Khuôn viên của Tử
Minh Cung là nơi thường ngày Thiên Duật Dạ nghị sự. Lúc này đang có mười hắc y nhân lãnh khốc, uy phong lẫm liệt ngồi ở phía dưới, ánh mắt kính
trọng nhìn nam nhân mặc áo đen đang đứng khoanh tay. Tóc dài màu đen tùy ý thả trên vai, gương mặt tuấn mĩ như chạm ngọc, con ngươi tối đen như
mực, thâm thúy như biển sâu. Hắn chính là thong dong đứng đó, mặt mày
thản nhiên nhìn qua, liền làm cho những người đang ngồi nhịn không được
quỳ gối, quỳ xuống đất thần phục.
“Đã điều tra được là người nơi
nào gây nên?” Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên, chậm rãi xoay
người, lông mày lưỡi mác thản nhiên nhìn lướt qua, lại làm cho lòng
người khiếp đảm.
“Bẩm Chúa thượng, đã tra ra, là…Yêu Cung gây
nên.” Hắc y nam tử đang ngồi do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói ra thân
phận của đối phương.
“Yêu Cung? Làm sao Yêu Cung lại đối nghịch
với chúng ta? Ngươi chắc chắn tin tức không sai chứ?” Nghe được cái tên
Yêu Cung này, nam nhân hơi nheo nheo mắt lại, theo hắn biết, Yêu Vấn
Thượng đang bế quan, làm sao có thể tham gia việc này?
“Bẩm Chúa
thương, việc chặn giết lần này không phải do Cung chủ Yêu Cung Yêu Vấn
Thiên, mà là do thiếp thân của hắn kết hợp với Kỳ huynh đệ, phát động đệ tử của Yêu Cung tham gia chặn giết.” Hắn y nhân cẩn thận liếc mắt nhìn
vẻ mặt không chút thay đổi của Thiên Duật Dạ, mới dám mở miệng.
“À? Chính là Tiết Bảo Phượng?” Bên khóe môi nam nhân hiện lên chút trào
phúng không thể nhìn thấy, nâng mắt nhìn về phía hắc y nhân, chỉ là liếc mắt đã khiến cả người hắc y nhân tràn đầy ý lạnh, hắn run run nói:
“Đúng vây, Chúa thượng. Hiện nay Yêu Cung đã bị nữ nhân này khuấy đảo
chướng khí mù mịt, mà ngay cả các trưởng lão đều không thể không kiêng
kị nữ nhân này. Chỉ vì trước khi bế quan Cung chủ Yêu Cung đã giao cho ả “Kim Tôn lệnh”, nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy Cung chủ, cho nên nữ
nhân này mới có thể không kiêng nể gì như thế.”
“Chúng ta có bị
tổn thất nhiều hơn không?” Nam nhân thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, trên vầng
trán mang theo khí chất cuồng mị bẩm sinh.
“Tổn thất bốn mươi
người đệ tử Tử Vương, một người Tử Hoàng. Yêu Cung hao tổn hơn bốn trăm
tên Tử Linh, Tử Tiên, Tử Vương, Tử Hoàng năm tên.” Hắc y nam tử lau mồ
hôi lạnh trên trán, khẩn trương trả lời, dù sao thủ lĩnh lần này là
hắn, nếu Chúa thượng muốn giáng tội, hắn khó lòng chối tội.
“Tốt
lắm, chênh lệch mười lần, nữ nhân này…Qủa nhiên to gan, dám cả gan tranh địa bàn với Tử Minh Cung chúng ta, muốn chết! Tù Ngưu, Nhai Tí, Trào
Phong, Bồ Lao, Toan Nghê, Bý Hý, Bệ Ngạn, Ly Vẫn, Thao Thiết, Kỳ Lân,
mười người các ngươi mỗi người mang theo mười đệ tử cấp bậc Tử Hoàng
chia thành mười hướng, đem tất cả thế lực dưới cờ Yêu Cung trên Tử Minh
đại lục, thu lại!” Nam nhân vuốt vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay, khóe mội nâng lên nụ cười yếu ớt, con ngươi thâm thúy thoáng qua tia lạnh lẽo.
“Thuộc hạ tuân lệnh” Mười nam tử phía dưới vừa nghe lệnh, lập tức đứng dậy,
cung kính cúi người lĩnh mệnh, rồi sau đó nhanh chóng biến mất khỏi
phòng nghị sự.
“Tiêu Đồ, Công Phúc nghe lệnh.” Đôi mắt phượng của nam nhân híp lại, một cỗ hơi thở nguy hiểm tràn ra.
“Thuộc hạ nghe lệnh.” Hai bóng đen lướt tới, lặng yên không một tiếng động.
“Tốt lắm, mới chỉ hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới Tử Tông. Hai người các
ngươi, đi thu thập tất cả những chứng cứ phạm tội của Tiết Bảo Phượng,
đóng thành sách, trước tiên in thành 3000 quyển, chờ Bổn cung ra lệnh.”
Nam nhân đứng chắp tay, hiện lên nụ cười yếu ớt: “Vũ nhi, nữ nhân này,
giữ lại để nàng tự mình trừng trị, được chứ?”
“Dạ, Cung chủ.” Hai gã hắc y nam tử lặng lẽ đến, im hơi lặng tiếng rời đi.