Vương Giả Hollywood

Chương 7: Trở lại Los Angeles




“Tôi sẽ nhanh chóng trở về viết kịch bản, sau đó có thể nhờ anh kiểm tra giúp tôi”
"Không thành vấn đề, đến lúc đó thì tôi có thể đến làm phiền cậu cho tôi thêm một ít ý tưởng, tôi thích ý tưởng của cậu bởi vì ý tưởng của cậu nhìn có vẻ rất trưởng thành, nhưng tôi muốn ý tưởng phải có một chút cảm giác khác biệt nhé”
“ Anh quả thật rất khiêm tốn đấy, tôi thì không nghĩ vậy, Trung Quốc có câu : “Ba cái thối thợ giày thắng qua một cái chư sáng *” không phải sao?" Trần Thiên vừa cười vừa nói .
*Nghĩa của câu trên tựa như câu “Một cây làm chằng nên non
Ba cây chụm lại như hòn núi cao” vậy đó
“ Kỳ thực là ý tưởng hai ta khá giống nhau, ngay từ đấu tối có ý tưởng cho nhân vật chính thức dậy tại nơi nhà vệ sinh đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng trong ý tưởng của tôi có xuất hiện thêm vài người, bất quá khác nhau chỉ là vậy thôi
Trong ý tưởng của tôi quan trọng nhất là cưa điện, nhưng tôi lại chưa có kịch bản chi tiết tạm thời chưa nghĩ ra, trọng điểm ở trong ý tưởng của tôi chính là làm sao dựng lên cảnh máu me , kích thích thị giác người xem”
Ý tưởng đó của Ôn Tử Nhân là kịch bản khá hay nhưng chưa có phần đặc sắc, điều đó cũng khẳng định các ý tưởng đó cũng từ 1 khuôn đúc ra, tuy có khác chút với kịch bản mà Trần Thiên biết, nhưng cũng là ý tưởng của Ôn Tử Nhân mà ra
Tại thời khắc nay Trần Thiên vốn đã có cái ý nghĩ này, chính là không thể bỏ qua lợi nhuận về chi phí làm phim lần này
“ Chỉ cần dựa vào quảng cáo thì cũng đã thu hút lượng người xem không nhỏ, nhưng chỉ vẻn vẹn là máu thịt be bét hay những khuôn mặt đẫm máu thì vẫn còn thiếu chút khuyết điểm”
“ Đúng vậy, những hình ảnh đẫn máu kia chỉ là bề ngoài mà thôi, hiện tại khiếm khuyết của bô phim chính là linh hồn, một bộ phim mà không có linh hồn là hoàn toàn không được, kiểu phim kinh dị Mĩ đại đô đa số đều là như vậy
Một số người nói rằng làm cho nhân vật xấu xí bằng cách tàn bạo là tạt axit có thể tăng doanh thu của phòng bán vé, nhưng tôi không có suy nghĩ giống họ, tôi muốn tìm một ý tưởng sáng tạo hơn một chút, nên ta cảm thấy khá chênh lệch”
“ Điều này cứ từ từ rồi cũng sẽ đến, nói không chừng là ý tưởng sẽ đến gõ cửa đấy chứ”
Ôn Tử Nhân gõ vài cái vào đầu mình : “ Tôi biết, nhưng cảm giác này khá khó chịu, chắc cậu cũng biết cảm giác này chứ
Vì vậy tôi mới đến Los Angeles là để nghỉ ngơi thư giãn đồng thời là tìm kiếm ý tưởng cho bản thân, nói không chứng là ý tưởng sẽ tự động đến gõ đầu ta như cậu nói nhỉ?”
"Thực ra, tôi có một ý tưởng, tại sao không thử một cách khác,phim kịch dị thật chất không có gì nhưng để khán giả cảm nhận được cái chết ngay trước mắt, sự cô đơn và sự sợ hãi , ba cái này kết hợp với nhau sẽ làm cho bộ phim thêm hoàn hảo hơn
Khiến cho người xem có cảm giác như đang ở trong phim thử nghiệm cái cảm giác sợ hãi thực sự, khán giả sẽ chìm đắm trong trạng thái đó, như vậy mới là một bộ phim kinh dị xuất sắc”
“Đúng vậy, cái này gọi là cảm giác thật, cậu nhất định là ý tưởng hay” Ôn Tử Nhân tràn đầy kích đông và hưng phấn , hắn cảm thấy Trần Thiên chính là người mang lại cho hắn ý tưởng hay
“Dưới sự đe dọa của cái chết khiến cho nhân vật sinh ra cảm giác nhận thức và mâu thuẫn, đó tạo nên sự điên cuồng và sợ hãi làm thành nhân cách thứ hai cho nhân vật là cực kì ác”
“ Nhân cách ác độc? Đối với nhân vật lúc trước rất hiền sao, tựa như “ Frankenstein” biểu hiện ra vậy
“Giống vậy, chúng ta phải xử lí bộ phim trên phương diện tựa như vậy nó như là cơ sở cho bộ phim thêm hoàn hảo, buộc người khác làm theo những điều sai trái thiết lập nên sự tuyệt vọng làm cho họ giữa con đường sống chết bắt buộc họ phải lựa chọn những điều khó khăn và tất cả chỉ để tồn tại
Vì sống sót, họ sẽ làm tất cả,dù cho bản than họ không muốn nhất định cũng phải làm , cho anh 2 sự lựa chọn là sống vĩnh viễn trên sự dằn vặt và đau khổ hoặc là chết đi”
Nghe Trần Thiên nói mà Ôn Tử Nhân không khỏi phấn khởi không thôi: “wow,Trần Thiên cậu chắn chắc là một thiên tài, những gì bạn nói thật là hoàn hảo , trong đầu cậu thật là không biết chứa gì nhưng tôi muốn có cái đầu giống cậu vậy, chỉ cần gõ một cái là rất nhiều ý tưởng rồi, tôi thật hâm mộ cậu đấy”
“ Anh thật nói quá, tôi cũng bình thường thôi , là tôi thuộc dạng người mau quên, nếu tôi quên hết tất cả những gì tôi vừa nói tôi sẽ tìm cách cho tôi ghi nhớ là cách giúp tôi nhớ ” Sau đó Trần Thiên lấy một quyển sổ rồi lấy cây bút viết vào( luna : anh chảnh nhỉ...oài...ghét anh rùi)
Với sự hiểu biết của Ôn Tử Nhân thì ý tưởng làm nên chỉ theo yêu cầu của người xem, nhưng thật sự giờ đây Ôn Tử Nhân mới nhận ra mình không nên nhìn điện ảnh theo con mắt như vậy, Trần Thiên hoàn toàn nói đúng, phim kinh dị thật sự không chỉ là có bộ mặt đẫm máu
Tương tự như《 Buried 》 ( chôn sống) của Trần Thiên thì giống như một đẳng cấp khác, trong không gian khép kín về bề mặt làm cho người xem ngạt thở và linh hồn bất lực rất xúc tích ….nó kết hợp nhiều thong tin từ sự hiểu biết làm nên, hoàn chỉnh hơn ở chỗ là sự sống và cái chết, sự tin tưởng và mất tin tưởng xen vào nhau, bị chôn sống vùi dưới lớp cát và được sự giải cứu tạo nên một câu chuyện thu hút người xem
Linh hồn làm trang trí them sự sợ hãi chop him và điều quan trọng không kém chính là ống kính , phải làm cho tất cả các biểu cảm làm chop him trở nên chân thật và cuốn hút hơn
Trần Thiên đã nghiên cứu《 Buried 》( chon sống) hơn cả chịc lần nhưng vẫn thấy thiếu sót một cái gì đó, cho dù Trần Thiên có thể tìm ra them một điểm sang mới cho phin, nhưng cảm giác tổng thề vẫn là thất vọng rồi lại hi vọng tạo nên một sự tương phản
Nhìn ngoài cửa sổ lóe lên vài cảnh sắc, Trần Thiên nhắm nghiền hai mắt, anh đối Ôn Tử Nhân hoàn toàn tin tưởng sẽ tìm ra được chỗ thiếu sót trong kịch bản của anh, mà thời khắc này Trần Thiên đã tìm được một vài thiết sót
Mặc dù chỉ có 2 giây đóng kính, nhưng sự gia tăng này chắc chắn sẽ cung cấp cho các đối tượng sẽ tuyệt vọng hơn, thậm chí sẽ hoàn thiện hơn
Suy nghĩ về cảnh này, Trần Thiên không thể chờ đợi trở về Los Angeles , hiện giờ anh rất muốn làm ra một cái kịch bản càng chi tiết càng tốt và trực tiếp bắt đầu quay phim
Mà bên cạnh hắn là Ôn Tử Nhân cũng muốn cải thiện ý tưởng của mình càng sớm càng tốt, và sau đó đưa ý tưởng vào màn hình lớn
“Đã tới rồi, đây là một hành trình có ý nghĩa nhất của rôi, nhưng tiếc rằng chuyến đi này chỉ kéo dài 1 tiếng rưỡi”
“Tôi cũng vậy, tôi muốn cậu không quên tôi, phải không ? Ngày mai tôi sẽ đưa một kịch bản hoàn chỉnh cho cậu, sau đó nhờ cậu chỉnh sửa giúp” Trần Thiên ccong môi cười “ Tôi nó trước tôi chỉ là một sinh viên nghèo, anh đừng nghĩ tôi sẽ cấp cho bộ phim một khoảng tiền lớn”
“Cậu, cái tên gia hỏa keo kiệt này, khi tôi muốn giúp cậu cũng không cần cung cấp cho cậu thêm chi phí” Ôn Tử Nhân ôm Trần Thiên : “ Tôi không thể chờ tới khi bộ phim được làm, gặp cậu vào ngày mai
"Hẹn gặp cậu lại vào ngày mai." Trần Thiên vẫy tay trái.
Cố nhớ lại chỗ phòng thuê lúc trước nó nằm ở khu phố người Hoa , đó là một trại trẻ mồ côi của bà, qua những ngày tháng Trần Thiên sống ở đó đã coi người bà đó nhưng người bà ruột của mình
Theo như trí nhớ của anh thì anh thuê bà ấy một gian phòng nhưng hình như chưa có con cũng chưa có bạn đời, anh cũng không biết vì sao
Anh từng thuê ở đây với giá khá rẻ khoảng 200 dollar mà ở đây cũng rất tiện lợi hơn chỗ khác rất nhiều
“ Tiểu Thiên, con đã về, có đói bụng không, bà có làm bánh put-ding ngọt mà con thích ăn đây nè, mau vào ăn” Thấy Trần Thiên xách túi du lịch trở về, Vương bà bà lập tức kéo Trần Thiên vào nhà, tuy Trần Thiên không phải là con của bà ấy nhưng bà ấy đối xử và xem Trần Thiên như con mình
Trước mặt Trần Thiên chính là Vương bà bà nhưng giờ có nhìn bà bà chút trẻ hơn, cảm nhận thấy tình thương của Vương bà, tâm trạng Trần Thiên có vẻ tốt hơn
“Bà à, giờ cháu không đói, nhưng do bà làm nên cháu sẽ để tối ăn cái này nhé”
“Tốt tốt, bà sẽ giữ cho con cái này, mau vào phòng nghỉ ngơi đi”
“Vâng ạ” Trần Thiên xách túi của mình đi về phòng
Căn phòng Trần Thiên bố trí khá đơn giản, không có lắp nhiều thiết bị rườm rà, trong phòng chỉ vẻ vẽn một tủ chứa đồ đối diện một chiếc TV
Đối diện với cửa sổ là một chiếc bàn dài chứa một cái máy tính, bân cạnh máy tính chính là các quyển sách quyển vở được đặt trên cái kệ đóng trên tường vững chắc lại vô cùng đơn giản
Đặt chiếc vali xuống , Trần Thiên không nghĩ ngợi không thu dọn đồ đạc liền mở chiếc máy tính viết kịch bản về《 Buried 》( chôn sống) , anh muốn hoàn thành nó nhanh nhất có thể
Đây là kịch bản đầu tiên anh làm ra trong lúc ở năm 2003 này là bước đi đến con đường sự nghiệp của bản than là bước đi đầu tiên, anh bắt buột phải thành công

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.