Ở trong luyện tháp Địa ngục bốn năm, đội Anh Túc dùng thực lực áp đảo
thuận lợi tốt nghiệp, mà nơi ở của các nàng trực tiếp chuyển từ khu nhà
trệt sang khu biệt thự, không biết làm biết bao người ghen tị muốn chết.
Sau khi tốt nghiệp, đương nhiên là tham gia hôn lễ của ca ca và Tử
Luyến. Mà hôn lễ của trưởng tử Nhạc gia ở Tử Minh đại lục đương nhiên
thu hút vô số quan to giàu có tới tham gia. Mặc dù lúc này đã là mùa
đông giá rét nhưng vẫn không ngăn được bước chân nhiệt tình của mọi
người.
Còn mười ngày nữa là hôn lễ của ca ca và lão sư, sáu người Vũ Nhạc giờ
phút này cùng ngồi trên ghế lớn, người lấy giấy, người cắn móng tay,
người suy nghĩ, cứ như vậy yên tĩnh, đúng là thời điểm có một không hai.
“Thế nào rồi? Các muội có chủ ý gì không?” Vũ Nhạc nâng cằm lên, nhíu
mày nhìn về phía năm người Cung Tuyết. Các nàng đã ở đây trọn vẹn cả
buổi chiều, nhưng cứ nghĩ ra chủ ý nào đều bị đánh rớt, rốt cuộc đưa ra
lễ vật gì mới có thể mang lại kinh hỉ cho ca ca và tẩu tẩu chứ?
Cung Tuyết phờ phạc lắc đầu: “Tiểu thư, chúng ta nghĩ tới cái gì đều bị người phủ quyết hết rồi.”
Mà ngay cả Qủa Nhiễm bình thường mưu ma chước quỷ cũng mê mang lắc đầu:
“Không biết tiểu thư muốn lễ vật như thế nào? Những thứ vừa nãy nói
chúng ta cảm thấy rất được mà?”
Mộc Ngư nghiêng đầu nhìn Vũ Nhạc: “Tiểu thư à, người cũng không thể chơi đùa quá mức được, vạn nhất chọc giận Đại thiếu gia thì chúng ta chịu
không nổi.” Nhạc Mộ Thần nhìn bề ngoài có vẻ ôn nhuận nhưng không phải
ngươi có thể gây khó dễ, nhất là ngày vô cùng quan trọng cả đời của hắn. Đối với tiểu thư từ trước tới nay luôn tinh quái, Mộc Ngư cảm thấy vô
cùng lo lắng.
“Này này này, sở trường của bốn muội còn chưa thử qua, nếu không các
muội biểu diễn trước mặt mọi người thế nào?” Vũ Nhạc đột phá ý tưởng
nhìn về phía bốn người Cung Tuyết, bốn tiểu gia hỏa này là Thiếu chủ của tứ đại gia tộc lánh đời, thần bài, thần toán, thần trộm, thần y. Nếu
như không nhắc tới biểu diễn thì làm thế nào khiến người khác tin phục
chứ!
“Phụt!” Thần trộm Bối Khả đang uống trà, nghe thấy lời Vũ Nhạc nói, phun hết ra, sau đó dùng giọng nói không thể lạnh hơn nhìn về phía Vũ Nhạc:
“Chẳng lẽ người muốn bản tiểu thư trộm sạch đồ nhà mẹ đẻ sao?”
Vũ Nhạc vừa nghe lời này, lập tức nhướng mí mắt, mặt lộ vẻ khinh thường: “Chỉ một mình ngươi lại nghĩ có thể trộm sạch nhà giàu số một sao?”
Nhưng mà, Bối Khả lại không trả lời nàng, lẳng lặng nhìn nàng, trong ánh mắt vô cùng tự tin, nhìn thấy thế, Vũ Nhạc do dự một chút, rốt cuộc
nhịn không được hỏi: “Muội thật sự có thể trộm sạch?”
Bối Khả từ chối cho ý kiến nhún vai: “Không tin thì có thể thử xem.”
Thử xem? Thử cái sợi lông à? Vạn nhất trộm sạch cả Nhạc gia, ca ca nàng
lại không lột da của nàng hay sao? Đùa giỡn gì chứ? Cho nên, nàng quyết
đoán buôn tha cái mưu ma chước quỷ này, tiện đà nhìn về phía thần bói
toán Mia, không ngờ Mia lại không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: “Có cái gọi
là thiên cơ bất khả lộ, ta cũng không muốn bị sét đánh chết!”
Vũ Nhạc vừa nghe, mặt tối sầm: “Làm cái gì thế? Còn chưa tính toán gì đã nói điềm xấu rồi, có cần
khoa trương vậy không?”
Mia thu hồi tươi cười bên môi, vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Lúc bọn ta
tiếp nhận vị trí Thiếu chủ của gia tộc đều phải bị tẩy não triệt để,
phàm là bói toán nhất định phải trải qua Tam Đường hội thẩm của gia tộc, nếu không sẽ phải chịu phạt của trời cao!”
Vũ Nhạc vừa nghe, nhịn không được tặc lưỡi: “Vậy muốn muội tính xem thai đầu của tẩu tử ta là nam hay nữ, cũng bị sét đánh sao?”
Mia dở khóc dở cười nhìn Vũ Nhạc: “Loại bói toán trẻ con này, chúng ta chưa bao giờ tính.”
“Trò trẻ con? Muội nói cái này là trò trẻ con? Vậy nói cách khác là rất
đơn giản sao? Nếu đơn giản thì tính một lần cũng không sao chứ?” Vũ Nhạc suy đoán, lập tức khiến Mia lắc đầu thở dài: “Tiểu thư, ta thực sự
không dễ dàng bói toán, mặc kệ là đơn giản hay không nhất định phải qua
trưởng lão gia tộc đánh giá, nếu không sẽ bị đánh chết đó!”
Lần này, Vũ Nhạc cuối cùng cũng hiểu ra, không ngừng than thở: “Cái này
cũng không được, cái kia cũng không được, thật không biết tứ đại gia tộc lánh đời các ngươi rốt cuộc là có cái tác dụng gì.” Tiện đà quay đầu
đem hy vọng đặt trên người Quả Nhiễm: “Nhiễm nhi, muội đừng nói với ta
là phía bên muội cũng không thực hiện được.”
Quả Nhiễm cười lên so với khóc còn khó coi hơn, ảo não gật đầu: “Thật
đáng tiếc, tiểu thư, gia tộc bọn ta cũng có cùng quy định, nếu không
được gia tộc đồng ý đã xuất thủ thì sẽ bị chặt đứt hai chân, đồng thời
bị xóa tên khỏi gia tộc.”
“Các muội… Đây là cái quy củ gì vậy chứ?” Vũ Nhạc nhức đầu, “Chẳng lẽ
các muội không sợ kỹ thuật giảm xuống? Những thứ tay nghề này đều cần
thường xuyên luyện tập, các ngươi lại cái này không được cái kia không
được, sau thời gian dài lại có thể nâng cao thì đúng là gặp quỷ rồi!”
Quả Nhiễm, Mia, Bối Khả nghe xong, thản nhiên giải thích: “Cái này chắc
chắn là không, chúng ta đều tiếp thu truyền thừa của gia tộc mới có
thành tựu ngày hôm nay, mặc dù cả trăm năm không luyện tập cũng sẽ không cảm thấy không quen. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người phải
được gia tộc tán thành mới có thể. Con đường này không phải tốt như bề
ngoài đâu.” Một đoạn đường quang vinh chói lọi đều là vô số máu và nước
mắt đan vào mà thành, điều này sáu người các nàng đều không phủ nhận.
“Vậy còn muội, Cung Tuyết?” Muốn nói ba người kia không biểu lộ ra thì
thôi đi, nhưng còn Cung Tuyết? Là người thừa kế thần y thế gia, chẳng lẽ lại thấy chết không cứu sao?
“Trách nhiệm của chúng ta là cứu người, nhìn thuận mắt đương nhiên sẽ
cứu, nếu nhìn không thuận mắt thì dù sắp chết quỳ xuống mặt ta, cũng
tuyệt đối không có khả năng.” Quái y Cung gia, cùng bởi vậy với thanh
danh, trị bệnh cứu người, trước nay họ đều làm theo cảm tính.
“Gia tộc của các muội đúng là… Cổ hủ! Nếu mọi chuyện đều phải qua hội
thẩm của gia tộc thì những việc thế này còn cần bọn họ làm gì?” Vũ Nhạc
cố nén cảm giác kích thích châm chọc phát ra từ nội tâm, rồi sau đó thở
dài một hơi: “Thôi, nếu như thế lại phải động não suy nghĩ phương án
khác vậy!”
“Tiểu thư, người đừng nói vậy, tứ đại gia tộc chúng ta vẫn còn một quy
định.” Cung Tuyết nhìn biểu tình hơi khó chịu của Vũ Nhạc, nhịn không
được bật cười.
“Quy định gì?” Vũ Nhạc tò mò nghiêng đầu sang, nói cách khác vẫn có ngoại lệ sao?
“Là có ngoại lệ, nếu gặp được linh hồn hợp phách, nhất định là người hữu duyên thì tất cả đều có thể.” Mia ngọt ngào cười làm cho Vũ Nhạc khó
hiểu: “Cái gì gọi là người có linh hồn hợp phách?”
“Quan hệ giữa bốn người chúng ta và chủ nhân hiện tại chính là linh hồn
hợp phách, giả sử như có một ngày chúng ta gặp được một nửa định mệnh
của mình thì cũng là người có linh hồn hợp phách. Loại quan hệ này là
với sinh mệnh của bản thân, vô cùng quan trọng.” Cung Tuyết hơi nhếch
môi, cười cười nhìn về phía Vũ Nhạc.
Nghe xong lời các nàng nói, Vũ Nhạc hơi giật giật khóe miệng: “Còn không phải là một kiểu phiền toái sao, một khi đã như vậy, ta sẽ phải quý
trọng các ngươi thật tốt mới được.”
Quả Nhiễm vừa nghe, nhịn không được vui vẻ: “Có lời này của tiểu thư,
chúng ta rất yên tâm, đúng rồi, khi nào chúng ta xuất phát?” Khoảng cách tới hôn lễ còn mười ngày, mười ngày này chắc là đủ cho các nàng chuẩn
bị rồi?
Vũ Nhạc suy nghĩ một lát, ngước mắt nhìn năm người Mộc Ngư: “Như vậy,
sáng sớm ngày mai xuất phát, đêm nay ta sẽ phải nghĩ ra cái “Kinh hỉ”
mới được. Đương nhiên không phải chỉ mình ta gấp gáp, các muội người nào cũng không được lười biếng, nên chuẩn bị lễ vật gì thì khẩn trương đi
chuẩn bị, đừng nghĩ chỉ qua cửa ải là được. Nói cho các muội mấy thứ
bình thường ca ca ta không hiếm lạ đâu, phải thật nổi bật, biết chưa?
Được rồi, hôm nay đến đây thôi!” Dứt lời, không để ý tới ánh mắt tội
nghiệp của năm người, quyết đoán xoay người lên lầu.
Một đêm này, biệt thự trắng trong học viện Thánh Đức trắng đêm chong đèn…
Sáng sớm hôm sau, sáu người đều giống như gấu mèo xuất hiện trước mặt
nhau, nhìn nhau cười òa, nhất là Vũ Nhạc, tâm trạng trở nên cực kì phấn
khởi: “Thế nào? Thế nào? Cả đêm vắt óc, các muội có nghĩ ra cách nào
không?”
Năm người Cung Tuyết vốn đang dùng ánh mắt ai oán nhìn Vũ Nhạc, nhưng
ngay sau đó lại nở nụ cười vô cùng tự tin: “Đó là…đương nhiên!”
Nhìn năm người thần bí cười cười, Vũ Nhạc cũng không tính toán gì, có
một chút cảm giác thần bí cũng tốt, “Chúng ta còn ở đây ngây ngốc làm
gì? Xuất phát!”
Vừa mở cửa ra, một cơn gió lạnh băng gào rít qua, sáu người Vũ Nhạc rùng mình một cái, nhất là Vũ Nhạc rất sợ lạnh, lại càng run rẩy nhìn về
phía Cung Tuyết: “Lạnh thế này, chúng ta, chúng ta chắc không cưỡi Phi
Thiên ưng của muội chứ?”
Cung Tuyết nhìn tuyết không ngừng rơi trên bầu trời, cũng hơi do dụ nhìn các nàng: “Nếu không như vậy thì chúng ta đi thế nào?”
“Oa? Kia là cái gì?” Mộc Ngư chỉ vào ánh sáng chói mắt đang bay tới từ phía bầu trời, tò mò hỏi.
Nhìn đến ánh hào quang kia, bốn người Cung Tuyết lộ ra nụ cười sáng tỏ: “Ôi chao, thật sự hâm mộ ghen ghét mà!”
Vũ Nhạc vừa định mở miệng hỏi lại nhìn thấy Kim Long màu vàng kim điều
khiển chiếc xe ngựa màu đen tuyền xuất hiện giữa không trung. Ghì cương
lại, Kim Long dùng giọng điệu lạnh lùng lại vô cùng tôn kính nhìn Vũ
Nhạc nói: “Thỉnh vương phi lên xe, thuộc hạ đưa ngài tới Nhạc gia
trang.”
Vũ Nhạc hơi khó hiểu ngước mắt lên nhìn, kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi
có thể tới đây? Hắn…Đâu?” Nghe khẩu khí của hắn, tựa hồ không hề ở trên
xe.
Kim Long thản nhiên nói: “Gia phân phó, Vương phi, mời lên xe.” Vũ Nhạc
nghe vậy, chỉ chỉ về đám người Cung Tuyết phía sau: “Các nàng thì sao?”
“Vương phi có thể quyết định.” Gi ọng nói trầm thấp của Kim Long vang
lên bên tai, Vũ Nhạc nghe vậy, vừa lòng gật đầu, không nói thêm gì nữa,
nhún chân một chút bay về phía xe ngựa. Đám người Cung Tuyết thấy thế,
nhìn chiếc xe ngựa toàn thân màu đen, khó khăn nuốt nước miếng, dò hỏi
lẫn nhau: “Thật sự có thể đi lên không?”Tieutam tai dien dan le quy don
Đang lúc các nàng còn đang do dự, giọng nói trong trẻo của Vũ Nhạc lại
phát ra: “Các ngươi sao còn chưa lên? Nhanh một chút, sắp lạnh chết
rồi.” Đám người Cung Tuyết thấy thế, cũng không do dự nữa, còn do dự nữa sẽ thành kiêu căng mất. Khi tất cả mọi người đã an vị, Kim Long hống
một tiếng dài, thoải mái nhảy lên, tiêu sái bay về phía đô thành Hỏa
triều.
Làn đầu tiên bước vào xe ngựa chuyên biệt của Thiên Duật Dạ, năm người
Mộc Ngư trợn mắt há mồm nhìn bố trí xa hoa bên trong xe. Trong khoảng
thời gian ngắn không biết nên ngồi hay nên đứng, sau cùng năm người thừa dịp Vũ nhạc xoay người, đồng loạt ngồi xuống phía thảm dưới đất. Vũ
Nhạc xoay người lại thì thấy động tác của năm người, lập tức quát lên:
“Này này này, các muội, làm cái trò gì thế hả?”
Mộc Ngư nhức đầu, có chút xấu hổ nhìn Vũ Nhạc: “Đây…Thứ đồ này ta cũng không dám ngồi.”
Qủa Nhiễm không được tự nhiên hắng giọng một cái, dùng ánh mắt ai oán
nhìn Vũ Nhạc: “Tiểu thư, đây là Gia chuẩn bị vì người, chúng ta, chúng
ta có thể đi lên đã là thơm lây rồi, ngồi xuống đất là đủ rồi.”
“Thúi lắm, nếu đã lên đây sao lại còn quy định ngồi ở dưới đất, đứng lên cho ta, nếu không, lập tức lăn ra đi. Vũ Nhạc nhìn cả đám các nàng,
thật sự không cách nào tưởng tượng rốt cuộc Thiên Duật Dạ làm cách nào
quản lý thuộc hạ, dù muốn không bội phục cũng khó khăn.
Cung Tuyết do dự một chút, vẫy vẫy tay với mấy người khác: “Chúng ta vẫn nên ngồi xuống đi, chọc giận người đó sẽ không dễ chịu đâu.” Bốn người
Qủa Nhiễm cùng ngồi xuống trong góc xe ngựa, bộ dáng tiểu tức phụ (nhỏ
bé) đó làm cho Vũ Nhạc dở khóc dở cười, may mà tốc độ của Kim Long rất
nhanh, theo lộ trình nửa tháng đi ngựa mà chỉ cần hai canh giờ đã bay
tới rồi.Tieutam tại lqd
Nhìn trước cửa Nhạc gia trang nườm nượp người, Vũ Nhạc nhíu mày nhìn về
phía năm người Cung Tuyết: “Trước tiên chúng ta đi tìm khách điểm nghỉ
ngơi, sau đó sẽ tới sau.” Đối với đề nghị này những người khác đương
nhiên không ý kiến, bây giờ qua đó làm sao còn tâm tình chuẩn bị lễ vật, sẽ sớm bị mấy thứ quy củ phép tắc phiền chết rồi.
Trở lại khách điếm, Vũ Nhạc nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy chỉ dựa vào
sáu người các nàng căn bản không thể thành công mang tới “Kinh hỉ” cho
ca ca và tẩu tử, vậy phải làm sao bây giờ? Cũng không thể triệu hồi nhóm Linh thú ra ngoài được? Như vậy chẳng phải sẽ gây ra chấn động lớn sao? Ngay lúc nàng còn đang nghĩ mãi không ra, Tiểu Giới chậm rì rì mở
miệng: “Chủ nhân, trong tay người không phải còn có một cái La Sát môn
sao? Bây giờ thực lực của người đã vượt qua Tử Tông, hoàn toàn có khả
năng tiếp nhận bọn họ rồi.”
Vũ Nhạc nghe nó nói, ánh mắt phút chốc sáng lên: “Đúng vậy, sao ta lại
quên mất bọn họ rồi.” Dứt lời, nàng lập tức lấy từ trong Linh Giới ra
một bình ngọc màu trắng ngày trước Tu La đã đưa, đổ ra một đan dược màu
đen, đi tới bên cửa sổ, dùng nội lực bắn ra không trung, làm hiện ra ánh sáng tuyệt đẹp: “Không biết La Sát môn ở kinh thành có bao nhiêu thế
lực có thể dùng được.”
Tiểu Giới bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Vũ Nhạc, vừa thưởng thức trà
vừa giơ ngón tay lắc lắc trước mặt nàng: “Yên tâm đi, nếu là do mẫu thân người lưu lại tất nhiên sẽ không giống người thường.”
“Hả? Không giống người thường? Vậy là ngươi biết thân phận của mẫu thân
ta sao? Lúc trước ở Luyện tháp địa ngục không có thời gian hỏi rõ, thật
sự quá đáng tiếc rồi.” Vũ Nhạc mỗi lần nghĩ tới đây, đều hận không thể
lấy đầu đập vô đậu hũ.
Tiểu Giới vừa nghe nàng nói,cười hì hì: “Người cũng đừng gấp, kì thật,
nếu người hỏi bà ấy thì bà cũng sẽ không nói cho người. Thời cơ chưa
tới, ai cũng không thể chọc thủng thiên cơ.”
Mỗi lần Vũ Nhạc nghe như vậy, chân mày luôn nhíu lại, cảm thấy sự thật
nàng được biết cho tới lúc này đã ít lại càng ít hơn, thí dụ như lúc
trước mẫu thân nói sẽ ở phía trên chờ nàng, phía trên là ở đâu chứ?
Chẳng lẽ nàng có khả năng thành tiên như Hứa Tiên sao? Chuyện đùa này
tuyệt đối không vui chút nào.
Ngay tại lúc Vũ Nhạc còn đang ngây người ở bên cửa sổ, năm bóng đen đột
nhiên xuất hiện giữa không trung, Vũ Nhạc nhíu mày: “Nhanh như vậy đã
tới rồi?”
Trong phòng, năm người Tu La, Ni Mạn, Ngải, Tát Ma, Lưu Thương đồng thời quỳ xuống hành lễ với Vũ Nhạc: “Thuộc hạ, tham kiến Môn chủ.” Giọng nói nhất tề đanh thép, lại mơ hồ mang theo nghi ngờ.
Vũ Nhạc chợt cười tươi, mặt không biết sắc xuất ra một chút áp lực. Năm
người Tu La phút chốc đỏ mặt: “Đỉnh kì Tử Đế? Không ngờ là đỉnh kì Tử
Đế?”
Vũ Nhạc không để ý dựa vào ghế: “Đứng lên đi!”
Ni Mạn đứng dậy, mang theo vẻ mặt sùng bái tươi cười nhìn Vũ Nhạc: “Môn
chủ, người? Bốn năm, mới có bốn năm thôi, người đã đạt tới đỉnh kì Tử Đế sao?”
Ngải hài lòng nhìn Vũ Nhạc, không hổ là truyền nhân của lão chủ tử, thực lực nghịch thiên thế này, sợ là chỉ có Vũ Nhạc mới có.
Tu La, Tát Ma lạnh lùng ngồi trên ghế, vẻ mặt mịt mờ khó hiểu, nhưng
trong đôi mắt lộ ra vẻ tán thưởng, dù che dấu cũng không thể nào.
Lưu Thương khoanh tay ôm ngực quay lưng về phía cửa sổ, ngữ điệu mang
theo sự khâm phục nồng đậm: “Đợi bốn năm rốt cuộc cũng tới lúc Môn chủ
triệu hồi, không biết có việc gì cần chúng ta cống hiến sức lực?”
Tầm mắt Vũ Nhạc đảo qua từng người bọn họ, một lát sau mới lộ vẻ tươi
cười: “Rất tốt, chỉ một chút nữa có thể đạt tới sơ kì Tử Đế. Đây, trước
tiên hãy thăng cấp rồi nói sau.” Khi năm viên đan dược xuất hiện trên
tay đám người Tu La, bọn họ lại một lần nữa chấn kinh: “Đây…Đây là đan
dược kim phẩn luyện dược sư cao cấp mới luyện ra được, Môn chủ, người,
chẳng lẽ người đã là luyện dược sư cao cấp rồi sao?”
Vũ Nhạc thản nhiên gật đầu, năm người nhịn không được hít một ngụm khí
lạnh, môn chủ của bọn họ còn khá nhỏ mà? Nhìn qua mới mười sáu tuổi,
nhưng thực lực đã đạt tới tối cao của phiến đại lục này, đỉnh kì Tử Đế?
Mười sáu tuổi đã thành luyện dược sư cao cấp, nghìn năm qua trên đại lục này có được mấy người? Thiếu nữ này hình như cách đây không lâu vẫn bị
coi là củi mục mà? Đây…Đây là muốn họ kích thích mà chết sao?
Sau một loạt các phản ứng liên tiếp, năm người cố nén cảm giác run rẩy,
nuốt đan dược tiếp cấp vào, cảm giác từ trong người toát ra luồng sức
mạnh, lúc này bọn họ mới ngồi xếp bằng xuống, tĩnh tâm thăng cấp. Khi
ánh sáng màu tím ngày càng đậm đặc, thực lực của họ cũng tiến vào sơ kì
Tử Đế, đan dược tiến giai không ngờ lại dùng được, khi năm người cảm
giác được cảm giác sảng khoái từ trong ra ngoài, mới từ từ mở mắt ra,
dùng ánh mắt kích động nóng rực nhìn Vũ Nhạc: “Môn chủ, chúng ta đã
thăng cấp, chúng ta không ngờ lại có thể thăng cấp rồi!” Phải biết, bọn
họ đã mắc kẹt ở đỉnh kì Tử Tôn đã nhiều năm, lại không nghĩ rằng một
viên đan dược thăng cấp nho nhỏ lại làm cho bọn họ một bước lên trời,
loại cảm giác đứng trên đỉnh núi thế này bọn họ chưa bao giờ có.
Đối với sự kích động của năm người, Vũ Nhạc chỉ hơi gật đầu: “Đứng lên đi, ngồi xuống rồi ta có việc an bài cho các ngươi.”
Năm người vừa nghe, thu lại tâm trạng kích động, chân thành nhìn Vũ Nhạc: “Không biết môn chủ có gì phân phó?”
“Hiện nay trong môn phái của chúng ta có bao nhiêu người? Quy mô lớn thế nào? Trước mắt chủ yếu phân bổ ở nơi nào? Những thông tin chi tiết đó
lúc này có thể nói cho ta rồi không?” Bốn năm trước, nói rằng muốn nàng
đạt tới Tử Tông mới có tư cách hiểu rõ La Sát môn, vậy còn hiện tại?
Chắc là đã đúng quy định rồi?