Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 211: Băn khoăn chuyện gì




Editor: Dungpro.
Từ lúc chấn động khi nhìn thấy dung mạo thực sự của Thủy Lung, lại nhìn Thánh Tôn biến thành Trưởng Tôn Vinh Cực, hai huynh đệ Hoa Hoa bàng quan nhưng thật ra đã cố gắng bình tĩnh không ít, trong nội tâm cố gắng quên đi cảm giác hận không thể hủy đi dung mạo khiến người người đố kị của thiếu gia nhà mình.
Không sai, làm cho người ta quá ghen tỵ. Đây là phúc tướng mạo căn bản là khắc tinh của các cô gái, kẻ địch mạnh của nam tử. Lúc nhìn thấy "Trưởng Tôn Vinh Cực" giả bọn họ cũng không có cảm nhận mãnh liệt như vậy, lúc nhìn thấy thiếu gia nhà mình, loại cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn, bọn họ lập tức cảm thấy thất bại và tự ti.
Người đàn ông này từ nhỏ đã là đả kích đối với nam nhân rồi!
Nhân lúc Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung dùng bữa tối, hai huynh đệ Hoa Hoa lặng lẽ đi xa một chút, đứng ở một chỗ góc tia sáng lờ mờ.
"Đại ca, lần này đệ cam đoan không nghe nhầm, đệ nghe Thiếu phu nhân gọi Thánh Tôn rồi!" Hoa Nhị khẽ nói với Hoa Nhất, gương mặt bình tĩnh nghiêm chỉnh.
Hoa Nhất gật gật đầu, "Ta cũng nghe được, hơn nữa..." Mình và đệ đệ nhà mình cùng nhau nhìn kĩ, những việc bất ngờ gộp lại cũng không kinh ngạc nhiều, có lẽ là theo hai người, số lần khiếp sợ quá nhiều, lực miễn dịch cũng đã lớn hơn rồi. Nói tiếp: "Ta nghĩ điều thiếu phu nhân nói là sự thật, thiếu gia... Thật sự là Thánh Tôn."
Lồng ngực Hoa Nhị ngực phập phồng hai cái, không sợ hãi kêu lên cũng không hoài nghi, hắn nói: "Ta còn nghe thấy thiếu gia gọi Thiếu phu nhân A Lung, ta nhớ rõ... Nghe đồn vị thành chủ của Nam Vân thành kia tên là Bạch Thủy Lung."
Hoa Nhất nói: "Ta cũng nghe được, hơn nữa ta cảm thấy thiếu gia cũng không nói gì*, Thiếu phu nhân thật sự là thành chủ của Nam Vân thành."
*交错[jiāocuò]: Giao thoa, đan xen. Nhưng khi dịch nghĩa của câu lại không hợp lí. Mình edit nghĩa khác. Cao nhân nào đi qua có cao kiến gì xin chỉ giáo thêm.
Lúc này ngực Hoa Nhị phập phồng, hắn bình tĩnh dị thường nói: "Ta lại nghe được thiếu phu nhân nói Trưởng Tôn Vinh Cực chính là thiếu gia..."
Hoa Nhất không chờ hắn nói hết lời, đã cắt ngang, "Ta cũng nghe được, hơn nữa ta còn cảm thấy thiếu phu nhân không gọi sai, thiếu gia của chúng ta không chỉ là Thánh Tôn còn là vương gia của Tây Lăng, tên là Trưởng Tôn Vinh Cực, là phu quân của thiếu phu nhân."
Hai huynh đệ cứ yên lặng như vậy, im lặng. Khoảng ba phút sau, mới đồng thời bừng tỉnh giống như có cảm ứng tâm linh giữa hai đứa trẻ song sinh, khóe mắt cũng cùng toát ra sự dao động.
"Ca, chẳng lẽ kiếp trước chúng ta tạo phúc nhiều lắm sao?" Hoa Nhị hoảng hốt nói, nếu không sao chúng ta thế nào gặp may mắn như vậy."
Hoa Nhất đờ đẫn nói: "Ta nhớ rõ, lúc trước đệ nói với ta, gặp phải thiếu gia bọn họ là vận mệnh chúng ta hỏng tám đời."
Hoa Nhị bỗng nhiên kích động, "Ca, đó là Thánh Tôn đấy, võ lâm chí tôn đấy! Còn có chuyện gì kia, thành chủ thành Nam Vân, đây chính là phủ thành giàu có nang một quốc gia đấy, thiên hạ ai mà không biết đó là nơi có tiền nhất chứ! Trời ạ! Chúng ta giàu to rồi giàu to rồi!"
Hoa Nhất không nói gì, căn bản đệ đệ nhà mình cũng không nghe mình nói, đành phải đả kích hắn, "Có tiền nữa cũng không phải của đệ, nói cho cùng chúng ta cũng chỉ là nô tài."
Hoa Nhị khinh bỉ quét mắt liếc nhìn ca ca nhà mình, "Hét*, thiên hạ bao nhiêu người xin được làm thuộc hạ của Thánh Tôn, Thánh Tôn cũng không thu nhận! Còn có, còn có chứng nhận cư trú ở thành Nam Vân, chúng ta đã là người của Thiếu phu nhân, vậy nhất định ở thành Nam Vân có một chỗ cho chúng ta đặt chân rồi!" Có trời mới biết, hắn không ngừng nghe nói đến phong thái thành Nam Vân, có bao nhiêu mong muốn được đến đó một chuyến. Nhưng mà bởi vì đến thành Nam Vân không gần, nhất thời không tìm được thời cơ tốt, đến lúc chuẩn bị xuất phát, hai huynh đệ bọn họ đã rơi vào tay Thánh Tôn rồi.
*啧: tiếng hét.
Hoa Nhất đả kích đệ đệ nhà mình lần nữa, "Chúng ta là người hầu của thiếu gia, điều không phải của thiếu phu nhân."
"Không phải đều giống nhau sao." Hoa Nhị cõi lòng đầy mong đợi nói.
Hắn nghĩ, cuộc đời này không chỉ có thể đi một chuyến lên Tiên Sơn trong truyền thuyết, còn có thể đi thành Nam Vân tiêu sái, thật đúng là không thể tốt hơn rồi.
Lúc này hai huynh đệ đã hoàn toàn rơi vào mộng đẹp, lại quên mất thiên hạ không có bữa ăn nào không phải trả tiền. Hiểu được rằng trước khi có được phải trả giá, xem Ẩn Phượng chờ người sẽ biết.
"Này, cười đến.....như thế*?" Một giọng nói mềm mại tê dại đến xương vang lên, thức tỉnh hai huynh đệ Hoa Hoa.
*Chỗ này mình đoán có từ chửi bậy gì đó.
Hai huynh đệ quay đầu lại nhìn, phát hiện là Lương Điệp Nhi đã mấy ngày không gặp.
"Ngươi..." Hoa Nhị đang chuẩn bị cãi lại hai câu, đã bị Hoa Nhất che miệng, kéo về chỗ Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung.
Hoa Nhất đã tìm được biện pháp đối phó với Lương Điệp Nhi, chỉ cần ở gần thiếu gia và thiếu phu nhân sẽ không sợ Lương Điệp Nhi làm càn quá độ, nhất là lúc hai người chủ tử đang ăn cơm.
Lương Điệp Nhi rõ ràng nhìn thấu ý đồ của Hoa Nhất, chu môi một cái quả nhiên  cũng không đi trêu chọc hai huynh đệ Hoa Hoa. Trên thực tế, hắn tới nơi này vốn cũng không phải là để trêu chọc hai huynh đệ Hoa Hoa, mà là vì làm chuyện đứng đắn.
Lúc này Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung đã ăn xong bữa tối, hai người đeo mặt nạ lên lần nữa, Lương Điệp Nhi cũng không biết chuyện phát sinh trước đấy, lúcTrưởng Tôn Vinh Cực liếc mắt đến, thì nhanh nhẹn như con bướm đi đến bên người của hắn, khẽ nói: "Chủ tử, chuyện đã làm xong."
"Ừ." Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ nhàng gật đầu.
Lương Điệp Nhi chờ nghe tiếp, nhưng chờ một hồi cũng không nghe thấy tiếng nói, không khỏi nghi ngờ ngẩng đầu liếc mắt nhìn.
Trong tầm mắt, chủ tử nhà hắn đang bình tĩnh ăn bánh điểm tâm, ngón tay trắng nõn như cốt ngọc cầm từng miếng đưa vào miệng ăn, không nhận ra một đĩa nhỏ không có nhiều bánh lắm đã bị hắn ăn hết rồi.
Lúc này dù cho sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực không có nửa điểm khác thường lộ ra, nhưng Lương Điệp Nhi biết hắn đang thất thần, nếu không cũng sẽ không ăn bánh điểm tâm như vậy!
Nhìn bánh điểm tâm, không phải mỗi viên đều không ngọt, hắn nhìn cũng cảm thấy chán ngấy.
"Chủ tử?" Lương Điệp Nhi nghĩ thầm, nếu như không có chuyện gì khác dặn dò, tự mình có thể rời đi, chung quy tất cả chủ tử hình như có chút không thích hợp.
Căn cứ kinh nghiệm đáng kể hắn biết được, gặp chủ tử không đúng lúc, tốt nhất là đi xa được bao nhiêu thì đi, nếu không tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.
"Ừ." Trưởng Tôn Vinh Cực lên tiếng. on ngươi hắn lóe lên, ngón tay lại đưa về phía cái đĩa, phát hiện đĩa không rồi. Ngón tay của hắn cứ dừng lại như vậy, sau đó chậm rãi thu hồi lại, bình tĩnh rút ra một cái khăn lau chùi ngón tay, một điểm cũng không nhìn ra hắn có gì không ổn, càng không phải nói là thất thần. Nhưng trên thực tế vừa một chốc lát kia, hắn thực sự là thất thần, động tác rõ ràng không thích hợp.
"Nếu chủ tử không dặn dò chuyện gì khác, thuộc hạ sẽ..."
Lương Điệp Nhi còn chưa nói hết lời, trên thực tế chân hắn đã bước ra bên cạnh, chuẩn bị nhanh nhẹn bay đi. Nhưng mà Trưởng Tôn Vinh Cực nghiêng đầu nhìn hắn, lộ ra nụ cười yếu ớt, khiến hắn ngây người tại chỗ.
"Điệp Nhi."
Không biết có phải cảm giác của Lương Điệp Nhi là sai hay không, hắn luôn cảm thấy giọng nói của chủ tử dường như thay đổi, so với ngày xưa lại càng mê hoặc lòng người.
"Điệp Nhi ở đây" phản ứng bản năng của hắn so với tư tưởng còn nhanh hơn, lưng áo xoay một vòng xinh đẹp trả lời Trưởng Tôn Vinh Cực, đồng thời còn không quên dùng ánh mắt trong suốt yếu ớt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.
Bên cạnh Thủy Lung thấy hăng hái bừng bừng, khóe miệng cười nhẹ.
Ngay cả Lương Điệp Nhi cũng nhìn ra Trưởng Tôn Vinh Cực thất thần, sao nàng có thể không nhìn ra, chỉ là nàng không nhắc nhở, muốn xem phản ứng của hắn.
Từ lúc để lộ hai tầng mặt nạ giả của hắn, hắn đã bắt đầu thất thần, không biết đang né tránh chuyện gì, hết lần này tới lần khác giả vờ bình thản như thường, giả bộ cùng thực sự giống nhau.
Bộ dáng như vậy khiến Thủy Lung nhớ tới ngày xưa ở chung với hắn, thậm chí trong mắt còn có ý xấu, đây là không phải là xấu hổ chứ, chẳng lẽ bóc đi hai lớp "Da", da mặt hắn đã thực sự mỏng đi, không chịu nổi chút trêu đùa rồi?
"Đi mua bánh cá nhỏ." Trưởng Tôn Vinh Cực nói một câu như vậy.
"A?" Lương Điệp Nhi sợ run chớp mắt một cái, dáng vẻ ngơ ngác nhưng thật ra có vài phần đáng yêu, "Chủ tử, ngài nói cái gì?"
Hắn không nghe lầm chứ? Chuyện gì bánh cá nhỏ? Cái đó và việc hắn nói có liên quan sao?
Trưởng Tôn Vinh Cực cũng mặc kệ suy nghĩ của hắn, lạnh nhạt nói: "Ngày mai ta đã muốn nhìn thấy, đi thôi."
Quả nhiên, quả nhiên là một chuyện tốt!
Lương Điệp Nhi bi phẫn nhưng cũng không dám chống lại mệnh lệnh của Thánh Tôn, đành phải một mình rầu rĩ  trong lòng, tuân lệnh rời đi.
Lương Điệp Nhi vừa đi, hai huynh đệ Hoa Hoa cũng nhận ra điều không thích hợp, vội vã lấy lí do thu thập đồ dùng sau khi ăn xong, bưng thức ăn còn dư lại trên mâm rời chỗ này thật xa.
Trong viện chỉ còn lại hai người Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trưởng Tôn Vinh Cực nắm tay Thủy Lung, giống như là tìm được món đồ chơi cực kì yêu thích, lúc bóp lúc nắn chơi đùa vui đến quên trời đất*, dáng vẻ rũ mắt xuống rất chuyên chú.
*不亦乐乎: Chỗ này hiểu là “chẳng phải vui vẻ hay sao”, mình edit thành vui quên trời đất cho hay. Thánh nào đọc Luận Ngữ rồi sẽ biết câu này quen đến không thể quen hơn.  
Thủy Lung thấy buồn cười, trước đây không phải cố gắng giả bộ rất biết ăn nói sao, sau khi lộ chân tướng sao lại trở nên  an tĩnh?
"Bọn họ cũng không biết thân phận của chàng?" Thủy Lung mở miệng nói.
Những lời này không đầu không đuôi, người bình thường nghe có thể không biết rõ, nhưng mà Trưởng Tôn Vinh Cực lại hiểu rõ.
"Sao." Trưởng Tôn Vinh Cực đưa mắt nhìn lên, nhìn về phía Thủy Lung.
Ẩn Phượng chỉ biết thân phận Thánh Tôn của hắn, nhưng không biết hắn là Trưởng Tôn Vinh Cực. Mấy người Phong Giản biết hắn là Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng lại không biết hắn là Thánh Tôn.
Thủy Lung nhíu mày, cười nói: "Giấu diếm tinh vi như vậy, tuyệt đối không đơn giản chỉ để đánh lừa Túc Ương, chủ yếu vẫn là vì mê hoặc ta đúng không?"
Lúc trước Trưởng Tôn Vinh Cực thất thần chính là vì cái này —— không muốn Thủy Lung nhắc tới nguyên nhân hắn giấu diếm đến tinh vi như vậy là vì cái gì.
Hết lần này tới lần khác tiểu hỏa hồ ly nhà hắn thông minh như vậy, khiến hắn rất tự hào nhưng lại không biết làm sao.
Trưởng Tôn Vinh Cực dùng ánh mắt vô tội nhìn Thủy Lung, "Ta tưởng muốn lừa gạt được địch nhân, trước tiên phải lừa gạt được người nhà mình."
"Sao?" Thủy Lung mắt híp lại, khuôn mặt tươi cười yêu dã lại điềm tĩnh, dịu dàng hỏi: "Chàng nghĩ rằng ta sẽ tin?"
Ánh mắt của nàng rõ ràng không có ý tứ hàm xúc bức bách, thậm chí giảm thành nhu hòa, lại làm cho Trưởng Tôn Vinh Cực áp lực bội phần.
Hắn xoay người, đè trên người Thủy Lung, lại rất cẩn thận không ép lên bụng nàng. Tay nhỏ bị hắn cầm chơi đùa và cái tay còn lại bị hắn đưa lên trên đỉnh đầu, tư thế hoàn toàn nắm trong tay, lấy cái bóng của mình bao phủ nàng.
"Không tin ta? Hửm?" Giọng nói trầm thấp mang theo cảm giác nguy hiểm kín đáo mà không lộ.
Thủy Lung cũng không kinh không sợ, đừng nói trước đây nàng đã không sợ hắn làm vẻ ta đây như vậy rồi, hiện tại nàng là người mang thai, càng nắm chắc hắn sẽ không dám làm quá.
"Chàng cảm thấy lời chàng nói tin được không?" Không cần Trưởng Tôn Vinh Cực trả lời, Thủy Lung nhíu mày, nhìn hắn ung dung làm mặt lạnh, sau đó nói: "Trước đó không phải rất ghét bỏ cá tính của "Trưởng Tôn Vinh Cực" sao, tại sao vừa mới nói lộ chân tướng đã liên tiếp bộc lộ rồi."
Trưởng Tôn Vinh Cực nguỵ biện, " Nàng ghét bỏ ta?"
Nhìn đuôi lông mày hắn đang nhẹ nhướng lên, khóe miệng nhẹ nhàng mím thành một đường thẳng, rõ ràng giống như là đang nói: Nàng lại đang trợn mắt nói dối rồi.
Rốt cuộc là ai trợn mắt nói dối đây? Thủy Lung vui vẻ, còn hơn "Thánh Tôn" tác phong quân tử thanh cao cứng nhắc, nàng càng thích hắn ở trước mặt nàng hoàn toàn không đè nén hay thay đổi tính tình như vậy.
Ở trong mắt người khác nguy hiểm cực độ cổ quái hay thay đổi, ở trong mắt Thủy Lung lại hoàn toàn là đáng yêu thú vị, có lẽ đây chính là "trong mắt người tình hóa Tây Thi".
--- ------ ----Ngoại đề---- ---------
Nguyên nhân con mèo lớn giấu diếm đến tinh vi như vậy, kỳ thực... Ngoại trừ đùa bỡn Túc Ương, làm chánh sự, chủ yếu nhất vẫn là nội tâm băn khoăn... băn khoăn chuyện gì... Sau khi thuyết phục A Lung, hắn đã phát hiện mình suy nghĩ nhiều quá, bản thân cũng cảm thấy ngượng ngùng, không muốn nói cho A Lung biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.