“Ngươi…Vừa rồi ngươi làm thế nào làm nó ngất đi vậy? Nhìn giống như nó
ngủ thiếp đi vậy?” Sau khi Mục Tuyết Dạng tỉnh táo lại, không quên hỏi
Vũ Nhạc lí do. Nhưng nàng ta không nghĩ rằng, chính chủ chỉ nhìn về phía các nàng cười nhạt: “Thật xin lỗi, đây là vũ khí độc môn của ta, Phật
dạy, không thể nói, không thể nói đâu!” Dứt lời, nàng nhún chân một
chút, biến mất tại chỗ.
Hồi lâu sau, Thương Lan Diễm có chút hoài nghi giật giật khóe mắt: “Vừa
rồi các ngươi có chú ý không? Vũ Nhạc kia cư nhiên lại dùng khinh công,
hơn nữa, lại còn là khinh công cực cao thâm!”
Hỏa Phượng, Lăng Ngạo Tuyết nghe nàng nói, nhướn mày, ánh mắt bùng cháy
nhìn về phía Vũ Nhạc biến mất, thấp giọng rít lên: “Nha đầu chết tiệt
kia, dám lừa chúng ta?”
“Nói vậy, nàng không phải là củi mục giống lời đồn sao?” Mục Tuyết Dạng
giờ mới chú ý tựa hồ Vũ Nhạc so với trước đây có chút thay đổi, trong
khoảng thời gian ngắn nàng không nhìn ra, mà nàng ta có thể nhẹ nhàng tự nhiên thu phục gấu lớn, cảm thấy kinh sợ.
“Không thể nào? Nếu nàng ta có thể che giấu thực lực của mình như vậy,
thì trình độ thực sự đã tới mức độ nào rồi? Không, tuyệt đối không thể
nào, hai năm trước lúc chúng ta nhìn thấy nàng, không phải trưởng lão
gia tộc đã nói nàng đúng là trời sinh củi mục sao? Lúc mới vào học viện, chúng ta cũng không cảm giác được nàng ta có linh lực kia mà?” Lăng
Ngạo Tyết không chút nghĩ ngợi lập tức bác bỏ giả thiết này, nếu muốn
nàng tin tưởng thì trừ phi tận mắt nhìn thấy.
Mới vừa suy nghĩ một chút, không khí đã im ắng tới ngạt thở, Thương Lan
Diễm từ từ dãn chân mày ra: “Được rồi, đứng nghĩ mấy thứ không ích lợi
này nữa, chúng ta mau tiến về phía trước đi, hôm nay đã là ngày thứ tư,
chúng ta chỉ còn sáu ngày, nếu không đi ra được sẽ thật sự bị loại bỏ
đó.” Vừa dứt lời, nàng ta hướng về phía Tây Nam chạy như bay, Lăng Ngạo
Tuyết, Hỏa Phượng, Mục Tuyết Dạng khẽ gật đầu, lựa chọn hướng đi của
mình, sau sáu ngày nữa, còn gặp chuyện gì nữa đây?
Sau khi đi ra khỏi thảo nguyên, Vũ Nhạc vô tình đi tới vách đá, nàng
rướn người nhìn xuống, đôi chân không chịu nổi run rẩy, chậc chậc, chứng sợ độ cao này hình như vẫn như cũ. Nàng nhìn sơn động trong vách đá đối diện, tựa hồ nhất định phải đi qua đó mới ra khỏi đây được, không còn
cách nào khác, nàng liếc mắt ước chừng khoảng cách, tầm hơn một trăm
thước, với thực lực bây giờ của nàng, muốn bay vọt sang hình như cũng
không hề khó khăn. Nghĩ như vậy, nàng dùng sức vận khí đan điền, thân
thể trong nháy mắt bay vọt lên, bay về phía sơn động đối diện.
Hai chân vừa mới chạm đất, một mùi hương kỳ quái xông vào mũi nàng, Vũ
Nhạc khi ở trong Linh Giới rất chăm chỉ đọc thuộc sách thuốc, lập tức
trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo, đây là khí độc Thiên Sát, lại
không hề được pha loãng! Trước tiên nàng lùi về sau mấy bước, cho đến
khi không có cách nào lui tiếp được, mới ngồi khoanh chân xuống, lấy một viên giải độc nhanh chóng ăn vào, sau đó đóng chặt tất cả các giác quan của cơ thể, bắt đầu bức độc ra ngoài.
Loại khí độc này không giống với những thứ độc dược trước đây, nó là khí độc thiên nhiên được hình thành từ tình hình địa lý phức tạp, một loại
độc rất khó phá giải, viên giải độc của nàng chỉ có thể ngăn chặn độc tố không đục khoét nội tạng. Nếu muốn giải trừ hoàn toàn độc tố thì nhất
định phải đi vào trong sơn động tìm kiếm quả Xích Diễm, chỉ có quả Xích
Diễm mới có thể giải độc, nhưng mà…
Nhìn sơn động trước mặt đỏ lòe, lần đầu tiên Vũ Nhạc rơi vào tình cảnh
tiến thoái lưỡng nan, nếu đi vào không biết có thể kiên trì đến phút
cuối cùng không, nghe nói quả Xích Diễm là do một con mãng xà màu đỏ
canh chừng, như vậy việc này sẽ không hề dễ dàng, nhưng nếu không đi
vào…Thì ngay cả cơ hội duy nhất nàng cũng không có.Suy đi tính lại, Vũ
Nhạc cố nén cơn đau như bị đao chém ở trong bụng, dùng liên tục năm viên giải độc, nhắm chặt mắt, khó khăn đi vào phía trong sơn động…
Sơn động bị màu đỏ của khí độc bao quanh, ngay cả tảng đá bên trong động cũng bị nhuộm thành màu đỏ diêm dúa, sơn động này chỉ có một đường đi
vào. Vũ Nhạc tốn mất thời gian hai chung trà mới đi tới điểm cuối, hai
cửa đá bên phải và bên trái lại làm cho nàng rơi vào cảnh tiến thoái
lưỡng nan lần nữa. Cửa đá đang đóng rất chặt, từ bên ngoài nhìn vào căn
bản không có gì khác nhau, cũng không biết sau cánh cửa này sẽ là con
đường như thế nào? Là sống hay là chết?
Độc trong người không ngừng ăn mòn cơ thể của nàng, trên trán nhỏ xuống
mồ hôi lạnh, sau lưng cũng đã ướt đẫm. Lúc này, Vũ Nhạc suy yếu tới độ
ngay cả đi bộ cũng phải cố hết sức, đành phải bám vào vách tường đi về
phía trước. Nàng nhìn lên hai cánh cửa giống nhau như đúc, khẽ nhắm mắt, trực tiếp đẩy cánh cửa bên trái, nam trái nữ phải, nàng đành đẩy bên
trái thôi…
Theo động tác đẩy cửa của nàng, tiếng cửa đá mở ra. Vũ Nhạc còn chưa kịp định thần đã bị ngã nhào vào bên trong, chưa kịp nhìn tình huống xung
quanh đã cảm giác cả người mình không ngừng trượt xuống, nguy rồi, chẳng lẽ rơi trúng bẫy? Này, sẽ không phải là động rắn chứ? Ô ô ô, ông trời
ơi, địa cầu ơi, ngàn vạn lầu phù hộ ta đi, ta không muốn rơi vào chỗ quỷ quái kia đâu, ô ô ô…
Càng rơi xuống, mùi tanh hôi càng rõ ràng. Lúc này chẳng những khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Nhạc trắng bệch mà ngay cả thân thể cũng run rẩy kịch
liệt, cái mùi này…Nếu không phải là động rắn, sợ là cũng không khá hơn
đâu? Không khí bình thường ngày càng ít ỏi, mùi này càng nồng đậm. Vũ
Nhạc hiểu rõ điều đó, nàng cố nén cảm giác muốn nôn, không ngừng hít
sâu, rốt cuộc, nàng ngã bịch xuống đất. Có điều ngoài ý của muốn của
nàng, tựa hồ không có đau đớn giống như trong tưởng tượng, hình như nàng rơi vào phía trên thứ gì đó…
Vũ Nhạc ngồi sững sờ trên mặt đất, lúc này nàng động cũng không dám
động, xung quanh hình như rất yên tĩnh, đây là nơi nào? Nàng khốn khổ
nuốt nước miếng, cố nén cảm giác sợ hãi trong lòng, từ từ mở mắt, nhưng
trước mắt là bóng tối đen như mực. Mặc dù nàng hợp với bóng tối ở nơi
này, tuy nhiên không thấy được gì cả, nàng muốn đứng lên, nhưng khi tay
chạm xuống mặt đất, một tiếng thét chói tai đâm thủng trời xanh vang
lên: “A a a…Chết tiệt, đáng chết, rốt cuộc đây là chỗ quái quỷ gì đây, a a a….” Vũ nhi đáng thương ơi, nàng đừng kêu nữa, chỗ nàng ở bây giờ,
chính xác tuyệt đối, chính là hang rắn mà….
Tiếng kêu thảm thiết của Vũ Nhạc vẫn chưa dừng lại, đang lúc nàng vẫn
thét gào, trong bóng tối bỗng hiện ra một đôi mắt màu xanh biếc, âm
thanh “Xì xì” càng gần bên tai, mà nhất là thứ ở sát đôi chân của Vũ
Nhạc, cư nhiên lại có một thứ sinh vật trắng nõn lạnh lẽo bò tới, đó
không phải rắn thì là cái gì? Càng thêm kinh khủng chính là, chân của
nàng hình như đã bị vật gì đó quấn lấy, cả người nàng cứng ngắc, không
dám tưởng tượng mình đang ở trong động rắn, cũng không có cách nào nghĩ
tới cảnh tượng mình bị ngàn vạn con rắn cắn nuốt. Gương mặt nàng tái
nhợt đi, không nhịn được thất thanh hô lên: “Linh Cửu, ngươi mau ra đây, cứu mạng ta! Nhanh lên đuổi mấy thứ quỷ bên cạnh ta đi, đuổi hết đi a a a, ta ghét bọn chúng, ghét bọn chúng…”
Lúc này Linh Tiểu Giới, Đồ Lạp Lạp, Linh Cửu nhìn bộ dáng thảm hại của
Vũ Nhạc, không nhịn được mở miệng: “Chủ nhân, đáng tiếc, ở chỗ này không gian bị bịt kín, chúng ta…Căn bản không được ra, người, lần này người
chỉ có thể dựa vào chính mình.”
“A, đáng chết, đáng chết, các ngươi lại dám cắn ta, ta để cho các ngươi
cắn, ta để cho các ngươi cắn.” Nghe xong lời của Linh Tiểu Giới, Vũ Nhạc còn chưa kịp tiêu hóa, đã cảm giác được cảm giác đau buốt ở chân, rùng
mình một cái, con rắn này tự nhiên cắn mình, một khi đã cắn rồi vậy thì
ngàn vạn con rắn kia cũng sẽ tấn công mình, không được, nếu người khác
không giúp được mình vậy thì chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cố đè nén cảm giác ghê tởm xuống, Vũ Nhạc nhanh chóng rút thanh nhuyễn
kiếm từ bên hông ra, không chút khách khí chém xuống phía dưới chân
mình. Tiếng xì xì không ngừng vang lên, hai chân Vũ Nhạc mới tìm lại
được cảm giác, nếu tiếp tục như vậy, chẳng những không tìm được phương
hướng mà ngay cả cửa ra cũng không thấy được, làm sao bây giờ? Làm sao
bây giờ? Đúng rồi, phấn huỳnh quanh, nghĩ đến thứ phấn huỳnh quanh trong Linh Giới kia, trong lòng Vũ Nhạc vui mừng, nhanh chóng lấy một chút ra dùng.
Vừa rải ra, Vũ Nhạc lập tức hối hận. Mặc dù phần huỳnh quanh dùng để
chiếu sáng cũng chỉ vừa đủ, tuy nhiên đã đủ để nhìn thấy rõ tình huống
xung quanh, khi nàng nhìn thấy vị trí hiện tại của bản thân lập tức cảm
thấy ghê tởm, rất muốn dùng một tát đập chết mình, nàng nhìn thấy gì
đây? Cách nàng khoảng hai mét có một thân cây, một gốc cây cổ thụ rất
to, vừa rồi nàng còn cảm thấy tại sao không nhìn rõ lắm, hóa ra nguyên
nhân là ở chỗ này, trên tán cây kia có rất nhiều rắn đang bò, đúng vậy,
mấy thứ treo ngược kia toàn bộ đều là rắn, mà bên cạnh nàng, rắn cũng
đang xếp thành đống lớn, có thể nói là đại chiến người – rắn…
Nhưng điều làm nàng cảm thấy kì quái là sau khi mấy con rắn kia cắn
nàng, cũng không có rắn đến gần nàng nữa, hơn nữa còn bò ra xa, đây
là…tình huống gì vậy?
“Chủ nhân, đó là do người bị trúng độc. Bọn rắn vừa cắn người đã bị
chết.” Giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ của Linh Cửu vang lên, có ý tốt nhắc
nhở.
“Hả? Còn có chuyện kì quái này sao? Không nghĩ là độc dược này lại giúp
ta một tay. Nhưng có nhiều rắn như vậy, ta làm sao đi ra ngoài đây?” Vũ
Nhạc bất lực nhắm mắt, có nhiều rắn xung quanh như vậy, nàng thật sự
không nhìn nổi, cũng không dám nhìn xuống, quá mức ghê tởm, sợ là sau
này sẽ thấy ác mộng mất. Tử Luyến tỷ tỷ à, người đối với Vũ Nhạc ta đúng là không hề tốt chút nào, trở về rồi ta nhất định sẽ cảm tạ người thật
tốt.
Tử Luyến ngồi trước ảo cảnh, nghe Vũ Nhạc nói những lời này, thình lình
rùng mình một cái: “Nha đầu, chuyện này không liên quan tới ta, ngươi tự xông vào nơi đó, cũng không thuộc khu vực cấm địa, trời ơi, bây giờ
phải làm sao? Ta phải thông báo với viện trưởng ngay mới được.” Tử Luyến đã quan sát ở trước ảo cảnh khá lâu, mắc dù bây giờ nàng là Tử Y Các
chủ, nhưng cấm địa này không phải chỗ nào cũng từng bước vào. Lúc Vũ
Nhạc mới bước vào nơi đó, ban đầu nàng cũng không nhìn ra, cho đến khi
Vũ Nhạc rải bột huỳnh quanh, hai chân Tử Luyến không chịu nổi run rẩy
một cái, trời đất, nàng cư nhiên lại xông vào…
Khi Vân Linh tới trước ảo cảnh, thấy vị trí của Vũ Nhạc cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh: “Làm sao nàng vào đó?”
“Từ vách đá bên kia nhảy vào động Xích Diễm, sau đó mở cửa đá bên trái,
rồi ngã xuống dưới. Viện trưởng, đó rốt cuộc là chỗ nào vậy?” Tử Luyến
nhìn đàn rắn chằng chịt chi chit kia, không nhịn được nuốt nước miếng,
Vũ nhi à, may mà ngươi còn đứng vững được, nơi hiểm ác như vậy, thật khó khăn cho ngươi.
“Nơi cư trú của rắn Xích Diễm, đồng thời, cũng là nơi duy nhất tồn tại
quả Xích Diễm, thật không biết rốt cuộc nha đầu này nên vui hay nên buồn nữa, nơi này, không có đường ra, trừ phi…” Vân Linh nhìn tình trạng mờ
mịt của Vũ Nhạc trong ảo cảnh, đôi mắt đen lộ ra vẻ thâm trầm.
“Trừ phi cái gì? Viện trưởng, ngài mau nói đi!” Tử Luyến vừa nghĩ tới vị trí của Vũ Nhạc, không nhịn được run sợ.
“Cái này phải dựa vào chính nàng ấy, ai cũng không giúp được nàng, con
dù có gấp cũng vô ích, đóng lại đi!” Vân Linh không trực tiếp trả lời Tử Luyến, giơ ống tay áo màu trắng lên, toàn bộ ảo cảnh tắt vụt, rồi sau
đó nàng xoay người ngồi trên ghế mềm, nhìn xuống Tử Luyến còn đang ngây
ngốc: “Ngồi xuống đi, yên tâm chờ, không bao lâu nữa chúng ta sẽ biết
đáp án.” Rồi sau đó, nàng thở dài một cái, trực tiếp nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tử Luyến há hốc mồm, kinh ngạc nhìn trạng thái kỳ lạ của viện trưởng,
chẳng lẽ…Thật sự không có cách nào? Vũ nhi, ngươi nhất định phải vượt
qua đấy!
Mà lúc này Vũ Nhạc vẫn đứng tại chỗ như cũ, không nhúc nhích một phân.
Vừa rồi nàng mới quan sát kĩ lưỡng hoàn cảnh xung quanh, nếu như đoán
không lầm, xung quanh đây toàn bộ là rắn, nhưng điều làm cho nàng có cảm giác không tưởng tượng nổi được đó là bọn rắn này tựa hồ không có ý
định trêu chọc nàng, hơn nữa…Tựa hồ bọn chúng còn chờ người nào đó ra
lệnh, chẳng lẽ…Nơi này có xà vương? Không thể nào?
Nghĩ đến giả thiết này, tâm trạng Vũ Nhạc lập tức run rẩy, nếu thật sự
có Xà vương vậy có thể chính là….Xích Diễm xà, mà nhất định là Xích Diễm xà màu đỏ kia, nghe nói vùng đất của loài rắn Xích Diễm có cây Xích
Diễm, chẳng lẽ… Chẳng lẽ gốc cây không rõ giống gì trước mặt nàng chính
là cây Xích Diễm trong truyền thuyết? Không thể nào, nàng không có xui
xẻo như vậy chứ, muốn lấy quả Xích Diễm rất khó, hơn nữa còn có Xà vương và mấy thứ tay chân kia nữa, nàng, không muốn sống nữa sao?
“Nữ nhân, nàng còn muốn ở đây tới khi nào vậy?” Một giọng nói thanh nhã
biếng nhác vang lên bên tai Vũ Nhạc, nàng ngẩng phắt đầu lên, sau khi
nhìn ngó xung quanh không thấy gì, đưa mắt nhìn về phía gốc cây Xích
Diễm, giọng run rẩy hỏi: “Ngươi…Ngươi là ai?”
“Ta…Là ai? Nữ nhân, mới không gặp chưa lâu, nàng đã quên mất ta?” Giọng
nói lười biếng phát ra từ gốc cây, Vũ Nhạc nhìn thẳng về phía cây:
“Ngươi không dám lộ cái mặt quỷ ra, không hề biết làm sao mà nhớ? Đừng ở đây giả thần giả quỷ, mau lăn ra đây cho bổn cô nương!”
“Chậc chậc, một ngàn năm không gặp, nàng vẫn hung dữ như vậy. thật không biết tên Thiên Duật Dạ kia làm sao chịu đựng được nàng? Hả?” Giọng nam
nhân đột nhiên vui vẻ cười ra tiếng, còn nhắc tới Thiên Duật Dạ. Lần
này, Vũ Nhạc càng không bình tĩnh nổi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Nếu là nam nhân thì mau bước ra đây cho lão nương!”
“Nam nhân? Là nam nhân thì thế nào? Một ngàn năm trước, bởi vì ta là một con rắn mà nàng không hề cho ta bất cứ cơ hội nào, Vũ nhi, nàng chắc
chắn muốn gặp ta?” Trong lời nói của nam nhân lộ ra nỗi buồn u uất, Vũ
Nhạc nghe thấy, có chút khó hiểu, một ngàn năm trước? Mẹ nó, thi ra một
ngàn năm trước Yêu Vũ Mị có quen biết người này? Không trách được, không trách được vừa rồi mấy con rắn kia không đến gần nàng, thì ra là….
“Là nam nhân thì bước ra đây, đứng ở đó nói mấy lời vô ích làm gì.” Thì ra nam nhân này là bị xấu hổ sao?
Sau một khắc hoàn toàn yên tĩnh, Vũ Nhạc mở to mắt, không tưởng tưởng
nổi nhìn xung quanh từ từ bừng sáng, đám rắn chằng chịt kia đột nhiên từ vị trí của mình rơi xuống, nằm rạp trên đất như cung nghênh Vương của
bọn chúng. Mục tiêu dĩ nhiên chính là ánh hào quang màu đỏ tỏa ra từ cây Xích Diễm kia, không bao lâu, từ trong thân cây xuất hiện một vị nam tử Hồng y (màu đỏ), tóc đỏ, mắt đỏ, toàn thân đều là màu đỏ. Bước chân hắn mềm mại, ưu nhã, chậm rãi đi về phía Vũ Nhạc, cho đến khi còn cách nàng một thước mới dừng lại, nâng lên nụ cười yêu nghiệt nhìn Vũ Nhạc: “Vũ
nhi, đã lâu không gặp, nàng khỏe không?”
“Ngươi…Ngươi chính là Xích Diễm xà?” Vũ Nhạc há hốc miệng, vẻ mặt không
thể tin được, mỹ nam trước mặt lại là một con rắn? Chẳng lẽ đây chính là nam xà yêu trong truyền thuyết? Khụ, cái danh xưng này, hình như nghe
không được tốt lắm.
“Nhìn thấy nàng không có trí nhớ trước đây, bổn đại gia không so đo với
nàng, không sai, ta chính là Xích Diễm, Xích Diễm xà canh giữ cây Xích
Diễm, chính là ta.” Nam nhân ưu nhã vuốt lọn tóc che mắt, ánh mắt sáng
ngời nhìn Vũ Nhạc: “Một ngàn năm, mặc dù khuôn mặt có chút thay đổi
nhưng tính cách này, chậc chậc, đúng là cho ta chút hoài niệm!”
“Ngươi…Ngươi đợi ở nơi này một ngàn năm?” Nội tâm Vũ Nhạc run rẩy, một ngàn năm này, hắn làm thế nào vượt qua?
“Vũ nhi, đây là nàng quan tâm ta sao?” Đôi mắt màu đỏ u ám của mỹ nam
chợt thoáng lên ánh sáng, giọng nói hơi run rẩy nhìn Vũ Nhạc.
“Ách…Ta rất ngạc nhiên, làm sao ngươi lại đợi ở đây một ngàn năm?” Ta
chỉ là tò mò thôi có được hay không? Ngươi có trí nhớ, mà ta không có
trí nhớ nha, đối với ngươi không tính là quen biết nữa, lấy gì để quan
tâm đây? Yêu nghiệt
này, xem ra rất yêu Yêu Vũ Mị.
"Đúng vậy, làm sao nàng có thể quan tâm ta chứ? Tất cả đơn giản chỉ là
ta đơn phương thôi. Vẫn còn nhớ năm đó ta vừa mới được phong làm Xà
Vương, lập tức bày tỏ tình cảm với nàng, lại bị nàng hung hăng khinh bỉ. Ta không chịu nổi sự đả kích đó, lập tức trốn ở nơi này, không nghĩ
rằng đã một ngàn năm trôi qua, còn có thể gặp được đầu thai chuyển thế
của nàng, không biết, đây có phải là trời cao bồi thường ta hay không?"
Ánh mắt Xích Diễm lạnh lùng nhìn Vũ Nhạc, đột nhiên nói ra những điều
sâu kín kia.
"Không phải chứ? Chỉ là khi dễ ngươi một chút, ngươi lại ở đây một ngàn
năm? Ngươi..." Lúc này, Vũ Nhạc cũng không biết phải nói gì cho tốt? Nam nhân này, có phải quá yếu đuối hay không?
"Chẳng qua là khinh bỉ một chút? Nha đầu này, sao lại nói, nhẹ nhàng như thế, những lời đó ta đời này kiếp này, kiếp sau sau nữa cũng sẽ không
quên, đáng chết, ta muốn nhớ nàng đời đời kiếp kiếp!" Vừa nghe nàng nói, nam xà yêu nghiệt giống như bùng nổ, tức giận tới độ cả người run rẩy.
"Ách... Ta sao biết được chứ, năm đó ta đã nói cái gì sao?" Vũ Nhạc nhìn bộ dáng người này thở hổn hển, bất chợt rất tò mò!
"Xin lỗi không thể trả lời." Xích Diễm không chút nghĩ ngợi từ chối,
người khác không hiểu nữ nhân này thì thôi, nhưng hắn đã nghiên cứu nữ
nhân này cả ngàn năm, mấy lời kia nói ra sẽ nhận dược hậu quả chính là
nữ nhân này càng thêm khinh bỉ, cho nên, tuyệt đối không thể nói, đánh
chết cũng không nói.
"Hừ, không nói thì thôi vậy, này ngươi là người canh giữ quả Xích Diễm,
vậy có thể cho ta một quả được không?" Lúc này Vũ Nhạc mới nhớ mình có
việc phải làm, có điều nàng cảm thấy kì lạ, tựa hồ như sau khi rơi xuống đây độc tố cũng chưa lan ra tiếp, mà không, nàng cũng đứng ở đây đã
lâu, cũng không phát tác, là do đâu?
"Rắn ở nơi này đều dựa vào gốc cây Xích Diễm để lớn lên, vừa rồi con rắn nhỏ kia cắn nàng, độc tố trên người nó và chất độc trên người nàng khắc chế lẫn nhau, nên tạm thời nàng không sao cả. Muốn quả Xích Diễm, cũng
không phải là không thể được, có điều, ta có một điều kiện, nếu nàng đáp ứng thì ta sẽ đưa cho nàng, nàng muốn bao nhiêu ta cũng sẽ đưa." Hai
cánh tay của Xích Diễm khoanh trước ngực, đôi mắt phượng khẽ nheo lại,
nóng bức như lửa, làm Vũ Nhạc hơi choáng váng.
"Điều kiện gì?" Qủa Xích Diễm này có thể tùy tiện đưa? Ta không tin, lợi lộc này quá hiếm hoi đi, người khác không biết quả Xích Diễm này quý
hiếm thì thôi, nhưng Vũ Nhạc nàng đọc thuộc hàng trăm sách y biết rất
rõ, một trăm năm ra một quả, một lần nhiều nhất mười quả, trân quý như
vậy mà hắn lại nói muốn bao nhiêu cũng đưa? Trời ơi, rốt cuộc hắn cất
giấu bao nhiêu?
"Chủ nhân, người không nên đồng ý điều kiện của hắn, nếu không, người sẽ chết rất khó coi, tin tưởng ta đi." Đang lúc Vũ Nhạc vô cùng tò mò,
giọng nói tràn đầy cảnh cáo của Linh Tiểu Giới vang lên bên tai, sắc mặt Vũ Nhạc chợt biến đổi: "Lời này hiểu thế nào?"
"Dù sao người không đáp ứng là được, nếu người đáp ứng không chỉ có
người chịu trừng phạt của nam nhân nào đó, mà ngay cả chúng ta, cũng
không thể chạy trốn..." Lạp Lạp phản đối khó hiểu, lại uy hiếp vạn phần, Vu Nhạc càng thêm tò mò, đến tột cùng là điều kiện gì, bất chợt nàng
cảm thấy rất hứng thú...
"Khế ước với ta, đưa ta ra khỏi nơi này." Trên mặt Xích Diễm lộ ra vẻ
tươi cười, muốn đi theo nàng có lẽ chỉ có biện pháp này, vì nàng, hắn
tình nguyện làm Linh thú của nàng.
"Cái gì? Khế ước với ngươi? Ngươi chắc chắn chứ, ngươi không lầm sao?
Nhưng ngươi là Xà Vương đó, bây giờ lại muốn khế ước với ta? Làm Linh
thú của ta? Chuyện đùa này, tuyệt đối không buồn cười đâu." Sau khi nghe xong, sắc mặt Vũ Nhạc trở nên nghiêm túc, mặc dù nàng không biết năm đó bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ hành động của Xích Diễm có thể
thấy, hắn là vì nàng mới tình nguyện làm Linh thú, nói không cảm động là không phải, nhưng mà... Nếu nàng thật sự làm như vậy thì thật sự rất
quá đáng, nàng không muốn đối xử như vậy với một người thật lòng với
nàng.
"Vũ nhi, đầu óc của ta rất rõ ràng mình đang làm gì, ta ở đây chờ đợi một ngàn năm rồi, cũng nên đi ra ngoài một chút."
"Coi như là vậy, nhưng ngươi hoàn toàn có thể tự mình đi ra ngoài, không cần thiết phải làm khế ước Linh thú, ngươi cần gì phải làm thế?"
"Ngay cả cơ hội này nàng cũng không cho ta?"
"Không phải là không cho ngươi, mà là... Xin thứ lỗi cho ta không thể
tiếp nhận, nếu đây là điều kiện duy nhất của ngươi thì ta từ bỏ quả Xích Diễm." Vũ Nhạc thản nhiên nhìn hắn, yên lặng xoay người, nếu một ngàn
năm trước nàng đã làm tổn thương hắn thì một ngàn năm sau, nàng hy vọng
hắn có thể sống vì chính mình, chân chinh trở thành Xà Vương mà không
phải phụ thuộc vào người khác.