Năm đó, Ngữ nhi vì
muốn báo cho mình nhanh chóng rời đi mà không thoát khỏi bao vây của
địch, đội dã chiến biên giới này thực lực hùng hậu tương đương với đặc
chiến đối Hắc Miêu các nàng, đã dây dưa gần nửa tháng. Nghĩ đến những
chiến hữu kia chịu đủ thứ hành hạ, nàng quả quyết kéo lựu đạn, dù là
chết cũng muốn kéo theo mấy đệm lưng… Khi nàng nghĩ tới lúc bản thân
huyết nhục văng tung tóe, trong lòng thầm cầm nguyện: “Ngữ nhi, chiến
hữu tốt của ta, tỷ muội tốt, muội nhất định phải sống tiếp, kiên cường
sống tiếp…”
Suy nghĩ bị kéo lại, Vũ Nhạc, không đúng, lúc này
nàng là Yêu Ngưng, trong mắt thêm mấy phần sắc bén, hồi tưởng tưởng lại quá trình trưởng thành của mình, không khỏi cảm thấy số mạng trêu
ngươi!
Nàng là thành viên đội đặc chiến quốc gia, tốt nghiệp
trường quân đội năm 2008, tham gia huấn luyện đặc chiến năm 2009, ngày 1 tháng 7 năm 2009 chính thức gia nhập đội đặc chiến Hắc Miêu, do có biểu hiện xuất sắc một năm sau được bổ nhiệm làm đội trưởng đội đặc chiến –
Hắc Miêu. Vào năm thứ tư, tháng 5 năm 2013 vinh quan hy sinh khi tuổi
tròn hai mươi sáu, rực rỡ như đóa hoa, cứ như vậy tan thành mây khói.
Nghĩ đến tiếp theo chính mình sẽ phải chiến đấu, nàng đột nhiên cảm thấy
phiền chán, vuốt vuốt huyệt Thái dương. Sau đó, nàng điều chỉnh lại tâm
trạng, quyết đoán đi về phía trước, nàng không muốn quay đầu lại, mặc kệ đây là ảo ảnh hay không, có thể làm cho nàng lại trải qua một lần đoạn
kí ức khắc cốt ghi tâm, nàng thật sự cảm kích…
Bỗng nhiên, nàng
dừng lại, hình như nhớ ra cái gì, quả quyết cầm lấy tai nghe, nhẹ giọng
nói: “Tước nhi Tước nhi, mèo con gọi tước nhi, nghe được trả lời…” Nhắc
lại nhiều lần, trong mắt Yêu Ngưng che lên một tầng sương mù, Ngữ nhi,
chẳng lẽ năm đó muội cũng đã…
Nàng không dám nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ, mặc kệ kết quả như thế nào, nàng dám khẳng định nữ nhân nhìn thấy hôm đó, chính là Ngữ nhi không sai, nhưng vì cái gì, tại sao nàng
và nàng ta lại không quen biết nhau chứ?
“Thình thịch” “Bùm”, mấy tiếng súng vang lên, cắt đứt suy nghĩ của nàng, khóe miệng Yêu Ngưng
khẽ cười lạnh: “Nên tới đây, đã muốn tới, phải không?”
….
“Chủ nhân, cứu cứu ta, chủ nhân, cứu cứu ta…” “Ai thế? Ai đang kêu thế?” Vũ
Nhạc mở mắt, mạnh mẽ bừng tỉnh, mê mang quan sát cảnh vật xung quanh,
nơi này là chỗ nào? Vì sao tối đen không nhìn thấy cái gì? Chẳng lẽ,
mình lại tiến vào kí ức của người khác rồi?
“Chủ nhân, cứu ta, ta là Khả nhi, chủ nhân…” Tiếng kêu cứu ầm ĩ ngày càng rõ ràng, cuối cùng
Vũ Nhạc không thể ngồi yên, nàng đứng bật dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn phía: “Khả nhi? Ngươi là Bối Khả? Ngươi ở chỗ nào?”
“Chủ nhân,
ta ở trong này..” “Khặc khặc khặc, con người ngu ngốc, chớ có giãy giụa, ngươi cho rằng chỉ bằng con người không có linh lực kia, là có thể cứu
ngươi từ trong tay bổn đại gia sao? Qủa thật là hão huyền…” Vừa dứt lời, sương mù dần tan đi, một con quái thú to lớn xuất hiện trước mặt Vũ
Nhạc. Bộ dạng nó xấu xí kinh khủng làm cho nàng không nhìn ra nó là loài gì, nhưng ở trước miệng đầy máu của nó là Bối Khả mặc y phục màu lam,
bộ dáng khổ sở đang bị treo trên cây, linh lực bị khóa lại, không thể sử dụng thực lực. Trước mặt con quái thú khổng lồ này, họ giống như con
kiến, tùy tiện cũng có thể bị giẫm chết.
“Chủ nhân, cứu ta, mau
cứu cứu ta…” Bối Khả đang giãy dụa, chân mày Vũ Nhạc đột nhiên chau lại, trong mắt xẹt qua tia tối tăm. Thật không bình thường, rất không bình
thường, người trước mắt là Bối Khả không sai, nhưng vì sao nàng cảm giác nơi này hình như có chút không đúng?
Mặc dù họ vừa mới quen
nhau, nhưng Bối Khả tạo cho nàng cảm giác tuyệt đối tiếc chữ như vàng,
kiểu người như thế rất ít khi nhờ nàng giúp đỡ, mặc dù mở miệng cũng
không giống như vậy chứ? Nàng ta là thuộc hạ của nàng, không phải nên
nói: “Chủ nhân, đi mau, không cần lo cho ta…” sao? Vì sao tình huống bây giờ, hình như không giống, biết rõ gặp nguy hiểm còn muốn chủ nhân mình tới cứu, đây tuyệt đối không phải chuyện các nàng sẽ làm, cái này chứng minh điều gì? Chứng minh tất cả đều là ảo giác…