Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 212: Không có ranh giới cuối cùng




Editor: Dungpro
Mặt trời chiều diễm lệ giăng đầy một góc trời, khiến người ta thấy tinh thần bừng tỉnh.
Thủy Lung thất thần trong phút chốc, tầm mắt xuyên qua Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn lên bầu trời phía tây, nghĩ thầm đến khí trời ngày mai.
Nàng thất thần khiến Trưởng Tôn Vinh Cực thở dài một hơi, lập tức lại dâng lên một hơi thở. Rõ ràng mình ở ngay trước mắt nàng, mà nàng vẫn có thể thất thần nhìn thứ khác, chẳng lẽ mấy đám mây kia đẹp hơn so với hắn?
Nếu như Thủy Lung biết ý nghĩ lúc này của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhất định sẽ rất không nể tình mà bật cười, nói rốt cuộc là hắn keo kiệt đến trình độ nào rồi, giấm chua của mấy đám mây màu cũng ăn.
"Đêm nay đi ngủ sớm một chút." Trưởng Tôn Vinh Cực giống như lơ đãng bắt lấy rồi dời trọng tâm câu chuyện đi, đồng thời cúi đầu xuống chạm nhẹ vào môi Thủy Lung, hấn dẫn sự chú ý của nàng trở về.
Mùi vị mềm mại ướt át khiến Trưởng Tôn Vinh Cực muốn ngừng mà không được.
Phải biết rằng mấy ngày này, hắn vì có chút nguyên nhân, vẫn luôn không thực sự thân thiết cùng nàng, hôm nay chuyện gì cũng đã nói rõ chân tướng, hắn làm sao còn nhịn được.
Đây thực sự vừa đụng đã giống như chạm vào ngòi nổ, khiến mọi khát vọng mà hắn đã nhịn thật lâu đều bị khơi dậy.
Vốn nghĩ là chỉ chạm một chút sẽ buông ra, kết quả là từ nhẹ nhàng đụng chạm trên đôi môi biến thành liếm liếm và khẽ cắn, khiến người ta cảm nhận được nhiệt tình của hắn một cách rõ ràng, hận không thể lập tức tiến công chiếm đóng thành trì, lướt nhanh ** mọi chỗ trong khoang miệng nàng, hút lấy đầu lưỡi của nàng dây dưa. Hết lần này tới lần khác hắn không có làm như vậy, ngược lại chầm chậm....... Quý trọng thưởng thức, dù cho trong lòng đè nén đến đau nhức thế nào đi nữa, cũng không muốn bỏ qua một chút.
Một người bị đối đãi như vậy, tinh thần cũng không cách nào suy nghĩ việc khác.
Thủy Lung nhìn phía trước giống như đụng vào một đầm nước trong veo đen kịt, lông mi ngưa ngứa thật giống như có thể ngứa vào trong lòng, bởi vì lông mi của đối phương đụng phải mình.
Nói như vậy, đối phương cũng phải có loại cảm giác này mới đúng chứ.
Trong mắt Thủy Lung hiện lên ý cười, sau đó lười biếng nhích gần về phía sau.Die nd da nl e q uu ydo n
"Ừm?" Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực trầm xuống, cho là nàng không muốn cùng hắn thân mật, lẽ nào lại định đùa một chút? Khẽ nói: "Vẫn còn giận dỗi?"
Người này thực sự thật là cổ quái, nói hắn không được tự nhiên có đôi khi lại đặc biệt đanh đá, nhất là với bộ dạng ác nhân cáo trạng trước này, hắn chơi đến đặc biệt tự tại.
Thủy Lung lười đi tranh luận với hắn rốt cuộc là ai thích giận dỗi, đáp lại hắn là nhanh chóng rút cánh tay bị hắn nắm ra, đè lên gáy hắn, một chút sức lực đã áp hắn đến trước mặt rồi, đôi môi cùng dán.
Lời nói nhỏ không tránh được môi cánh hoa cọ sát lẫn nhau, "Chậm rãi thong thả có ý gì."
Trưởng Tôn Vinh Cực sửng sốt, sau đó cũng cảm giác được môi bị cắn mạnh một cái, hắn không cảm thấy đau đớn trái lại cảm thấy nóng, môi nóng thân thể nóng trong lòng càng nóng.
Môi lưỡi quấn quít, tiếng nước mập mờ vang lên.
Hai huynh đệ Hoa Hoa từ đàng xa vừa trở về đã thấy bức họa này trước mặt, biểu tình không khỏi ngây người. Một giây kế tiếp, bọn họ nhanh chóng khom lưng cúi đầu, trốn vào chỗ tối.
Gần đây cách thức bọn họ mở mắt luôn luôn không thích hợp, nếu không sao lại luôn thấy không nên thấy chứ! Hai huynh đệ Hoa Hoa nghĩ như vậy, nhưng trong đầu vẫn không thể quên được hình ảnh vừa nhìn thấy —— nữ tử đang giữ cái gáy của nam tử, mạnh mẽ hôn nam tử. Ngôn Tình Hài
Nếu như không biết nam tử thân phận, bọn họ nội tâm cũng sẽ không biết động tác như vậy **, hết lần này tới lần khác bọn họ nhất định đã biết được không!
Thánh Tôn đại nhân à! Võ lâm truyền thuyết thần thoại, Thánh Tôn đại nhân à! Tại sao có thể, tại sao có thể bị một trận nữ tử đè đầu, lấy cách thức bị động như vậy mà hôn môi à! Đây là sai mà, hoàn toàn ngược được không!
"Này." Trưởng Tôn Vinh Cực liếc sang nhìn không có một bóng người.
Tuy rằng hai huynh đệ Hoa Hoa trốn nhanh chóng không gì sánh được, nhưng mà vẫn không có tránh được ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung.
Vừa nghĩ tới biểu tình hai huynh đệ trong nháy mắt đó giống như trời sập xuống biểu tình, con mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực chớp chớp, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Cúi đầu một cái đã nghe thấy tiếng cười truyền vào tai Trưởng Tôn Vinh Cực, hắn cúi đầu nhìn nữ tử gần trong gang tấc cười đến mức đôi mắt cong cong, rõ ràng là ánh mắt xấu xa, trong mắt hắn lại nhìn ra sự giảo hoạt linh động, hai mắt nhìn chăm chú mới chuyển qua nơi khác.
"Đừng cho là ta không biết nàng đang suy nghĩ gì." Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ nói, giọng nói khàn khàn gợi cảm.
Cô gái trước mặt chuyện gì cũng không làm cũng có thể làm cho hắn thấy muốn ăn càng nhiều, hận không thể bắt lây nàng lấy hết ăn sạch sẽ. Huống chi đối phương nhiệt tình chủ động thân thiết, lửa này thực sự cháy đến lợi hại.
Đưa tới cửa thức ăn ngon nào có không ăn đạo lý, Trưởng Tôn Vinh Cực ngay từ đầu bị động chỉ là nhất thời trở tay không kịp, lúc này lập tức sẽ đảo khách thành chủ.
Hắn môi lưỡi cùng sử dụng, ngay cả hàm răng cũng không có nhàn rỗi, gặm Thủy Lung trên dưới môi cánh hoa, lực đạo luôn luôn mới đầu khiến người ta cảm thấy hung ác độc địa không gì sánh được, tựa hồ sẽ bị hắn cắn đến máu thịt lẫn lộn, bị hắn ngay cả máu và thịt ăn vào bụng, nhưng mà trên thực tế mới hung ác độc địa đến miệng, trong nháy mắt đã biến thành cọ sát nhẹ nhàng gặm cắn lẫn nhau, là một loại ôn nhu nguy hiểm, khiến người ta không dám phản kháng, lại không nhịn được hưng phấn thừa nhận.
Nhưng mà hôn môi chẳng những không giải nhiệt tình trong tâm, trái lại càng tạo ra cảm giác được chưa đủ, muốn càng nhiều, muốn cô gái trước mặt tràn đầy hứng thú với mình.
Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực để lộ ra tâm tình của hắn, lúc hơi thở hai người dồn dập mới tạm thời thả môi hoa Thủy Lung, ánh mắt nhìn quét ở Thủy Lung trên người của, như quét mắt lãnh địa của mình.
"Hạ miệng từ chỗ nào." Thủy Lung đột nhiên khẽ cười nói. Đối diện với đôi mắt Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng nói tiếp: "Ta nhìn thấy hết điều này trong mắt chàng."
Trưởng Tôn Vinh Cực sóng mắt nhoáng lên, ánh mắt nhìn Thủy Lung chằm chằm càng thâm thúy hơn, giọng nói uể oải lười biếng như rượu cất lâu năm say lòng người, "Sai rồi."
Thủy Lung nâng mắt.
Một trận long trời lở đất, thân thể của nàng đã bị Trưởng Tôn Vinh Cực ôm, đặt trên thân thể của hắn, về phần hắn lại nằm ngửa ở chỗ nàng nằm.
Như vậy coi như Thủy Lung kề sát hắn, cũng sẽ không ép lên thân thể nàng.
Trưởng Tôn Vinh Cực để sát vào bên tai của nàng, thấy vành tai nàng mềm mại trong suốt, cố ý đưa môi tới bắt lấy, ngậm vào bên, lẩm bẩm nói: "Hạ miệng từ nơi nào cũng được, chỗ nào của A Lung cũng là mỹ vị không gì sánh được." Giống như là để chứng minh cho lời của mình, hắn ngậm vành tai nàng giống như là chứa kẹo, phát ra tiếng than nhẹ, tràn đầy hưởng thụ.
Hắn giọng nói thanh nhã lại khàn khàn, khẩu khí lại khiến người ta một loại ảo giác vô cùng thuần lương, nhìn lại hành vi của hắn, khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.
Thủy Lung chớp chớp con mắt, khuôn mặt khẽ ửng hồng, ánh mắt của nàng chứa ý cười mênh mông sóng sánh, không có chút ý tứ ngượng ngùng tránh né, thản nhiên nhiệt tình, như một nghiệp hỏa yêu dã có thể đốt cháy lý trí con người, lại không tạo ra phong trần quyến rũ tầm thường, khiến người ta hoàn toàn kích động.
Nàng vươn tay chạm vào hắn, hai tay vòng lên cổ hắn, nghiêng đầu cười một cái, thong thả nói: "Mời chàng hưởng dụng."
Nếu như Trưởng Tôn Vinh Cực đang khát vọng nàng, tại sao nàng lại có thể cảm thấy hắn không có cảm giác chút nào? Không phải là nàng không nhiệt tình, chẳng qua lúc càng nhiệt tình sự nhiệt tình của nàng lại càng không rõ ràng.
Ầm ——
Nếu như trong đầu Trưởng Tôn Vinh Cực có chuông tiếng, như vậy tuyệt đối sẽ bị chấn động choáng váng.
Vẻ mặt hắn cũng không có nhiều biến hóa, nhưng mà ánh mắt đã ngẩn ngơ thế này, rõ ràng là nhiệt tình thâm trầm không thôi, hận không thể bắt lây người trước mắt ăn vào bụng, ánh mắt hôm nay cũng đã dại ra.
Dung hợp mâu thuẫn như vậy,  khiến hắn thoạt nhìn càng thêm thú vị.
Nhưng mà bây giờ phần ý tứ này cũng chỉ có Thủy Lung thấy được, cho dù có người bên ngoài ở chỗ này, cũng không rõ ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực, chỉ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, nhất định không cách nào nhận ra  được chuyện gì.
"Ha ha ha." Thủy Lung bật cười ra, vòng tay trên cổ hắn, đưa lên đỉnh đầu hắn, theo tóc hắn vuốt xuống rồi lại cầm một lọn tóc của hắn, quấn lấy ngón tay của mình, nói với Trưởng Tôn Vinh Cực: "Thế nào? Thời gian lâu như vậy, chẳng lẽ chàng chẳng những không tiến bộ, trái lại còn thụt lùi rồi?"Die nd da nl e q uu ydo n
Nàng không có nói rõ ràng tiến bộ cái gì, thụt lùi chuyện gì.
Nhưng mà với sự thông min của Trưởng Tôn Vinh Cực đối với sự giải thích của nàng, làm sao lại không rõ ý của nàng.
Từ lúc thân phận bị lộ ra, hắn vẫn ở thế hạ phong, bị nắm mũi dẫn đi.
Trưởng Tôn Vinh Cực bừng tỉnh phát hiện điểm này, nhìn nữ tử cười một cách tự nhiên trước mắt, híp mắt một cái, đáy mắt xẹt qua tia trầm thấp, sau đó lại biến thành một biển nước sâu ấm áp.
Không phải là hắn thực sự không có biện pháp làm khó nàng, nhưng mà nhìn nụ cười của nàng, hắn cảm thấy kinh ngạc, coi như bị nắm mũi dẫn đi cũng tốt.
Loại ý nghĩ này, không thể nói là không... Hèn hạ!
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác biết rõ lại vẫn vui vẻ chịu đựng.
Nhất là nghe được nàng nói trước đó—— thích chàng, yêu chính là chàng, vẫn luôn là chàng!
Những lời này tựa như đã khắc vào trong óc của hắn, trong đầu dâng lên một ý niệm, bất kể là giọng nói hay là hình dạng, những biểu cảm nhỏ nhặt, hắn đều nhớ rõ ràng, rất sống động.
Bất kể là một khắc kia nghe nàng nói như vậy, hay là hiện tại đã qua nửa ngày, hắn thủy chung cảm thấy có những lời này coi như lại cưng chiều nàng thêm một ít nhường nàng thêm một ít thì sao chứ.
Nếu như có đám người Ẩn Phượng ở đây, đồng thời biết ý tưởng lúc này Trưởng Tôn Vinh Cực, nhất định sẽ không nhịn được rống to hơn trong lòng: Thánh Tôn đại nhân, điều này mà ngài có thể gọi cưng chiều một chút, nhường một chút sao? Đây là nhiều lắm, nhiều lắm đó! ranh giới cuối cùng của ngài đã bị quét đến chỗ nào rồi? Chính ngài còn tìm được sao!?
Rất rõ ràng, bọn người Ẩn Phượng không ở đây, coi như có thì bọn họ cũng không dám mở miệng nói cho Trưởng Tôn Vinh Cực biết ý nghĩ của hắn sai lầm, sở dĩ Trưởng Tôn Vinh Cực không có một chút cảm giác mình sai chỗ nào, thậm chí còn cảm giác mình cưng chìu rất có chừng mực, muốn sau này Thủy Lung càng láu lỉnh thêm một chút, hắn có thể suy xét càng cưng chiềuu nàng thêm chút, nhường nàng thêm một chút.
Về phần sau cùng lại cưng chìu đến dạng gì, khiến cho biến thành dạng gì... Cái nà, về sau hãy nói.
Trở lại chuyện chính, lúc này Trưởng Tôn Vinh Cực đã hoàn toàn bị một câu nói của Thủy Lung làm cho đến cả người bốc hỏa.
"Non?" Hắn một tiếng cười, không thấy lửa giận, ánh mắt lại nguy hiểm khiến người khác lông tơ cũng dựng thẳng.
Sau đó hông có giải thích và phản bác, Trưởng Tôn Vinh Cực quyết định làm việc nói chuyện thực tế.
Hắn vươn tay giữ được hông Thủy Lung, dễ dàng bế nàng lên, thân pháp quỷ mị rất nhanh, chớp mắt đã ở ngoài trăm thước.
Hai huynh đệ Hoa Hoa ở chỗ tối len lén nhìn, rõ ràng không có nghe thấy hai người nói gì, trước đây cũng thấy thiếu gia ôm Thiếu phu nhân trở về phòng nhiều lần, lần này không biết vì sao bọn họ cảm thấy tuyệt đối không đơn giản giống như trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.