Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 6: Hộp gỗ tử đàn




Nhưng mà, đây cũng là điểm kì lạ nhất, tiểu thư thông minh nhạy bén, làm sao có thể không có một chút linh lực nào? Chuyện này nhất định có vấn đề, nếu không, Cung chủ sẽ không đối xử với tiểu thư như vậy. Lần khảo nghiệm đó, ngược lại để cho nhị tiểu thư lên mặt. Tuy linh lực của nàng ta chỉ đạt tới cấp năm, nhưng Cung chủ cũng rất hài lòng. Từ đó về sau, Cung chủ bắt đầu lạnh nhạt tiểu thư, nhị tiểu thư cùng Tiết di nương mới có cơ hội xoay mình làm chủ nhân. Trước kia ở Yêu cung, nào có ai dám nhìn thẳng mặt của người chứ, nhưng bây giờ…” Nói tới đây, Mộc Ngư u oán bĩu môi, chỉ dựa vào một lần khảo nghiệm thất bại liền kết luận thiên phú của một người, quả thật không đáng tin!
“Ha ha, thật là thú vị, không ngờ ta lại có thể xuyên đến thế giới huyền bí.” Yêu Ngưng lắng nghe hết lời Mộc Ngư nói, đột nhiên cảm thấy cuộc đời thật tuyệt vời. Mộc Ngư thấy Yêu Ngưng như vậy, ngược lại hơi kinh ngạc: “Tiểu thư, người …không sao chứ?” “Không sao, ta có thể có chuyện gì được chứ? Nếu như ta trời sinh là củi mục, vậy sau này, an toàn của ta phải dựa vào muội rồi.” Nói tới đây, Yêu Ngưng nghịch ngợm cười một tiếng, trong lòng Mộc Ngư vui vẻ, nắm quả đấm nhỏ thật chặt: “Dạ, tiểu thư, nô tỳ thề nhất định bảo vệ người!”
“Được rồi, sắc trời dường như cũng không còn sớm, chúng ta xuất phát thôi?” Tuy bây giờ là mùa hè, nhưng ở đáy cốc cũng không cảm thấy ấm áp, không biết thế giới ngoài sơn cốc này, sẽ có dạng gì đây?
“Cũng được, đúng rồi tiểu thư, đây là kỉ vật phu nhân để lại cho người, trong lúc lộn xộn nô tỳ đã cầm nó theo. Người nhất định phải giữ cho thật kĩ!” Dứt lời, liền đưa ra một cái hộp gỗ lim, giao cho Yêu Ngưng.
Yêu Ngưng khẽ gật đầu, rồi chuẩn bị mở cái hộp gỗ lim ra, thì bỗng bị Mộc Ngư giữ tay lại: “Tiểu thư? Bây giờ người còn chưa thể mở nó ra, vì trước khi lâm chung phu nhân đã dặn dò rằng phải chờ tới khi sinh nhật mười tuổi của người mới được mở cái hộp này ra, hiện tại, vẫn chưa thể!”
“Sinh nhật mười tuổi? Trời ơi, ý muội là ta còn chưa tới mười tuổi? Còn bao lâu nữa?” Yêu Ngưng vừa nghe, kinh ngạc há to miệng, cô chỉ nghĩ thân thể này tuổi còn rất nhỏ, nhưng không ngờ rằng có thể nhỏ như thế.
“Còn hơn nửa năm nữa, bây giờ người đã được chín tuổi lẻ năm tháng.” Mộc Ngư thành thật trả lời.
“Chìa khóa của cái hộp này đâu?” Cô hài lòng nhìn hộp gỗ tử đàn tinh xảo, cảm giác đồ vật bên trong rất thần bí, nhất định có liên quan tới thân thế của cô.
“Ở trên cổ của tiểu thư!” Mộc Ngư nhắc nhở.
“Đâu?” Yêu Ngưng lúc này mới cúi đầu, quả nhiên thấy trên cổ mình có đeo một vật chế tạo hết sức tinh xảo rũ xuống trước ngực lạnh buốt, cùng với nó là một khối ngọc được tinh xảo không kém, có hình dáng như một chiếc chìa khóa nhỏ. Nhìn đến đây, Yêu Ngưng càng cảm thấy bên trong hộp có gì đó không đơn giản!
“Trước kia chúng ta đã từng đi ra ngoài chưa?” Yêu Ngưng bỏ trang sức vào trong vạt áo, nhìn mặt trời trên không trung nóng rát, bất chợt hỏi.
“Chưa hề, chúng ta chỉ đi xa nhất là tới chân núi, về phần bên ngoài như thế nào, nô tỳ cũng không rõ.” Mộc Ngư lắc đầu, nhìn bầu trời bằng ánh mắt khát khao, ngẩn ngơ đến xuất thần.
“Vậy chúng ta đừng chậm trễ nữa, đi thôi!” Yêu Ngưng kéo Mộc Ngư đứng lên, phủi đất trên người xong thì nghiên cứu bản đồ một lát, rồi chỉ về phía lùm cây bên tay phải, nói: “Đi thôi, chúng ta đi phía này. Theo như khoảng cách được đánh dấu trên bản đồ, chúng ta đại khái phải đi khoảng một ngày, trước khi trời tối, nhất định phải đi ra khỏi sơn cốc này, nếu không sẽ rất nguy hiểm.” Cất bản đồ đi, hai chủ tớ tập tễnh đi ra khỏi khe núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.