Mia không thèm để ý,
nhíu mày: “Không sao cả, ta lấy của ngươi là được rồi.” Vừa dứt lời,
khinh công như gió di chuyển tới phía Qủa Nhiễm, Qủa Nhiễm trợn mắt
trừng: “Nữ nhân đáng chết, nhìn thấy các ngươi chắc chắn không có chuyện tốt, nhiều khách điếm như vậy sao không chọn, vì sao lại cố tình chọn
nhà này? Chọn nhà này coi như xong đi, lại cố ý còn một gian phòng. Các
ngươi, đây là các ngươi cố tình muốn gây khó dễ lão nương sao?”
Mia cười ngọt ngào: “Như vậy mới thú vị nha!” Vừa dứt lời, chưởng phong
không ngừng biến hóa, Vũ Nhạc chỉ cảm thấy không khí xung quanh trở nên
căng thẳng. Nàng đảo mắt nhìn quanh, mới phát hiện không biết từ lúc nào trong đại sảnh chỉ còn lại năm người các nàng, mà ngay cả chưởng quầy
cũng không biết trốn đâu mất rồi. Nàng đột nhiên cảm thấy rất không thú
vị, mấy người này đánh nhau, thật không chút hứng thú, suy nghĩ một
chút, chuẩn bị lên lầu.
Nhưng mà, khi nàng đi qua chỗ nữ tử áo
trắng Cung Tuyết, nữ tử áo lam Bối Khả đang tranh giành, thân thể hai
người đột nhiên cứng đờ, chăm chú nhìn lại, trên khuôn mặt tuyệt mĩ
không hẹn mà cùng hiện lên chút khiếp sợ, mắt đẹp cùng nhìn về phía bóng lưng của Vũ Nhac…
Đứng ở đầu cầu thang, Mia và Qủa Nhiễm hình
như cũng đã nhận ra bất thường, vừa lúc Vũ Nhạc đi tới bên người các
nàng. Mia đột nhiên buông tay, Qủa Nhiễm cả kinh, nhanh chóng nhảy sang
một bên, vừa mới định chửi ầm lên thì phát hiện mặt ba người kia khác
thường. Nàng há miệng thở dốc, bực tức hỏi: “Các ngươi làm sao vậy?”
Mia không nhìn nàng, vẻ mặt kích động nhìn Vũ Nhạc: “Cô nương xin dừng bước, cô nương!”
Vũ Nhạc hơi sửng sốt, chậm rãi xoay người lại: “Ngươi gọi ta?”
“Đúng vậy, cô nương.” Nhìn khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cung
Tuyết, Bối Khả mỏng manh yếu đuối, dịu ngọt mê người của Mia cùng với
Qủa Nhiễm kiêu ngạo nóng nảy đều nhìn về phía nàng, đôi mắt to trong
suốt của Vũ Nhạc xẹt qua một chút ánh sáng: “Có chuyện gì sao?”
Thấy một màn như vậy, Lạp Lạp và Tiểu Giới đang ngồi trên không trung, không bình tĩnh được, Tiểu Giới nhìn Lạp Lạp: “Ngươi có phát hiện có chô
không đúng không?”
“Đã phát hiện…” Lạp Lạp thu hồi vẻ kiêu ngạo, hiếm khi tỏ vẻ nghiêm túc.
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ… Lại là hắn giở trò quỷ ở sau
lưng?” Tiểu Giới xoa cằm, giọng nói càng ngày càng lạnh như băng, vừa
nghĩ tới kẻ địch số một chia rẽ Vũ nhi và nam nhân khí phách gần ngàn
năm, hai người căm hận tới ngứa ngáy hàm răng.
Cung Tuyết y phục màu trắng, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng nhẹ nhàng tiến lên từng
bước, tay ngọc giơ lên, bày ra một tầng kết giới. Nhìn thấy nàng cẩn
thận như vậy, Qủa Nhiễm hơi khó hiểu: “Các ngươi đang làm gì đó? Cẩn
thận như vậy?”
“Xin hỏi, trên ngực của ngài, có phải có một vết bớt hình đóa hoa Violet?” Cung Tuyết hít sâu, hỏi từng chữ.
Vũ Nhạc nghe nàng nói vây, hơi nheo mắt lại, khóe môi chậm rãi nâng lên,
cười khẽ: “Vì sao ta phải trả lời ngươi?” Ngay cả giọng nói cũng mê hoặc lòng người như vậy.
“Ngài có thể không trả lời, nhưng nếu Qủa
Nhiễm đã đắc tội chủ nhân, mong ngài thứ lỗi!” Cung Tuyết hiếm khi cúi
người, lại cung kính nhìn phía Vũ Nhạc. Lần này, làm cho Vũ Nhạc không
rõ nguyên do: “Cái gì chủ nhân? Ngươi không nhận lầm người chứ?”
“Có lẽ vẻ ngoài của ngài đã thay đổi một chút, nhưng hơi thở phát ra quanh
thân người, dù thế nào cũng không che đậy được.” Từ trước đến nay Cung
Tuyết đều lạnh lùng, hiếm khi lộ ra chút tươi cười: “Chủ nhân, chúng ta
là Tứ đại Hộ pháp của người. Ta là Cung Tuyết, am hiểu y thuật; áo vàng
là Mia, am hiểu thuật tiên đoán; áo xanh là Bối Khả, trong thiên hạ
không có gì nàng không trộm được; còn vị áo hồng này, ngài đã gặp rồi,
nàng am hiểu đáng bạc. Chúng ta đã chờ ngài rất lâu, thật sự đã rất
lâu…”
Nghe Cung Tuyết nói xong, con ngươi của Qủa Nhiễm suýt chút nữa rơi xuống, nàng kéo kéo ống tay áo Cung Tuyết: “Ngươi vừa nói gì?
Lặp lại lần nữa?”