Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 54: Rảnh rỗi đến phát hoảng




“Ta có thể nói, là do ta rảnh rỗi đến nỗi bị khùng, cộng thêm bị cha ép tới được không?” Vũ Nhạc sờ sờ mũi, giọng nói có chút buồn bã, vừa nghĩ tới cha của mình, không nhịn được oán trách.
“Phốc…Không ngờ Gia chủ Nhạc gia thú vị như vậy.” Qủa Nhiễm không nhịn được che miệng cười, trong lòng sự hâm mộ với Vũ Nhạc đã xuất phát từ nội tâm rồi. Nghĩ tới người cha chỉ coi trọng thực lực kia, không nhịn được có chút mất mát nho nhỏ. Đối với cảm xúc của Qủa Nhiễm, Vũ Nhạc đã nhìn thấy, vì vậy nàng vội vàng nói sang chuyện khác: “Chúng ta trở về thôi, không còn sớm nữa, ngày mai còn phải lên đường!” “Ừ, cũng được.”
Khi Vũ Nhạc và Qủa Nhiễm đi tới cửa khách điếm thì đột nhiên cảm thấy không khí có chút không thích hợp. Hai người nhìn nhau một cái, cùng cất bước đi vào. Lúc này hai người mới chú ý tất cả mọi người đều nhìn về phía chiếc bàn ở chính giữa đại sảnh, một áo vàng, một áo trắng, một áo lam, ba nử tử ngồi ở ba phía, trợn mắt trừng trừng lẫn nhau. Nhưng tay các nàng cũng không nhàn rỗi, chúng đang tranh giành một lệnh bài ở trên bàn. Vũ Nhạc nhíu mày nhìn về phía Qủa Nhiễm hơi hơi đổi sắc mặt: “Sao thế? Biết họ?”
“Có thế không nhận ra sao? Ba người kia là đối thủ một mất một còn của lão nương, dù hóa thành tro, cũng nhận ra được?”
Vũ Nhạc hơi run rẩy khóe miệng, thầm cả kinh: “Chẳng lẽ… Các nàng chính là thiếu chủ của ba đại gia tộc lánh đời?” Nói tới tứ đại gia tộc lánh đời mỗi người đều có thực lực, nếu thực sự đánh thì không hề kém hơn so với bất kỳ thế lực hạng nhất nào của họ. Nếu tứ đại thế lực này kết hợp làm một, thực lực vô cùng đáng sợ, đơn giản vì bọn họ một nhà là gia tộc thần y, một gia tộc thần đánh bài, một gia tộc tiên tri, một gia tộc thần trộm. Mỗi một thế lực trong đó đã khiến người ta kiêng kị, huống chi là tứ đại gia tộc kết hợp sức mạnh? Nghe nói, mấy trăm năm trước, Gia chủ tứ đại gia tộc này là bốn vị huynh đệ khác họ, sau đó không biết tại sao lại trở thành đối thủ một mất một còn. Sau này kéo dài suốt hàng mấy trăm năm, đặc biệt là thế hệ này, người thừa kế chẳng những đều là con gái mà còn sinh ra cùng một ngày. Đó cũng là nguyên nhân vì sao bốn người các nàng không nhìn vừa mắt nhau.
“Ngươi không qua chào hỏi sao?” Vũ Nhạc tò mò đáng giá ba vị nữ nhân đang tranh giành, sao lại đáng yêu như vậy?
“Chào cái lông à, ngươi không thấy chỗ này đầy ngập khách rồi à? Họ lại tranh nhau bảng hiệu của gian phòng!” Qủa Nhiễm hừ lạnh, kiêu ngạo giống như Khổng tước, đi lên lầu không thèm quay đầu lại, ác độc nghĩ, đám nữ nhân thối, các ngươi cũng có ngày hôm nay?”
“Qủa Nhiễm? Đáng chết, ngươi cũng ở đây? Mau lăn ra đây cho bổn tiểu thư!” Vũ Nhạc còn chưa lên bậc thang, đã nghe một giọng nói ngọt ngào vang lên sau lưng, vừa mới chuẩn bị quay đầu lại, thì nàng cảm thấy một mùi hoa lê nhàn nhạt ở sau lưng. Ngay sau đó, một bóng dáng màu vàng nhạt nhảy cực nhanh lên trên cầu thang, quét một chưởng về phía sau lưng Qủa Nhiễm. Qủa Nhiễm nhún chân một chút, nhẹ nhàng tránh đi, vẻ mặt tức giận trừng mắt người vừa tới: “Mia, ngươi muốn chết?”
“Đưa thẻ phòng của ngươi ra đây.” Nữ tử áo vàng có diện mao vô cùng ngọt ngào, nhíu mày, hướng nụ cười về phía Qủa Nhiễm, chỉ có điều theo như Vũ Nhạc thấy, nụ cười của nàng, giống như là sói đội lốt cừu.
“Đầu ngươi bị kẹp cửa rồi hả? Lão nương đưa thẻ phòng cho ngươi? Đùa gì thế?” Thân hình Qủa Nhiễm chợt lóe lên, đi tới bên cạnh Vũ Nhạc, nhíu mày nhìn Mia: “Cái đầu đất nhà ngươi, ngươi cứ tranh đi, thẻ phòng duy nhất, lại có lợi cho hai người kia!” Dứt lời, tầm mắt nàng nhìn về phía nữ tử áo lam và áo trắng vẫn đang tranh giành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.