao? Sai... Là bốn người!
Có mới lạ! Mẹ nó! Thiếu chút nữa lại bị hai Tiện Hầu lừa rồi!
Lương Điệp Nhi bừng tỉnh, âm thầm suy đoán cười với hai người, "Hai vị tiểu tướng công không gạt được người ta đâu, người ta như thế nào lại chết cũng nhớ các ngươi không tha chứ. Đến đây đến đây, chúng ta tiếp tục đến tìm tòi nghiên cứu cuộc sống vui sướng."
"Ngươi xong chưa à, nói cái gì chúng ta lừa ngươi, vậy còn ngươi! Giả gái là có ý gì, chẳng lẽ không đúng gạt chúng ta sao!" Hoa Nhị biết không gạt được rồi, khôi phục bản tính kêu la.
"Lão tử trêu chọc các ngươi rồi sao? Lão tử thích mặc nữ trang thì làm sao, hai người các ngươi vẻ mặt lưu manh, thấy lão tử đã như ong thấy mật hoa tự dính sát vào!" Lương Điệp Nhi kêu la theo.
Ba người, một cái đuổi hai người, không chỗ nào là không dùng chiêu thức vô sỉ, chiêu thức thân pháp và vân vân đặc biệt cổ quái buồn cười.
"Hì hì." Thủy Lung cúi đầu cười.
Thánh Tôn nhìn nàng, thấy nàng mặt mày cong cong, rõ ràng là xem rất vui vẻ, con mắt cũng hơi sáng lên rồi.
Vốn dĩ định để Lương Điệp Nhi rời đi lại thay đổi dự định—— không biết hầu hạ người, nhưng giữ lại có thể khiến Thủy Lung hài lòng.
Nếu như Lương Điệp Nhi biết mình nhất thời xúc động lại tạo ra kết quả như vậy, nhất định sẽ khóc chết đi.
Hắn thà rằng tạm thời buông tha hai huynh đệ Hoa Hoa, cũng không muốn bị Thánh Tôn coi trọng mà.
Thánh Tôn như căn dặn những đứa trẻ con, nói với ba người, một truy hai chạy: "Không nên chạy xa, thoát khỏi tầm mắt ta." (D: Khổ thân ba tên này, biến thành khỉ diễn trò hết lượt rồi )
Ba người đồng thời cứng đờ, quay đầu lại nhìn Thánh Tôn.
Lương Điệp Nhi run rẩy, yếu ớt nói với Thánh Tôn nói: "Chủ tử, vị này, cái kia... Ngài đang nói với hai người bọn họ nói nhỉ?" câu nói trên kia, cũng không hổ thẹn hắn nhỉ, khẳng định không bao quát nhỉ!
Thánh Tôn cười nhạt không nói.
"Anh anh anh anh ——!" Lương Điệp Nhi khóc thê thảm, biến bi phẫn thành sức mạnh, cắn răng nghiến lợi gào thét với hai huynh đệ Hoa Hoa, "Lão tử cũng diệt các ngươi, diệt các ngươi a a a a!"
Giờ khắc này, hắn vẫn không rõ thế nào, lại lần thứ hai bị nhớ đến sao, nhất định có quan hệ với hai Tiện Hầu này a a a a.
(D: Chỉ vì nụ cười của chị Lung mà anh bướm bướm này tiếp tục được Thánh Tôn đại nhân yêu mến. Số phận của anh bươm bướm này ra sao< mời bà con tiếp tục theo dõi các chương sau nhé).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.