Sương mù mờ mịt,
trong suối nước nóng, một nam nhân tuấn mĩ đang dựa vào tảng đá trong
suối nước nóng nghỉ ngơi. Nhưng trong lúc hắn thoải mái híp mắt, vẻ mặt
lười biếng nhìn bầu trời đêm như bức tranh thủy mặc. Bỗng nhiên, hình
như cảm thấy cái gì, từ trong tay một đạo ánh sáng màu vàng thẳng thắp
bắn vào giữa không trung. Ngay khi thấy bóng dáng hai người thì trong
mắt đen chợt lóe lên ánh sáng khác thường, rồi sau đó hào quang màu vàng óng kia hóa thành ánh sáng nhu hòa đem bao bọc hai người lại, chậm rãi
kéo trực tiếp vào trong suối nước nóng.
Hai bóng dáng màu đen vụt tới, nhìn mỹ nam đang ngồi trong suối nước nóng, cung kính hồi
bẩm: ”Chủ nhân, thuộc hạ chậm trễ rồi!” Bọn họ cũng thật không ngờ, ở
nơi tuyệt đối kín đáo này sẽ có người xuất hiện, quấy rầy thanh tĩnh của chủ tử, thật sự đáng chết!
“Băng Hồn, Nhiếp Phách, đi cứu hai nàng.” Nam tử lười biếng nhấc môi mỏng, trong thanh âm có mấy phần hứng thú.
“Chủ nhân?” Băng Hồn, Nhiếp Phách vừa nghe xong, trong bụng cả kinh, từ lúc
nào chủ tử lại trở nên tốt bụng như vậy? Bọn hắn chưa từng gặp qua...
”Sao vậy? Các ngươi có ý kiến?” Nam tử thấy hai người bọn họ chậm chạp
không hành động, khó chịu mở đôi mắt phượng ra, đáy mắt thoáng qua ý
không kiên nhẫn. Băng Hồn, Nhiếp Phách vừa nhìn thấy, mím chặt môi,
nhanh chóng phi thân bay về hướng phía nửa kia của Ôn Tuyền...
Suối nước nóng này là sâu dưới chân núi, là địa phương tốt do chủ tử bọn hắn phát hiện ra, người bình thường căn bản không thể biết về nơi này. Nghĩ đến hai vị cô nương kia là rơi xuống từ đỉnh núi, có thể từ trên đỉnh
núi này rơi xuống đáy vực mà vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, đúng là Phật tổ phù hộ.
Băng Hồn, Nhiếp Phách hạ xuống đầu bên kia suối nước
nóng, nhanh chóng xuống kéo hai vị cô nương lên bờ, tiến hành vận công
vào hai nàng, sau thời gian một ly trà y phục trên người hai nàng hoàn
toàn được hong khô. Băng Hồn, Nhiếp Phách lúc này mới tiến hành bắt
mạch, năm phút sau, hai người hướng về phía nam từ bẩm báo: ”Khởi bẩm
chủ nhân, họ không có vấn đề gì lớn, chỉ cần dùng Hộ Tâm Đan sẽ có
chuyển biến tốt.”
“Cho các nàng ăn.” Giọng nói nam tử lạnh nhạt, nghe không ra tâm tình gì.
“Dạ, chủ nhân.” Nếu ra tay cứu họ, vậy Hộ Tâm Đan ngàn vàng khó cầu này sẽ bị coi là cái gì đây?
“Đưa các nàng tới đây.” Nam tử tiếp tục ra lệnh...
Băng Hồn, Nhiếp Phách tuy cảm thấy kì quái, nhưng vẫn không nói lời nào ôm
lấy hai nàng, bay tới bên cạnh nam tử. Nhìn hai khuôn mặt nhếch nhách
chật vật, nam tử không vui nhíu mày. Ánh mắt Băng Hồn, Nhiếp Phách chợt
lóe, vội vàng vén đầu tóc của hai người sang, lúc này nhờ có ánh trăng,
đại khái có thể thấy rõ dung mạo hai khuôn mặt nhỏ nhắn, khi bọn hắn
nhìn thấy nữ hài tử có đôi mắt tím thì đều không tự giác phát ra tiếng
than: ”Đẹp quá!”
Con ngươi thâm thúy của nam tử khẽ động, nhìn
khuôn mặt trong trí nhớ hiện ra trước mặt thì lòng căng thẳng, khẽ mím
môi: ”Xoay người sang chỗ khác.”
Hai người Băng Hồn, Nhiếp Phách
liếc nhau một cái, nhanh nhẹn quay người đi. Nam tử nhanh chóng cởi bỏ y phục của nữ tử mắt tím, ánh mắt thâm thúy nhìn xuống nữ hài tử trước
mặt, đôi mắt tuyệt đẹp lúc này chợt lóe lên vẻ đẹp lạ kì, rồi sau đó,
hắn không nhanh không chậm mặc lại y phục cho nàng, ánh mắt dịu dàng
chăm chú nhìn nàng: ”Mị nhi, thật sự là nàng...”
“Để lại thẻ vàng cho các nàng, chúng ta đi thôi.” Nam tử bất tri bất giác thu lại ánh
mắt, “phần phật” một tiếng, hắn đã mặc xong quần áo đứng ở phía sau Băng Hồn, Nhiếp Phách, giọng nói lạnh nhạt phân phó: ”Bản đồ, thẻ vàng, đan
dược để lại cho họ, chúng ta đi!”
“Dạ, chủ nhân!” Hai người mặc
dù cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn làm theo, rất nhanh, ba người đã biến
mất khỏi nơi ẩm ướt dưới đáy cốc. Sau khi bọn họ rời đi là một đạo nội
lực màu vàng quét tới, bảo vệ xung quanh thân thể hai nữ tử...