“Là Tử Vong chi
cảnh trong truyền thuyết…” Vũ Nhạc nãy giờ chưa mở miệng, ngầng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hơi nheo mắt lại, thần sắc mịt mờ khó hiểu.
Tử Vong chi cảnh, tên như ý nghĩa, từng bước đều có sát khí, từng bước
hiện ra trận pháp, luôn thay đổi thế trận làm cho người khó lòng phòng
bị, hơi không để tâm, sẽ bị mất mạng.
“Tử Vong Chi Cảnh? Mẹ nó,
không ngờ Thánh Đức này lại coi trọng chúng ta như vậy…” Qủa Nhiễm nàng
dù thực lực bây giờ không được tốt lắm, cũng không phải nàng không có
kiến thức. Dùng tới cả Tử Vong Chi Cảnh, thật sự là quá đáng, lại còn
dùng để đối phó với năm tiểu cô nương mười hai tuổi các nàng, thật sự đê tiện.
Cung Tuyết tà mị nâng khóe môi, mắt nhìn sang Mia: “Không
trách hắn lại giúp chúng ta giải trừ phong ấn, nếu không giải trừ, các
ngươi cảm thấy năm người chúng ta có thể sống được mà đi ra ngoài sao?”
Mia nhún vai cười: “Đáp án đương nhiên là không thể, chỉ tiếc lúc đó nha
đầu chết tiệt kia lại ở cùng một chỗ với chủ nhân, nếu không, bốn người
cùng nhau khôi phục thực lực. Hôm nay, nhìn qua là đơn giản, lại không
hề đơn giản.”
“Các ngươi đang nói cái gì?” Qủa Nhiễm nghe hai
người nói chuyện mà như rơi vào sương mù, cái gì mà cùng chủ nhân ở một
chỗ? Cái gì mà hắn ta? Này… Chuyện bí ẩn gì đây?
“Chủ nhân, đợi
sau khi yên ổn lại, thuộc hạ sẽ bẩm báo lại từng việc.” Cung Tuyết không để ý tới Qủa Nhiễm, ngược lại khom người về phía Vũ Nhạc giải thích.
“Được rồi, ta hiểu, các ngươi không cần giải thích.” Điều gì không nên biết, từ trước tới nay nàng đều không hỏi nhiều.
Nàng nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới mở ra, trước sau như một bình tĩnh: “Tiếp tục đi về phía trước, sau đó, Mia, Cung Tuyết, Bối Khả, ba người các
ngươi tiến công chính. Ta và Qủa Nhiễm công kích hai bên, gặp chiêu ra
chiêu. Tử Vong Chi Cảnh này, cũng không đáng sợ lắm đâu.” Tới lúc này,
nàng mới nhớ ra cảm tạ Tiểu Giới bắt nàng thu nhận toàn bộ kiến thức
trong Linh Giới, bằng không, chỉ bằng thực lực trước mắt của nàng thì
một chút lòng tin cũng không có nổi.
Với trận pháp cường hãn trước mặt, nàng lúc nào cũng đề cao cảnh giác.
“Chút nữa, cho dù trước mắt các ngươi xuất hiện cảnh tượng gì đều không được
tin tưởng, trận pháp kia, là mê luân trận, vô cùng đáng sợ.” Trong mắt
Vũ Nhạc không ngừng lóe lên ánh sáng u uất, mê luân trận có thể bày ra
nội tâm yếu ớt nhất của con người, chỉ cần không lưu tâm sẽ thua cả ván
bài.
“Dạ, chủ nhân.” Đối với trận pháp này, trong trí nhớ xa xưa
của họ vô cùng rõ ràng, mà bây giờ chỉ lo lắng về Qủa Nhiễm, nàng chưa
khôi phục thực lực, có khả năng chịu đựng hay không?
“Nhìn gì
vậy? Ta làm cho các ngươi lo lắng?” Qủa Nhiễm thấy ánh mắt bốn người đều ở trên người mình, dù là kẻ ngốc cũng biết là ý gì. “Này này, chủ nhân
không có linh lực còn không sợ, lão nương sợ cái lông à?”
“Ngươi với chủ nhân giống nhau thế nào được? Cái này không thể so sánh.” Bối Khả nhịn không được đả kích nàng.
“Tuy rằng chủ nhân không có linh lực, nhưng mà xung quanh thân thể ngưng tụ
linh khí, thời khắc mấu chốt có thể cứu người. Huống chi chủ nhân có
thần lực trợ giúp, ngươi cho rằng, ai có thể làm hại người?” Thật tình
Mia không muốn đả kích nàng, có nhẫn cổ Thiên Sát ở đây, cho dù là kẻ
nào hay thế lực nào cũng không thể mơ tưởng thương tổn chủ nhân của các
nàng.
“Được rồi, Nhiễm nhi, mọi người chỉ là quan tâm ngươi, dù
sao thực lực của ngươi còn chưa khôi phục, chút nữa ngươi nghe theo khẩu lệnh của chúng ta, hiện tại không phải lúc hành động theo cảm tính.”
Giọng nói lạnh lẽo của Cung Tuyết vang lên bên tai, Qủa Nhiễm nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm đi, tình thế bây giờ, ta có thể hiểu rõ.”
“Tới rồi, mọi người chuẩn bị chiến đấu…” Qủa Nhiễm vừa dứt lời, Vũ Nhạc đứng vụt dậy, lạnh lùng ngưng mắt nhìn về đám sương đen dày đặc phía trước
cách đó không xa. “Đây là trận pháp sương mù, tiến vào trong trận không
thể nhìn thấy gì, mọi giác quan đều bị chặn lại, các ngươi… Tự giải
quyết cho tốt.”