Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 13: Dưới chân núi Thiên Huyền




Nhạc Thanh Sơn nhìn Yêu Vũ Mị thật sâu, đột nhiên trên khuôn mặt gợi lên vẻ hiểu ý, mỉm cười nhẹ nhàng: “Nữ nhi ngoan, vậy làm theo lời con nói, con có thể còn mạnh mẽ hơn so với nhị ca không ra hồn nữa đó, mà nếu hắn biết con giết nhiều người như vậy, không biết có thể giận tới mức hộc máu không?”
“Không phải chứ? Nhị ca?” Vũ Mị vừa nghe tới đây, hứng thú dạt dào nhìn Nhạc Thanh Sơn, mong đợi câu sau của hắn.
Nhạc Thanh Sơn khẽ vuốt cằm, thản nhiên liếc mắt về phía hai nam tử phía sau: “Nơi này, giao cho các ngươi, không có vấn đề gì chứ?”
_DDLQD_
“Vâng, chủ nhân, thuộc hạ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Hai người cung kính cúi đầu. Nhạc Thanh Sơn không để ý quay đầu, kéo tay Vũ Mị nói: “Nơi này quá máu tanh, không thích hợp để kể chuyện xưa, trước tiên chúng ta rời núi, từ từ rồi phụ thân sẽ kể cho con nghe.” “Được, được ạ, Ngư Nhi, mau đi thôi.” Vũ Mị cảm kích gật đầu, đang định cùng Nhạc Thanh Sơn rời đi thì phát hiện ra Mộc Ngư còn đang sững sờ đứng đó, liền nhắc nhở một tiếng. Mộc Ngư từ trong trí nhớ thoát ra, nhìn theo Vũ Mị, một chút cảm xúc quái dị hiện lên ở trong mắt: “Tiểu thư, hình như càng ngày càng…Không giống, trước kia, người ngay cả bóp chết một con kiến cũng không dám, tại sao bây giờ lại…? Chẳng lẽ là do bị lão gia đả kích chăng? #DDLQD#Có lẽ cho dù là ai cũng không chịu được đả kích lớn như vậy? Tuy rằng mình không đồng ý để tiểu thư nhận người khác làm phụ thân, nhưng thấy tiểu thư vui vẻ tươi cười, lời định nói tới bên miệng rồi lại nuốt xuống, có lẽ…Đây là số phận chăng?”
Một lúc lâu sau, năm người thuận lợi ra khỏi Thiên Huyền sơn. Dưới chân núi đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, Nhạc Thanh Sơn không chậm trễ phân phó phu xe cho xe chạy đi. Nơi này, hắn không muốn lưu lại dù là một khắc.
Nhìn theo hướng xe ngựa rời đi, dưới chân núi cách đó không xa, có một chiếc xe ngựa màu đen xa hoa tinh xảo chậm rãi đi tới, hai gã hắc y nhân liền bay tới bên xe ngựa, cung kính cúi đầu bẩm báo: “Khởi bẩm Cung chủ, tiểu thư đã an toàn rời đi, Nhạc Thanh Sơn nhận nàng làm nữ nhi, không phải nghĩa nữ.”
“Sao? Tiểu nha đầu này thật có bản lĩnh? Ha ha, nhưng mà so với năm năm trước cũng cùng tích cách, không kém nhiều nha, mặc dù nàng…Mất trí nhớ!” Thanh âm trầm thấp thanh nhã từ trong xe ngựa phát ra, hai gã hắc y nhân nhìn nhau, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc rồi biến mất, lẳng lặng đứng chờ. Mà nam tử trong xe ngựa kia, đôi mắt phượng dài hướng ra phía ngoài cửa xe, khẽ mở miệng nói: “Đi thôi, bảo vệ nàng thật tốt, trước khi nàng có thể tự bảo vệ mình, mười người các ngươi không cần hồi Cung.”
“Vâng, Cung chủ.” Hắc y nhân khẽ vuốt cằm, nhấc chân một cái nháy mắt đã biến mất không chút dấu vết. Sau khi bọn họ rời đi, rèm cửa của xe ngựa theo gió bay lên, một vị nam tử phong hoa tuyết nguyệt lười biếng dựa vào giường êm, khóe môi nhấc lên: “Đi thôi, hồi Cung.” “Dạ, Cung chủ.” Phu xe cẩn thận trả lời, chậm rãi lái xe rời đi, bánh xe chạm mặt đất tạo nên một bản hòa tấu, khóe môi nam tử lộ ra ý cười bí hiểm: “Vật nhỏ, mau lớn lên đi.”
Mà ngồi trên một chiếc xe ngựa khác, Vũ Mị, mà không, là Vũ Nhạc mới đúng, bỗng dưng hắt hơi một cái, Nhạc Thanh Sơn nhíu mày quan tâm: “Vũ nhi, con không sao chứ?”
“Không có gì đâu phụ thân, chỉ là hắt hơi thôi, người không cần lo lắng, người kể tiếp đi, đã tìm được kẻ sát hại Vũ nhi tỷ tỷ chưa?” Vũ Mị hít hít mũi, vẻ mặt khẩn trương chờ Nhạc Thanh Sơn kể tiếp. Nhạc Thanh Sơn liếc mắt nhìn Vũ Mị, sâu kín nói: “Đứa nhỏ, con còn nhỏ, con có thể thay Vũ nhi ở bên cạnh ta, ta đã thật sự thỏa mãn, còn về việc báo thù, chờ sau khi con trưởng thành, phụ thân sẽ nói cho con, được chứ?” Hắn cần là cần một nữ nhi, chứ không cần một công cụ báo thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.