Lời nói của Vũ
Nhạc vừa dứt, mọi người lập tức bị một đám sương đen bao phủ. Ngay tức
khắc, Vũ Nhạc cảm thấy cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không
cảm giác được. Chỉ có đầu óc suy nghĩ rất nhanh, trận pháp đen tối, cùng với những trận pháp khác giống nhau ở chỗ chỉ cần tìm được mắt trận thì nguy hiểm sẽ biến mất. Nhưng mà bây giờ không cảm giác được cái gì, làm thế nào phá trận?
Ngay lúc nàng còn đang tự hỏi, bụng đột nhiên
bị một vật nặng đánh trúng, vì không có phòng bị, ngã nhào xuống, tuy
các giác quan đều mất đi hiệu lực nhưng cảm giác đau đớn này là chuyện
gì đã xảy ra? Hình như còn tồn tại kỳ tích, trận pháp này, quả nhiên đủ
âm độc. Nghĩ tới đây, trong đầu lóe lên ánh sáng: “Nếu chỉ còn một cảm
giác này, vậy chỉ có thể hy sinh chính mình…”
Một lúc lâu sau, Vũ Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, ánh sáng chói mắt làm nàng lập
tức nhắm mắt lại, lúc lâu sau mới mở ra, cả người đau nhức, hai chân đau mềm nhũn, run rẩy quỳ xuống bè trúc. “Chủ nhân, ngài không sao chứ?”
Nghiêng đầu nhìn sang, bốn người kia cũng bị thương giống nhau, thấy Vũ
Nhạc ngã nhào, mặt khẩn trương nhìn lại, Vũ Nhạc khẽ mỉm cười: “Ta không sao, không ngờ, các ngươi cũng dùng lcách này, ha ha.”
Vẻ mặt
Qủa Nhiễm giống như đưa đám: “Chỉ biết là bị đau, trừ cách dùng đau đớn
mở đường, thật sự không còn biện pháp gì tốt hơn.” Những lời này được
Cung Tuyết và mấy người khác nhất trí tán thành.
Nhưng, còn chưa
kịp lấy hơi, mọi người đã tiến vào thế giới băng tuyết, trận pháp này,
tới không có dấu hiệu báo trước, ngay cả Vũ Nhạc cũng không phát hiện
ra, lúc này còn mặc y phục mùa hè, thân thể không nhịn được run rẩy, ánh mắt quan sát chung quanh: “Đây là trận pháp gì? Chẳng lẽ là Băng Linh
trận trong truyền thuyết?” Băng Linh trận, không chỉ cần chịu được rét
lạnh dưới mười mấy độ, còn phải trong thời gian ngắn nhất tìm được Băng
Chi Linh. Cái gọi là Băng Chi Linh là linh hồn của băng, mỗi một Băng
Chi Linh đều đến từ thiên giới, chính là thuốc dẫn tốt nhất dùng để
luyện chế đan dược, thật không biết nàng may mắn hay là bất hạnh đây.
Bỗng chốc, giữa hồ băng xẹt qua một tia sáng trắng, Vũ Nhạc khẽ nheo mắt,
bước nhanh về phía trước, lúc bước tới hồ băng, bước chân hơi chậm lại
một chút, nhưng rất nhanh nàng đã nhảy xuống hồ băng. Trong nháy mắt cái lạnh thấu xương làm thân thể nàng tê dại, nhưng đôi mắt không ngừng
quan sát, cuối cùng… Nàng nhìn thấy, đã thấy được Băng Chi Linh cỡ bàn
tay nhỏ. Nhưng khi nàng thấy một con vật đen thui không chút do dự nuốt
nó vào trong bụng, sắc mặt chợt biến đổi: “Muội muội, ngươi lại chọn
đúng vật này…” Vật đen trước mắt không phải quái vật gì khác, mà là một
con bạch tuộc, một con bạch tuộc khổng lồ, mỗi một giác hút của nó đều
đang khua khoắng lên. Nàng không có linh lực, đương nhiên chỉ thấy đây
là bạch tuộc bình thường, nhưng thực ra nó là thú sủng, hoặc là Linh
thú. Cái rét lạnh thấu xương đã làm nàng kiệt sức, nếu thật sự phải
chống lại con bạch tuộc này, suy nghĩ chắc chắn một chút, bây giờ nàng
lên làm cái gì?
Sau một lúc im lặng, bạch tuộc tự nhiên mở miệng
rộng ra: “Khặc khặc khặc khặc…Tiểu nha đầu? Muốn lấy Băng Chi Linh?
Không xuất ra một chút sức mạnh, thì mơ đi!”
Bạch tuộc có thể nói chuyện? Mẹ nó, là Linh Thú, lại còn là Linh Thú đẳng cấp không nhỏ, bây giờ làm sao đây?
“Nơi này là dưới nước, viên bộc phá của ta căn bản không dùng được, vậy nên
cách duy nhất là lấy ra Linh dược tiến cấp trong Linh Giới. Tiểu Giới,
con vật kia có đẳng cấp gì thế?” Vũ Nhạc vừa nghĩ ý niệm, nhắc tới Linh
Tiểu Giới.
“Chủ nhân, con vật này cùng lắm là Linh Thú cấp bảy,
tùy tiện lấy ra viên đan dược nào cũng có thể dùng được.” Chỉ là Linh
Thú bình thường, lấy đan dược để trao đổi, không thể thích hợp hơn.
Nghe vậy, ánh mắt Vũ Nhạc sáng lên ý cười, cong môi nhìn về phía bạch tuộc
mặt đen thui: “Ngươi dậm chân ở đỉnh cấp bảy đã rất lâu rồi nhỉ? Này? Có muốn tiến cấp không? Hãy giao Băng Chi Linh cho ta, nếu không…Linh vật
này ta không cần cũng được, có rất nhiều cách điều khiển ngươi.”