Vương Gia, Ngươi Là Kẻ Lưu Manh!

Chương 4: Chuyện giang hồ




Hạ Mân Quốc triều Thuận Thiên, thiên hạ thái bình, đương kim hoàng thượng Tề Minh yêu dân như con, lấy dân làm gốc, triều đình hòa thuận,làm cho nhân dân trên dưới đồng lòng, cuộc sống ấm no.
Chỉ là, có triều đại nào mãi mãi ấm êm?
Có triều đình nào luôn luôn hòa thuận?
Triều Thuận Thiên,…
…Xuân năm Ất Tị, Nhị Hoàng Tử Tề An bí mật ám sát Hình Bộ thượng thư Lã Kình Sơn, đem tội lỗi đổ lên đầu Ngự Thiềm Cung _một tổ chức bí ẩn trong giang hồ, một đêm sau ngày hôm đó, Nhị Hoàng Tử Tề An cùng những người cùng phe cánh với y bị cởi hết y phục, chỉ trừa một bộ tẩm y màu trắng mỏng, cho uống xuân dược loại nặng, đem trói, treo trên cổng thành từ sáng sớm. Những người đó chỉ mặc một tấm áo mỏng, lại thêm tác dụng của xuân dược khiến mồ hôi vã ra như tắm, làm tẩm y dính chặt lên người, cơ hồ lộ rõ hết bên trong, khiến bao nhiêu nữ tử đi ngang qua đỏ mặt tía tai, hét lớn che mặt chạy về nhà. 5 canh giờ sau, toàn bộ phe cánh nhị hoàng tử chết vì ngộ độc…xuân dược!
…Thu năm Bính Ngọ, Lục Hoàng Tử Tề Tu Phong lợi dụng danh tiếng Dạ Ảnh lâu cướp quân lương triều đình tiếp tế cho vùng Bắc Sơn đang bị sơn tặc hoành hành, sau một đêm, phủ Lục Hoàng Tử trở nên rối loạn, lục hoàng tử trở nên điên điên khùng khùng, liên tục hét với nha hoàn muốn tử tự, sau đó, “không cẩn thận” ngã xuống giếng khô chết, Lý Chiêu Nghi đau lòng cái chết của con liền nhảy xuống giếng…chết theo, Lục Hoàng Phi Trịnh Trinh Nhu khóc lên khóc xuống không ngừng, cuối cùng lấy bình hoa sứ bên cạnh đập vào đầu, chết trước sự kinh ngạc cùng sợ hãi của bao nhiêu người hầu, quản gia Mộc Hòa Ân không biết bị sao, trèo lên cây đại thụ lớn trong chính sảnh, một bộ dáng “hoa lê đái vũ”, nước mắt như mưa, không ngừng ngắt lá cây ném xuống thay tiền vàng cho Tề Tu Phong, một lúc sau sẩy chân ngã xuống đất, vỡ đầu mà chết.
Hai sự kiện kia tuy đã được triều đình phong tỏa tin tức, nhưng vẫn bị truyền ra ngoài. Một đồn mười, mười đồn trăm, dần dần, hai cái tên Ngự Thiềm Cung và Dạ Ảnh lâu là hai cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong các tửu lâu, kỹ viện, sòng bạc,…
Còn đối với các thế lực trên giang hồ, họ chỉ dùng hai từ để hình dung hai tổ chức này:
”Biến Thái”
Đương nhiên là “biến thái” rồi! Nếu là các tổ chức sát thủ khác, đã cho họ một cái chết thoải mái, không vật vã khổ sở như thế này!
….
Tĩnh vương phủ, Hương viên,…
Quách Uyển Hương ngồi trên dây đu, một tay ôm khư khư con gấu bông, một tay vịn chắc dây đu, miệng ngậm một cành cỏ dại, ngửa mặt lên trời suy nghĩ.
Thực ra thì không phải suy nghĩ gì, chỉ là đang nhớ lại chuyện tối hôm đó.
Nghĩ lại, nàng khẳng định một trăm phần trăm “mỹ nhân ngư” đó chính là phu quân trên danh nghĩa của nàng_Tĩnh vương Long Hỏa Thiên.
Quả thực trông có vẻ bệnh tật, nhưng vẫn không ngăn được khí chất vương giả toát ra trên người hắn.
Rất phù hợp với ba từ “mỹ nhân ngư”!
Đừng hỏi vì sao nàng lại đặt cho hắn cái tên “mỹ nhân ngư”, đơn giản, là vì nàng thấy hắn rất giống,…Hồng Ngư Nhi trong phim Bích Ba Tiên Tử.
Ừm, mặc dù Hồng Ngư Nhi là nữ, nhưng mà…hắn rất giống nữ nhân. Không phải sao?!?
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười, miệng vô tình nhếch lên.
Đứng ở trên đình hoa sen cách đó không xa, một thân bạch y trắng muốt, tóc đen phất phơ trong gió, nam tử tựa như trích tiên không nhiễm bụi trần, một tay cầm chiết phiến phe phẩy, một tay vòng ra sau lưng.
Long Hỏa Thiên nhìn chăm chú bóng dáng màu xám tro đang đưa lên hạ xuống, làn váy sẫm màu đung đưa trong gió, mái tóc đen truyền, dài mượt như suối, tuy đầu tóc có chút lộn xộn, nhưng lại làm cho người ta cảm giác được sự biếng nhác nhẹ nhàng. Nếu nhìn từ phía sau, ai không biết, rất có thể bị nhầm thành mỹ nhân.
Chỉ là, nhìn từ đằng trước, có chút khó coi,…
Hắn không quan tâm nhan sắc bên ngoài, đó chỉ là thứ xa xỉ, vô cùng xa xỉ.
Nhìn bóng lưng nàng trong nắng, trong lòng Long Hỏa Thiên bỗng dấy lên một cỗ cảm xúc khó tả, tựa như, tựa như, hắn đã từng gặp nàng ở đâu đó, rất quen, rất thân,…
Cứ như vậy được một khắc, Quách Uyển Hương ngồi trên xích đu mặt mày sa sầm. Hắn không mệt, nhưng nàng mệt lắm rồi, cư nhiên có thể nhìn chằm chằm người khác lâu như vậy. Quả nhiên, công phu “soi”người của hắn không hề giảm so với trước đây.
Quá bực mình, Quách Uyển Hương nhảy mạnh xuống đất, quay người rời đi, không để ý tới người nào đó đang thất thần suy nghĩ.
…..
Đêm tĩnh lặng như nước, một trời đầy sao vô vàn lấp lánh, sao lúc ẩn lúc hiển, lúc sáng lúc mờ, chỗ nhiều chô ít, tựa như nước mưa phất nhẹ trên tóc, huyền huyễn vô cùng, mị hoặc vô song.
Gió nhẹ thổi qua, đêm thu se lạnh mang theo hơi nước, đọng trên lá liễu nhỏ dài.
Cây dương liễu bên hồ khẽ lắc lắc ba ngàn sợi tóc, những cành liễu gầy yễu thoạt nhìn phong tình vạn chủng, đêm không trăng, chỉ có ánh sao lờ mờ rọi đường, khiến người ta không nhịn được mà nghĩ tới hình ảnh thiếu nữ xõa tóc bên nguồn.
Dưới tán liễu rủ dài, một nữ tử đội mũ ô sa che kín mặt, ngồi trên một phiến đá rộng. Tóc dài xuống ngang hông, mịn màng hơn tơ lụa.
Nữ tử lấy bầu rượu ngang hông ra, tự rót cho mình một chén, nâng lên nhấm nhấp.
Cứ như vậy, tĩnh lặng, yên bình.
Nữ tử lại rót thêm một chén nữa, bầu rượu đã vơi dần một nửa. Cầm ly rượu lên, ngẩng đầu nhìn trời. Bất giác đưa tay tháo mũ ô sa xuống, lộ ra một khuôn mặt điên đảo chúng sinh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, ngay cả khi trời đêm mờ mịt cũng có thể tưởng tượng ra làn da đó mềm mịn cỡ nào, trắng mượt cỡ nào, nga mi thanh thanh, cong vút tựa như cánh bướm đêm mị hoặc, cái mũi nhỏ thanh tú, môi anh đào chúm lại, còn đọng trên vài giọt rượu, thực đủ làm mê loạn lòng người. Ba ngàn sợi tóc buộc gọn ra phía sau, cố định chỉ bằng một cây trâm trang trí hình hoa bỉ ngạn, làm cho nữ tử này thêm phần kiều diễm , lười nhắc huyễn hoặc.
Thở dài một hơi, nữ tử này lại tiếp tục rót rượu. Đôi mắt phượng xinh đẹp ẩn chứa một chút buồn, đôi mi khe khẽ rung động, con người vốn đang là màu đen sẫm bỗng chốc mị dần, từ màu đen chuyển dần thành màu nâu, màu hồng rồi thành màu tím. Phải! Là màu tím, trong suốt tựa như pha lê.
Như nhớ về quá khứ xa xưa nào đó, đôi mi dài rung động kịch liệt. Con ngươi màu tím rum rẩy, toát ra ánh sáng dịu buồn.Lông mày ngà khẽ nhăn lại, môi mím chặt.
Đã từng có rất nhiều đêm trời đầy sao như thế này, nàng cũng ngồi dưới gốc liễu, nhưng không phải một mình, không phải uống rượu.
Người đó từng nói “Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời chính là linh hồn người mà ta yêu nhất, họ luôn ở trên đó, dõi theo ta từng chút một”
Người đó từng nói “Tin tưởng vào ta, ta sẽ không để ai bắt nạt muội cả!”
Người đó từng nói “Đừng khóc, ta ở bên cạnh muội”
Người đó từng nói,…
Đêm dài đằng đẵng, gió lại thổi lên, tóc bay tán loạn, hơi rượu theo đó mà lẫn vào trong không khí, cay nồng, còn có chút ấm.
“Hàn muội muội”
Tiếng kêu khàn khàn từ sau lưng cất lên, phá tan bầu không khí yên ắng tĩnh mịch. Tiếp đó là tiếng bước chân vội vàng.
Nữ tử quay đầu lại, môi mỏng kéo một nụ cười.
“Đến rồi à?”
Nam tử thân mình cao to, gương mặt tuấn tú, tóc đen buộc một nửa, được thắt chặt bằng sợi dây thêu hoa sen, bên hông dắt cây côn và một hồ lô rượu, tuy ban đêm nhìn không rõ, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra phong thái giang hồ phóng khoáng cởi mở của y.
Y tiến tới ngồi bên cạnh nữ tử. Lấy hồ lô rượu của mình tu một hơi sảng khoái, rồi mới quay sang nói chuyện với nữ tử.
“Đợi lâu không? Giữa đường gặp một vài tên ô hợp ấy mà!”
Phì!
Cười khẽ một tiếng, nữ tử nhìn y,trong mắt toàn là ý cười.
“Mấy tên ô hợp đó thật là xui, ra đường làm ăn lại gặp phải huynh”
Ục ục ục.
Lại uống mấy hớp rượu, y cười “Đáng đời”
“Phía nam có chuyện gì sao?”
“Ừ. Đường Môn đã bắt đầu rục rịch rồi. Ma giáo cũng có động tĩnh không nhỏ. Các môn phái khác đang chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng, chỉ sợ đại hội võ lâm lần này sẽ có chuyện lớn xảy ra, A Hàn, muội tính thế nào?”
“Ý huynh là sao?” Nữ tử hỏi lại.
“Đến bao giờ thì kết thúc, muội định ở Tĩnh vương phủ cả đời sao?”
“Không lâu nữa đâu, Quách Phù dạo này cũng không chịu yên thân, đợi muội trả thù xong, muội sẽ nhanh chóng rời khỏi đó, muội, huynh, Sa tỷ tỷ cùng Khiêu đại ca, bốn huynh muội chúng ta sẽ cùng nhau phiêu bạt giang hồ” Vừa nói, “A Hàn” vừa đưa bầu rượu lên uosng, không rót vào chén nữa.
“Ừ, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ghé thăm Đạt Đạt và Đan Đan một chút, lâu rồi không gặp bọn họ. Mà này, muội ở Tĩnh vương phủ không bị ai khi dễ đấy chứ?”
“A Hàn” cười cười: “Bôn huynh, huynh nghĩ muội là ai vậy, cho dù là Quách Uyển Hương si ngốc hay Dương Mộng Hàn máu lạnh, thì nghĩ cũng đừng nghĩ, nói chi tới khi dễ.”
“Ha ha ha …Phải rồi phải rồi, huynh quên mất muội là nhị tiểu thư điên Tướng Quân phủ, không khéo Tĩnh vương phủ đã bị muội phá cho gà bay chó sủa, cẩn thận tướng công của muội tức quá ngồi bật dậy từ trên giường bệnh đó nha…ha ha ha…” Y cười đến thập phần sảng khoái, tiếp đó lại uống một ngụm rượu thật lớn, miệng vẫn không nhịn được mà nhếch lên.
“Ha ha…Theo muội thấy,…Tĩnh vương gia gì đó không đơn giản!” “A Hàn” nhìn chằm chằm bầu rượu nói.
Y bỗng ngừng cười, quay sang hỏi “Cái gì không đơn giản?”
“A Hàn” lắc lắc đầu “Muội không rõ hắn là người tốt hay kẻ xấu, nhưng xem hắn có vẻ là người thâm tàng bất lộ, nói không chừng, là người nguy hiểm nhất trong Hoàng Gia” Ngừng một chút, lại nói tiếp “Nhưng chỉ cần đừng động tới muội là được, chỉ cần lấy được hưa thư từ hắn, muội sẽ quay lại đánh đòn phủ đầu lên Tướng Quân phủ, nhất định phải xong việc trước khi đại hội võ lâm đến!”
“Ừ, đừng để có bất kì sai sót gì”
“Huynh yên tâm. A, trời cũng sắp sáng rồi, huynh cũng nên về đi thôi, nếu không Sa tỷ sẽ lo lắng đấy!” Cười trêu đùa.
“Biết rồi biết rồi, nhanh chóng lấy hưa thư rồi gửi tin cho bọn huynh biết!”
“Ừ!’
Nam tử xoay người rời đi, đi một đoạn, còn quay lại vẫy tay với “A Hàn”. Đợi đến khi bóng nam tử khuất dạng, “A Hàn” lấy từ trong ngực một tấm da mỏng đeo lên mặt, lập tức, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành biến thành một gương mặt vàng vọt cùng với vết bớt đen khổng lồ trên má trái, đưa ta lên buộc lại tóc thành hai bím rồi vò vò cho nó rối tung, còn lấy bùn đất trét lên áo. Này đúng là bộ dạng của Quách nhị tiểu thư điên điên khùng khùng rồi. Xong việc, Quách Uyển Hương thi triển khinh công bay đi.
Trong chớp mắt, dưới tàng cây liễu đã chẳng còn lại, hơi ấm của rượu nhạt dần trong không khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.