“Ngươi…Ngươi ở đâu? Vì sao không hiện thân?” Linh Tiểu Giới lắc lắc mái tóc tím của mình, vẻ
mặt kích động nhìn xung quanh. Vũ Mị ngạc nhiên nhìn nàng: “Tiểu tử kia, ngươi làm gì đó? Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
Mắt Linh
Tiểu Giới chợt lóe lên, giữ chặt lấy tay Vũ Mị, đôi mắt linh động vui vẻ nhìn xung quanh: “Đồ Lạp Lạp, ngươi còn không ra? Ta đang ôm cánh tay
mềm mại như ngọc của chủ nhân đây!”
“Lão trư kia, ngươi mau buông tay heo ra? Nữ thần của ta, ngươi cũng dám mơ tưởng? Cút ngay!” Giọng
nói phẫn nộ của Đồ Lạp Lạp vang lên xung quanh, lúc này không chỉ có
Tiểu Giới nghe được mà ngay cả Vũ Mị cũng nghe rõ ràng. Nàng tò mò nhìn
xung quanh một lát cũng không tìm được chủ nhân của giọng nói, cảm thấy
kì quái hỏi: “Ai đó?”
“Thú cưng của người, nhìn xem, nhìn xem,
thấy người cũng không biết đi ra nghênh đón, cứ giải trừ khế ước với nó
là được!” Linh Tiểu Giới mím mím môi, vẻ mặt khinh thường nhìn xung
quanh.
“Này này này, con heo đáng chết, lão tử là Linh thú, không nghe rõ sao? Không phải thú cưng, không phải thú cưng!” Đồ Lạp Lạp tức
điên lên, cào cào đầu, rốt cuộc không nhịn được, thân hình chợt lóe lên, vẻ mặt tức giận đứng trước mặt Vũ Mị và Tiểu Giới. Mà Vũ Mị chỉ cảm
thấy trước mặt một ánh sáng bạc lóe lên, chớp mắt một cái, trước mặt
nàng, mà không, là trước chân nàng, đã xuất hiện một vật cả người trắng
xóa như tuyết…Tiểu hồ ly, đúng, đúng là một tiểu hồ ly, bộ dáng thực
giống hồ ly.
“Ha ha ha, hóa ra là ngươi đã trở về nguyên hình, ha ha, không trách được ngươi không hiện thân ra, thì ra ngươi là cái dạng này…ha ha ha ha.” Tiếng cười của Tiểu Giới sảng khoái vang vọng khắp
bảo tháp. Vẻ mặt tiểu hồ ly lạnh lùng nhìn nhóc con tùy tiện kia, móng
vuốt trắng như tuyết cào cào làm mặt đá cẩm thạch hiện lên vài dấu vuốt. Vũ Mị nhìn đã thấy gai hết người, việc này…Ai có thể nói cho nàng biết, tình huống này là thế nào?
Phịch một tiếng, tiếng cười đáng yêu
dừng lại, tiểu oa nhi ngã xuống đất, ngửa mặt lên trời, hai chân nhỏ tội nghiệp run rẩy. Còn tiểu hồ ly chớp chớp lông mi trắng, vẻ mặt nó khinh thường đá một cước vào chân nhỏ màu tím của tiểu oa nhi: “Tiểu hài tử,
muốn cùng gia đấu sao, dám chê cười gia, một ngàn năm trước ngươi đấu
không được, ngàn năm sau vẫn là đấu không được!” Tiểu hồ ly nói xong,
khịt khịt cái mũi trắng xóa của mình, ngạo mạn ngẩng cao đầu, bộ dáng
sang chảnh mấy ngàn năm. Vũ Mị nhìn nó mà thiếu chút nữa vỗ tay khen
ngợi, hai tiểu gia hỏa kia thật đáng yêu nha!
Vì vậy, giây tiếp
theo, nàng thể hiện bằng hành động, tay trái lao tới khuôn mặt bảnh chọe còn đang ngửa lên của tiểu hồ ly, tay phải cọ tới đứa nhỏ màu tím còn
nằm run rẩy trên mặt đất. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ghé sát vào hai
bảo bối đáng yêu, kích động cọ cọ: “Ôi ôi ôi, ta thật sự quá may mắn,
sao lại kiếm được hai tiểu bảo bối các ngươi đáng yêu thế này! Đến đây,
tỷ tỷ hôn cái nào!” Dứt lời, nàng tiến gần lại hôn lên Linh Tiểu Giới,
không nghĩ rằng tiều hồ ly kia lại kêu gào lên, nắm ngay tóc Vũ Mị, mỗ
nữ đau tới mức nhe răng há miệng quay đầu lại: “Ngươi làm sao vậy?”
“Chủ nhân, cẩn thận một chút, trong sạch của người không thể để cho tên kia
làm hỏng. Nếu không, chúng ta làm sao hướng Vương…” Nó còn chưa nói xong đã bị tiếng ho khan mạnh mẽ của Linh Tiểu Giới chặn lại: “Khụ khụ khụ…”
Đồ Lạp Lạp vừa nghe, lập tức ngậm miệng, tức giận trừng mắt nhìn Tiểu
Giới, giọng nói cực kì ác liệt: “Khụ, khụ cái gì mà khụ? Ngươi không
khỏe mà còn không cút sang một bên, ngộ nhỡ lây bệnh cho chủ nhân thì
làm thế nào?”
Tiểu Giới giận dữ, không chút khách khí cãi lại:
“Đầu của ngươi có phải không được tốt không vậy? Này, lão nương là Giới
Linh (*), Giới Linh có thể ngã bệnh à? Ngươi nghe ai nói vậy?”
Mỗ hồ ly bật cười khanh khách…
(*) Giới Linh: Linh hồn của nhẫn cổ, mang tính tâm linh, thần vật.